• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người trước mặt nàng sở hữu khuôn mặt hoàn hảo đến từng đường nét khiến người ta bất giác xấu hổ, mắt hai mí hẹp dài che phủ bởi hàng lông mi cong rậm vô cùng quyến rũ, mũi cao thẳng ngự trên đôi môi mỏng trắng bệch. Tất cả đều không làm ta liên tưởng đến một cô nương vì hắn mang theo cỗ nồng đậm anh khí chỉ có điều hắn lại cực kỳ gầy yếu, có lẽ một ngọn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm hắn bay đi. Thân cao mét tám với y phục thuần trắng giống hệt tiên nhân xa cách thế gian.”

Căn nhà trúc nhỏ cạnh bờ hồ trong phủ Tam hoàng tử nhuộm vàng bởi những tia nắng cuối ngày hắt lên từ mặt nước khiến cho tâm hồn tựa như lạc vào một bức tranh thủy mặc cũ buồn bã, sâu lắng.

Y Kỳ Thái Hàn đã ngẩn người ở đây gần 2 canh giờ, hắn còn đang phân vân không biết mình đối với “nàng” là thứ tình cảm gì? Cũng nên thông cảm cho hắn vì từ trước đến nay loại cảm xúc tích cực mà bản thân hắn biết chỉ gói gọn trong 2 từ “Kính trọng.”

Trầm Hỏa, Trầm Thủy canh gác phía ngoài suy nghĩ đã sắp nát óc, chủ tử thật kỳ lạ khi không lại thẫn thờ thế kia. Trầm Hỏa mất kiên nhẫn đúc kết một câu:

-Đây quả thật là vấn đề hết sức thần bí!!

Trầm Thủy gật gù:

-Đúng đúng! Thần bí hết sức rồi!

Trầm Kim, Trầm Mộc ngồi trên cây đếm lá rụng liếc mắt coi thường: “Không có kiến thức!”. Điều này bọn hắn đã được miễn dịch qua.

------------------------------------------------------------nn

Tuệ Lâm chế thuốc xong liền muốn tìm sư phụ nhờ lão trợ giúp trừ cổ trùng, lão ban đầu còn hăng hái với phương pháp phẫu thuật của nàng nhưng khi nàng nhắc tới cái tên Y Kỳ Thái Hàn thì lại thoáng chốc xẹt qua một tia thống khổ, nhất quyết không chịu đi nữa.

Diệu Tùng Quân vô cùng tự hào và thưởng thức đối với đồ đệ mình tuy vậy lão đời này đã thề tuyệt đối không dính dáng gì đến người trong hoàng thất, dù thế Y Kỳ Thái Hàn vẫn là con trai “nàng”, lão không thể để hắn chết được.

Mỗi người ai cũng có bí mật của riêng mình, Tuệ Lâm không muốn can thiệp quá sâu, sư phụ đã không đồng ý thì nàng sẽ chẳng gượng ép. Châm cứu gây tê nàng biết nhưng thủ pháp châm của nàng là do tự học mà thành chưa thể thành thục cũng chưa bộc lộ hoàn toàn tác dụng. Diệu Tùng Quân từ chối giúp nàng chữa bệnh coi như thôi đi nhưng nếu dám không dạy nàng châm nàng sẽ cho lão đẹp mặt.

------------------------Phân cách tuyến-----------------------

Hai tuần nay Diệu Tùng Quân lúc nào cũng vác bộ mặt đen nhẻm dạy châm cứu cho Tuệ Lâm mặc dù thế nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được lão lo lắng, quan tâm bệnh tình của Tiểu Hàn Hàn. Haizzz thật phức tạp!!!

Đứng trước cánh cổng đề tên Phủ Tam Hoàng Tử, Tuệ Lâm vẫn do dự, nàng đã sớm đoán ra hắn là hoàng thân quốc thích bởi họ Y Kỳ chỉ được ban cho người trong hoàng thất mà thôi, nhưng như vậy xác suất gặp nguy hiểm của nàng sẽ tăng lên vô số kể.

Chưa một ai có thể chắc chắn trăm phần trăm thành công trước một ca phẫu thuật dù cho nó đơn giản, nguy cơ biến chứng là khó lường trước được, huống chi đây là lần đầu tiên Tuệ Lâm thực hiện cas bệnh thế này. Nàng muốn cứu người tuy nhiên có ai lại không sợ chết cơ chứ? Nàng biết suy nghĩ như vậy thật là ích kỷ, nhưng không ít lần nàng định quay bước trở về.

Kiếp trước đồng nghiệp của nàng thất bại trong một cas mổ ruột thừa bị người nhà của bệnh nhân đánh cho gần chết, cuối cùng phải bỏ nghề, nhưng ít ai biết rằng bệnh nhân đó đã dấu bệnh quá lâu làm ổ viêm vỡ mủ lan ra gây nhiếm trùng toàn bộ khoang phúc mạc, người đó đã tử vong không phải vì tay nghề bác sỹ mà vì sốc nhiễm trùng.

Làm người tốt thật không dễ, làm thầy thuốc tốt còn khó khăn hơn, cuối cùng lý trí vẫn thắng , nàng rảo bước về phía 2 tên gác cổng nhẹ giọng:

-Ta muốn gặp Y Kỳ Thái Hàn.

Hai tên kia liếc nhìn nhau ngán ngẩm nói:

-Xùy xùy! Tam hoàng tử không có hứng thú với các cô nương tuy ngươi có phương thức tiếp cận rất mới mẻ nào là bịt mặt chậc chậc....còn gọi thẳng tên của chủ nhân nhưng ngươi cứ “yên tâm” đi, sẽ bị đá không thương tiếc, chúng ta ra mặt đuổi người là may mắn cho ngươi.

Cái quái gì vậy? Nàng thực muốn đứng đây gào thét rồi:

-Vào báo đi ta là thầy thuốc!

-Ha ha vậy chúng ta là thần y tái thế rồi, đến chiêu này cũng dùng được!

Trong sân Trầm Kim thấy bóng dáng quen thuộc đây chẳng phải thần tượng của hắn sao? Liền vội vàng lao ra, vui mừng nói:

-Cô nương! Người đến tìm chủ tử?

-Phải.

- Vậy mời cô đi theo ta.

Tuệ Lâm hiên ngang bước vào để lại hai thị vệ mặt mày xanh mét: “Đắc tội với người không nên đắc tội rồi, ai bảo mấy cô nương kia lắm chiêu trò quá làm chi”.

Theo Trầm Kim đi qua một hành lang gấp khúc dài ngoằng cuối cùng dừng lại tại một căn phòng

-Chủ tử! Cô nương thần bí đến!

“Cô nương thần bí” hắc hắc nàng thích biệt hiệu này.

-Bụp! Choang!

Hai tiếng động kỳ lạ vang lên lúc Tuệ Lâm chưa định hình được là tiếng gì một bóng áo trắng vọt ra che chắn tầm mắt, nàng thầm mắng:

-Yêu nghiệt!

Người trước mặt nàng sở hữu khuôn mặt hoàn hảo đến từng đường nét khiến người ta bất giác xấu hổ, mắt hai mí hẹp dài che phủ bởi hàng lông mi cong rậm vô cùng quyến rũ, mũi cao thẳng ngự trên đôi môi mỏng trắng bệch. Tất cả đều không làm ta liên tưởng đến một cô nương vì hắn mang theo cỗ nồng đậm anh khí chỉ có điều hắn lại cực kỳ gầy yếu, có lẽ một ngọn gió thổi nhẹ qua cũng đủ làm hắn bay đi. Thân cao mét tám với y phục thuần trắng giống hệt tiên nhân xa cách thế gian.

Tuệ Lâm đã bao giờ dùng nhiều từ ngữ như vậy để đánh giá một người suy cho cùng thì tại hắn đẹp đẽ quá mức mà thôi:

-Ngươi là Hàn Hàn?

Hắn mím môi không đáp: “ Hừ mới có mấy ngày mà nha đầu đã không nhận ra hắn, nàng nhớ hắn quá ít sao?”

Tuệ Lâm dám khẳng định nàng không nhận lầm rồi, cái tính cách khó ưa như vậy trên đời còn có người thứ 2 à?

-Tiểu Hàn Hàn! Hàn Hàn xinh đẹp!...Nàng dài giọng

-Câm miệng!!

Ha ha không nhịn được mà mở miệng rồi, nàng thật thích trêu tức tiểu tử này. Trầm Hỏa, Trầm Thủy cuối cùng cũng thấy được vị thánh nhân làm chủ tử vội vàng chạy ra ngoài đến mức đụng bàn vỡ bình hoa kia. Khụ khụ cô nương thật quá mức bưu hãn... hừm hừm... bưu hãn quá mức rồi!(MB:Hai anh chắc cũng bị thiểu năng ngôn ngữ ) Dám gọi thẳng tục danh(tên lúc nhỏ) của chủ tử.

-Tiểu Hàn Hàn ta đã tìm ra phương pháp chữa bệnh cho ngươi. Có điều.............

-Làm sao?

Khuôn mặt ngàn năm không đổi kia đến cùng cũng nứt ra một khe hở nhỏ cho hi vọng tràn vào.

-Ta nói này Hàn Hàn ngươi có phải hay không nên....thế nào nhỉ? À à....bổ sung thêm ngôn ngữ hoa mỹ một chút, nhẹ nhàng một chút.

-Không được phép gọi ta như thế nữa!

Ơ hay vế chính là ở phía sau cơ mà

- Vậy kêu Thái Thái hay Hàn Hàn mỹ nhân?

Y Kỳ Thái Hàn gầm rống:

- Gọi Thái Hàn!!!!

- Ai ai ta còn chưa già vẫn nghe rõ lắm, hét to mệt mỏi thân thể lần sau nên chú ý a!!

Tuệ Lâm trưng ra vẻ dạy dỗ con trẻ nói. Tứ Trầm gục ngã, bọn hắn đang nằm mơ, đang nằm mơ...

Ngừng thú vui biến thái lại, Tuệ Lâm nghiêm chỉnh nói:

-Cổ trùng trong người ngươi ta có cách lấy ra nhưng đây là lần đầu tiên ta thực hiện không tránh nổi rủi ro, ta phải rạch vào tận mạch máu trên cơ thể, ngươi có thể chết vì mất máu(Tuệ Lâm cảm thán ở cổ đại không có phương tiện truyền máu a với lại dù có đồng nhóm máu cũng chưa chắc chúng tương thích với nhau).

-Không sao cả.

Nghe Y Kỳ Thái Hàn đồng ý, tứ trầm đồng thanh:

-Chủ tử không được, quá nguy hiểm.

- Đằng nào ta cũng sẽ chết sau 2 năm. Vậy sao không đánh cược 1 lần?

Giọng nói của hắn vang lên đều đều, bình tĩnh trầm thấp, lại khiến Tuệ Lâm cùng Tứ Trầm đau xót không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK