• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện giờ Văn Đào cực kỳ không thoải mái, mặc dù vừa rồi cũng không có thương hại đến Vương lão, nhưng hành động của Chu Đức Uy quả là vô sỉ. Quan trọng nhất, hắn vô sỉ hạ thủ mục tiêu chính là người mình phải chiếu cố, dượng hắn đã dặn làm cho mình đưa Vương lão về nhà, ở trong quá trình này Văn Đào sẽ không để cho Vương lão bị một chút thương tổn.

"Ồ..." Chu Đức Uy lúc này rất là kinh ngạc, không có nghĩ đến cái tiểu tử này xem giống như là mới vừa lên thành phố nông dân thuần phác, lại có bản lĩnh như vậy.

"Có ý tứ..." Chu Đức Uy như vừa tìm được chỗ phát tiết, cười tà nói: "Nhìn không ra người này quê mùa còn thật sự có chút tài, ngươi! Lão già kia, mẹ nó đầu óc nghĩ sao gọi điện muốn chết hả! Còn ngươi nữa tên nông thôn, cho là có thể giả bộ mấy lần a, nếu giết ngươi cũng không biết ngươi sẽ chết như thế nào. Lúc này thật cao hứng, thôi ta sẽ đưa tiễn các ngươi một đoạn đường."

Lúc này Vương Chí Lâm đã đem địa chỉ nói đi ra ngoài, lấy vị trí nơi này, cảnh sát trong mười phút đồng hồ nhất định có thể chạy tới. Thấy Vương Chí Lâm báo cảnh sát thành công, Chu Đức Uy mắng một tiếng, nắm chặt quả đấm bước nhanh hướng Văn Đào tiến tới gần bọn họ.

"Chu Đức Uy, ngươi thực muốn tìm chết." Lỗ Kiệt lấy một chọi hai, chẳng những không có rơi xuống hạ phong, lúc này tức giận phóng xuất, đánh cho hai gã lão giả giống hắn đều là cảnh giới hậu thiên đỉnh phong chỉ có một mực cực lực chống đỡ.

"Hừ!" Chu Đức Uy hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng hắn tự an ủi mình, nhưng đối với lỗ Kiệt trong lòng vẫn là có kiêng kỵ, bản thân công phu Lỗ Kiệt theo thời gian mọi người đều nhận thức, rất khó xử lý. Về phần đối diện hai người trước mặt, một tên nông thôn nhìn non nớt, một người khác là lão đầu tử, bóp chết bọn họ còn không khác cùng bóp chết con kiến giống nhau dễ dàng.

Vừa đến bên cạnh, tay trái vung khấu trảo hướng mạch môn Văn Đào, Chu Đức Uy cậy có lực lượng hậu thiên trung kỳ, nhìn mới vừa rồi Văn Đào bóp nát gạch men sứ sử dụng chính là ngoại công. Đối với một tiểu tử người bình thường tập luyện ngạnh công phu cái dạng này, trước tiên trực tiếp phế hắn đi, tiếp nữa mới đối phó cái lão bất tử kia, còn dám báo cảnh sát. Chu Đức Uy sở dĩ khắp nơi đều có thái độ kiêu ngạo, bởi vì bên cạnh hắn có hai gã cao thủ địa giới đỉnh phong, chu Đức Uy giống như một người đại diện mang theo bọn họ lượn lờ xung quanh gây án.

Cộng thêm bản thân hắn ngoan độc đủ lạt, không có chỗ ở cố định, cho nên ngay cả "mời" Lỗ Kiệt hắn cũng dám tiếp nhận.

"... Ngươi..." Vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, kết quả Chu Đức Uy cũng không thấy rõ, cổ tay của mình đã bị Văn Đào chế trụ. Lúc này mới biết không tốt, tay phải toàn lực nhanh chóng tấn công hướng nơi cổ họng của Văn Đào.

"Ba ... A..." tay phải của Chu Đức Uy cũng bị Văn Đào chế trụ, Văn Đào rất bình tĩnh nhìn hắn, bộ dáng vẫn là thuần phác như vậy. Bất quá hắn đối với người muốn giết mình, hắn cũng không cần thiết tỏ vẻ thân mật.

Đứng ở phía sau Văn Đào Vương Chí Lâm không biết rõ tình huống, nhưng Chu Đức Uy thì lại rất rõ ràng, tên tiểu tử này thoạt nhìn như trung hậu đàng hoàng, chất phác tự nhiên, không ngờ là cao thủ ẩn dấu. Lúc này tay của hắn giống như bị một chiếc kìm kẹp lại, không cần nói, cũng có thể cảm giác được xương đã muốn vang lên tiếng rạn nứt.

"Mẹ kiếp ..." Chu Đức Uy lửa giận bành trướng, nhấc chân đá quét về phía hạ bàn của Văn Đào, nghĩ buộc hắn phải buông mình ra nhảy lui về phía sau.

"Crắc..." Văn Đào nâng chân đạp xuống, đi sau mà đến trước, đá vào phần nửa trên đùi của Chu Đức Uy mới vừa tung lên.

"A... ..." Chu Đức Uy kêu thảm một tiếng, chân phải đã bị Văn Đào đạp gãy, liền khụy ngã quỳ rạp xuống đất.

Văn Đào nhìn khuôn mặt thống khổ của Chu Đức Uy, rất tự nhiên nói cho hắn biết: "Xin lỗi, đây là tự ngươi tìm chuyện."

Vừa nói, hai tay lại vừa chuyển "Răng rắc...", tiếng xương gãy vang lên liên tiếp, trực tiếp đem hai tay của hắn phế bỏ, Chu Đức Uy sau khi kêu thảm một tiếng liền té xỉu trên đất.

Chu Đức Uy kêu thảm thiết truyền đến bên này, hai tên lão giả kia vốn đã là không địch lại Lỗ Kiệt, lúc này vừa phân tâm, bị lỗ Kiệt trong nháy mắt nắm bắt được cơ hội đưa bọn họ đánh lật. Vừa đưa bọn họ đá bay, điểm chân một chút, liền như nước chảy mây trôi, đã xoay người đi tới bên cạnh Văn Đào.

Nhìn nhìn Chu Đức Uy nằm trên mặt đất, lại chuyển mắt xem xét Văn Đào đang đứng ở trước mặt. Nhìn Văn Đào nở nụ cười nhàn nhạt chất phác, cả người không có có một chút tức giận hay hoạt động bộ dáng, nếu như không phải chính tận mắt nhìn thấy, Lỗ Kiệt thật khó có thể tin tưởng, chuyện này do người thanh niên thuần phác trước mắt mình làm ra dễ dàng đến thế.

"Vương lão, thật là xin lỗi, không có kinh sợ tới ngài chứ." Loại chuyện này đối với Lỗ Kiệt mà nói cũng không coi vào đâu, nhưng hắn cũng không hi vọng chuyện tình giới võ thuật quấy nhiễu đến giới cờ vây, nhất là sau cuộc tỷ thí ngày hôm nay, đối với Vương Chí Lâm trong lòng hắn đánh giá lại cao lên rất nhiều.

Vương Chí Lâm công phu trấn định hoàn hảo, chẳng qua là lòng vẫn còn chút sợ hãi: "Hoàn hảo... Hoàn hảo..." Cảm kích nhìn hướng Văn Đào: "Nếu như hôm nay không có Văn Đào, vậy đã có phiền toái."

"Vị tiểu huynh đệ này nhìn quen mặt vô cùng, là người của Khải Trúc kỳ xã sao."

Thật là người không thể chỉ xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Lúc trước hắn xuất hiện tại Khải Trúc kỳ xã cùng với mới vừa rồi đi theo phía sau Hồ Khải Trúc, căn bản không có điểm đặc biệt chú ý nào, không nghĩ tới dĩ nhiên là một cao thủ.

Chu Đức Uy ở trong mắt Lỗ Kiệt mặc dù cũng là bình thường, nhưng hắn dù sao tự thân lực lượng hậu thiên trung kỳ, ở người bình thường đã coi như là cao thủ, rất mạnh. Nhưng để cho Lỗ Kiệt thêm giật mình chính là, đến hiện tại hắn vẫn nhìn không ra trình độ của Văn Đào.

Mới vừa rồi chế phục Chu Đức Uy hẳn là ngoại gia công phu, nhưng người luyện tập ngạnh công phu nếu đã đạt tới cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, còn sẽ có thân hình bình thường như thế?.

Ưng trảo, Cương thoái, Thiết Bố Sam, Kim Cương Tráo, Thái bảo mười ba năm khổ luyện, tất cả ngoại công luyện đến cường độ nhất định đều có đặc thù cực kỳ rõ ràng, nhưng hắn... Quá bình thường, quá bình thường!!! xem ra thật là không bình thường a.

Trong lòng tuy âm thầm giật mình, nhưng Lỗ Kiệt vẫn thật tình hướng Văn Đào nói: "Lần này làm phiền tiểu huynh đệ xuất thủ, nếu không Vương lão thật sự có chuyện gì sơ xuất xảy ra, thật là lỗi của ta, Lỗ Kiệt ghi nhớ."

Văn Đào cười nói: "Không có gì, ta là người đưa Vương lão trở về, trách nhiệm là bảo vệ Vương lão, gặp bọn họ cũng bất quá chỉ là mấy tiểu lưu manh."

Tiểu lưu manh? Vương Chí Lâm nhưng không phải người ngu, mới vừa rồi những người đó trên người tùy tiện một bộ y phục, tựu đủ tiểu lưu manh làm việc suốt một năm, lại càng không cần phải nói chiếc xe kia, còn có thân thủ nữa. Một đám nhìn giống như sát thần, vừa động thủ liền muốn giết người, vậy sẽ là tiểu lưu manh a!

"Nếu như Khổng công tử thật muốn cảm tạ, ta chỉ hi vọng chuyện này đến đây chấm dứt, dù sao theo ta Vương lão chỉ là người bình thường, không muốn cũng chọc không nổi những tiểu lưu manh này quấy rầy."

Nha... Lỗ Kiệt là người thế nào, nghe được lời nói của Văn Đào lập tức hiểu ý tứ Văn Đào, hắn không muốn liên lụy đến mình ở giữa theo chân bọn họ tranh đấu. Cũng không muốn những người này phiền toái hắn, nhìn Chu Đức Uy trên mặt đất hai tay bị phế, chân bị đạp gãy có thể biết, người này bề ngoài nhìn như một thanh niên thuần phác, thực chất không e ngại cái gì, chẳng qua là không thích có phiền toái.

Hoặc là, hắn là không muốn làm cho mình thiếu nhân tình của hắn, tạo cơ hội này làm cho mình giải quyết nhân tình của hắn.

Bất luận là loại nào tình huống, người này cũng rất lợi hại, không phải kiểu như vẻ bề ngoài bình thường của hắn, hắn biểu hiện ra là trấn định cùng tàn nhẫn, liền ngay cả mình cũng ít khi thấy loại người như vậy ở tuổi này.

Lỗ Kiệt tự tin cười nói: "Tiểu huynh đệ cứ việc yên tâm đi, sẽ không có phiền toái cùng dây dưa gì."

Vừa nói, đem Chu Đức Uy cùng mấy tên thủ hạ giống như xách con gà con, ném bọn hắn hướng về phía chiếc xe đang mở cửa kia. Dĩ nhiên, ở trên người của bọn họ điểm huyệt mấy cái, khiến cho tiếng ồn im bặt, sau đó gọi điện thoại để cho thủ hạ của mình tới xử lý, bởi vì hiện hắn còn có một số việc cần hỏi bọn hắn, sau khi hỏi xong bọn họ đã có thể rời đi khỏi cái thế giới này được rồi.

Nhìn vào ánh mắt của Lỗ Kiệt, Văn Đào rõ ràng cảm nhận có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, trong lòng cười nhạt. Xem ra chính mình vốn là rất không thích hợp ở lại kỳ xã, một người có chút tự do tự tại thật là tốt, giống như chuyện ngày hôm nay, nếu như không phải là Lỗ Kiệt đáp ứng xử lý, phía sau phiền toái sẽ không ngừng, Văn Đào chưa bao giờ sợ phiền phức, ngay cả những kiếm tiên tu luyện trăm ngàn năm đều sợ Thiên kiếp muốn chết đi được mà mình còn không sợ, những thứ khác còn có cái gì đáng sợ chứ.

Vấn đề là, Khải Trúc kỳ xã sẽ bị liên lụy. Về phần Lỗ Kiệt sẽ xử lý thế nào đây, Văn Đào chẳng muốn đi quản, đối với hứa hẹn của Lỗ Kiệt vẫn tin tưởng.

"Vương lão, ta còn có chút chuyện cần phải làm, xin cáo từ trước." Hướng Vương Chí Lâm bái biệt xong, Lỗ Kiệt thoáng nhìn qua Văn Đào, phát hiện hắn vẫn như bình thường, không chút gợn sóng bộ dạng không quan tâm. Nếu như không phải là mới vừa rồi thấy hắn ra tay, nếu như vừa rồi không xảy ra chuyện tình như vậy. Cho dù ở trong mắt Lỗ Kiệt, hắn cũng chỉ là một gã thanh niên thuần phác, chất phác.

Thắng thua không biểu hiện, bình thản không sợ hãi, Lỗ Kiệt vừa lên xe của mình xong, xe khởi động rời đi, từ kính chiếu hậu nhìn Văn Đào, trong lòng không ngừng nghĩ tới những chữ này. Cho dù vừa rồi là mình, gặp phải loại chuyện này có thể làm được như thế hay không, vẫn bình thản không lo lắng gì chăng?

Khải Trúc kỳ xã, thật là không nghĩ tới a! Bên trong một kỳ xã nho nhỏ, thế nhưng như vậy có nhiều điều tồn tại làm cho người ta giật mình. Cao thủ cờ vây thần bí, còn có thanh niên bình thản không sợ hãi, thân thủ ngay cả chính mình cũng nhìn không ra sâu cạn.

Chuyện tình tập đoàn Hổ Uy liên lụy tới Vương gia, Chu Đức Uy dám dùng phương thức này “mời” mình, những chuyện này phải lập tức xử lý, đợi xử lý xong những chuyện này thì tính tiếp... ...

Vừa lúc xe của Lỗ Kiệt lái ra khỏi tầm mắt, Văn Đào cùng Vương lão mới từ hướng khác đứng chờ xe của bọn hắn đi tới, thì một cái xe đạp từ bên ngoài phóng đi vào. Xe đạp địa hình, còn mang cảnh phục, Vương lão mới vừa rồi báo cảnh sát liền xuất hiện cảnh sát.

Để cho Văn Đào có chút ngạc nhiên chính là, cưỡi xe đạp địa hình cùng một thân cảnh phục xông tới, dĩ nhiên là mỹ nữ, mỹ nữ cảnh sát a! ! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK