“Đọc được những ghi chú này Tuệ Lâm nghĩ ngay đến một phương pháp là tìm cách điều chế ra thuốc làm tăng độ quánh và ngừng tim tạm thời khiến tốc độ dòng máu giảm xuống. Xích Huyết trùng di chuyển nhanh như vậy theo nàng suy đoán một phần là do lực đẩy dòng chảy và độ hòa loãng của máu.”
Tuệ Lâm ôm Heo Con cùng Tuệ Thư bám sát Diệu Tùng Quân cẩn thận từng bước đi xuống, khi chân vững vàng đặt trên mặt đất phía trên đầu nàng tự động khép lại, đây là cơ quan gì thật thần kỳ, lúc này nàng mới để ý, vuông góc với cái “hố” này là một đường hầm rộng lớn, thấp thoáng còn thấy ánh sáng heo hắt phía xa, càng tiến vào trong, không gian càng rộng lớn và sáng sủa.
Ôi mẹ ơi! Sư phụ nàng không phải giàu có bình thường a, căn phòng nàng đang đứng ước chừng khoảng 1000 mét vuông chất đầy vàng bạc, châu báu. Dọc theo bên tường dựng lên hàng loạt cột bạch ngọc cao hơn nàng nửa cái đầu, bên trên chứa dạ minh châu làm phương tiện chiếu sáng, nàng thốt lên:
-Sư phụ người có phải hay không trộm cả quốc khố đến đây rồi?
Thấy Tuệ Lâm ánh mắt “sùng bái” nhìn mình Diệu Tùng Quân định một phen nêu ra những chiến tích hào hùng của bản thân tự dưng khựng người lại thiếu chút nữa ôm mặt khóc.
-Đồ đệ à toàn bộ tài sản ở đây có được là do người ta dâng tặng sư phụ nha? Con làm sao lại nghi ngờ nhân phẩm trong sạch của ta?
-Thật không? Ta thấy nó bị sư phụ bọc kín quá rồi!.
“Nửa đêm nửa hôm đi trộm đồ- Nhân phẩm trong sạch” sự liên quan giữa hai phạm trù này quá mức khụ khụ.... trừu tượng đi, nàng lúc nào đó phải thảo luận với sư phụ mới được.
Bị nhìn soi mói Diệu Tùng Quân bối rối gương mặt già nua đỏ lên đành lên tiếng xua đi sự xấu hổ
-Đi ta dẫn con đến nơi này.
Lão bước nhanh về phía cánh cửa sắt màu đen lấy chìa khóa trong người mở ra, ngoài kia chỉ khiến Tuệ Lâm ngạc nhiên đôi chút còn trong này lạị làm nàng kích động đến điên cuồng.
Căn phòng khá đặc biệt, xây dựng thành 2 tầng, tầng 1chứa toàn bộ dược liệu và các dụng cụ chế dược, phía trong góc còn thấy được cái lồng to đựng vài con thỏ trắng. Tầng 2 là những giá sách cao lớn nhiều ngăn, xếp song song không cần nghĩ cũng biết là y văn.
Thấy Tuệ Lâm thất thố Diệu Tùng Quân lúc này mới cảm giác bản thân có chút thành tựu.
Mới vừa rồi Heo Con vùng vằng thoát khỏi tay Tuệ Lâm, không biết chạy đi đâu, nó lại chẳng hứng thú với dược liệu, vì sao a? Tất nhiên do mỗ hồ ly tìm được niềm yêu thích mới mà niềm yêu thích này lớn đến nỗi dược liệu nó cũng không thèm.
Trên ngọn núi trang sức đồ sộ một con vật bé nhỏ luôn mồm chi chi chi vơ lấy những thứ lấp lánh ôm đồm về phía mình, nhìn cảnh này Tuệ Lâm trợn trắng mắt nó từng coi khinh nàng tham tiền mà(lúc Tuệ Lâm bán nhân sâm lần đầu), giờ lại bày ra cái bộ dạng có chết cũng không buông, làm chủ nhân như nàng thật mất mặt. Nàng hắng giọng:
-Heo Con!!!
-Chi chi chi
Heo Con khập khiễng bước, chắc do quá nặng nó lăn tròn từ trên cao xuống, ngã hẳn là đau, nàng tiến lại gần ôm nó lên, gỡ hết số vòng trên cổ, trên đầu mắng khẽ:
-Tiểu tham lam
-Chi chi chi. “ Ta mới không phải, ta muốn làm siêu cấp đại mỹ nữ dễ thương, lóng lánh”
Từ khi vào đây Tuệ Thư chỉ bình lặng đứng đó, mọi thứ trước mắt dường như đối với con bé là hư vô, nàng thật không hiểu nổi môi trường thế nào lại dưỡng ra được tính cách kia....................
Tuệ Lâm thật sự muốn lao vào, vùi đầu đọc sách nhưng hành trình hai ngày khiến cơ thể nàng mệt mỏi, rã rời rồi, nàng cần nghỉ ngơi a.
------------------------------Phân cách tuyến---------------------------------
Kinh thành mấy hôm nay đang náo loạn không hiểu từ đâu xuất hiện một lão già bệnh hoạn ba bước khóc, ba bước cười, đã thế còn lẩm bẩm “Ta nhặt được bảo bối, ta nhặt được bảo bối”. Rách nát như lão thì lấy đâu ra bảo bối.
Diệu Tùng Quân tất nhiên chẳng hay biết gì lão vẫn còn suy nghĩ về những bức vẽ kia, thật không tưởng tượng nổi đồ đệ lại đem đến cho lão niềm kinh hỉ to lớn chừng ấy.
Bao nhiêu năm qua khát khao được giải phẫu người của Diệu Tùng Quân chưa phút giây nào lắng xuống, nay đồ đệ của lão không cần suy nghĩ đã họa lại tỉ mỉ từng đường nét cơ thể từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Nếu những thứ này được truyền đạt đi thì y học sẽ có bước tiến lớn cỡ nào, lão không phải hạng người tham lam chỉ biết giữ lại cho riêng mình nhưng một khi xuất hiện trên đời, Tuệ Lâm ắt sẽ gặp nguy hiểm.
Luật pháp đất nước này quy định cấm đụng chạm vào xác chết, người làm trái đem ra xử trảm ngay lập tức, mặc dù không biết nàng thấy qua chúng ở đâu nhưng lão còn không có gan lấy tính mạng nàng đi đùa nghịch.
Thôi kệ đầu óc Diệu Tùng Quân khi nào thì rộng lớn đến thế, đồ đệ có cách nghĩ của đồ đệ lão chỉ cần ngâm cứu để chữa bệnh mà thôi..........
--------------------------------------------------------nn-----------------------------
“Xích Huyết trùng sống và di chuyển trong mạch máu lớn ở đùi, kích thước thực sự rất nhỏ, hằng năm chỉ có thể ra ngoài bảy lần liên tiếp vào khoảng thời gian dương khí cực thịnh trong ngày, gặp không khí sẽ biến lớn nhưng chỉ ở ngoài tối đa được nửa khắc.
Lần hấp thụ dương khí này đủ cho nó sống
khoảng 1 năm nếu hấp thu thêm sẽ nổ tung mà chết.....Những người trúng cổ cơ thể dần bị kiệt quệ dẫn tới tử vong, tối đa chỉ có thể sống 20 năm”.
Đọc được những ghi chú này Tuệ Lâm nghĩ ngay đến một phương pháp là tìm cách điều chế ra thuốc làm tăng độ quánh và ngừng tim tạm thời khiến tốc độ dòng máu giảm xuống. Xích Huyết trùng di chuyển nhanh như vậy theo nàng suy đoán một phần là do lực đẩy dòng chảy và độ hòa loãng của máu, giải quyết được 2 vấn đề trên nàng có thể cố định cổ trùng, thu nhỏ phạm vi làm phẫu thuật, chỉ cần để chúng tiếp xúc với bên ngoài sẽ lập tức tiêu biến.
Mấy ngày nay Tuệ Lâm không hề bước ra khỏi phòng dược, thức ăn nước uống đều tự tay Tuệ Thư mang vào, Heo Con mấy lần tìm nàng chơi đùa nhưng đều bị phớt lờ nên buồn chán dạo dạo quanh đống trang sức tự vỗ về chính mình.
-Ha ha Tuệ Thư muội nhìn con thỏ này xem.
Nàng cười không ngậm được mồm
-“Tiểu thư nó chết rồi.”
Chỉ là một con thỏ bị chết mà thôi, tiểu thư đâu cần vui vẻ đến vậy.
-Ta nói cho em biết nó chưa chết, không tin em cứ chờ xem.
Tuệ thư mắt tròn xoe nhìn chăm chú, đúng 1 phần tư khắc con thỏ tưởng đã đi đời nhà ma bỗng nhiên cựa quậy thức dậy.
-“Tiểu thư người thành công?”
-Đúng ta thành công!! Ta đúng là thiên tài trăm năm khó gặp mà!
Tuệ Thư giật giật khóe miệng “người không cần phải quá mức công khai như thế!.”, Việc chế thuốc ngay từ đầu tiểu thư đã nói với cô bé, tính mạng của người kia nguy cấp hơn nên tạm thời lui lại việc chữa bệnh cho cô.
Tiểu Hàn Hàn tỷ tỷ sắp đến a!!!!!!!!!!!!!!...................................................
-----------------------------------------------------------------nn
Ngồi ở vị trí chủ vị Đông Cung Liễu Như Ý- Liễu hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, oán độc nhìn người trước mặt
-Ngươi nói không tìm được!!! Ta bỏ bao nhiêu công sức thu giữ các ngươi nay chỉ nhận về được kết quả thế này?.
-Chủ nhân thứ tội quả thật lần này thuộc hạ đã điều tra được địa điểm Tam hoàng tử dự định đến chữa bệnh nhưng tới nơi lại không có người.
Liễu Như Ý tức giận ném mạnh ly trà còn nóng vào mặt nam nhân mặc đồ đen kia, làm nửa mặt phải của hắn đỏ bừng quan sát kỹ còn thấy trên trán có vết thương dần dần nhuốm máu.
-Vô dụng!!! Lui xuống chặt bỏ một cánh tay!
-Tạ chủ nhân tha mạng!.
Đại cung nữ Thúy Liên bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ:
- Hoàng hậu người cần gì phải tức giận, tam hoàng tử lần này không chết nhưng không có nghĩa 2 năm sau vẫn thế, người chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Liễu Như Ý khóe mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Y Kỳ Thái Hàn mạng ngươi thật không nhỏ!!!!............................