“Nàng biết sư phụ thu nhận nàng vì đánh chủ ý lên người Heo Con, nhưng không sao hẳn người không có ác ý, cho nó đi bỏ sức một lúc mà nàng lại được nguyên cả gia tài khổng lồ dại gì không làm”.
Sáng sớm Tuệ Lâm vác cái bản mặt người nợ ta rất nhiều bạc xuống lầu dùng bữa sáng, lão già chết tiệt kia khiến nàng ngủ không đủ giấc đã thế hôm nay còn phải đi cả một quãng đường dài, xe ngựa xóc nảy làm sao nghỉ ngơi được, nàng bất giác nói thành tiếng
-Mình đúng là có duyên với kẻ trộm.
Ngồi trên bàn Heo Con chi chi chi che mặt, Tuệ Thư mặt mày méo xệch. Ôi nàng quên mất mình nhặt được một người, một vật trong tình cảnh nào(MB: tiểu Hàn Hàn thì sao a? TL: Hắn chẳng phải trộm mất tâm ta? “Tiểu Hàn Hàn” ngươi cũng dám gọi. Hừ!), nàng hắc hắc cười hai tiếng xuề xòa cho qua chuyện:
-Bữa sáng hôm nay thật ngon nha, ăn mau còn lên đường.
Ở cửa quán trọ một lão già ăn vận rách rưới đầu tóc rối loạn không ngừng đảo mắt tìm kiếm trong phòng ăn, tiểu nhị chưa kịp lên tiếng đuổi đi thì lão ta đã vọt vào lấy tốc độ ánh sáng ngồi xuống bàn của 2 vị cô nương xinh đẹp kia.
-Tiểu nha đầu còn nhớ sư phụ không a?
Nói xong còn phóng tia lửa điện cho Heo Con khiến nó rùng mình
Lão già như ăn mày này là người tối hôm qua, tuy áo quần không đẹp đẽ nhưng lại sạch sẽ vô cùng gương mặt bầu bầu, bị che gần nửa bởi bộ râu đã bạc trắng dài đến giữa cổ, ánh mắt linh động như trẻ con nhưng vết nhăn khóe mắt đã tố cáo chúng. Nàng còn chưa biết tìm ai để xả giận thì lão lại vác mặt đến
-Ngươi tới đây làm gì?
-Đồ đệ à tất nhiên là đi theo con.
Theo nàng, biết đâu lấy được ít máu hỏa vân hồ làm thí nghiệm, may mắn tối qua mình đi trộm đóa thiên sơn tuyết liên của lão béo múp kia mới vô tình gặp đồ đệ. Có hay không lát nữa nên đến chào tạm biệt hắn một lần tiện thể xin thêm mấy nén bạc? Hừm hừm đây là vấn đề đạo đức cần suy nghĩ chu đáo.
-Ta đâu có nhớ là mình đã nhận lời ngươi?
-Đồ đệ ta không vội con cứ từ từ rồi quyết định vi sư sẽ chờ.
Dường như nhớ đến điều gì Tuệ Lâm hỏi
-Y thuật của ngươi rất cao?
-Tất nhiên rồi ta dám xưng thứ 2 thì không có ai cả gan nhận thứ nhất, ta ta ta….#$@%^**….
-Ngừng!!! Vậy ngươi có từng thấy qua một loài cổ độc hình thù như sâu lông màu đỏ tươi trên thân có vân đen chưa?
-A!!! Đó là cổ độc của tộc Thần Môn nằm ở khu rừng phía Nam kinh thành tên gọi Xích Huyền trùng, là cổ độc đứng đầu, chỉ sống trong cơ thể người mỗi năm phát bệnh một lần, vào lúc dương khí cực thịnh sẽ chạy vòng vòng từ trong ra ngoài lại từ ngoài vào trong 2 canh giờ để hấp thụ ánh sáng, người trúng cổ này vô cùng đau đớn tựa ngàn mũi kim đâm xuyên. Đồ đệ à sao con hỏi ta vấn đề này?
-Ngươi chữa được không?
Tuệ Lâm có chút chờ mong
-Bây giờ thì vẫn chưa nhưng ta đã nghiên cứu được đường đi và cách thức chúng di chuyển trong cơ thể chỉ là làm sao có thể đem một người sống ra mổ xẻ với lại chúng di chuyển vô cùng nhanh.
Mổ xẻ không phải là chuyên khoa của nàng sao, quan trọng là biết được vị trí và cách làm chậm đi vận tốc của chúng, vị trí đã biết vậy chỉ cần có phương pháp làm chậm cổ độc nữa là được. Tuệ Lâm cảm thấy mình nhẹ nhõm đi nhiều. Lão già này không đơn giản nhưng muốn nàng làm đồ đệ thì lão phải hi sinh chút ít, đừng tưởng nàng bỏ qua cho chuyện vô duyên vô cớ xông vào phòng nàng.
-Con chấp nhận làm đồ đệ ta đi, ta có một đống sách y thuật quý báu.
Lão dụ dỗ
-Chỉ có sách thôi ta không hiếm lạ gì?
Tuệ Lâm làm bộ bất cần.
-Ai nha nha vi sư có rất nhiều tiền, rất nhiều dược liệu trân quý, con mà thích thì ta cho con hết.
Tuệ Lâm kìm nén nội tâm sung sướng.
-Thật sự?
- Tất nhiên nếu muốn, ta còn có thể kiếm nhiều hơn số đó hàng vạn lần.
Đây là nói, về sau khi hắn nhìn thấy Tuệ Lâm vì chế thuốc mà phá hoaị cả kho dược liệu, hắn hối hận không thôi.
-Đồ đệ bái kiến sư phụ!.
Nàng quỳ xuống dập đầu trước mặt Diệu Tùng Quân, lão sảng khoái cười ha ha nâng Tuệ Lâm dậy
-Đồ đệ à chúng ta giờ đã là người một nhà có hay không con nên cho ta biết về con chút ít.
Nàng biết sư phụ thu nhận nàng vì đánh chủ ý lên người Heo Con, nhưng không sao hẳn người không có ác ý, cho nó đi bỏ sức một lúc mà nàng lại được nguyên cả gia tài khổng lồ dại gì không làm( Chúc mừng Heo Con em đã bị bán!!).
-Ta tên là Lăng Tuệ Lâm, năm nay 15 tuổi, đây là muội muội Tuệ Thư 12 tuổi.
Nàng chỉ về phía hồ ly
-Nó là Heo Con sủng vật của ta.
- Tốt lắm, con đang định đi đâu sao?
- Dạ sư phụ, đồ nhi đến kinh thành mở hiệu thuốc. Nàng thầm nghĩ: “Và để thực hiện một lời hứa”.
Diệu Tùng Quân vui vẻ
-Con là thầy thuốc?
-Đồ nhi có hiểu sơ qua y thuật.
-Không tệ không tệ y thuật cả đời ta tích cóp không bị mai một rồi!!! Nhà của ta cũng ở kinh thành!!!(MB:Vậy lão chạy tới đây làm gì? DTQ: Ngu ngốc để trộm dược liệu. MB:Sao mọi người đều mắng ta?)
Lão sung sướng chẳng ngờ tới mình vớ bờ vớ bụi lại chụp được cô bé này. Đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân lão lại nghe Tuệ Lâm nhờ vả:
-Sư phụ người xem bệnh cho muội muội của ta đi, lúc trước ta có bắt mạch thì thấy có thứ gì đó làm não con bé bị gián đoạn nên mất luôn tiếng nói.
Tuệ Thư kích động, cơ thể run nhè nhẹ, chìa tay ra, nàng từng đau khổ rất nhiều mặc dù đã hết lời van xin nhưng những người kia vẫn bắt nàng uống loại dược tàn độc đó.
Diệu Tùng Quân sau khi hoàn thành thăm khám bắt đầu trầm ngâm. Tuệ Lâm sốt ruột:
-Thế nào sư phụ?
-Bệnh này không chữa được vì nguyên nhân nằm ở mạch máu vùng cổ, thuốc bình thường không thể phá hủy nó, chỉ có thể dùng ngoại vật lấy ra nhưng từ trước đến nay chưa ai dám thực hiện.
Lão lại nói tiếp
-Loại độc này không phổ biến được gọi là Bích Tử nó là chất lỏng màu xanh sau khi uống vào liền chạy đến một nhánh động mạch ở cổ có đường đi lên não, hóa rắn bám chặt ở đó, làm vùng não này không được nuôi dưỡng gây mất chức năng biểu hiện ra chứng câm.
Bích Tử? Tuệ Lâm đúng là lần đầu tiên nghe thấy, tuy vậy sư phụ biết chính xác nó nằm ở đâu nàng chỉ cần ra tay phẫu thuật là xong nhưng phải chờ đến kinh thành, sắp xếp ổn thỏa cuộc sống mới có thể tiến hành. Nàng vỗ vai Tuệ Thư an ủi:
-Muội yên tâm ta đã có cách nhất định chữa khỏi bệnh cho muội.
Tuệ Thư luôn tin tưởng tuyệt đối lời của tiểu thư, nàng đã nói có cách nghĩa là bệnh của “nàng” có hy vọng.
Đứng bên cạnh Diệu Tùng Quân ngạc nhiên đồ đệ này của lão lấy đâu ra tự tin đến thế, hay là nàng thực sự chữa được nếu vậy lão lượm được báu vật rồi.
Ăn uống xong xuôi mọi người kéo nhau đến kinh thành, chuyến đi này Tuệ Lâm lại nhặt thêm một sư phụ............
Kinh thành quả nhiên là trung tâm của đất nước vô cùng phồn hoa, náo nhiệt, nàng đi theo sau sư phụ đến ngôi nhà xập xệ bên trong một con hẻm
-Chào mừng các con đến với nhà của ta.
Tuệ Lâm khóe mắt giật giật phải chăng nàng bị lừa rồi?
-Sư phụ người xác định người có rất rất nhiều tiền?
-Phải a! Ta lừa con làm gì?
-Vậy tiền của ta đâu?
-Con đúng là không có tiền đồ. Diệu Tùng Quân lắc đầu
-Không có tiền đồ mới bái ngài làm sư phụ!
-Được rồi, được rồi ta chịu thua, đây là căn nhà ta dùng để ngụy trang, còn mật thất này mới chân chính là chỗ ở của ta.
Nói rồi lão lật một viên gạch sát tường lên nhấn mở cơ quan. Rầm ! Rầm !Rầm ! Nền đất bỗng nứt toác ra để lộ một cái hố to đen ngòm................