“Nhìn thân hình gầy nhom của đứa bé đó Tuệ Lâm chạnh lòng nghĩ đến bản thân hai tuần trước, nhưng hiện tại nàng đã mập lên trông thấy, làn da trắng sáng và hồng hào hơn, nét thanh tú ngày xưa bị che lấp nay hiện lộ rõ ràng như ánh nắng mặt trời buổi ban trưa. Nàng hành động nhanh hơn suy nghĩ chẳng mấy chốc tiến đến gần đám người kia.”
Vụ thu đông đã thu hoạch xong nhìn xuống ruộng chỉ còn bơ vơ vài gốc lúa già cỗi đen ngòm, trên đường người ta phơi rơm rạ nhan nhản làm dậy lên hương vị quen thuộc hương vị thôn quê, đã đến thế giới này được hai tuần Tuệ Lâm dần buông bỏ hết mọi tình cảm thuộc về hiện đại trở thành thôn cô chân chính, mấy ngày nay nàng cuốc đất, trồng được một vạt rau trước nhà, giống là Kim thẩm cung cấp cho, nhìn thành quả chính tay mình tạo ra nàng tương đối hài lòng.
Hôm nay nàng lại lên trấn, Heo Con cũng nhõng nhẽo đòi đi theo nàng bất đắc dĩ ôm nó trong ngực vừa đi vừa hằm hè:
-Heo Con lát nữa vào hiệu thuốc cấm mày lộn xộn không được đem dược của người ta đào bới lên nghe chưa, làm sai thì tối nay ăn chay!
-Chi chi chi. Heo con ỉu xìu gật đầu nhỏ trả lời
Sở dĩ nàng dặn nó như vậy là vì một tuần trước nó tha về một củ nhân sâm nghàn năm, ban đầu cứ tưởng Heo Con trốn nàng đi ăn trộm của nhà lão Vượng, phú hộ trong thôn, hại nàng cả ngày hôm đó bất an lo lắng sợ người ta lần ra dấu vết đến hỏi tội nàng, mấy ngày liên tiếp đều như vậy, cuối cùng dưới sự áp bách của nàng Heo Con dẫn nàng lên núi đến dưới chân một cây gỗ cao to, nó hì hục đào đất lên.
Không nghĩ thì thôi chứ cứ mỗi lần thấy cảnh đó là nàng không ngăn nổi hai mắt phát sáng hiện rõ khuôn mặt yêu tiền, chỗ hồ ly đào lên là một cái hang khá rộng bên trong phải chứa hơn 10 củ nhân sâm ngàn năm cùng 5 cây linh chi 2000 tuổi, nàng rất tự tin vào khả năng thẩm định tuổi của dược liệu. Heo con qua một quá trình giải thích hết mình đã khiến cho Tuệ Lâm biết được nguồn gốc của chúng thì ra tiểu hồ ly rất nhạy cảm với mùi dược liệu đặc biệt càng trân quý nó lại càng yêu thích, số thuốc kia là thành quả mười mấy năm qua nó kiếm được trong rừng. Để trả ơn nàng nó cắn răng từ bỏ vài thứ yêu thích. Nhân sâm cùng linh chi bây giờ không khác gì cỏ dại nha tùy tiện cũng có thể nhổ lên được. Nếu Heo Con biết suy nghĩ của Tuệ Lâm không chừng lại Chi chi chi “CMN! Đó là lão nương đổi mạng mà lấy được!”. Heo Con nàng nhặt đúng là bảo bối.
Ngày trước nàng còn có suy nghĩ làm thế nào để bán phương thuốc dưỡng nhan kia kiếm tiền nhưng bây giờ không còn cần thiết nữa có cách đơn giản hơn tội gì không ngồi hưởng, kiếp trước nàng đã quá chăm chỉ rồi kiếp này nàng sẽ sống thật an nhàn, vui vẻ.
Bước chân vào hiệu thuốc hôm nọ, nàng khẽ mở miệng
-Tiểu ca, huynh còn nhớ ta không, 2 tuần trước ta có đến đây mua thuốc. Nhìn chằm chằm nàng một lúc hắn mới vỗ đầu.
- Nhớ rồi! Nhớ rồi! Muội muội trông khác quá, ta nhất thời nhìn không ra, muội hôm nay muốn mua gì?
- Trí nhớ của huynh thật tốt.
Thực ra hắn nhận biết nàng bởi dược liệu nàng mua lần trước chưa thấy ai phối hợp qua cả, còn là mua với số lượng khá nhiều. Tuệ Lâm rất hài lòng với cung cách phục vụ ở đây, không phải kiểu mắt chó nhìn người thấp, lão bản hiệu thuốc này thật biết cách chọn lựa nhân viên.
-Hôm nay ta đến đây muốn bán dược liệu huynh kêu ông chủ ra giùm ta được không?.
Tuy nghi ngờ nhưng tiểu ca quầy thuốc vẫn vào phòng gọi ông chủ. Ông chủ Phương là một thúc thúc trung niên, khuôn mặt nghiêm túc mơ hồ lộ ra một cỗ chính khí. Ông hỏi:
-Cô nương tìm ta có việc?
-Đúng vậy, ngày hôm qua lên núi ta vô tình đào được củ nhân sâm này không biết nó có giá trị gì không?
Nói rồi nàng lấy ra củ nhân sâm giấu trong tay nải. Ông chủ hiệu thuốc thoáng qua chút ngạc nhiên rồi trở về như lúc ban đầu.
-Mời cô nương vào phòng chúng ta bàn chuyện, đứng ở đây thật không tiện lắm.
-Được. Nàng đáp lời.
Căn phòng nàng được dẫn vào rất sạch sẽ ngăn cách với sảnh chính bằng một tấm rèm màu tím mỏng, phòng không rộng lắm nhưng lại thoáng mát, bài bố lịch sự. Ngồi vào bàn ông chủ Phương lên tiếng:
-Cô nương thật may mắn đây là nhân sâm khoảng nghàn năm tuổi vô cùng quý giá tuy vậy củ sâm này sần sùi không nguyên vẹn màu sâm lại không sáng bóng là hàng thứ phẩm ta chỉ có thể trả cho cô tối đa 800 lượng bạc.
Tuệ Lâm đã cố tình lựa chọn củ nhân sâm kém chất lượng nhất chỉ không ngờ tới ông chủ Phương là một người làm ăn nhưng không gian dối lừa lọc, mấy ai lại đi thành thật với một tiểu nha đầu nông thôn có vẻ như không biết gì. Nàng hào sảng đáp
-Được ta nhận! Nhờ ngài bán cho ta thêm một bộ kim châm và mấy loại thuốc.
Sau khi tính toán xong xuôi còn lại 790 lượng, nàng xin đổi ra một tờ ngân phiếu 500 lượng, 2 tờ 100 lượng, một nén bạc 50 lượng, 3 nén 10 lượng, số còn lại đổi thành bạc vụn để tiện cho việc chi tiêu.
Trước lúc về nàng còn quay lại nói với ông chủ.
-Lần sau nếu ta đào được vài củ nữa ngài nhất định phải mua cho ta.
Nghe thấy thế ông chủ Phương giật giật khóe miệng “ Cô nương nhân sâm chứ không phải là rau cải trắng”.
Ha ha ha bây giờ nàng cũng được xem là tiểu phú hộ rồi, nhìn nàng cười người ta hận không có thêm một lớp da để mặc, tiểu hồ ly trong ngực chi chi chi vô cùng khinh bỉ liếc nhìn Tuệ Lâm rồi cuộn tròn người lại ngủ tiếp.
Nàng cần làm thêm bộ dao mổ nữa phòng trường hợp phải cứu người, dù phương châm của nàng là sống tự do tự tại nhưng không thể thấy chết mà không đoái hoài đến. Hôm trước nàng có xin Nhị Ngưu một tờ giấy trắng rồi dùng than vẽ lên mấy dụng cụ phẫu thuật, nàng đưa mảnh giấy đó cho thợ rèn và được cam đoan 4 ngày sau sẽ hoàn thành.
Trước tửu lâu Cát Tường một đám người đang xông vào đánh đấm một gã ăn mày nhếch nhác, bẩn thỉu vốn không thích náo nhiệt nhưng không hiểu sao lần này có một lực lượng vô hình kéo Tuệ Lâm về phía đám đông, hỏi ra mới biết tên ăn mày kia cướp thức ăn của khách khứa trong tửu lâu nên bị người của chủ lâu đuổi đánh.
Nhìn thân hình gầy nhom của đứa bé đó Tuệ Lâm chạnh lòng nghĩ đến bản thân hai tuần trước, nhưng hiện tại nàng đã mập lên trông thấy, làn da trắng sáng và hồng hào hơn, nét thanh tú ngày xưa bị che lấp nay hiện lộ rõ ràng như ánh nắng mặt trời buổi ban trưa. Nàng hành động nhanh hơn suy nghĩ chẳng mấy chốc tiến đến gần đám người kia.
- Dừng tay!
-Tiểu cô nương tránh ra, đây không phải việc ngươi có thể xen vào.
Một gã râu ria xồm xoàm lên tiếng
- Ta sẽ trả tiền bàn ăn đó cho các ngươi? Thế nào?
Tuệ Lâm lớn giọng hỏi. Nhóm đại hán dần đình chỉ động tác quay lại nhìn nàng vẻ mặt nghi ngờ.
- Ta thật sự có tiền, cái đó giá bao nhiêu?
-10 lượng bạc! Một thúc thúc cường tráng nói.
- Được ta trả, tiền đây các người cầm lấy rồi tha cho hắn đi.
Tuệ Lâm mặt không đổi sắc giao tiền ra, không hổ là tửu lâu lớn nhất trấn giá một bàn ăn lại có thể để cho một gia đình nghèo khó sống sung túc trong nửa năm. Lại nói nàng kéo tay gã ăn mày về phía một góc khuất, đưa cho hắn ta một nén bạc 10 lượng. Gã ngẩng đầu lên ánh mắt mơ màng, Tuệ Lâm thật sự chưa từng thấy ai có đôi mắt đẹp đến thế: Hai con ngươi màu xanh ngọc bích trong suốt không nhiễm tạp chất lông mi dày dập dờn như cánh bướm lúc nào cũng có thể bay đi........