Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đường Linh

Beta: Ánh Nguyệt

Cũng may dù sao quá nhiều quan binh sẽ khó giữ bí mật, mưu hại hoàng tử là tội chém cửu tộc, nhà Diệp Tri phủ kia lại sinh sống đến mấy đời ở Nhạn Châu, rốt cuộc nơi đây vẫn là thiên hạ Đại Huy, ông cũng không thể một tay che trời, chưa chắc dám thật sự động thủ với Lý Vân Sưởng, so với việc ngồi chờ ở chỗ này, đợi đến khi bị thích khách im hơi lặng tiếng một đao giết chết thì tốt hơn nhiều.

Tuệ An nghĩ tới liền gật đầu, nói:

“Ngài lên ngựa đi, ta dắt ngài.”

Lý Vân Sưởng nghe vậy khóe miệng giật giật, nhưng đã luân lạc tới nông nỗi như thế này, cũng bất chấp cái gì nam nhi kiên cường, hắn thực không có nhiều khí lực đến thế, liền theo lời nàng, gian nan bò lên lưng ngựa.

Thế nhưng hắn ngồi trên ngựa mệt mỏi đầu đầy mô hôi, Tuệ An lại ngay cả giúp một tay cũng không, điều này khiến Lý Vân Sưởng có bao nhiêu khó chịu, liền trầm mặt không nói.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, Tuệ An còn vui mừng vì được thanh tực, chỉ chuyên tâm dắt ngựa, buồn bực đi về phía đông.

Hai người cứ như vậy đi hơn một canh giờ, sắc trời đã dần dần sáng rõ, Tuệ An hơi thả lỏng, kéo theo toàn thân đau đớn lết về phía trước.

Nếu không phải nàng cả ngày ở chuồng ngựa lăn qua lộn lại đã quen, chỉ sợ trải qua một đêm mạo hiểm này, đã sớm mệt mỏi gục xuống, nay tâm thần buông lỏng, liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, cước bộ cũng lảo đảo.

Lý Vân Sưởng nhìn ở trong mắt, cuối cùng mở miệng nói:

“Nghỉ ngơi một lát đi, ngày đều sáng, hẳn là không ngại.”

Tuệ An nghe vậy quay đầu nhìn Lý Vân Sưởng một cái, gật đầu dừng ngựa bên cạnh một đống tảng đá lớn, Lý Vân Sưởng đạp tảng đá mà xuống, Tuệ An mới buông cương ngựa, chậm rãi bước đi qua một bên, không để ý hình tượng cử chỉ gì nữa, đặt mông ngồi xuống xoa xoa chân.

Bấy giờ sắc đã sáng tỏ, Lý Vân Sưởng có thể thấy rõ ràng trên mặt Tuệ An đầy máu đen, nàng khắp người mệt mỏi, đầu tóc cũng rơi lả tả không ít xuống, xoa chân trầm mặc không nói gì, trong lòng liền đau xót không thôi.

Hắn há to miệng, lại không phải nói cái gì, không khỏi liền ngơ ngác nhìn Tuệ An.

Tuệ An có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhưng lúc này trong lòng nàng rất loạn, căn bản không rảnh quan tâm hắn, cũng không muốn để ý đến hắn làm chi.

Nghĩ tới một đêm này, Tuệ An liền không thở nổi.

Một mặt nàng cảm thấy phát sinh chuyện như vậy rất có lỗi với Quan Nguyên Hạc, một mặt lại cảm thấy việc này chỉ là ngoài ý muốn, chuyện gấp phải tòng quyền, nàng không nên tự sỉ vả mình như thế.

Tiếp đó nàng lại bắt đầu lo lắng con đường phía trước, nếu để người khác phát hiện mình cùng Lý Vân Sưởng ngây người cả một đêm như vậy, cho dù Quan Nguyên Hạc có thích nàng đến đâu, cũng chắc chắn không cưới nàng.

Nàng chỉ có một con đường đi, đó chính là gả cho Lý Vân Sưởng!

Nếu là dĩ vãng, nàng còn có thể lo lắng dựa vào thân phận của mình có tư cách ngồi trên vị trí chính phi hay không, nhưng bây giờ thì khác, chỉ bằng việc nàng cứu Lý Vân Sưởng một mạng, chính là Lý Vân Sưởng không muốn, Hiền Khang Đế cũng sẽ không để con trai mang tiếng vong ân phụ nghĩa, vị trí Tần vương phi nàng không muốn cũng phải ngồi.

Thế nhưng, nàng thực sự không có nửa điểm hứng thú đối với vị trí Tần vương phi này, hơn nữa nghĩ đến chuyện phải cùng Lý Vân Sưởng qua cả đời, Tuệ An liền khó chịu muốn phát điên.

Chưa nói nàng đã cùng Quan Nguyên Hạc xảy ra loại chuyện đó, mà kể cả không có chuyện, kiếp này trong lòng nàng cũng chỉ có một mình Quan Nguyên Hạc, đối với Lý Vân Sưởng là trốn đều trốn không xong.

Nếu nàng đã một lòng hướng về Quan Nguyên Hạc, lại mang theo thân thể không trong trắng này gả cho cho Lý Vân Sưởng…

Tuệ An nghĩ tới đây gần như muốn phát điên, dốc sức tự nhủ mình không được nghĩ bậy.

“Lo lắng người đó không cần nàng?”

Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một thanh âm trầm trầm, Tuệ An cả kinh, ngẩng đầu chỉ thấy Lý Vân Sưởng chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước người, đang cúi đầu nhìn mình, đôi mắt đen kịt nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.

Nghĩ nàng biến thành như vậy đều là vì người trước mắt, mà hắn giờ phút này lại vẫn châm chọc khiêu khích mình, trong lòng Tuệ An bỗng bùng lên một ngọn lửa, nàng lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Lý Vân Sưởng như muốn phát hỏa.

Lại vào lúc này, Lý Vân Sưởng đột nhiên mở miệng, nói:

“Hắn không cần, ta lại muốn nàng!”

Hắn nói chém đinh chặt sắt, từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng, Tuệ An cái gì đều nghe thấy được, nhưng đầu óc vẫn chưa kịp hình dung chuyện gì đang xảy ra.

Một hồi lâu Tuệ An mới trừng mắt nhìn, nửa tức giận nửa buồn cười nhìn hắn, hỏi:

“Ngài vừa nói cái gì?”

Lý Vân Sưởng lại lần nữa nói:

“Ta nghĩ muốn nàng, nghĩ một lòng đều đau! Thẩm Tuệ An, gả cho Lý Vân Sưởng ta, làm Vương phi của ta đi!”

Tuệ An nghe vậy giận quá hóa cười, dường như là cảm thấy nghe được câu chuyện quá đỗi buồn cười, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý Vân Sưởng, nhìn thần thái nghiêm túc của hắn, nụ cười kia liền càng không thể áp chế nổi, cười mà mặt mày cong cong, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Nàng thậm chí không hiểu rõ tại sao mình cười, tại sao lại cười đến điên cuồng, càng không hiểu rõ giờ phút này trong lòng mình rốt cuộc là tức giận, là đau thương, là nhức nhối, hay là còn có chút niềm vui sướng sau khi báo được thù, hoạc chỉ đơn thuần là cảm thấy cuộc đời này quá buồn cười.

Kiếp trước nàng cầu xin mà không được, kiếp này hắn lại trong tình huống này hạ mình nói ra.

Nàng cứu mạng hắn, hắn ngược lại tính kế trong sạch của nàng, nàng là nên cảm thấy vinh hạnh, hay là nên cảm thấy thật đáng buồn đây.

Chỉ có một điều Tuệ An lại rất rõ ràng, kiếp này Lý Vân Sưởng có thể cầu hôn nàng, tuyệt đối không đơn thuần là vì hai chữ “động lòng”.

Nếu như nàng không nắm giữ tước vị phủ Phượng Dương hầu, nếu như không có gia đình Thẩm Phong bao bọc che chở, không có Thái hậu ưu ái, thậm chí không có biểu hiện của nàng ở trại ngựa phía Nam, chỉ dựa vào ba chữ “Thẩm Tuệ An” nàng, chỉ sợ cả đời cũng đừng mơ được nghe Lý Vân Sưởng nói ra những lời này.

Hai năm qua Tuệ An đã nghĩ nhiều lắm, đối với chuyện của kiếp trước cũng nhìn rõ hơn.

Lý Vân Sưởng thân là hoàng tử, chẳng lẽ đối với ngai vàng chí cao vô thượng kia lại không có dã tâm? Nếu có, như vậy kiếp trước hắn cưới một bé gái mồ côi với hai bàn tay trắng, còn thanh danh không tốt như nàng, chẳng riêng gì vấn đề về sỉ nhục, mà là trở ngại, là vướng víu, là vật cản trên con đường thênh thang phía trước của hắn, cũng khó trách hắn chán ghét nàng.

Kiếp trước lúc nàng gả vào phủ Tần vương cũng là khi Bình vương tiến vào Đông cung, thanh danh Lý Vân Sưởng xuống dốc rõ ràng, chỉ sợ khi đó trong lòng Hiền Khang đế đã chọn Bình vương là người thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước.

Lúc đó bào đệ của Lý Vân Sưởng là Bát hoàng tử Lý Vân Tường cũng đến tuổi trưởng thành, được phân phủ đệ riêng, mà Đông phi tuổi gần bốn mươi lại có thai. Hiền Khang đế muốn triều đình vững chắc, một lòng đem trọng tâm triều đình đặt trên chuyện chinh phạt phương Bắc, chỉ biết giúp Bình vương ngồi vững ngôi vị Đông cung, mà với Thuần vương ông lại yêu thương có thừa, Hiền Khang đế tất nhiên phải che chở cho hắn.

Nhưng Lý Vân Sưởng thì khác, nếu Đông phi lại sinh hạ hoàng tử, vậy thì bà chính là vị Quý phi duy nhất của Đại Huy sinh được ba hoàng tử!

Đây là long sủng, mà Lý Vân Sưởng chỉ sợ cũng sẽ mẫu bằng tử quý, vị trí của hắn trong lòng triều thần càng không như xưa.

Một Thuần vương đã khiến triều đình phân chia làm hai, Hiền Khang đế há lại sẽ dung một Thuần vương khác nổi lên?

Cho nên nàng, Thẩm Tuệ An, một nữ tử năng lực bình thường, trong nhà không có huynh đệ kế tục, lại mất đi gia tộc, không nơi dựa dẫm, liền bị tứ hôn cho Lý Vân Sưởng.

Nói cách khác, nàng vốn là quân cờ Hiền Khang Đế dùng để đối phó, chèn ép Lý Vân Sưởng, thử hỏi Lý Vân Sưởng làm sao có thể động tình với nàng? Cho dù kiếp trước nàng không điêu ngoa, không tùy hứng, biết thời thế, hiểu rõ nhân tình thế thái, e rằng cũng nhất định phải thất sủng.

Trước kia Tuệ An còn tưởng rằng do mình tính tình không tốt mới chọc Lý Vân Sưởng chán ghét, mà nay nghĩ đến, mới thấy với thân phận kiếp trước của mình gả làm chính phi cho Tần vương quả thật có chút trèo cao, nhất là về sau nàng còn tiến cung ngăn cản hoàng đế ban Trắc phi cho hắn, hoàng đế lại đáp ứng không chút trách móc.

Rồi sau khi Lý Vân Sưởng hồi kinh, từng phát hỏa một hồi, nếu như lúc ấy Tuệ An nghĩ sâu hơn một chút liền có thể nhìn ra, Lý Vân Sưởng không phải là người lưu luyến mỹ sắc, chuyện đó là vì đã làm hắn mất hết thể diện. Hắn giận dữ như vậy, chỉ sợ ý chỉ tứ phong Trắc phi kia là do Lý Vân Sưởng tốn rất nhều tâm tư cầu xin, lại bị mình ngăn cản, hắn sao có thể không giận?

Tất cả binh sĩ trong thiên hạ đều thuộc về Thiên tử, tước vị có bị cướp hay không chỉ cần một câu nói của hoàng đế! Binh quyền Thẩm gia và tước vị Phượng Dương hầu phủ vốn là của hoàng đế, nàng lại dùng những thứ này đổi lấy danh nghĩa Tần vương phi, vụ làm ăn này với hoàng đế quá thua thiệt ấy chứ.

Cho nên căn bản không phải Thẩm Tuệ An nàng tính kế tốt, mà là hoàng đế thuận nước đẩy thuyền, có ý áp chế Lý Vân Sưởng! Mà nàng vừa vặn rất thích hợp làm quân cờ kia, mỗi khi nàng xuất hiện, là một lần nhắc nhở Lý Vân Sưởng phụ thân hắn lạnh nhạt độc ác với hắn thế nào!

Nghĩ thông suốt những thứ này khiến trong lòng Tuệ An vừa buồn vừa giận, nàng từ lâu đã không còn chấp niệm với Lý Vân Sưởng, nhưng hôm nay Lý Vân Sưởng lại nói muốn lấy nàng. Cưới nàng? Kiếp này hắn nói vậy, có được bao nhiêu phần thật lòng ở trong đó?

Tuệ An dần ngừng cười, trong lòng khổ sở ngày càng nhiều, chỉ cảm thấy kiếp trước mình và Lý Vân Sưởng nhất định không duyên không phận, nếu nói có duyên, cũng chỉ là nghiệt duyên mà thôi. Kiếp này không giống kiếp trước, nàng sớm đã sinh ra mâu thuẫn với hắn, chưa nói hắn cầu hôn lòng không tinh khiết, cho dù hắn thật lòng yêu nàng, trái tim này cũng không còn cách nào nảy sinh tình yêu thứ hai ngoài người kia…

Lý Vân Sưởng gặp Tuệ An cười như vậy, chỉ nhíu mày nhìn nàng, nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu. Hắn nắm chặt tay, hai gò má đã xanh mét một mảnh.

Tuệ An ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng lại nói:

“Vương gia đừng quên, tiểu nữ đã có hôn ước.”

Lý Vân Sưởng thấy nàng bình tĩnh trở lại, từ khuôn mặt nàng cũng không thể nhìn ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, hắn nghe Tuệ An nói như thế, vội đáp:

“Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, là ai cũng không thể dự liệu được, bản vương phá hỏng trong sạch của nàng, sao có thể không chịu trách nhiệm. Đây là ý trời, cho dù ai cũng không thể đàm tiếu, đính hôn cũng có thể từ hôn, nghĩ chắc Quan Nguyên Hạc sẽ hiểu được. Chỉ trách nàng và y duyên phận chưa tới, huống chi năm ấy rõ ràng là ta cầu xin phụ hoàng tứ hôn trước, nàng vốn là của bản vương!”

Tuệ An nghe hắn nói như vậy nhất thời sửng sốt, nàng không biết Lý Vân Sưởng đã từng tiến cung cầu xin hoàng đế tứ hôn, thế nhưng vì sao cuối cùng đính hôn vẫn là nàng và Quan Nguyên Hạc?

Tuệ An nghĩ tới đây, Lý Vân Sưởng lại đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy vai nàng, thấp giọng nói:

“Tuệ An, ở cùng một chỗ với ta đi, làm thê tử của ta…”

Cầu xin nàng!

Hắn ở trong lòng thầm nói, cánh tay ôm Tuệ An cũng không biết là bởi vì mất sức, hay là kích động, lại có một chút run rẩy. Thanh âm kia mang theo một tia thỉnh cầu, một tia ẩn nhẫn yếu ớt, giống như sợ hãi sẽ nghe được lời cự tuyệt. Trong lòng hắn quả thực rất sợ, kể từ sau lần trùng phùng hôm trước, vẻ đẹp của Tuệ An từng chút từng chút cắm rễ trong lòng hắn, đặc biệt là trải qua tối nay, hắn càng thêm kiên định muốn có được nàng.

Tuy hắn cũng biết nàng đã đính hôn, thậm chí sắp lập gia đình, sắp thuộc về một nam tử khác! Ý nghĩ đó từ sau khi gặp lại liên tục giày vò trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy Tuệ An cách hắn quá xa, nhưng hôm nay thì khác, nàng ở chỗ này, đưa tay ra là có thể chạm tới!

Nếu để người khác nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ, nàng chỉ có thể lấy hắn, ai cũng không thể ngăn cản.

Dù là Quan phủ, hay là Quan Nguyên Hạc cũng chỉ có thể nhận mệnh!

Điều này thực khiến Lý Vân Sưởng cảm thấy vui mừng muốn phát điên, là trời xanh có mắt, duyên phận đã định, đưa Tuệ An đến bên cạnh hắn. Hắn há sẽ buông tay lần nữa?

Cho nên hắn tinh tế lắng nghe, từng câu từng chữ mê hoặc nàng, hy vọng có thể nghe được tiếng Tuệ An đáp ứng mình, thậm chí trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn còn toát ra vẻ sợ hãi cự tuyệt bất an, bởi vì hắn biết rõ, hôm nay nếu không thành, chỉ sợ hắn sẽ không còn cơ hội đến gần nàng!

Tuệ An nhất thời ngẩn ra, vừa vặn bị hắn ôm, bên tai vang lên lời cầu xin ôn nhu của hắn, nếu là nàng của kiếp trước, thì e rằng giờ phút này đầu óc đã sớm mất hết lý trí vì Lý Vân Sưởng.

Nhưng trong lòng Tuệ An giờ phút này đã không có hắn, những lời “thâm tình” của Lý Vân Sưởng, nghe vào trong tai Tuệ An lại trở thành một loại châm chọc. Hắn đây là muốn trăm phương ngàn kế dụ dỗ nàng, khiến nàng mất đi thanh danh, không còn đường lui, chỉ có thể tùy hắn an bài!

Nếu như trong lòng hắn thực sự có nàng, coi trọng nàng, chẳng lẽ không nên vì nàng cân nhắc, cố gắng đền bù sai lầm tối nay, nỗ lực khiến mọi chuyện trở lại như lúc ban đầu sao? Hắn nói bao nhiêu lời như vậy, làm nhiều như thế, rốt cuộc là vì cái gì, hay là vì chính bản thân hắn, vì cái gọi là dục vọng của hắn thôi!

Trong lòng Tuệ An trấn tĩnh, trên mặt chỉ cười lạnh một tiếng, từ từ giật tay Lý Vân Sưởng ra khỏi người mình, nhìn chằm chằm vào hắn, lại từng chữ từng chữ lạnh lùng nói:

“Tần vương điện hạ, ngài nghe cho rõ đây, đối với ngài, ta không cách nào để yêu, cho dù có thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không bao giờ ở bên cạnh ngài!”

Nói xong, hai mắt nàng khẽ nheo, đưa tay lên chém xuống sau cổ Lý Vân Sưởng. Lý Vân Sưởng còn chưa kịp phản ứng lại lời Tuệ An nói, thân thể đã mềm nhũn, ngã ra đất!

Nàng nhanh chóng đánh Lý Vân Sưởng hôn mê, kéo hắn đến bên cạnh một đống đá vụn, tìm chút ít cành khô che lại, chỉ liếc hắn một cái liền đi ra khỏi đống đó, nhảy lên lưng ngựa chạy thẳng về phía Đông.

Vừa rồi Tuệ An bị Lý Vân Sưởng quấy nhiễu, nhưng lại suy nghĩ thông suốt hơn nhiều. Nếu như giờ phút này còn nguy cơ trùng trùng, Lý Vân Sưởng sao có thể còn tân tư nói chuyện yêu đương với nàng?

Hôm nay trời đã sáng rõ, một đêm cũng không bị những thích khách kia đuổi tới, chỉ có thể nói rằng sự việc có biến, những thích khách kia tám phần đã bị bắt lại. Mà những người tìm kiếm Lý Vân Sưởng ắt cũng sắp đến, bây giờ nàng tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Lý Vân Sưởng!

Một khi người khác không nhìn thấy nàng và Lý Vân Sưởng ở cùng một chỗ, việc này còn có thể xoay chuyển được, dù cuối cùng có chút không rõ ràng, hoặc truyền ra lời đồn đãi vô căn cứ gì. Chỉ cần Quan Nguyên Hạc tin tưởng nàng, không ai bắt được nhược điểm của nàng, khuê dự nàng liền có thể cứu vãn!

Nàng phải nhanh chóng trở về đại đội, mấy người Xuân Nhi đều không phải dạng lỗ mãng, có lẽ các nàng đã nghĩ cách che giấu thay Tuệ An rồi cũng nên.

Huống hồ đêm qua tình huống nguy cấp, lại là ban đêm tối om, chưa chắc đã có người thấy nàng và Lý Vân Sưởng cùng nhau rời đi. Lý Vân Sưởng tỉnh lại, chỉ cần nàng không ở bên cạnh, hắn cũng chẳng thể nói nhăng nói cuội cái gì.

Sáng sớm, hai người Thẩm Ảnh và Thẩm Cảnh đã đi theo đại đội làm việc, đêm qua bị ngăn ở phía sau, các nàng phát hiện không thấy mình, chắc cũng đang tìm nàng. Nếu đội ngũ thoát hiểm, nhất định sẽ đi về phía nha môn Nhạn Châu, cho nên chạy theo hướng đông là đúng đắn nhất. Tuệ An nghĩ như vậy, càng phi ngựa nhanh chóng.

Nàng chạy chưa được bao lâu, đã nghe đằng trước truyền đến tiếng người, Tuệ An cả kinh, bị hù dọa vội vàng ghìm cương, nhảy xuống ngựa tìm một chỗ tối núp vào.

Lát sau, thấy có bóng người mặc trang phục quan binh lướt qua phía trước, Tuệ An sợ bị bọn họ phát hiện tung tích, đang mồ hôi ròng ròng núp vào một chỗ, sau lưng lại đột nhiên truyền tới một thanh âm nho nhỏ:

“Chủ tử!”

Tuệ An quay đầu, thấy Thẩm Cảnh đang chạy như bay mà đến, vội nói:

“Mau! Giúp ta trốn đi!”

Tuệ An nói xong, Thẩm Cảnh vòng qua eo của nàng, không biết từ đâu lấy ra một cái móc câu có xích, quăng về phía vách núi, gắt gao ghim vào đá to, kéo Tuệ An bay vút lên, một đường dọc theo vách núi đến giữa sườn núi, nàng tìm điểm tựa bám vào, hai người liền treo lơ lửng trên vách đá dựng đứng.

Tuệ An cúi đầu, cảm giác được những quan binh kia đang tìm kiếm đến bên cạnh nơi này, phát hiện con ngựa, bọn họ lập tức tra xét một phen, nhanh chóng gọi người chạy về phía Lý Vân Sưởng ẩn thân.

Tuệ An thấy rõ, người đi đầu là thị vệ Lý Minh của Lý Vân Sưởng, nàng thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng hoảng sợ không thôi.

Chỉ thiếu chút nữa…

Đợi đám người đi xa, nàng mới nhìn về phía Thẩm Cảnh, còn chưa mở miệng hỏi thăm, Thẩm Cảnh đã nói:

“Lúc thuộc hạ và Thẩm Ảnh tìm được Tần vương chủ tử đã rời đi, thuộc hạ đuổi theo, Thẩm Ảnh ở lại chỗ Tần vương trông chừng, chủ tử yên tâm, nàng sẽ không để người khác nhìn thấy.”

Tuệ An nghe vậy liền nói:

“Nhìn thấy cũng không sao, ngươi mau dẫn ta trở về đại đội trước, chậm thêm chỉ sợ không kịp!”

Thẩm Cảnh cũng biết Tuệ An lo lắng cái gì, gật đầu liền dẫn nàng nhảy xuống vách núi, kéo Tuệ An chạy một hồi, được một đoạn mới đưa hai ngón tay lên miệng huýt ra tiếng sáo bén nhọn, tức thì, một con ngựa phóng nhanh mà tới.

Đoàn người ngựa quả nhiên như Tuệ An dự đoán, đã đi tới nha môn Nhạn Châu, Tuệ An được Thẩm cảnh đưa vào thành, đến nha môn, để tránh đi đám người, hai người một đường đi thẳng vào hậu viện.

Tuy lúc này sắc trời đã sáng, nhưng cũng may do có chuyện thích khách ám sát Tần vương, binh mã châu phủ sớm đã xuất động đi tìm Lý Vân Sưởng, trong châu phủ này mặc dù cũng phái binh canh gác, nhưng dường như đêm qua đoàn người ngựa có quá nhiều thương vong, lại vừa vặn trú tại nha môn, cho nên nha môn vô cùng hỗn loạn, người đến người đi, rất bối rối.

Thẩm Cảnh mang Tuệ An đến hậu viện, hai người núp trong bóng tối quan sát một hồi, mãi sau mới tìm được tung tích đám Xuân Nhi.

Nhích tới gần tiểu viện hơn, Tuệ An nghe tiếng Xuân Nhi nói chuyện ở tòa tiểu viện đối diện:

“Cô nương chúng tôi ở trên lầu, vừa đặt mình nghỉ ngơi, đêm qua bị kinh sợ, lúc này đã không sao. Quý phủ cũng quá càn rỡ đi, lý nào lại không để người ta nghỉ ngơi? Diệp phu nhân, lẽ ra phu nhân đến xem cô nương chúng tôi, chúng nô tỳ không nên ngăn cản, thế nhưng đêm qua cô nương thực sự bị kinh hãi quá độ, lúc này mới vừa thiếp đi không bao lâu, phu nhân nói xem…”

Tuệ An nghe vậy liền biết mấy người Xuân Nhi quả nhiên có tâm tư, giấu diếm chuyện nàng mất tích!

Trong lòng nàng xác định, vui sướng cười tít mắt, Tuệ An ra hiệu với Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh liền dẫn nàng vòng qua tường viện, đi tới lầu gác phía sau, nàng đang muốn đưa Tuệ An lên lầu, Tuệ An lại nhận lấy dây xích trong tay nàng, nói:

“Tự ta đi lên, ngươi nhanh đi ra đằng trước chào hỏi cùng Xuân Nhi đi, đừng để người ta nghi ngờ.”

Thẩm Cảnh nghe vậy gật đầu, vội chạy về phía tiền viện, Tuệ An quăng xiềng xích lên song cửa sổ, mượn bức tường phía sau che phủ mà nhanh nhẹn leo lên, đợi nằm sấp bám vào khung cửa sổ, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, một tay đẩy cửa sổ, một tay chống lên muốn nhảy vào, đã nghe bên trong vang lên một tiếng hô kinh hãi:

“Cô nương?”

Thanh âm kia đúng là của Hạ Nhi!

Tuệ An đang chìm đắm trong vui mừng, cũng không nhìn tình huống trong phòng, chỉ cúi đầu kéo hết dây xích treo ở trên song cửa sổ ném vào trong phòng, vừa nằm sấp bên song cửa sổ, vừa vươn tay, hổn hển nói:

“Mau đỡ ta vào! Đừng để ai nhìn thấy!”

Nàng nói xong, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay duỗi ra bị người dùng lực kéo mạnh, tiếp theo, nàng dễ dàng được nâng lên, eo thon bị nắm lấy, trực tiếp được nhấc vào phòng, sau lưng “rầm” một tiếng, là thanh âm cửa sổ bị đóng lại.

Trong lòng Tuệ An mừng thầm, chỉ nói Hạ Nhi quả thật cơ trí hơn người, rốt cuộc là kẻ học võ, khí lực lớn, động tác cũng nhanh nhẹn, không khỏi cười khúc khích, nói:

“Đừng sợ, ta đã trở về!”

Ai ngờ tiếp theo trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười lạnh trầm thấp, Tuệ An nâng đôi mắt hạnh, lập tức lúm đồng tiền ở trên mặt liền cứng lại. Chỉ thấy gương mặt Quan Nguyên Hạc sa sầm, ánh mắt lạnh lùng như đao rơi vào mặt nàng, cả người toát ra cảm xúc lạnh thấu xương tràn đầy áp bức, gắt gao khóa chặt nàng. Mà bàn tay của y vẫn còn dừng ở eo nàng, hình như có xu thế càng nắm càng chặt.

Bên cạnh cửa sổ, sắc mặt Hạ Nhi trắng bệch như tờ giấy, cũng đang run rẩy nhìn nàng, sợ sệt hô:

“Cô… Cô nương…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK