"Lăng Bảo Điền bận bịu cho việc thu hoạch lúa vụ thu đông nên mấy hôm nay ông ta phớt lờ đi mấy lời càm ràm của Vân thị, được ngày rảnh rỗi mới moi chuyện này ra ngẫm lại một lần, huynh trưởng mất để lại cho hắn một đứa cháu gái ngờ nghệch vì sợ người ta bàn ra tán vào hắn dù không thích nhưng vẫn phải chứa chấp Tuệ Lâm trong bảy năm, nay nàng đòi chuyển đi ngược lại lại là chuyện vô cùng tốt. Năm sau Linh nhi đã 15 tuổi đến tuổi cập kê nên cần chuẩn bị của hồi môn rồi, nếu nàng ta còn ở đây chẳng phải con gái mình sẽ ít đi một phần tài sản lại nói cũng phải tìm cho nàng một nhà chồng không được quá tồi tệ thì tương lai con gái hắn mới không chịu tiếng xấu gì về gia cảnh, xinh đẹp như con gái biết đâu lại câu được một chàng rể vàng."
Trấn Phúc Khang nằm ngoại thành Phúc Châu, là một trấn nhỏ nhộn nhịp, cách kinh thành hai ngày đường xe ngựa. Hôm nay Tuệ Lâm đến đây thăm thú để xem đường phố cổ đại như thế nào mặc dù có trí nhớ cũ nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến nàng phấn khích không thôi. Ở đây nhà cửa san sát vô cùng nhộn nhịp, dọc phía hai bên đường chính những tửu lâu thi nhau mọc lên, đứng từ xa còn có thể trông thấy mọi người cười đùa ăn uống đến rộn rã, các hàng quán nhỏ bán đồ lặt vặt cũng được dựng lên, lớn tiếng mời chào quan khách, ngắm nghía chán chê nàng bước chân về phía hiệu thuốc, đây mới là mục đích chính của nàng – Mua dược chế thuốc cải thiện thân thể.
Hôm qua nàng đã chính thức thấy qua gương mặt của khối thân thể này, làn da vàng vọt nhưng lại không che dấu được vẻ tú lệ vốn có, đôi mắt to hữu thần, lông mi dài và cong vút, sống mũi thẳng cân xứng cùng cái miệng nhỏ xinh. Chỉ tiếc thiếu ăn trong nhiều năm nên cơ thể nàng bây giờ thật sự rất gầy, làn da cũng không tính là đẹp. Kiếp trước chuyên ngành nàng học là ngoại khoa Tây y tuy vậy do niềm yêu thích đối với Đông y trong sáu năm học ở trường đại học nàng rất chú tâm vào môn y học cổ truyền ngoài ra nàng còn tìm kiếm tài liệu đọc thêm ngoài giờ. Tuệ Lâm không dám tự nhận mình quá siêu việt trong lĩnh vực này nhưng kê một ít phương thuốc và châm cứu chữa trị vài bệnh đơn giản là hoàn toàn có thể.
Đứng ở quầy thuốc là một thanh niên trẻ tuổi, tươi cười niềm nở, Tuệ Lâm lên tiếng:
-Tiểu ca cho ta hỏi hiệu thuốc của huynh có bán: Sanh địa, Bạch thược, Xương khung , Đương quy , Hương phụ và Hắc phàng hay không?
-Có a! Có a! Tiểu muội muội, muội muốn lấy mỗi loại bao nhiêu?.
- Phiền huynh lấy cho ta: Sanh địa 40g, Bạch thược 16g, Xương khung 40g, Đương quy 60g, Hương phụ 40g và Hắc phàng 40g. Cho ta 5 phần nhờ huynh tán nhuyễn ra giùm ta luôn.
Tiểu ca quầy thuốc thắc mắc
- Ta học việc ở đây đã một thời gian nhưng chưa từng thấy ai phối chế mấy loại dược liệu này với nhau, tiểu muội à có hay không muội nhớ lầm tên vài loại rồi?
Đương nhiên Tuệ Lâm sẽ không dại gì nói ra công dụng bổ máu dưỡng nhan của phương thuốc này, biết đâu đây lại là miếng cơm của nàng cũng không chừng
-Cảm ơn huynh, nhưng ta không nhớ lầm đâu, chừng này giá là bao nhiêu vậy?
-500 văn tiền cả tiền thuốc lẫn tiền công xay thuốc.
Tuệ Lâm nhanh chóng gửi trả tiền rồi tiến đến cửa hàng vải, nàng phải mua thêm vài tấm vải dày chuẩn bị cho đợt lạnh sắp tới, quần áo ở nhà đã vá chằng vá chịt đến mức không còn nhìn ra màu áo ban đầu nữa rồi, tay nghề may vá của Tuệ Lâm cũ cực kỳ thuần thục, bảy năm qua “nàng” phải tự mình làm y phục nên có kết quả thế này cũng không phải điều gì bất ngờ.
Quay trở về thôn trên tay Tuệ Lâm có thêm không ít đồ, tính ra nàng đã tiêu pha mất tám trăm văn tiền cho lần lên trấn này.
Vừa về đến đầu thôn nàng gặp được Kim thẩm đang đi mua bột mì nên chủ động lên tiếng chào hỏi
-Kim thẩm thật vui vì gặp được thẩm ở đây, mấy ngày nay ta ốm nên không qua nhà thẩm chơi được.
Kim Doãn Oanh là góa phụ, bà tự tay nuôi lớn hai đứa con trai mà không cần bất kỳ sự trợ giúp của ai, Lăng Tuệ Lâm không ít lần nhận được sự giúp đỡ của người phụ nữ này. Thấy nàng Kim Doãn Oanh nở nụ cười khóe mắt nhăn thành một đoàn in hằn dấu chân năm tháng, hiền lành hỏi:
-Ốm thế nào? Sao không gọi ta a? Hèn gì lâu rồi không thấy con đến, ta còn tưởng mấy hôm nay con bận gặt lúa cho nhà tam thúc.
-Cảm ơn thẩm ta khỏi hẳn rồi, hôm qua ta đã nói chuyện ăn riêng với tam thẩm, từ nay ta sẽ tự kiếm sống.
-Con làm vậy là đúng lắm, tuy ban đầu có chút khổ cực nhưng sẽ thoải mái hơn nhiều, ta vốn không vừa mắt người thẩm kia của con lâu rồi. Có khó khăn gì nhớ báo với ta một tiếng!Kim thẩm sảng sảng khoái khoái nói.
Kim thẩm là người đầu tiên mang cho Tuệ Lâm cảm giác ấm áp từ khi đến thế giới này, nàng mở miệng:
- Vậy thì tốt quá ta đang có việc muốn nhờ thẩm đây, ngày mai nhờ thẩm nói với Đại Ngưu huynh sang sửa cho ta cái mái nhà, tiền công tất nhiên ta sẽ trả đầy đủ.
Kim thẩm lắc đầu
- Con bé này ốm một trận mà đã trở nên xa lạ rồi, con yên tâm sáng mai ta sẽ để cả hai anh em chúng sang giúp, còn tiền công thì miễn đi, chúng ta còn sống với nhau dài dài đừng quá khách khí.
- Vậy ta xin cung kính nghe lời thẩm hắc hắc!!!Tuệ Lâm vui sướng trong lòng nàng không phải mất khoản chi tiêu này rồi.
----------------------------Phân cách tuyến____________________
Đại Ngưu cùng Nhị Ngưu là hai đứa con của Kim thẩm người chất phác thật thà như tên, Đại Ngưu năm nay 20 đã đính thân với cô nương La gia ở giữa thôn tháng sau cưới, hắn đang làm cho một xưởng mộc ở trên trấn , Nhị Ngưu nhỏ hơn 4 tuổi đang học nghề từ tay huynh trưởng mấy hôm nữa cũng xin đi làm, Nhị Ngưu ngày trước đã từng được đến trường nhưng mới học được 2 năm thì phải bỏ dở vì nguồn thu nhập của gia đình quá mức hạn hẹp.
Bọn họ chẳng mấy chốc mà lợp xong mái nhà cho Tuệ Lâm nàng vui vẻ nói lời cảm ơn rồi tiễn bước họ ra cổng.
Tối ngày hôm qua nàng lấy một phần thuốc trộn đều chúng với mật ong vo thành nhiều viên tròn nhỏ vừa miệng uống. Cách làm tuy đơn giản nhưng phương thuốc này thực sự hiệu quả, nàng đã từng được chứng kiến tận mắt, thời còn sinh viên cô bạn ở cùng phòng với nàng vì để cho da mình đẹp hơn nên dùng thử, sau 1 tuần làn da từ trắng nhợt chuyển thành hồng hào, căng mọng lần đó ký túc xá được một phen kinh hoàng vì tiếng cười man rợ của nàng ta.
-----------------------Phân cách tuyến-----------------------------------------
Lăng Bảo Điền bận bịu cho việc thu hoạch lúa vụ thu đông nên mấy hôm nay ông ta phớt lờ đi mấy lời càm ràm của Vân thị, được ngày rảnh rỗi mới moi chuyện này ra ngẫm lại một lần, huynh trưởng mất để lại cho hắn một đứa cháu gái ngờ nghệch vì sợ người ta bàn ra tán vào hắn dù không thích nhưng vẫn phải chứa chấp Tuệ Lâm trong bảy năm, nay nàng đòi chuyển đi ngược lại lại là chuyện vô cùng tốt. Năm sau Linh nhi đã 15 tuổi đến tuổi cập kê nên cần chuẩn bị của hồi môn rồi, nếu nàng ta còn ở đây chẳng phải con gái mình sẽ ít đi một phần tài sản lại nói cũng phải tìm cho nàng một nhà chồng không được quá tồi tệ thì tương lai con gái hắn mới không chịu tiếng xấu gì về gia cảnh, xinh đẹp như con gái biết đâu lại câu được một chàng rể vàng.
Nay Tuệ Lâm nhất quyết đòi chuyển đi sau này lỡ có chuyện gì hắn vẫn có thể lấy lý do này ra để phản bác, mà điều đầu tiên hắn phải làm ngay là đến "khuyên nhủ" nàng về nhà hắn một lần nữa.