• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Ta Tuyệt Đối Chán Ghét!

“Y thuật của ta bây giờ chưa thể trị hết bệnh cho ngươi, nhiều nhất là 2 năm nữa ta sẽ tìm ra cách chữa trị, chỗ thuốc này mặc dù không làm cơn đau chấm dứt hoàn toàn nhưng cũng đủ cho ngươi cầm cự trong 2 năm. Ngươi yên tâm ta có thể liên lạc với ngươi sớm hơn dự định đấy. Ta sẽ liên hệ khi cần thiết, đừng sai người can thiệp cuộc sống của ta. Ta tuyệt đối chán ghét!”

Y Kỳ Thái Hàn không hiểu tại sao lại vô cùng có niềm tin với tiểu cô nương thần bí kia, hôm nay hắn lại bỏ Trầm Kim và Trầm Mộc ở nhà mặc dù 2 gã nì nèo cả buổi sáng đòi đi cùng.

- Dám bí mật đi theo, về kinh cạo trọc đầu mặc váy lượn 2 tuần trong kỹ viện cho ta!

Dứt lời còn bồi thêm

- Váy để Trầm Thủy, Trầm Hỏa chọn.

Trầm Kim, Trầm Mộc khóc không ra nước mắt chiêu này thật độc, 2 tên kia không chọn ra mấy bộ mỏng manh nhất, quyến rũ nhất thì tên của họ cũng nên viết ngược đi, tuy biết chủ tử làm việc luôn có chừng mực nhưng vẫn nhịn không được lo lắng.

----------------------------------------------------------nn

-Cởi áo ra! Tuệ Lâm “yêu cầu”.

Khóe mắt người nào đó giật giật, nàng ta có biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không, chẳng lẽ với ai cũng dễ dãi như vậy, Y Kỳ Thái Hàn tức giận rồi

-Nhanh lên thứ đặc sắc hơn ta cũng thấy qua rồi( đặc sắc hơn ?????), chỉ là một tấm lưng còn chần chờ cái gì không lẽ ta phải cởi cho ngươi.

Thấy qua rồi thấy qua rồi nàng thế mà cũng dám nhìn. …của nam nhân khác

-Ta cấm ngươi sau này chớ có nhìn này nọ của nam nhân khác.

Tuệ Lâm mất bình tĩnh

- Nhãi ranh! Ngươi có quyền gì cấm lão nương!

Thái Hàn mím miệng

- Bao nhiêu tuổi?

- Ách! 2.. à 15. Tuệ Lâm bất ngờ

-Nhãi ranh? 15 tuổi?. Nhớ kỹ ta hai mươi ba.

Hà hà nàng quên mất tuổi thật của cơ thể này, kiếp trước khi chữa cho mấy đứa cấp 3 cá biệt không phối hợp điều trị nàng không ít lần hóa thân thành cọp mẹ a, nay bệnh nghề nghiệp tái phát.

-Hôm nay ngươi nói nhiều quá, mau lên sắp đến giờ rồi, uống cái này vào.

Tuệ Lâm đưa cho hắn 1 viên thuốc đen sì.

Y Kỳ Thái Hàn giật mình khi nào thì mình lại để ý nàng ta đến vậy, nàng làm gì có liên quan đến hắn đâu, nghĩ thế nhưng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc .

Trên tảng đá bằng phẳng cạnh suối một nam nhân để trần nửa người trên, làn da trắng sáng như bạch ngọc nhưng lại trông vô cùng rắn chắc duy chỉ có điều bây giờ trông hắn không khác gì một con nhím kim châm đầy mình, trước ngực còn như có như không một đám lông lá màu đỏ đang di chuyển.

Tuệ Lâm hài lòng với kết quả mình tạo ra, thế này nàng mới có cơ hội nhìn rõ ràng người trước mặt, khuôn mặt mềm mại ngũ quan tinh tế chấm HẾT, nàng biết hắn ta mang mặt nạ bởi dấu vết còn in hằn trên cổ, tuy không hoàn hảo nhưng cũng đủ làm cho nàng yêu thích không thôi, nàng về cổ đại đã lâu nay mới chân chính gặp trong truyền thuyết mặt nạ da người. Giơ bàn tay bé nhỏ về phía gương mặt kia thì bỗng nhiên hắn ta mở mắt

-Ngươi làm gì?

-Ha ha đuổi muỗi.

Dù không tin lới nàng nhưng hắn thật không tìm ra lý do nào khác. Nàng chỉ hứng thú với cái mặt nạ mới nhất thời hồ đồ còn hắn trông như thế nào nàng không cần biết cũng chẳng quan tâm. Nàng nói:

-Ta còn chưa biết tên ngươi đấy.

-Thái Hàn.

-Ngươi sống ở đâu?

-Ngôi nhà phía Đông khu rừng. Ta đến từ kinh thành.

A người đáng ghét, đúng là trái đất tròn, không biết đại lục này nằm trong trái đất không nữa. Mà quên sao hắn ta cứ mãi ăn nói cộc lốc thế nhỉ nhưng dù sao cũng tiến bộ hơn rồi.

------------------------------Phân cách tuyến------------------------------

Hôm nay là ngày cuối cùng Y Kỳ Thái Hàn phát bệnh, hắn cho phép Trầm Kim, Trầm Mộc đi theo nhưng không được hiện thân.

-Lúc nàng chữa trị xong cho ta Trầm Kim nhớ đuổi theo tra rõ lai lịch.

-Dạ! Chủ tử!

Lúc thấy người đến là một cô nương che mặt chừng mười ba, mười bốn tuổi nhị Trầm há to mồm, lại càng không ngờ tới cô nương nhà người ta còn sờ soạng trên người chủ tử mà không bị đánh bật ra(MB: Con mắt nào của 2 anh thấy chị sờ soạng là đang châm cứu nha, không có kiến thức. Nhị Trầm đồng thanh:” Biến!!”.). Cao trào của sự đả kích là đây:

-Thái Hàn, Hàn Hàn cười một cái cho gia xem, gia chữa cho em mấy ngày nay rồi, lại cho em mấy củ nhân sâm ngàn năm….em làm gia bị tổn thương sâu sắc.

-Câm miệng!

Trán Thái Hàn nổi gân xanh.

Trầm Kim vỗ đầu Trầm Mộc

-Đau không

-Có a!

-Vậy đây là sự thực rồi, chủ tử không làm gì cô nương kia. Cô nương từ giờ cô là thần tượng của ta.

Trầm Kim cuồng nhiệt

-Sao ngươi không tự đánh mình

Trầm Mộc hỏi

-Đầu ta là đầu ta, đầu ngươi là đầu ngươi, đánh đầu ngươi ngươi đau, đánh đầu ta ta cũng đau, ai đau không quan trọng miễn là xác định đây là sự thật&*@#$%#%.....

-Hiểu không?

Trầm Kim hỏi

-Hiểu rồi.

Trầm Mộc lắc lắc đầu có gì đó không đúng a.(ôi cái đầu nhỏ bé của anh!)

------------------------------jj

Cảm giác trêu đùa người khác thật là thoải mái sao nàng không nghĩ ra từ sớm chứ(thế chị trêu chọc tiểu hồ ly có tính không?). Tuệ Lâm biết xung quanh đây có thêm hai người, nhưng họ không có ý đồ xấu, từ khi xuyên vào cơ thể này nàng phát hiện mình có khả năng đặc biệt là vô cùng nhạy bén với sự hiện diện của con người, còn cảm nhận được phần nào tâm trạng của họ. Hai người kia có lẽ là thuộc hạ của Thái Hàn.

Thân phận của Thái Hàn chắc không nhỏ, từ khi hắn nói hắn đến từ kinh thành Tuệ Lâm đã có dự đoán này vì thế nàng hi sinh cho hắn vài củ nhân sâm ngàn năm mà không đòi trả ơn, nàng vốn không phải là người rộng lượng đến thế đối với một người mới quen, tuy toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho hắn nhưng không phải là không có tính toán, ngày sau nàng mở hiệu thuốc ở kinh thành nếu có khó khăn gì thì có thể lấy nhân tình ngày hôm nay trao đổi.

-Ta nói cho ngươi này tiểu Hàn Hàn đừng cho người bám đuôi ta nghe chưa, ta biết xung quanh đây có người của ngươi.

Y Kỳ Thái Hàn xẹt qua một tia ngạc nhiên im lặng không nói. Tuệ Lâm biết tên cứng đầu này sẽ không để vào tai nên lớn giọng hét lên:

- Hai người đang ẩn núp nghe đây nếu không bám theo ta thì số thuốc giảm đau này sẽ đến tay chủ tử các ngươi, đừng lấy đông người mà uy hiếp ta, nếu hiện tại chưa ai chữa được bệnh của hắn thì ta chính là hi vọng duy nhất!!!

Giọng nói cuồng vọng của nàng vang lên khắp nơi, Y Kỳ Thái Hàn rung động, nhị Trầm khiếp sợ. Nàng biết 2 người kia nhất mực trung thành với Thái Hàn nếu không hắn đã không cho họ biết tình trạng của mình, vì thế lấy tính mạng của hắn ra uy hiếp sẽ là phương pháp tốt nhất, nàng không muốn cuộc sống của mình bị người lạ xâm nhập và điều tra. Quay qua Thái Hàn nàng nói:

-Y thuật của ta bây giờ chưa thể trị hết bệnh cho ngươi, nhiều nhất là 2 năm nữa ta sẽ tìm ra cách chữa trị, chỗ thuốc này mặc dù không làm cơn đau chấm dứt hoàn toàn nhưng cũng đủ cho ngươi cầm cự trong 2 năm. Ngươi yên tâm ta có thể liên lạc với ngươi sớm hơn dự định đấy. Ta sẽ liên hệ khi cần thiết, đừng sai người can thiệp cuộc sống của ta. Ta tuyệt đối chán ghét!

-Ta là Y Kỳ Thái Hàn!!!

Nàng bóp má hắn

-Hàn Hàn a tỷ nhớ rõ ngươi rồi sau này không có tỷ ở bên thì đừng buồn nghe chưa, ngày nào cũng trưng ra khuôn mặt băng lãnh này không sợ dọa cô nương người ta chạy mất.

Nhị Trầm đau lòng thay cho cái má của chủ tử, có cùng suy nghĩ:

-“ Cô nương sao người còn chưa chạy đi???”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK