• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Y Kỳ Thái Hàn biết sư phụ sẽ không cho hắn thực hiện cuộc điều trị này, tuy vậy việc hắn đã quyết có khi nào thay đổi, trong hai mươi mấy năm qua sự xuất hiện của sư phụ là điều hắn cảm thấy may mắn nhất. Mặc dù không biết vì lí do gì người đến bên mình, hắn chưa bao giờ phai nhạt đi niềm kính trọng đối với lão.”

Nhìn bề ngoài có thể nói Y Kỳ Thái Hàn là một hoàng tử hạnh phúc, sinh ra trong gia đình đế vương lại nhận được sự yêu quý hết mực của hoàng thượng nhưng hắn thực ra rất cô đơn mẫu phi chỉ có một người con trai duy nhất nhưng kể từ lúc biết suy nghĩ hắn luôn có cảm giác mẫu phi không thích mình, cho đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu vì sao.

Y Kỳ Thái Hàn lạnh lùng từ sâu tận xương tủy một phần chắc cũng là vì vị mẫu thân này, hắn không được huynh đệ tỷ muội quan tâm, gần gũi thậm chí bọn họ còn trắng trợn bày tỏ sự chán ghét. Mười tám năm qua mỗi lần hắn đau khổ quằn quại khi phát bệnh chỉ có sư phụ và những ám vệ trung thành ở bên.

Nay phải sống thêm 2 năm nhạt nhẽo như thế chi bằng đem bản thân ra thử vận may một lần. Hắn nhất định sẽ sống vì người con gái trước mặt này, sống để mang đến cho nàng hạnh phúc. Chẳng thể lừa dối thêm nữa hắn yêu nàng, yêu người mới gặp qua tính cả lúc này đây mới chỉ 8 lần, hắn bây giờ chưa biết gì về nàng nhưng dành thời gian cả đời chắc là đủ chứ?

Bất kể thế nào không có bắt đầu làm sao có kết thúc, không thực hiện làm sao biết kết quả cuối cùng.

Y Kỳ Thái Hàn dặn dò tứ Trầm:

- Nếu ta gặp bất trắc hãy nhanh chóng đưa nàng đến nơi an toàn.

- Chủ tử..........!!!!

- Tiểu Hàn bé bỏng của ta a! Con đưa cô nương người ta về nhà ăn sạch sao không báo với vi sư một tiếng!

Phá vỡ không khí trầm mặc giọng một lão già bỉ ổi vang lên. Y Kỳ Thái Hàn đen mặt:

-Câm miệng!

-Chẳng lẽ đang ăn? (MB:Thế này mà lão cũng nghĩ ra được!!!).Ta đến không đúng lúc à?.

Lão ta nói xong liền vận công bay thẳng đến chỗ bọn hắn đang đứng, tay chỉ vào mặt Y Kỳ Thái Hàn:

-Tiểu tử ngu ngốc dặn con bao nhiêu lần muốn bàn chuyện tình cảm phải tìm nơi kín đáo, tối tăm mới tiện hành động, bao nhiêu người thế này làm ăn cái khỉ gì?

Đến lượt Tuệ Lâm đen mặt: “Lão già Đê tiện, có nhất thiết trần trụi đến thế không?. Rồi lão nhìn về phía nàng ánh mắt ảm đạm.

-Con nha tìm ai không tìm lại đưa về một con bé còn bú sữa mẹ, muốn ngực không ngực, muốn mông....

-Câm miệng! Lão già thối nói xong chưa!

-Con làm tâm hồn ta bị tổn thương, ngoan gọi một tiếng sư phụ.

Lão ta cố gắng dụ dỗ tiểu tử này gọi 2 tiếng “sư phụ” từ khi hắn vừa biết nói, nhưng CMN! Chưa lần nào thành công. Trầm Kim thở dài đành xuất hiện cứu vớt chủ tử:

-Sư phụ chủ nhân à! Ngài hiểu lầm rồi cô nương đến đây để chữa bệnh cho chủ tử!

Lão liếc nhìn Trầm Kim hiện rõ trên trán 6 chữ “nói dối không có kỹ thuật”, Tuệ Lâm hắng giọng:

-Ta thực đến đây để chữa bệnh.

-Tiểu Cô nương tuổi ta lớn nhưng mắt vẫn còn rõ lắm!

Lão khinh khỉnh.

-Ta lại thấy ngài tuy lớn tuổi nhưng bộ não lại nhỏ đi a!

-Ngươi...ngươi...ngươi!!! Tiểu Hàn con đem về cái thứ quái gì thế, ta đường đường là thần y siêu cấp đẹp trai tài giỏi Hạ Thiện Ngôn mà nó dám...nó dám....(MB:Cho lão về ở với Heo Con là vừa!!!)

Hạ Thiện Ngôn sau khi nói mấy lời trên có chút chột dạ lão niệm A di đà phật rồi cầu “Sư đệ tha thứ cho ta lần này!”, lão đúng là một thầy thuốc giỏi nhưng so với sư đệ thì còn thua kém nhiều vì thế trong bao nhiêu năm qua chưa khi nào lão ngừng tìm kiếm, tuy nhiên sư đệ chết bầm kia lại lặn mất tăm như thể chưa hề từng tồn tại.

Nếu Hạ Thiện Ngôn biết người lão hằng “truy lùng” vẫn luôn ở tại kinh thành thì chẳng biết có ngồi khóc lóc ăn vạ trên mặt đất hay không?.

Tuệ Lâm không dong dài thêm nữa nàng phải chữa cho Hàn Hàn mới có thể chiếu cố Tuệ Thư, thật khổ cho người thiện lương, chăm chỉ, hiền lành như nàng.

-Ta biết chính xác vị trí cổ độc trong người hắn lại có cách làm chậm sự di chuyển của chúng.

Hạ Thiện Ngôn ngay từ lúc Trầm Kim giới thiệu về nàng lão đã phần nào xác định nhưng muốn chơi đùa thêm một chút, nay nghe nàng nói lão giật mình, nghiêm túc:

-Ta biết nó nằm trong máu nhưng làm sao can thiệp sâu thế được.

-Ta sẽ làm phẫu thuật....À có nghĩa là rạch vào tận mạch máu rồi lấy cổ trùng ra.

-Không được! Từ trước tới nay chưa có ai dám thực hiện vì sợ bệnh nhân mất máu mà chết, quá nguy hiểm.

-Nếu không thì lão chờ 2 năm sau nhặt xác tiểu Hàn bé bỏng của lão đi.

Hạ Thiện Ngôn bộ râu dài run run không biết vì tức giận hay lo lắng:

-Ngươi nắm chắc mấy phần?

-Không nắm chắc!

Tuệ Lâm đáp chẳng cần suy nghĩ

-Ta vẫn là không đồng ý, biết đâu....biết đâu trong 2 năm tới ta có thể tìm ra cách khác...còn có Diệu Tùng Quân sư đệ của ta.

Giọng nói ngập ngừng, hai mắt cụp xuống người mù cũng nhìn thấy lão không tin tưởng những điều mình vừa nói.

-Diệu Tùng Quân là sư phụ ta.

Đúng như những gì Y Kỳ Thái Hàn nghi ngờ ngày trước(MB: Lúc lần đầu phát bệnh anh nghĩ chị có liên quan đến người kia, đó chính là sư đệ của sư phụ: Diệu Tùng Quân) nhưng thực sự lúc đó Tuệ Lâm vẫn còn chưa biết Diệu Tùng Quân là ai. Tuệ Lâm tiếp lời:

-Sư phụ ta cũng chưa tìm ra cách.

-Ngươi biết sư đệ ta? Hắn cũng không có cách...không có cách...

Y Kỳ Thái Hàn biết sư phụ sẽ không cho hắn thực hiện cuộc điều trị này, tuy vậy việc hắn đã quyết có khi nào thay đổi, trong hai mươi mấy năm qua sự xuất hiện của sư phụ là điều hắn cảm thấy may mắn nhất(MB: Tuệ Lâm thì sao? TH: ừm đáng quý nhất!). Mặc dù không biết vì lí do gì người đến bên mình, hắn chưa bao giờ phai nhạt đi niềm kính trọng đối với lão.

- Sư phụ người đáp ứng đi!

Tiểu Hàn rốt cuộc cũng gọi lão hai tiếng sư phụ, Hạ Thiện Ngôn vô cùng đắc ý liếc nhìn tứ Trầm song lại sụ mặt xuống:

-Ta phải cùng làm cái đó... phẫu thuật, đúng phẫu thuật.

-Tất nhiên rất hoan nghênh ngài, ta cầu còn không được. Thực hiện luôn đi. Tìm cho ta một căn phòng sáng sủa, có giường trải khăn sạch, kê cao ngang thắt lưng của ta, một ít bông trắng, và hai cái bát nhỏ.

Tuệ Lâm ra chỉ thị.

-----------------------------------------------nn

Trong phòng nhìn mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ nàng lên tiếng:

-Những ai sợ cảnh máu me thì ra ngoài! Còn không lấy khăn bịt toàn bộ mặt trừ đôi mắt cho ta. Và phải tuyệt đối giữ im lặng khi ta tiến hành.

Tứ Trầm miệng giật giật đồng loạt. Cô nương nhà người ta tay trói gà không chặt lại nói câu này, ai trong số bọn họ mà bước ra ngoài thì không khỏi quá mất mặt đi.

-Tiểu Hàn Hàn uống thuốc, bây giờ uống viên màu đen, một khắc sau uống viên màu xanh.

Tuệ Lâm cầm trên tay 2 viên thuốc dặn dò. Mặc dù thắc mắc nhưng Hạ Thiện Ngôn vẫn không hỏi, hắn tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác tin cậy đối với tiểu oa nhi mới gặp lần đầu này.

Trong mấy tuần gần đây Tuệ Lâm ngoài điều chế ra phương thuốc làm ngừng nhịp tim, nàng còn tiện thể làm ra thuốc chống đông và cồn, viên đầu tiên Hàn Hàn uống là thuốc chống đông, phẫu thuật mạch máu không có dược này thì chẳng khác nào dâng tính mạng bệnh nhân cho Diêm Vương.

Cồn nàng đổ vào cái bát nhỏ châm lửa đốt, cái bát còn lại đựng bông trắng rồi tưới phần còn lại lên. Cuối cùng nàng trải ra bàn một bộ dụng cụ vô cùng tinh xảo. Sau khi bắt Tứ Trầm và lão biến thái sát trùng tay.

Nàng hít thở thật sâu:

- “Chúng ta bắt đầu thôi!”…………….........................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK