Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trịnh Linh

Beta: Ánh Nguyệt

Tuệ An nói xong, Phương mama hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy hôm nay cô nương đặc biệt loá mắt, ánh nhìn sáng rực, khiến cả khuôn mặt càng thêm tỏa sáng. Phương mama nghĩ thầm, quả nhiên là như thế, Tướng phủ này chính là nơi chứa đầy sài lang hổ báo, bọn họ lại không cầu xin gì, cùng lắm thì trở về Hầu phủ, còn có gì phải sợ chắc.

Huống chi theo bà thấy, cô gia lại cực thương yếu cô nương nhà bà. Phương mama nghĩ vậy liền nở nụ cười, cả đêm qua bà cũng không ngủ ngon, lúc này ngược lại cảm thấy trong lòng thông suốt không ít.

Tuệ An nhìn Phương mama cười gật đầu, mới đứng lên, Phương mama lại chọn một cái áo bằng tơ vàng thêu trăm bướm múa lượn màu đỏ cho Tuệ An mặc vào, phối hợp với váy hồng thêu hoa văn ngũ sắc, lại đeo vào cổ tay nàng một chiếc vòng tay bằng vàng khảm ngọc, lúc này mới hài lòng dìu Tuệ An từ bên cái giường gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn muôn màu muôn vẻ tới trước gương đồng.

Nữ tử trong gương thân hình thon thả, dáng vẻ phong tao, toàn thân lộng lẫy, khuôn mặt hàm chứa nét xuân, chân mày khóe mắt lại mang theo mấy phần uy nghiêm mà không mất đi sự rực rỡ

Tuệ An nhìn không khỏi sững sờ, kiếp trước nàng gả cho Lý Vân Sưởng, bởi vì rất sợ người khác xem thường, lại thường bị kẻ ngoài cười nhạo, thêm kinh sợ toán tiểu thiếp trong phủ, càng muốn bộc lộ rõ ràng thân phận chính phi của mình, cho nên toàn thân thường phải ăn mặc phú quý chẳng ai bì kịp, nhưng như vậy lại càng khiến mọi người châm chọc đủ điều, nói nàng tục không chịu được.

Mà sau khi sống lại, nàng vô thức luôn trang điểm cho mình theo hướng nhẹ nhàng thanh nhã, tuy là vì muốn mọi người yêu thích, xiêm y thì vẫn như cũ hay mặc nhiều màu sắc tươi đẹp, nhưng đồ trang sức trên người đều cố gắng đơn giản lịch sự nhất có thể, thành ra trang phục lộng lẫy ngược lại cực ít.

Hôm nay nhìn nữ tử trong gương kia, Tuệ An mới cảm thấy có chút xa lạ, nghĩ tới kiếp trước phảng phất như cách cả một thế hệ, lòng biết rõ ràng vẫn là người kia, vẫn xiêm y như thế, nhưng hình ảnh hiện ra lại dường như là một người khác, một người như con rối gỗ khô khan vô thần, một người lại như tiên tử đặc biệt chói lọi không nhiễm bụi trần.

Trong lòng Tuệ An cảm thán, có chút tự giễu cười hai tiếng, lúc này mới vịn tay của Phương mama ra khỏi phòng, đi về phía Đông.

Trong sương phòng, Quan Nguyên Hạc đang nửa tựa trên giường La Hán, vuốt vuốt một con thỏ bằng bạch ngọc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe môi khẽ nhếch tỏ rõ có vài phần vui vẻ, nghe được động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt cố định trên người Tuệ An một chút, liền vội vàng chuyển đi.

Cái nhìn kia của y khiến tâm trạng Tuệ An căng thẳng, cũng không nói nên lời là chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt kia làm nàng có chút hoảng hốt.

Tuệ An tiến lên thi lễ, Quan Nguyên Hạc liền đứng lên, ngồi xuống trước bàn, nâng đôi tay lên, y động đũa, thấy Tuệ An luống cuống đứng ở một bên, nhìn nàng trêu chọc, nói:

“Ngồi đi, nơi này không cần nàng hầu hạ.”

Tuệ An nhịn cười, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, trên mặt Phương mama tối sầm, bà nhìn kĩ Quan Nguyên Hạc mấy lần, mới không kiềm được mỉm cười, tiến lên chia thức ăn cho Tuệ An.

Đồ ăn sáng cực kỳ đơn giản, hai người dùng xong, sau khi nha hoàn hầu hạ Quan Nguyên Hạc súc miệng rửa tay xong, y liền cùng Tuệ An một trước một sau ra khỏi phòng, người làm đã sớm chuẩn bị xong hai cái kiệu nhỏ.

Tuệ An gặp mấy người Hạ Nhi đều theo tới, vừa vịn tay Phương mama đi về phía kiệu muốn ngồi vào, vừa phân phó nói:

“Thu Nhi và Đông Nhi đi theo là được.”

Nói xong quay đầu lại, đã thấy Quan Nguyên Hạc không nói tiếng nào lướt qua kiệu đi về phía trước, Tuệ An sững sờ, cúi đầu cười, liền dặn mấy người Phương mama đi theo ở phía sau, lúc này mới bước nhanh đuổi theo.

Hôm nay Quan Nguyên Hạc mặc áo cổ tròn màu đỏ tươi, bên hông đeo đai lưng màu đen, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, trừ nó ra ngay cả một miếng ngọc bội cũng không đeo, tuy nhìn vào nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, nhưng cũng không mất đi sự trong trẻo mà lạnh lùng.

Tuệ An thấy y sải bước ở phía trước, không khỏi quan sát từ trên xuống dưới một lần.

Bấy giờ sắc trời còn sớm, mặt trời chưa lên, không khí xung quanh vấn vương hơi nước, trong vườn sương mù giăng lối, thân ảnh của y có chút mơ hồ, dù là như thế cũng không mất đi vẻ cao lớn uy vũ, tay chắp sau lưng, bởi vì luyện võ, bả vai kia có vẻ cực kỳ rộng rãi, càng lộ rõ dáng người vững chắc, chân dài đang lúc bước ung dung nhàn nhã, tràn đầy sức mạnh.

Tuệ An nhìn mãi, không biết sao lại nhớ tới cái bóng in trên bức bình phong đêm qua, nhất thời mặt ửng hồng, vội vàng cúi đầu.

Không khí trong trẻo lành lạnh đặc trưng của buổi sáng sớm phất qua gò má nàng, rất nhanh xua đi sức nóng, lúc Tuệ An ngẩng đầu thì Quan Nguyên Hạc đã đi tới trước cửa thùy hoa*, dường như phát hiện nàng không theo kịp, chân dừng tại chỗ không động, khẽ nghiêng người quay đầu nhìn nàng.

*Cửa thùy hoa

Tuệ An không bước nhanh hơn, nàng đứng đó, nhìn y từ xa, ánh mắt hai người chạm nhau, cách màn sương mù, Tuệ An không nhìn rõ vẻ mặt Quan Nguyên Hạc, chỉ thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ, mày kiếm khẽ nhíu, thân thể anh tuấn cao lớn, nghĩ tới nam tử này động lòng với mình, là phu quân của mình cả đời, đáy lòng Tuệ An liền tràn đầy vui sướng.

Gặp Quan Nguyên Hạc vươn tay, trong nháy Tuệ An lập tức tươi cười như hoa, nhấc mép váy chạy về phía y, đến khi chỉ còn cách y hơn ba bước, nàng mới dừng lại, cười đặt tay mình vào trong bàn tay y, khoảnh khắc bị y cầm lấy, chỉ cảm thấy hô hấp cũng có chút ngưng trệ.

Ai ngờ lòng Tuệ An đang tràn đầy vui vẻ, ngẩng đầu đã thấy Quan Nguyên Hạc vẫn nhíu mày, trách cứ nói:

“Nàng đi chậm thế làm gì!”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, nụ cười liền cứng lại trên mặt, người này thật là không hiểu phong tình tí nào, nàng hung hăng trừng Quan Nguyên Hạc một cái. Quan Nguyên Hạc lại không nhìn nàng, nắm tay nàng nói:

“Sao tay lại lạnh như vậy?”

Tuệ An nghe trong giọng nói của y hàm chứa ân cần, khóe môi lại không tự chủ giương lên, nhìn y không nói gì.

Hôm nay tuy đã vào hè, nhưng buổi sáng mặt trời chưa lên, trong vườn ngược lại cũng có chút cảm giác mát mẻ, Quan Nguyên Hạc thấy trên người Tuệ An chỉ mặc một chiếc áo lụa đơn bạc, mặt không khỏi trầm xuống, lần nữa cảm thấy nha đầu này không biết chăm sóc chính mình gì cả.

Y quay đầu muốn kêu người mang áo choàng đến cho nàng, đã thấy bọn hạ nhân không cùng đi đến, trên mặt y càng tức giận hơn, sau đó không biết nghĩ gì mà ánh mắt chợt lóe, tâm tình sung sướng nhướn mày.

Y liền kéo cả cái tay còn lại của Tuệ An, dùng tay mình nâng tay Tuệ An lên, tinh tế vuốt ve.

Tay Tuệ An nhỏ nhắn xinh đẹp, khớp xương mượt mà mảnh mai, da thịt trắng nõn xanh nhạt, thon dài mềm mại, được nắm trong đôi tay thô to màu đồng của y, càng tôn lên vẻ tinh xảo khéo léo, khiến y yêu thích không thôi.

Ánh mắt Quan Nguyên Hạc thoáng hiện lên tán thưởng, chỉ cảm thấy Tuệ An không chỗ nào không khiến yêu thích, không điểm nào không làm y động tâm.

Y xoa nắn tay của nàng, liền nghĩ tới yến tiệc thừa hoan đêm qua, toàn thân Quan Nguyên Hạc tức thì nóng lên.

Bản thân Tuệ An bị y cầm tay vuốt ve, cảm nhận được vẻ thương tiếc này, trong lòng cũng ấm áp, ai ngờ mới một lát liền cảm giác ánh mắt kia của y không đúng, đôi bàn tay lại càng ngày càng vươn vào sâu trong tay áo nàng, Tuệ An cả kinh, gấp gáp rút tay về, tức giận trừng Quan Nguyên Hạc một cái, sải bước đi lên phía trước.

Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy giữa màn sương sớm, mặt nàng ửng hồng như trái đào, đôi mắt tựa hồ thu, nửa giận nửa cười, nhìn thân ảnh yểu điệu ở phía trước, không khỏi nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ mới là tảng sáng mà thôi, cuộc sống này thật đúng là quá đỗi mệt nhọc.

Y đứng ở chỗ cũ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bước nhanh về phía trước nắm lấy tay Tuệ An, cùng nàng sóng vai, hai người đi được một đoạn đường, Tuệ An mới mở miệng nói:

“Sao khắp nơi trong Kỳ Phong viện này đều khác người như vậy, trong viện và ngoài viện như hai phủ vậy.”

Quan phủ bố trí cảnh vật đều thiên về phong cách phương Nam, tinh xảo đẹp đẽ, năm bước một lầu các, mười bước một hòn non bộ, cầu kỳ phú quý, nhưng phong cách kiến tạo trong viện của Quan Nguyên Hạc lại vô cùng bừa bãi, cây cối bao quanh, có tùng có bách, cũng có phù dung, mẫu đơn…

Lần đầu tiên Tuệ An đến Quan phủ đã cảm thấy kỳ quái, khi đó nàng còn cảm thán thiết kế như vậy ngược lại cũng không tệ, thoáng đãng hào phóng, cực kỳ sáng sủa, làm cho mọi người nhìn vào đều thấy lòng dạ khoáng đạt, lại không ngờ rằng nay mình lại trở thành nữ chủ tử của viện này rồi.

Tuệ An nghĩ tới đây, môi liền cong cong, Quan Nguyên Hạc nói:

“Phủ đệ này là gia trạch của Ngụy Quốc công tiền triều, sau khi được Thánh Tổ ban thuởng, tổ mẫu không thích cái vườn tục tằng này, liền muốn chỉnh sửa lần nữa, khi đó ta sáu tuổi, đã quen với phong cách bài trí này, liền nói không cần sửa sang gì, giữ nguyên hình dáng lúc trước là được…”

Y nói xong nhìn Tuệ An một cái, thấy nàng cong môi, không rõ ý của nàng, do dự một chút mới nói thêm:

“Nếu nàng không thích, ngày sau ta gọi Quan Vinh đến, nàng sai người vẽ thiết kế rồi giao cho hắn tu sửa là xong.”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, hơn mười năm trước y đã không cho ai động vào viện này, tất nhiên là rất thích. Nghe giọng nói vừa rồi của y, tuy nói không có gì, nhưng trong mắt rõ ràng đong đầy hồi ức, y năm tuổi mất mẫu thân, chỉ sợ viện này còn lưu giữ những ký ức trân quý của y, y sợ nàng ở không quen, còn đồng ý tùy nàng sửa chữa nơi đây.

Trong lòng Tuệ An cảm động, trên mặt cười sáng lạn, nắm tay của y, nhẹ giọng nói:

“Không cần, ta thấy như vậy rất tốt, chàng thích ta cũng thích, chàng không thích ta tất nhiên cũng sẽ không thích!”

Quan Nguyên Hạc nghe nàng dùng lời mình nói đêm qua đáp lại mình, y không khỏi nhíu mày, lại nắm chặt tay của nàng, khẽ nghiêng người, ghé sát tai nàng, thanh âm trầm thấp nói:

“Tuệ An… Đêm qua ta rất vui, nàng có vui không?”

Tuệ An bị y nắm tay, theo bản năng ngước mắt nhìn y, nhưng lại nhận được ánh mắt tối đen tĩnh mịch, tầm mắt kia đang rơi vào cổ của nàng, thuận thế tuần tra vòng quanh, nhìn chằm chằm khuôn ngực đầy đặn, còn thản nhiên dao động, khiến cho Tuệ An có cảm giác váy hè đơn bạc trên người có mà như không.

Lúc y nói chuyện lại cúi người một cái, hơi thở nóng ấm phả vào mặt nàng, không khí sáng sớm vẫn còn lạnh, hai gò má lạnh buốt của nàng vừa tiếp xúc với hơi thở của y, nhịn không được nổi lên một tầng da gà, trong lòng căng thẳng, nghe y hồ ngôn loạn ngữ, má nàng liền ửng hồng, vừa tức giận y chẳng biết phân biệt trường hợp, lúc nào cũng trêu trọc mình, lại không tránh khỏi tim đập tăng tốc, xấu hổ cùng cực.

Quan Nguyên Hạc gặp Tuệ An ngại ngùng cúi đầu, không khỏi sung sướng cười thành tiếng, lúc này mới lôi kéo nàng tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ Phong viện cách Phúc Đức viện của Định Quốc phu nhân rất gần, hai người đi một lát đã tới nơi.

Lần trước Tuệ An đến Quan phủ làm khách, bởi vì ngồi trong kiệu, không có cơ hội quan sát thật tốt, hôm nay hai người cùng nhau đến, Tuệ An thấy sân nhỏ của Định Quốc phu nhân được dọn dẹp vô cùng gọn gàng sạch sẽ, trong sân có hai hàng đá cuội, hoa và cây cảnh tuy không nhiều lắm, nhưng đều là một mảnh hồng xanh xen kẽ, lộ ra sức sống tràn trề.

Trong viện sớm đã có người chờ, thấy phu thê Tuệ An đi đến, người hầu mặt mày vui vẻ, lại cũng không có thanh âm ồn ào.

Một nha hoàn bộ dáng đoan trang, mặc áo váy màu xanh ngọc bích, bên hông thắt dây lưng xanh lục tiến lên đón, nàng hành lễ, Quan Nguyên Hạc đã đi qua, nha hoàn kia xấu hổ không biết làm sao, Tuệ An cười kêu nàng đứng lên, nói:

“Làm phiền tỷ tỷ đón.”

Nói xong liền ra hiệu Thu Nhi khen thưởng, nha hoàn kia cũng không từ chối, cười tiếp, lại thi lễ với Tuệ An, lúc này mới nói:

“Nô tỳ gọi Xảo Bình, thiếu phu nhân ngàn vạn đừng gọi tỷ tỷ, nô tỳ đảm đương không nổi. Lão thái quân đang ở trong phòng chờ Tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân, sáng sớm hôm nay tinh thần người rất tốt, đồ ăn sáng cũng đã dùng nửa chén cháo, thiếu phu nhân cẩn thận bậc thang.”

Tuệ An cười cười với Xảo Bình, bước lên bậc thang, tiểu nha đầu vén màn cửa, Quan Nguyên Hạc mới cùng Tuệ An trước sau vào phòng.

Trên nhuyễn tháp, Định Quốc phu nhân mặc xiêm y màu xanh thêu hoa văn phúc thọ mãn đường, đầu đeo đồ trang sức vàng ròng, đai buộc đầu đỏ sậm, vẻ mặt vui mừng tươi cười nhìn ra cửa.

Nha hoàn nhanh chóng đặt hai cái nệm gấm trên mặt đất, Tuệ An cùng Quan Nguyên Hạc quỳ xuống dập đầu với Định Quốc phu nhân, Định Quốc phu nhân cười vui vẻ tiếp nhận.

Quan Nguyên Hạc đứng lên, Tuệ An là tân nương, lại quỳ thêm một lễ, nàng kính trà, Định Quốc phu nhân cười tiếp, hơi nhấp miệng, bà mới cười gọi mama đỡ Tuệ An dậy.

Tuệ An thấy đỡ mình là vị Vệ mama lần trước lúc nàng đến Quan phủ đã nghênh đón, không khỏi cười với bà một tiếng, lại nghe một vị mama sau lưng Định Quốc phu nhân cười nói:

“Bộ dáng Tam thiếu phu nhân thật sự là ngàn dặm mới tìm được một, cùng Tam thiếu gia quả nhiên là xứng đôi, chúc mừng lão thái quân.”

Tuệ An biết rõ bên cạnh Định Quốc phu nhân có một mama xuất thân là nha hoàn hồi môn của bà- Khương mama, cũng là người thân tín nhất của Định Quốc phu nhân, đoán rằng chính là vị này, nghe bà nói như thế, sắc mặt nàng không khỏi ửng hồng, lộ ra tư thái thẹn thùng. Định Quốc phu nhân cười ha hả, nói:

“Đến đây với tổ mẫu.”

Tuệ An gấp rút đi tới, Định Quốc phu nhân kéo nàng ngồi lên giường, bà vừa cẩn thận nhìn Tuệ An, vừa nắm tay nàng, nói:

“Là chủ mẫu tương lai của Quan thị ta, cháu dâu đích tôn của lão bà ta, há có thể kém ai?”

Tuệ An nghe vậy trong lòng có chút căng thẳng, nhưng cũng tự nhiên trả lời:

“Tổ mẫu yêu thương cháu dâu, tất nhiên nhìn cháu dâu sẽ thấy cái gì cũng tốt.”

Định Quốc phu nhân cười, mắt lại nhìn Quan Nguyên Hạc, nói:

“Đứa bé ngoan, nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào này xem, con nói như vậy, lễ ra mắt hôm nay tổ mẫu lại không thể nhẹ rồi.”

Bà nói xong liền cởi một chuỗi Phật châu từ trên cổ tay xuống, đeo vào tay Tuệ An. Tuệ An nghe bà nói lời kia, lại không biết chuỗi Phật châu này có lai lịch ra sao, cũng không dám nhận, có chút do dự nhìn về phía Quan Nguyên Hạc, đã thấy y đang cúi đầu dùng trà, xem như không thấy nàng.

Định Quốc phu nhân thấy vẻ mặt kia của Tuệ An, không khỏi cười nói:

“Mau nhận lấy, con đã là tướng môn hổ nữ, cũng đừng lo trước lo sau như vậy. Về sau chỉ cần thường xuyên đến đây trò chuyện với tổ mẫu, chính là báo đáp tốt nhất rồi.”

Tuệ An vội vàng cười tiếp, bĩu môi nói:

“Tổ mẫu yêu thương cháu dâu, muốn cho cháu dâu đồ tốt, nhưng người vừa quở trách cháu dâu miệng ngọt, ngược lại giống như hôm nay cháu dâu cố ý lừa gạt tổ mẫu để lấy đồ tốt vậy, cháu dâu không chịu.”

Mọi người nghe vậy cười rộ, Định Quốc phu nhân yêu thương vỗ vỗ tay Tuệ An, nói:

“Tổ mẫu thích con, cho dù con lừa gạt thì tổ mẫu cũng nguyện ý giao cho, nếu như không thích, chính là đoạt tổ mẫu cũng sẽ không giao ra phân nửa.”

Tuệ An nghe vậy ngẩn ra, Định Quốc phu nhân nhưng lại liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, thấy khuôn mặt đứa cháu nội nhà bà tuy băng lãnh nhưng khóe môi lại khẽ cong, không khỏi cười càng thêm vui mừng, nếp nhăn trên mặt cũng sâu một chút, nắm tay Tuệ An, nói:

“Nếu đã gả đến, về sau nơi này chính là nhà của con, phàm là có ai bắt nạt, con cứ tới nói với tổ mẫu, tổ mẫu làm chỗ dựa cho con! Cẩm Nô là người lỗ mãng, không biết thương người, nếu như nó bắt nạt con, con cứ tới đây nói với tổ mẫu, tổ mẫu thay con quở trách nó.”

Tuệ An nghe Định Quốc phu nhân nói Quan Nguyên Hạc là người lỗ mãng, không biết thương người, vô thức lại nhớ tới đêm qua y không thương tiếc nàng, mặt ửng hồng lên, lại không nhịn được nhìn thoáng qua Quan Nguyên Hạc, đúng lúc chạm phải đôi mắt tĩnh mịch vô ba của y, tim Tuệ An đập lỡ mất một nhịp, liền hoảng loạn cúi đầu.

Định Quốc phu nhân thấy hai người mắt đi mày lại, trong lòng thầm nghĩ cưới cháu dâu này là đúng rồi, đứa cháu nội đầu gỗ của bà cuối cùng cũng thông suốt, tính xa một chút, xem bộ dáng hai đứa như vậy, nói sang năm bà có thể ôm chắt trai mập mạp cũng không chừng. Nghĩ vậy, ánh mắt bà nhìn về phía Tuệ An càng thêm thân thiết.

Hai người lại cùng Định Quốc phu nhân trò chuyện đôi câu, sau đó mới từ Phúc Đức viện đi về phía Cẩm Tú viện, nơi ở của phu thê Quan Bạch Trạch.

Khương mama tự mình tiễn hai người đi ra, Quan Nguyên Hạc đi ở phía trước, Tuệ An dừng lại phía sau, từ chỗ Thu Nhi lấy ra một phương thuốc dược thiện, cười nói:

“Ta nghe nói ban đêm lão thái quân ngủ không ngon, phương thuốc này là an thần, rất ôn hòa, thích hợp với người có tuổi, là do Hoài An phu nhân dâng lên cho Thái hậu lúc người còn ở Đông Đô, ta thấy Thái hậu dùng mấy ngày sắc mặt tốt lên rất nhiều, liền ghi lại, hôm nay đành mượn hoa hiến Phật*, muốn nhờ Khương mama nhìn một chút xem có thể dùng hay không.”

*Mang ý lấy của người khác đi làm việc nhân nghĩa. Xuất phát từ điển tích: xưa có một trấn nhỏ, nạn châu chấu phá dữ dội, cho nên bất kể trồng thực vật nào cũng không lớn nổi, lại thêm thường có thú dữ xuống núi ăn gà vịt, làm dân trong trấn cảm thấy rất bất an. Vì thế Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đích thân từ trên trời xuống nhân gian, phát huy Phật pháp thu dọn châu chấu, thuần phục thú dữ. Người trong thị trấn vô cùng cảm ơn Phật tổ, trong đó có một người nghèo có lòng dâng lên Phật tổ một bó hoa.

Lúc Đức Phật Thích Ca Mâu Ni nhìn thấy người tặng hoa mặc y phục rách nát, toàn thân bẩn thỉu, lại nâng một bó hoa tươi đẹp, không nhịn được liền nói: “ Nhà ngươi cần ta giúp đỡ không?”.

Người dâng hoa nói: “ Thưa Đức Phật, con không dám lừa ngài, nhà con rất nghèo, ngay cả bó hoa cũng là đi mượn, nhưng xin thưa đây là cả tấm lòng thành của con, cho nên xin ngày nhất định nhận lấy”.

Đức Phật Thích Ca Mâu Ni vô cùng cảm động, bèn cho tất cả người nghèo khổ hiện có trong trấn thoát khỏi bần cùng, từ đây mọi người sống những ngày hạnh phúc.

Khương mama nghe vậy gấp rút thu phương thuốc kia, nói:

“Thái hậu đã dùng, sao có thể không tốt? Thiếu phu nhân có lòng, khó trách lão thái quân thương người như vậy.”

Tuệ An liền cười nói:

“Vốn nghĩ làm xong sẽ dâng tặng, nhưng nói thật ta không có tài nấu nướng, trong viện của ta cũng không có nữ đầu bếp nào giỏi giang hơn người, sợ làm hỏng phương thuốc, Khương mama không cười nhạo ta là tốt rồi.”

Hai người Tuệ An vừa nói chuyện vừa ra khỏi Phúc Đức viện, Phúc Đức viện cách Cẩm Tú viện không gần, hơn nữa lúc này canh giờ đã không còn sớm, hai người liền ngồi vào kiệu mà đi.

Tuệ An một mặt ngắm cảnh, một mặt nhìn Phật châu trên tay, chỉ cảm thấy Phật châu kia ngoại trừ tản ra hương vị tùng cúc, thêm dị thường tinh xảo, cũng không phát hiện điểm gì đặc biệt.

Đợi đến Cẩm Tú viện, Tuệ An nhìn viện này rất khác sân nhỏ của lão thái quân, khắp nơi đều hiện vẻ phồn hoa phú quý, có hai mama nghênh Quan Nguyên Hạc và Tuệ An tới chính đường.

Hai người vào phòng, Quan Bạch Trạch và Thôi thị đã ngồi ở chủ vị, hàng ghế xung quanh đều ngồi đầy người, cũng không ít người còn ngồi cả hàng phía sau.

Hôm nay Quan Bạch Trạch mặc bộ bào phục màu xanh đậm, viền áo thêu chữ Vạn, tóc cài trâm hắc ngọc, thái dương đã có tóc hoa râm.

Dung mạo Quan Nguyên Hạc không giống phụ thân, chỉ có môi và cằm là giống nhau như đúc, khác mỗi Quan Nguyên Hạc quanh năm mặt lạnh như tiền, cái cằm luôn lộ vẻ cứng rắn, mà Quan Bạch Trạch trên mặt lại mang nụ cười, nhìn đầy vẻ lịch sự nho nhã.

Thôi thị hôm nay mặc áo màu đỏ tím thêu hoa văn như ý, váy ngắn tím nhạt thêu hoa lan, tóc đen nhánh búi mẫu đơn kế, đeo một bộ trang sức bằng vàng khảm ngọc thạch, trên cổ là một vòng dây chuyền ngọc trai, khuyên tai là đá mắt mèo có các sợi tơ vàng chỉ bạc quấn quanh, ung dung cao quý, cách ăn mặc tỉ mỉ có thừa.

Tuệ An chỉ vội vàng đánh giá một chút, liền cúi đầu, mắt nhìn thẳng, cực kỳ yêu kiều đi theo sau lưng Quan Nguyên Hạc, hai người vừa vào phòng, Thôi thị đã cười nói:

“Lão gia nhìn xem, Tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân của chúng ta thật sự là trời sinh một đôi, vừa đến đã khiến mọi người không dời mắt được.”

Quan Bạch Trạch nghe vậy liền cười nhìn hai người Tuệ An, gật đầu nhẹ, vẻ mặt hài lòng.

Thôi thị nói xong, thấy Quan Bạch Trạch nhìn Quan Nguyên Hạc, trên mặt đều là kiêu ngạo cùng từ ái, nghĩ tới mỗi lần gặp Trác Nhi do mình sinh ra, lại đều bị ông mắng mỏ không ngừng. Quan Nguyên Hạc này cả ngày không tuân thủ phép tắc, vừa bất hiếu lại vô lễ, ấy vậy mà phu quân nhà bà cứ xem như bảo bối mà che chở, trong lòng liền dâng trào ghen tỵ.

Tam phu nhân ngồi bên cạnh nhìn thấy ý cười trên môi Thôi thị cứng đờ, há lại không biết suy nghĩ trong lòng bà, bà nhìn về phía Tuệ An, rất hào phóng nở nụ cười tán dương:

“Lời này của đại tẩu nói đúng lắm, Tam thiếu gia nhà chúng ta tuổi trẻ tài cao, nay mới vừa qua nhược quán liền tự mình lập công lớn, là thần tử đắc lực trong triều đình, thử hỏi kinh thành quyền quý có nhà ai bì kịp. Giờ lại cưới Tam thiếu phu nhân, không những dáng vẻ xinh đẹp tựa thiên tiên, lại càng nổi danh hiền lành thông tuệ, ngay cả Thái hậu đều xem như bảo bối, đây còn không phải là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ sao, chờ sang năm sinh ra con trai trưởng của Quan phủ ta, cố đại tẩu trên trời có linh thiêng, cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.”

Bà dứt lời, không khỏi mỉa mai liếc Thôi thị một cái, thầm nghĩ, cho bà giả bộ rộng lượng, giả bộ hiền lành nữa này.

Thôi thị gả vào Quan phủ, tuy nói là làm chính thất phu nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là kế thất, sinh con trai trưởng cũng không được đắc ý chỗ nào, chưa kể đứa con trai kia của bà tuổi còn quá nhỏ.

Những năm này Quan Nguyên Hạc bỏ bê hôn sự, không nhắc chuyện cưới xin, thứ nhất là vì y vô tâm thành gia lập thất, ánh mắt cũng cao, ngoài ra thì chính là công lao do Thôi thị hết lòng vun đắp. Nay Quan Nguyên Hạc đã cưới kiều thê, không chừng ít ngày nữa liền có thể sinh hạ con trai trưởng, tuy Thôi thị có con ruột là Trác Nhi, nhưng vẫn là hài tử mười hai tuổi chưa làm nên trò trống gì, chứ đừng nói đến việc cạnh tranh với một Quan Nguyên Hạc chiến công lừng lẫy, đây thật đúng là khác biệt một trời một vực mà.

Lời nói của tam phu nhân có câu nào là không đâm chọc vào tim gan Thôi thị đâu, sau cùng còn nhắc tới mẹ đẻ của Quan Nguyên Hạc, bảo Thôi thị biết nhẫn nhịn thế nào, lúc này nụ cười trên mặt bà cũng có chút biến dạng, tay đang đặt trên thành ghế gắt gao nắm chặt.

Tuệ An không ngờ nàng còn chưa lên tiếng, trong phòng đã náo loạn tới như vậy, nàng cúi đầu giả bộ thẹn thùng, ánh mắt lại lóe lóe, vui mừng xem kịch hay.

Không khí trong phòng ngưng trệ, có lẽ thấy Thôi thị không nói, Quan Bạch Trạch liền hắng giọng phân phó:

“Hành lễ đi.”

Lúc này mama đang đứng một bên mới vội vã đặt nệm gấm trên mặt đất, đối diện với vị trí của Quan Bạch Trạch.

Tuệ An nhìn thấy chỉ có một cái cũng có phần kinh ngạc, nhưng thấy mọi người không ai lên tiếng, giống như vốn nên là như thế, trong lòng liền xoay chuyển một vòng, chỉ thầm nói xem ra quan hệ của Quan Nguyên Hạc và phụ thân y so với mình nghĩ còn xa cách hơn nhiều.

Nàng đang muốn tiến lên, Quan Nguyên Hạc vẫn đứng bên cạnh lại đột nhiên nói:

“Chuyện tốt thành đôi, sao lại chỉ đặt một cái?”

Mama kia nghe vậy ngẩn ra, bị ánh mắt của y quét qua thì tay chân run lên, cuống quít chạy đi lấy thêm một cái đệm, sắc mặt đám đông trong phòng tức thì mỗi người một vẻ, biến hóa không ngừng.

Tuy nói kính trà thì đôi phu thê mới cưới dĩ nhiên phải dập đầu hành lễ, nhưng bởi vì bọn hạ nhân trong phủ đều biết quan hệ giữa hai cha con Quan Nguyên Hạc từ trước đến nay vẫn trên bờ vực căng thẳng, mà Quan Nguyên Hạc còn từng mấy lần gây sự ngay trước mặt khiến Quan Bạch Trạch bẽ bàng không để đâu cho hết. Trước kia từng có lần Quan Nguyên Hạc bị Ngự sử tố cáo vì việc này, vậy mà Hoàng thượng cũng không nói lời nào, cho nên bọn hạ nhân đã sớm mắt thấy thành quen.

Hôm nay mama kia cũng sợ mang tới hai cái đệm, nhưng lỡ như Quan Nguyên Hạc vẫn cố chấp không chịu hành lễ, làm cho Quan Bạch Trạch mất hết thể diện thì không hay, suy đi nghĩ lại mới cân nhắc chỉ đặt một cái đệm.

Nào ngờ vị Tam thiếu gia khó hầu hạ này lại đột nhiên làm cho mọi người chấn động, biến hóa này e rằng có liên quan đến vị thiếu phu nhân mới vào cửa kia, Tam thiếu gia đây là đang thị uy cho Tam thiếu phu nhân!

Quan Bạch Trạch nghe vậy, nét mặt vốn đang cười rõ ràng xẹt qua kinh ngạc cùng vui sướng, ánh mắt nhìn Quan Nguyên Hạc hơi đỏ lên, vẻ mặt kích động.

Mà Thôi thị càng kinh ngạc hơn, sắc mặt thay đổi không ngừng, sau đó mới làm ra vẻ quá đỗi vui mừng, cuống quít hướng về phía mama kia nói:

“Nhanh lên, lão gia vẫn đang chờ con dâu kính trà đây!”

Mama kia chạy hồng hộc mang theo cái đệm trở lại, Quan Nguyên Hạc dẫn đầu vén vạt áo quỳ xuống, Tuệ An vội vàng quỳ theo.

Quan Nguyên Hạc chỉ dập đầu liền đứng lên, lùi sang một bên, lúc này Tuệ An mới nhận trà từ trên tay mama, cung kính dâng lên cho Quan Bạch Trạch.

“Con dâu kính trà phụ thân.”

Quan Bạch Trạch cười gật đầu liên tục, trong lòng cũng biết hôm nay Quan Nguyên Hạc là vì thể diện của Tuệ An, nên mới nhượng bộ, không khỏi nghiêng người nâng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, luôn miệng nói tốt.

Ông đặt chén trà lên bàn, lại phân phó người làm đưa bao lì xì cho Tuệ An, Tuệ An thu lì xì, liền đứng dậy, người làm chuyển đệm tới trước mặt Thôi thị, Tuệ An còn chưa đi qua, Quan Bạch Trạch đã mở miệng hỏi:

“Thân thể của Thái hậu lão ở Đông Đô có tốt không?”

Tuệ An ngẩn ra, vội cung kính trả lời:

“Thái hậu phúc trạch thâm hậu, thân thể rất khỏe mạnh.”

Bởi vì Quan Bạch Trạch vừa được chứng kiến hành động ‘hiếu thảo’ của Quan Nguyên Hạc ban nãy, ông càng nhìn càng cảm thấy đứa con dâu này rất tốt, lại luôn miệng khen ngợi, tươi cười hiền hòa dặn dò Tuệ An thường xuyên về Đông đô vấn an, Tuệ An trả lời từng câu rõ ràng.

Bên kia bà tử đã sớm đặt đệm xong xuôi, Thôi thị vô thức ưỡn ngực thẳng lưng, chỉ có điều mãi mà Quan Bạch Trạch vẫn luôn miệng trò chuyện với Tuệ An, bà nhìn thấy ánh mắt đầy châm biếm của Tam phu nhân, không khỏi cũng có chút lúng túng.

Đợi Quan Bạch Trạch lại bưng trà lên, Tuệ An mới đi đến trước mặt Thôi thị, Quan Nguyên Hạc nhưng lại không động, Quan Bạch Trạch thì vùi đầu uống trà, không nói năng gì.

Tuệ An liền tự mình tiến lên dập đầu, tiếp nhận chén trà dâng lên.

Thôi thị ngược lại không làm khó nàng, cười tiếp trà, bà nhấp hờ một ngụm, là phân phó mama cao gầy mặc y phục xanh lá đứng hầu sau lưng tặng cho Tuệ An một đôi vòng tay phỉ thúy thượng hạng.

Thấy Tuệ An nhận lấy, bà dùng vẻ mặt ôn hòa nói:

“Mau mau đứng lên.”

Tuệ An còn tưởng rằng bà sẽ chỉnh mình một lượt, không ngờ lại vượt qua dễ dàng như vậy, đang muốn đứng lên, liền nghe bà cười nói:

“Khó trách lọt được vào mắt Tam thiếu gia nhà chúng ta, còn khiến Tam thiếu gia đích thân vào cung thỉnh chỉ tứ hôn, nhìn bộ dáng này, quả thật là độc nhất kinh thành mà.”

Lời bà nói nghe thì bình thường, nhưng rõ ràng chính là không có ý tốt. Hôn nhân đại sự phải do phụ mẫu sắp đặt, hai nhà hứa hôn, chiếu theo lời của bà lại thành Quan Nguyên Hạc và Tuệ An đã sớm lén lút vụng trộm. Cho dù thỉnh chỉ tứ hôn, cũng là Quan Bạch Trạch đi, lý nào lại đến phiên Quan Nguyên Hạc tự mình lo liệu?

Hơn nữa khen cái gì không tốt, nói dễ nghe thì Tuệ An là kinh thành độc nhất, lời này rơi ở trên người ai khác tất nhiên sẽ hiểu theo nghĩa đó, nhưng đặt trên người Tuệ An, ngược lại dường như đang đặc biệt ám chỉ huyết thống người Hồ trên người nàng.

Từ trước tới nay Đại Huy luôn xem thường dị tộc, Hồ nữ do có sắc đẹp trời sinh mà ở Đại Huy đều là ca kỹ vũ cơ, lời kia của bà rơi vào trong tai Tuệ An lại cực kỳ khó nghe.

Chỉ là Tuệ An cũng không biết Quan Nguyên Hạc từng tiến cung thỉnh chỉ tứ hôn, nàng nghe vậy hơi thất thần, lúc này mới cười nói:

“Mẫu thân nói gì vậy? Có ai không biết con dâu là do mẫu thân mời tam môi lục sính cưới về cho phu quân, mẫu thân đối đãi với phu quân như máu mủ ruột thịt, phu quân từ nhỏ tang mẹ, về sau con dâu sẽ giống như phu quân, cùng nhau hiếu kính mẫu thân thật tốt, báo đáp mối ân đức này.”

Tuệ An mặc dù không biết tại sao Quan Nguyên Hạc lại không hành lễ với Thôi thị, nhưng đến Quan Bạch Trạch cũng không nói gì, chứng tỏ trong chuyện này chắc hẳn có nguyên do khác. Huống chi Tuệ An làm sao không biết, thái độ của Thôi thị khi xử lý hôn sự cho Quan Nguyên Hạc quá mức rõ ràng, Tuệ An cũng khinh thường diễn trò với bà.

Lần trước Thôi thị đến phủ Phượng Dương hầu làm khách, bà còn bày ra tư thái không thích mình, lại càng khiến Tuệ An hiểu rõ.

Người khác không thích nàng, nàng cũng không cần khách khí để ý, cho nên Thôi thị một lời, Tuệ An cũng thản nhiên ôn hoà đáp trả.

Hôm nay trong sảnh bao nhiêu ánh mắt đều dồn vào, trước mặt Thôi thị đặt hai cái nệm gấm, nhưng chỉ có một mình Tuệ An quỳ lạy, Tuệ An còn nói Thôi thị hiền lành lương thiện, nói Quan Nguyên Hạc hết lòng hiếu kính, đây không phải đánh vào mặt Thôi thị thì là gì?

Sắc mặt Thôi thị thay đổi mấy lần, bà đã mất không ít tâm tư lo liệu hôn sự của Quan Nguyên Hạc, cuối cùng vẫn cưới về nữ tử khó lòng chèn ép như Tuệ An mới đau chứ.

Kể cả khi chuyện này không tính đến, lúc trước sính lễ kia bà đã thu thập ổn thỏa, không biết là ai nói gì trước mặt Quan Bạch Trạch, Quan Bạch Trạch liền tự mình lên tiếng, Quan lão thái quân còn đích thân phái Khương mama đến chỗ bà mở khố phòng, chọn lấy sính lễ phong phú gấp mấy lần.

Vì chuyện đó mà trong lòng bà uất ức bao ngày, hôm nay Tuệ An vừa vào cửa, lại dám khiêu chiến với bà như vậy, điều này khiến sắc mặt Thôi thị càng thêm khó coi không chịu nổi.

Thế nhưng hôm nay có bao nhiêu con mắt nhìn vào chằm chằm, cộng thêm Quan Bạch Trạch cũng nhíu mày cảnh cáo bà, lời Tuệ An nói lại không một kẽ hở, bà chẳng thể phản bác được, một hồi lâu mới rặn ra nụ cười, nói:

“Lòng của con mẫu thân cũng biết, mau đứng dậy đi.”

Bà nói liền muốn đặt chén trà trong tay lên bàn, ai ngờ đúng lúc này, Tam phu nhân bên cạnh đột nhiên cả kinh kêu to một tiếng:

“A, trên người đại tẩu có con ong!”

Thôi thị nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía tay trái, quả nhiên bắt gặp một con ong chẳng biết từ lúc nào đã đậu trên người bà, đang vỗ cánh di chuyển quanh trên hoa văn đóa hoa mẫu đơn, trong lòng Thôi thị không khỏi hoảng sợ, hơn nữa thanh âm của Tam phu nhân quả thực không nhỏ, lại tràn đầy kinh hoàng, giống như chỉ chốc lát nữa thôi con ong kia sẽ dùng cái gai nhọn hoắt của nó châm vào người bà.

Thôi thị bị ảnh hưởng, lập tức quăng chén trà trong tay, muốn nhảy lên tránh né.

Cái nhảy này của bà không quan trọng, quan trọng là chén trà kia rơi khỏi tay bà liền đổ về phía Tuệ An.

Dựa vào công phu của Tuệ An, tất nhiên không sợ một chén trà này, thế nhưng nàng lại không động, trơ mắt nhìn cốc trà kia đập tới, dường như đã sợ đến choáng váng.

Mắt thấy chén trà kia sắp hất hết lên người Tuệ An, từ bên cạnh nàng lại có một bàn tay duỗi ra, đẩy chén trà sang hướng khác, động tác này cắt ngang, nước trong chén trà liền rơi cả vào tay Quan Nguyên Hạc.

Tam phu nhân đã nhảy dựng lên, đi tới, gấp rút kéo Tuệ An nhìn từ trên xuống dưới, nói:

“Không bị nóng chứ? Nhìn một chút da thịt non mịn này xem, nếu bị phỏng thì biết làm sao, nhất định sẽ phồng rộp lên mất.”

Lúc này Tuệ An mới nhìn bà, Tam phu nhân có một gương mặt tròn trịa, nhìn cực kỳ phúc hậu, màu da hơi vàng, dung mạo không tính là xuất chúng, chỉ có đôi mắt phượng hẹp dài sắc xảo, ngược lại rất dễ gây chú ý.

Bởi vì hôm nay chỉ là buổi gặp mặt thân quyến trong trực hệ, mà Nhị phu nhân Trang thị lúc trước Tuệ An đã gặp qua, cho nên liền nhận ra đây chính là phu nhân Tam lão gia – Thi Liên Dung.

Đêm qua nàng nghe Quan Nguyên Hạc nói Tam phu nhân này tính tình chua ngoa, hôm nay thấy người ngược lại cảm thấy rất tốt, ít nhất là người thẳng tính, sẽ không âm dương hai mặt. Hơn nữa, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, điểm này Tuệ An vẫn rõ ràng.

Thấy nàng mặt mũi tràn đầy ân cần nhìn mình, Tuệ An mỉm cười, vội nói không sao.

Kỳ thật nước trà để kính đều đã được người làm lạnh, để ở nhiệt độ thích hợp, cho dù có hất lên người thật ra cũng không sao.

Thôi thị lúng túng đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Tam phu nhân có phần hậm hực.

Quan Bạch Trạch trừng Thôi thị một cái, nói:

“Không đâu ra đâu, khiến bọn tiểu bối chê cười!”

Trước mặt nhiều người như vậy, Quan Bạch Trạch nói thế chẳng khác nào phất sạch thể diện của Thôi thị, sắc mặt Thôi thị tái xanh, hốc mắt cũng đỏ ửng, thi lễ, nói:

“Là thiếp thất thố, con dâu không sao chứ? Mẫu thân nhất thời kinh hoảng, khiến con bị sợ hãi!”

Trà này nếu đổ vào người Tuệ An, danh tiếng Thôi thị cũng sẽ bị có ngại, cho nên Tuệ An không hề hoài nghi vừa rồi là bà cố ý, chỉ cười nói không sao, chấm dứt màn hỏi han vô bổ của Thôi thị.

Lúc này Phương mama mới đỡ nàng đi kính trà cho hai vị thúc thẩm ruột thịt, cũng không cần làm lễ quỳ lạy.

Nhị lão gia Quan Bạch Cẩn hiện nay đang là quan viên ngũ phẩm ở Lại bộ, mặt mũi giống Quan Bạch Trạch đến bảy tám phần, có chút mập mạp, cười tủm tỉm nhìn rất hiền hòa.

Mà Nhị phu nhân Trang Cẩm Tú lần trước từng mang theo lễ vật đến phủ Phượng Dương hầu tế bái Thẩm Thanh, Tuệ An có ấn tượng vô cùng tốt với vị Nhị thẩm này.

Nàng kính trà cho hai người, nhận lễ ra mắt, thái độ của hai người cũng cực ôn hòa dễ gần.

Tam lão gia là thứ xuất, con của Cung thái di nương, tướng mạo không giống huynh đệ Quan Bạch Trạch, nhưng cũng ôn tồn tao nhã, toàn thân thanh quý.

Đêm qua Quan Nguyên Hạc nhắc tới Tam lão gia này, có nói tuy ông là thứ xuất, nhưng biết vươn lên, trong giọng nói ngược lại mang theo một tia ý tứ hàm xúc khẳng định, Tuệ An không dám chậm trễ, cung kính dâng trà cho ông cùng Tam phu nhân.

Tam phu nhân nhưng lại kéo tay Tuệ An, luôn miệng khen ngợi, làm như hận không thể dùng tất cả những từ dễ nghe nhất lên người nàng, sau đó mới gọi nha đầu Lục Hà cầm một bộ trang sức bằng phỉ thúy rất tinh xảo làm lễ ra mắt cho Tuệ An, còn cười nói:

“Tam thẩm là kẻ nghèo, cũng không đưa nổi cho con vật gì tốt, thứ này tuy tỉ lệ phỉ thúy ít ỏi, không so được với chiếc vòng tay phỉ thúy thượng hạng của mẫu thân con cho, nhưng con chớ ghét bỏ, cứ mang về thưởng cho người làm.”

Thôi thị chỉ đưa hai cái vòng phỉ thúy, Tam phu nhân lại tặng trọn vẹn một bộ trang sức, kể cả không tốt bằng đôi vòng tay của Thôi thị, nhưng suy cho cùng Thôi thị mang tiếng là mẫu thân, nay vừa mang ra so sánh với nhau, lại rõ ràng hiển hiện phân lượng nặng nhẹ của đôi bên.

Hơn nữa, lời mà Tam phu nhân nói ngụ ý lúc sáng lúc tối, trong lòng mọi người ai mà không biết, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Thôi thị lại ẩn hiện suy nghĩ sâu xa.

Thôi thị nghiến răng nghiến lợi, lại cũng không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Tuệ An.

Tuệ An mặc dù không thích Thôi thị, nhưng cũng không muốn can thiệp tới ân oán cá nhân giữa bà và Tam phu nhân. Vừa rồi Tam phu nhân này sớm không mở miệng muộn không mở miệng, lại chọn đúng lúc Thôi thị thả chén trà lên bàn mới kêu lên, ngẫm ra cũng chẳng có tâm tư gì tốt, chỉ sợ là muốn khơi mào mâu thuẫn ở phòng lớn. Tuệ An không nguyện làm vũ khí cho bà ra tay, nghe vậy chỉ cười một tiếng, nói:

“Tam thẩm nói đùa, mẫu thân và Tam thẩm yêu thích An nương, cho An nương đều là đồ cực tốt, An nương vui mừng cất giấu còn không kịp nữa là, chứ đừng nói mang đi ban thưởng hạ nhân cái gì.”

Thôi thị nghe Tuệ An nói không nghiêng lệch về bên nào, không khỏi có chút thất vọng, cười cười im bặt, nhưng Thôi thị cũng nhịn không được nhìn Tuệ An hai lần, môi hơi mấp máy, hình như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Kế tiếp chính là một vài đường thúc và đường thẩm, Quan lão thái gia cả đời phong lưu, lại có mười vị huynh đệ, trong đó chỉ riêng con vợ cả đã có năm người, người như vậy ở kinh thành nhưng lại không nhiều lắm, Tuệ An cũng nhanh chóng ra mắt vài người quen mặt, đi một vòng thì thu được hai mâm lễ ra mắt.

Quan Bạch Trạch nhìn người đều đã gặp xong, canh giờ cũng không còn sớm, liền phân phó tản đi, sau đó cùng Quan Nguyên Hạc mời toán nam tử ra đại sảnh. Mà nữ quyến lại lưu ở phía sau, Thôi thị đang muốn đứng lên tiễn khách, ai ngờ bỗng nhiên nghe Tam phu nhân mở miệng nói:

“Đại tẩu chớ vội, có một chuyện em dâu muốn xin chỉ thị của đại tẩu. Theo lý thuyết, đây là chuyện trong nhà, nhưng nơi này cũng không còn người ngoài, ta càng không muốn chạy thêm một chuyến đến Tường Thụy viện phiền toái đại tẩu, ở chỗ này hỏi luôn đi.”

Bà nói xong, cũng không đợi Thôi thị mở miệng liền liến thoắng nói:

“Chuyện cũng không có gì lớn, chính là hôm qua Tam thiếu gia chúng ta đón dâu, kiệu hoa gần đến cửa phủ, nhưng lại dạo quanh thành hơn một vòng, bạc tất nhiên là do quản gia chi ra. Ta đây chỉ muốn hỏi đại tẩu, nếu việc này đều do khố phòng chi bạc, Bách Thuận viện kia của ta lâu năm không tu sửa, nghĩ muốn sửa sang lại một phen, vậy thì bạc này có phải cũng do khố phòng trợ cấp hay không?”

Thôi thị không ngờ Tam phu nhân lại vào thời khắc này bỏ qua thể diện, đề cập tới việc đó, thấy tất cả mọi người đều nhìn vào mình, mặt mũi bà liền khó coi vạn phần, chỉ hận không thể nhảy lên xé rách miệng của Tam phu nhân.

Trong lòng bà thầm mắng, Bách Thuận viện kia sao có thể nói là lâu năm chưa sửa, làm như ngày thường bà khắt khe với tam phòng lắm không bằng.

Việc này Thi Liên Dung đã sớm nhắc qua với Thôi thị, mỗi lần đều bị Thôi thị tìm cớ gạt đi, sửa sân viện tiêu xài rất lớn, Thi Liên Dung rõ ràng là muốn đoạt bạc của bà, Thôi thị nắm giữ quản gia, bạc há có thể nói lấy là lấy?

Bà nghe vậy, sắc mặt liền đổi, cười nói:

“Nghe Tam đệ muội nói kìa, trong phủ này ai mà chẳng Bách Thuận viện là chỗ được trùng tu tinh xảo nhất, Quan phủ ta cả viện sửa chữa lại cũng không quá mười năm, năm đó chỉ kém không đập đi xây lại, tính ra mới ở hơn mười năm, sao lại nói là lâu năm chưa sửa.

Còn nữa, hàng năm các viện đều cần sửa chữa bổ sung, nếu thật sự đệ muội không thích sân viện hiện tại, chi bằng đợi thêm một thời gian nữa. Muội cũng biết đấy, Tam thiếu gia vừa thành thân, số sính lễ bỏ ra tương đương với bảy tám vạn lượng bạc, việc mua sắm đồ đạc cũng cần tiêu xài, na trong khố phòng nào còn tiền tu sửa sân viện…”

Bà không nói không cho bạc, chỉ nói bởi vì Quan Nguyên Hạc thành thân, cho nên tốn nhiều bạc, dẫn mồi lửa tới người Tuệ An, Tuệ An nghe vậy trong lòng cười lạnh, trên mặt lại một hồi thấp thỏm lo âu, khúm núm mà nói:

“Chuyện này… Nếu không, để con gọi Phương mama thu thập của hồi môn, đón dâu tốn nhiều bạc, con… Con và phu quân sẽ lấy tiền riêng ra trợ cấp cho khố phòng.”

Tuệ An bộ dáng kia giống như vạn phần luống cuống, oán hận bản thân vô năng, thế nhưng Thôi thị nào dám thật kêu nàng tự mình lấy của hồi môn ra trợ cấp, lại còn lấy lý do là vì chuyện đón dâu, vậy cũng quá mất mặt, trừ khi Thôi thị muốn danh tiếng nát bét.

Thôi thị không ngờ Tuệ An sẽ nói như thế, mặt lại biến sắc, trầm giọng nói:

“Nói bậy bạ gì đó! Làm sao có thể dùng của hồi môn trợ cấp trong nhà, người không biết còn tưởng rằng Quan phủ chúng ta muốn suy sụp đây, không khiến mọi người chê cười mới là lạ!”

Tuệ An nghe thế kinh hoàng sợ hãi, liên tục nói phải, nàng nhíu mày, cúi đầu, cầm khăn lau lệ.

Thôi thị không nghĩ mình mới nói một câu, Tuệ An đã khóc thành như vậy, tức đến nỗi toàn thân phát run.

Nhị phu nhân tiến lên kéo tay Tuệ An, nói:

“Đứa nhỏ này cũng là có ý tốt, nhìn ngươi, đều hù dọa đứa bé này. Được rồi, việc này để sau hãy nói.”

Nói xong, bà cười mời chúng nữ quyến ra ngoài, Tuệ An cũng không ở chỗ này lâu, liền cúi đầu đi ra đại sảnh.

Trong lòng nàng đối với chuyện Thôi thị có đáp ứng Tam phu nhân hay không một chút cũng chẳng thèm quan tâm, hiện tại Thôi thị là người quản gia, bạc kia thì liên quan gì đến nàng. Lại nghĩ tới buổi sáng Quan Nguyên Hạc nói cứ tùy ý sửa chữa lại sân viện, may mà nàng chưa nói muốn tu sửa, nếu không, việc này mới gọi là gây thù chuốc oán khắp nơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK