• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

““Tuệ Lâm giật mình một ý nghĩ đáng sợ bao trùm lấy đầu óc nàng, nàng run run đưa hai bàn tay ra trước mặt, đây đâu phải bàn tay trắng trẻo mềm mại của nàng, được rồi thì thừa nhận lòng bàn tay vẫn có vết chai do cầm dao mổ nhưng làm sao nhỏ xíu, vàng vọt và thô ráp như vậy, rõ ràng giống tay của đứa con nít mười mấy tuổi lông mọc chưa đủ, không lẽ nàng trúng số độc đắc được nghiệm chứng cái tiểu thuyết ngôn tình gần đây gọi là xuyên không.”

Từ lúc sinh ra đến bây giờ Tô Tuệ Lâm chỉ có một lần bất mãn với ông trời, là ngày nàng ra đời, ngày mẹ nàng vì khó sinh mà mất, còn bố bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện đón con gái đầu lòng.

Hai mươi tám năm qua nàng vẫn cô độc một mình, chỉ biết điên cuồng học tập và làm việc, sáu năm học trong trường đại học y khoa không có xó xỉnh nào của các bệnh viện thành phố A mà nàng chưa mò mặt qua.

Bốn năm sau khi ra trường nàng gây dựng cho mình danh tiếng vững chắc không gì lay chuyển được "Bác sỹ thiên tài ngành Tây y", là trưởng khoa ngoại trẻ tuổi nhất của bệnh viện thành phố, có đề án cấp quốc gia về cấy ghép tế bào lạ chống ung thư, ứng cử viên sáng giá cho giải thưởng Nobel y học châu Á, bệnh nhân nguy kịch vào tay nàng luôn luôn có một tia hi vọng sống còn.

Năm tháng lấy đi cái gọi là tâm hồn thiếu nữ mơ mộng, hồn nhiên của Tuệ Lâm chỉ giữ lại cho nàng vẻ bề ngoài lạnh lùng và xa cách, nàng không phải kiêu ngạo chỉ là đã vô tình đánh mất đi nụ cười mà thôi.

Đồng nghiệp nhiều lần khuyên nàng tìm đến một bến đỗ an toàn, nàng không phải không muốn mà chưa tìm ra đối tượng thích hợp, nàng từng nghe người ta nói "Có lẽ đường quá đông nên hạnh phúc tắc đường tới muộn". Hạnh phúc của nàng chắc còn tắc đường một khoảng thời gian dài nữa.

Tuệ Lâm sống trong căn biệt thự năm tầng xa hoa, đôi lúc nàng nghĩ mình xây nhiều tầng như thế để làm gì, tiền nàng kiếm được không ít,nên ngoài đầu tư nhà cửa nàng còn là tín đồ xe hơi và hàng hiệu, bước chân vào cái nghề này nàng mới thấy sợi dây sinh mệnh của con người mỏng manh bao nhiêu, vậy thì tại sao lúc còn sống không hưởng thụ đi để sau này làm nhẹ gánh cho não bộ một phần thừa thãi gọi là "Hối tiếc".

Hôm nay như thường lệ Tô Tuệ Lâm ngồi vào chiếc xe yêu quý đến bệnh viện làm việc, tiến tới trước cửa của tòa án nhân dân tối cao nàng đành miễn cưỡng dừng xe vì đám người đông nghịt đang ồn ào vây quanh xem thứ gì đó.

Tuệ Lâm nghe thấy giọng của một người đàn ông:

- Người này bị gì mà lại ngất xỉu a?

- Làm sao tôi biết được.........

- Còn xem náo nhiệt cái gì mau gọi xe cấp cứu!! Một quý bà xinh đẹp lên tiếng.

Nghe thấy có người gặp vấn đề, Tuệ Lâm nhanh chóng rời xe, khi đi còn không quên mở cốp xe mang theo hộp sơ cứu chuyên dụng.

- Mọi người tránh ra hết đi, tôi là bác sỹ đây!. Nàng lớn tiếng.

Tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, đó là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi lăm tuổi, thể trạng gầy, ý thức mơ hồ, da tím tái vã mồ hôi, trên cơ thể không có bất cứ một vết thương nào, không sốt. Nàng nhanh tay đặt một đường truyền tĩnh mạch rồi cho chuyền chai dung dịch glucose, vừa làm vừa lay tỉnh bệnh nhân. Người phụ nữ này có khả năng bị hạ đường huyết.

Cuối cùng người nọ cũng mở mắt ra chân thành nói lời cảm ơn, bà ta chính xác đang điều trị đái tháo đường nên thầy thuốc kê đơn dùng insulin thường xuyên, thuốc này làm hạ đường máu nhưng lại có biến chứng nguy hiểm là gây hạ đường đột ngột cho người sử dụng khiến người ta lâm vào tình trạng như vừa rồi.

Xe cấp cứu đến sau đó rất nhanh, nhìn bệnh nhân được đưa đi Tuệ Lâm hết sức nhẹ nhõm, may có nàng xử trí kịp thời nếu không thì khó lường trước hậu quả. Nàng đang định quay về xe thì bỗng nhiên

- Đoàng!!!Đoàng !!!Đoàng!!!

Tuệ Lâm đúng là có vận may để mua xổ số nàng vậy mà trúng một viên đạn, trước khi mất ý thức còn loáng thoáng nghe được

- CMN! Cảnh sát Trương cậu lại bắn nhầm!!!

Trong mơ nàng dường như lại quay về cái thuở còn nằm trong bụng mẹ ấm áp, mềm mại, an toàn, nàng ước gì mình cứ mãi như thế, đã bao lâu rồi nàng không cảm nhận được điều này, nhưng không có gì là tồn tại mãi mãi, đầu của nàng bỗng đau như búa bổ, nhập nhèm mở mắt ra thì thấy mình nằm trên một cái giường gỗ ọt ẹt sắp gãy, người được phủ bằng cái chăn mỏng dính cũ mèm, hình như lúc này đang là buổi sáng sớm, thi thoảng ngửi thấy hương hoa nhài nhàn nhạt dễ chịu, lúc nàng cứu tỉnh người kia là buổi trưa cơ mà, đúng rồi nàng còn bị đạn bắn xuyên qua tim, thế nào không đau ngực lại đau đầu, đây cũng không phải không gian trong bệnh viện, sờ soạng ngực trái ngạc nhiên vì hôm nay nó bằng phẳng quá mức so với quy định lại không có tý vết thương nào.

Tuệ Lâm giật mình một ý nghĩ đáng sợ bao trùm lấy đầu óc nàng, nàng run run đưa hai bàn tay ra trước mặt, đây đâu phải bàn tay trắng trẻo mềm mại của nàng, được rồi thì thừa nhận lòng bàn tay vẫn có vết chai do cầm dao mổ nhưng làm sao nhỏ xíu, vàng vọt và thô ráp như vậy, rõ ràng giống tay của đứa con nít mười mấy tuổi lông mọc chưa đủ( lông gì a?), không lẽ nàng trúng số độc đắc được nghiệm chứng cái tiểu thuyết ngôn tình gần đây gọi là xuyên không( MB: Đã nói chị có vận may xổ số mà).

Thật muốn chửi thề, Tuệ Lâm vò đầu bứt tai nàng vốn là người vững vàng, dễ chấp nhận và thích nghi với mọi hoàn cảnh nhanh nhất, tuy vậy lần này không khỏi ngoài sức tượng tưởng hơi nhiều đi.

Nửa giây mặc niệm trôi qua, Tuệ Lâm đặt chân xuống giường ngồi dậy đánh giá xung quanh, dưới chân nàng là nền đất cũ màu vàng cam lạnh buốt, bốn bức tường được trát bằng bùn đen, mái nhà lợp tranh(lá của cây cọ để khô) còn thấy vài lỗ hổng chen chúc cho ánh sáng ló vào, đồ vật trong nhà không gì quý giá chỉ có một bộ bàn ghế nhỏ ở giữa, bên trên đặt cái ấm nhôm méo xệch, đầu giường chỗ Tuệ Lâm nằm dựng cái tủ gỗ mọt gặm gần hết chắc để đựng quần áo.

Lúc này mà còn có kiểu nhà thế này a, có lẽ nào nàng xuyên đến nông thôn, không đúng quần áo hiện mặc là kiểu của ngày xưa chắp vá chằng chịt, ông trời ơi làm ơn giải thích chuyện gì đang diễn ra với nàng đi! Nàng có vẻ như lưu lạc đến cổ đại rồi. Một đời oanh oanh liệt liệt thế mà trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, cảnh sát Trương tôi hận anh!!

Ở không gian xa xôi nào đó có mỗ cảnh sát đang bị kỷ luật bỗng ớn lạnh sau lưng mà không rõ nguyên do.

Quá yếu! là hai từ Tuệ Lâm dùng nhận định cơ thể mới của mình, người thật gầy chắc phải nằm trong phân loại suy dinh dưỡng mức độ nặng, da vàng vọt,xanh xao, nàng nghĩ cha mẹ khối thân thể này có hay không cảm thấy mình quá đáng lại để con gái đến tình trạng như thế này không ngó ngàng đếm xỉa............

Tuệ Lâm sau khi phân tích sơ qua tình hình dần dần chấp nhận tình huống oái oăm của mình, một cô nương thế kỉ hai mươi mốt tự bản thân làm nên sự nghiệp vĩ đại, không lẽ sẽ sợ hãi chút chuyện cỏn con này. Phải đi ra ngoài xem xét mới được, nàng đang gắng sức đứng dậy thì đầu ẩn ẩn đau, dòng ký ức từ đâu như thác nước cuồn cuộn chảy về khiến Tuệ Lâm bàng hoàng suýt chút nữa ngã ngồi trên đất.

A.....A.....A......A!!!! Cô nương này tên giống nàng gọi Lăng Tuệ Lâm....!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang