• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tuệ Lâm mừng như điên ôm chầm lấy Tuệ Thư, theo tốc độ bình thường để não lấy lại chức năng ít nhất phải mất cả tuần, nay con bé chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đầy 1 ngày liền có thể mở miệng nói chuyện làm sao nàng không hưng phấn cho được.”

Thân thể cao lớn của Y Kỳ Thái Hàn ôm trọn Tuệ Lâm vào lòng, nếu hắn không nghe thấy tiếng nàng nói chuyện mà bước ra ngoài thì chuyện gì sẽ đến? Cứ nghĩ tới chưởng phong kia sắp làm tổn thương nàng lý trí của hắn đều mất sạch, hắn phóng đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí về Lý Chi Lan đang yếu ớt nằm phía xa, khóe miệng nàng ta còn chảy ra dòng máu màu đỏ tươi.

Lý Chi Lan thực sự sợ hãi, biểu ca của nàng khi nào trở nên đáng sợ như vậy, trước đây mặc dù huynh ấy chưa một lần dừng ánh mắt trên người nàng nhưng không hề bộc lộ ra áp lực kinh khủng như hiện tại, đám người hầu của nàng đã bị khí thế kia làm cho quỳ rạp trên đất, run rẩy bàng hoàng. Ha ha tất cả chỉ vì một con ả nhà quê không quyền, không thế. Nàng hận!. Lý Chi Lan khó nhọc mở miệng:

-Biểu…Biểu ca, huynh hiểu nhầm rồi, ta không cố ý làm hại nàng.

-Cút!

Nếu không vì nàng là cháu gái mẫu phi yêu quý, hắn đã băm vằm nàng thành nghìn mảnh, đè ép ý muốn giết người hắn lớn tiếng đuổi.

-Từ nay về sau cấm ngươi đặt chân vào phủ hoàng tử, kẻ nào dám che dấu cho nàng ta. Chém!

Lý Chi Lan đang suy nghĩ lí do biện minh cho mình, nghe giọng hắn, lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.

-Sao còn chưa cút!

Bọn hạ nhân Lý phủ loạng choạng đỡ tiểu thư bọn họ chạy trối chết về nhà.

-Sợ hãi?.

Hắn quay qua hỏi người bé nhỏ còn chưa hết kinh ngạc trong ngực.

- Đương nhiên! Tiểu Hàn Hàn ta bắt đầu hối hận vì đã đến đây.

Tuệ Lâm nói hoàn toàn là sự thật, nàng không ngờ Lý Chi Lan dám hành động điên cuồng như thế, tuy tứ Cát có võ công nhưng sau này nếu xảy ra tình huống tương tự nàng chỉ có thể dựa vào bản thân.

Lúc nãy Heo Con muốn xông ra tuy nhiên nàng không cho phép, nàng thân cô thế cô không thể đắc tội bất kỳ ai, Y Kỳ Thái Hàn sẽ không vì một người qua đường như nàng mà phí công mãi mãi, quan trọng nàng không đủ dũng khí nhìn người vì mình mà chết.

Y Kỳ Thái Hàn giật mình, cứng rắn nói:

- Không cho phép hối hận.

Tuệ Lâm giở khóc giở cười, hắn thật bá đạo. Nàng mệt mỏi rồi cần về nghỉ ngơi.

-Ta đưa ngươi về! Tứ Cát! Nếu để ta bắt gặp sai lầm của các ngươi lần nữa thì vào ngục phòng nhận phạt.

-Tạ tam hoàng tử tha thứ!.

Tứ Cát đồng thanh.

-Này Hàn Hàn bọn họ bây giờ là người của ta phải không?

Nàng đột nhiên hỏi làm hắn hơi luống cuống:

-Đúng vậy!

-Nếu thế thì ta nói ngươi nha thưởng hay phạt chỉ ta mới có quyền định đoạt, cấm ngươi xen vào.

Tứ Cát từ trước đến nay tôn thờ duy nhất một chủ tử là hắn, mệnh lệnh của hắn là tuyệt đối, có bảo họ đi chết họ cũng sẵn sàng tuân thủ.

Nhưng các nàng lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng lại chính từ vị chủ nhân mới nhận thức này, cảm động trong lòng trào ra, phục vụ cho tiểu thư có lẽ là điều may mắn khó có trong kiếp sống làm ám vệ của các nàng.

-------------------------------------Phân cách tuyến-------------------------------

“ Thằng nhãi con, lần trước trộm đi bảo bối của ta thì thôi, lần này còn ngang nhiên giật lấy cuốn “ Mỹ Nhân tắm mưa xuân” trên tay ta, ta có làm gì đâu chỉ góp ý vài câu với bọn hạ nhân là nữ nhân ai cũng thích màu hồng mà thôi!”

Hạ Thiện Ngôn lẩm bẩm một mình, may mắn hôm nay lão sẽ được chứng kiến tiểu nha đầu kia làm phẫu thuật, đau khổ vì mất đồ cũng giảm đi phân nửa.

-Lão biến thái phòng chuẩn bị xong chưa?

-Ngoan là sư bá!

Lão ve vẩy.

-Lão biến thái lắm lời!

-Hừ ngươi với Tiểu Hàn là cùng một loại, đều khó ưa như nhau.

Tuệ Lâm đến cùng Tuệ Thư và Tứ Cát, nàng sẽ làm phẫu thuật lấy lại giọng nói cho con bé tại phòng dược của Hạ Thiện Ngôn. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, dặn dò kĩ lưỡng mấy nàng, nàng bắt đầu tiến hành.

Bích Tử hóa rắn ở nhánh động mạch cổ trái, Tuệ Lâm rạch một đường dao dọc phía ngoài, máu tươi ồ ạt chảy ra lần này Hạ Thiện Ngôn đã có kinh nghiệm nhanh tay thấm máu, Tứ Cát tròn mắt nhìn nàng không hẹn mà gặp trong suy nghĩ: “ Tiểu thư thật khéo léo, lúc nghiêm túc còn thực xinh đẹp” .

Bích Tử chân bám chĩa ra ngoài lòng mạch phá hủy một đoạn mạch máu dài, sờ vào cảm nhận được cứng rắn, nàng không thể bóc tách hoàn toàn nên đành cắt đi chỗ hư hỏng rồi nối 2 đầu mạch máu lại với nhau tái lập lưu thông dòng chảy.

Phù! Cuối cùng cũng hoàn thành, phần não bị tổn thương có hồi phục hay không cái này tùy vào cơ thể Tuệ Thư rồi.

Tiểu thư đã ngồi canh giữ một đêm, Tứ Cát biết Thư tiểu thư không có bất kỳ quan hệ nào với tiểu thư, chính các nàng đã được lệnh điều tra hoàn cảnh tiểu thư khi người tháo đi mạng che mặt, tam hoàng tử làm như vậy chỉ mong hiểu thêm tiểu thư chút ít mà thôi, những thứ nàng muốn giấu giếm ví như vị sư phụ quý hóa của nàng hắn không cho phép tìm hiểu.

Các nàng thật tâm cảm phục tiểu thư, từ nay nguyện trung thành hết mực. Trong vô tình Tuệ Lâm đã nẫng tay trên của tiểu Hàn Hàn 4 ám vệ xuất sắc.

-Tuệ Thư em tỉnh? Có khó chịu chỗ nào không hả?

Cô bé lắc đầu ngắt quãng nói ra miệng.

-Ti…ểu…tiểu….th….ư….!

-Em...em...em thế quái nào mà nói nhanh vậy hả?

Tuệ Lâm mừng như điên ôm chầm lấy Tuệ Thư, theo tốc độ bình thường để não lấy lại chức năng ít nhất phải mất cả tuần, nay con bé chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đầy 1 ngày liền có thể mở miệng nói chuyện làm sao nàng không hưng phấn cho được, quá thần kỳ rồi.

- Em đừng có cố sức quá cứ từ từ thôi.

Tuệ Thư mắt đẫm lệ hạnh phúc, đi theo tiểu thư là việc đúng đắn nhất nàng từng làm.

-----------------------------------------Phân cách tuyến---------------------------------------

- Hoàng hậu, hoàng thượng năm nay cũng đã năm mươi, nên lập thái tử rồi.

Liễu Hoài Bắc- Hữu thừa tướng Tây Viễn nói với con gái.

- Hoàng thượng còn dây dưa chưa quyết chắc chắn muốn đem con của ả tiện nhân đó lên ngôi thái tử, phụ thân người phải giúp Minh nhi nó dù sao cũng là cháu ngoại ngài, lại là con trưởng của hoàng thượng.

Liễu Như Ý nắm chặt tay oán hận lên tiếng.

- Hoàng hậu con yên tâm vào lễ mừng thọ năm nay của hoàng thượng ta sẽ triệu tập văn võ bá quan dâng tấu, giúp người “vui vẻ” tận hứng một phen. Mấy hôm nay phủ tam hoàng tử truyền ra Y Kỳ Thái Hàn đón về một thầy thuốc nữ, người không gần nữ sắc như hắn lại có hành động bất thường này, con tìm hiểu thử xem.

- Vâng thưa phụ thân, cung yến sắp tới hắn có lẽ đưa người kia vào cung, ta sẽ tìm cách liên hệ với nàng ta, nếu lợi dụng được thì tốt còn không.....

- Ừ cứ làm theo ý con.

-------------------------------------------------------nnn--------------------------

Tại một địa phương xa xôi, nam nhân chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mặt đẹp như thần nửa nằm nửa ngồi trên ghế, tay vân vê quả cầu thủy tinh trong suốt, sáng bóng, bất cần hỏi người đang quỳ gối bên dưới:

- Thế nào?

- Thưa thánh tử, theo thông tin khai thác được nàng đã trốn vào đại lục Viễn Chí, người của ta đang truy lùng nàng ở tất cả các quốc gia nhưng chưa có tin tức?

Chúng ta có hay không nhờ tới sự trợ giúp của thánh đàn Nhật Quang?

Gã áo trắng bịt mặt lộ ra ấn ký mặt trời đỏ sẫm trên má phải cung kính bẩm báo.

- Không thể! Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, bọn chúng tuy là một nhánh nhỏ của ta nhưng có thể đã bị kẻ khác trà trộn vào. Lui ra tiếp tục tìm kiếm.

- Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh.

Hắn nhếch miệng: “Tốt nhất ngươi trốn cho kỹ vào đừng để ta trông thấy.............”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK