• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Biên – Từ chương này đi tại hạ xài anh em hết cho nó thân mật ^.^)

- Cảm tạ hảo ý của em .

Bích Kỳ nhìn Văn Đào thở dài, như nằm trong dự liệu :

- Em cũng biết, nói ra anh sẽ đi.

Văn Đào cười nói :

- Nếu biết rồi chẳng phải tốt hơn, không thất vọng sao!

- Nhưng là...

Văn Đào biết nàng muốn nói gì, thản nhiên nói :

- Tiểu thư Bích Kỳ thông minh như vậy, thì hẳn đã sớm suy nghĩ cẩn thận, tránh né được lần đầu chứ không thể cả đời, chuyện gì nên tới nó sẽ tới, bọn họ muốn tìm anh rất dễ dàng, anh cũng vậy và cho tới bây giờ không có che dấu. Cho dù hôm nay không đụng phải, thì sau này bọn họ sẽ tìm tới tới, đều chẳng khác nhau sao.

- Đúng vậy!

Bích Kỳ tự nhiên hiểu đạo lý này nhưng vẫn lo lắng nói :

- Đạo lý em tự nhiên hiểu, nhưng Vương Trữ Hiên là gia chủ Vương gia, bản thân hắn có lẽ không quá lợi hại, nhưng hắn đại biểu cho cả Vương gia, trải qua mấy chuyện lần này, hắn khẳng định sẽ mang đến cao thủ lợi hại hơn. Thêm nữa, còn không biết bọn họ có dùng thủ đoạn gì không, em thấy không cần thiết ngạnh bính, nghĩ biện pháp khác, cho dù không tạm lánh, em có biện pháp để cho Hoàng tổng nói chuyện một lần với bọn họ, có lẽ... ...

Bích Kỳ nói ra những lời tâm sự này Văn Đào đều hiểu ý, nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn không thể đến, hắn có nguyên tắc của hắn, huống chi dưới loại tình huống này cũng không có gì có thể khiến hắn tránh đi.

- Chúng ta đi thôi!

Văn Đào thủ thế mời, không cố ý bác bỏ lời của bích kỳ, tuy vậy dụng ý rất rõ ràng, tất cả “tâm ý” của nàng coi như không nghe thấy.

Bích Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Văn Đào đến tiệc rượu từ thiện.

Câu lạc bộ Hoàng Đình mặc dù ở tầng mười tám, bất quá độ cao cũng không dừng lại đó, bởi vì bên trên đỉnh còn có một cái tháp hình tròn. Phong cách rất kỳ lạ, bên trong không gian cũng không lớn, không tính như một tầng, chỉ là một phòng quan khán.

Đương nhiên cấp bậc rất cao, thường sử dụng lúc cử hành yến hội dạ vũ, đối ngoại cũng tiến hành cho thuê, giá tiền tất nhiên cao chót vót.

tiệc rượu từ thiện của Hoàng Đình là ở chỗ này cử hành. Văn Đào đi tới dễ dàng.

- Bích kỳ, cô tới muộn nha.

Tổng giám đốc câu lạc bộ Hoàng Đình Hoàng Vân Châu thấy bọn họ đi vào, tiến ra đón, hành lễ ôm một cái rất phóng khoáng.

Văn Đào nhìn thoáng qua, trong lòng đánh giá Hoàng Vân Châu cũng không tệ lắm, ấn tượng đầu tiên lúc gặp gỡ đối với con người rất phi thường trọng yếu, có lẽ chỉ là trong nháy mắt cùng với cái nhìn và thông qua câu nói mà thôi.

Mà bọn họ vừa tiến đến, Văn Đào có thể cảm nhận được đông đảo ánh mắt ghen tỵ, nếu những ánh mắt này có thể giết người, sợ rằng Văn Đào đã sớm chết đi mười mấy lần. Chuyện tình Bích Kỳ tìm một bạn nhảy mới đã sớm truyền ra, thậm chí ngay cả chuyện Vương Bác Đào thế nào cũng lưu truyền ra một ít. chẳng qua chỉ là liên quan phát sinh tranh chấp giữa Vương Bác Đào cùng người mới.

Dù sao tình huống lúc ấy căn bản không có người khác hiểu rõ cụ thể, cho nên truyền miệng cũng không nghiêm trọng lắm.

Hoàng Vân Châu tức thì nhìn Văn Đào, bắt tay hắn nói:

- Có ngài biết được Hoàng Đình và gia nhập, thật vô cùng vinh hạnh, lúc trước đã sớm muốn cùng ngài nói chuyện, chỉ là sợ quấy rầy, sau này kính xin chiếu cố nhiều đến việc làm ăn của Hoàng Đình.

Làm chức Tổng giám đốc Hoàng Đình, cách ăn nói của Hoàng Vân Châu tất nhiên là hào phóng đắc thể, hai câu liền đem chuyện kinh doanh rất rõ ràng thỏa đáng đưa vào, hơn nữa lại hợp tâm ý Văn Đào.

- Không cần quá khách khí, chiếu cố lẫn nhau.

Văn Đào hiểu rõ, Hoàng Đình không chỉ riêng câu lạc bộ kiếm tiền, tiền kiếm được tuy không ít, nhưng tốt hơn vẫn là chỗ dùng cấp bậc tụ họp. Giống như là mình, nếu không có Hoàng Đình, mình khẳng định sẽ không gặp gỡ bọn họ.

Lúc này có thêm những người khác đi vào. Hoàng Vân Châu cười nói :

- Bích Kỳ cần phải chiêu đãi khách quý của chúng ta cho tốt nha!

Bích Kỳ quan tâm mọi người xung quanh, hai tay ôm lấy cánh tay Văn Đào nói :

- Tổng giám đốc xin yên tâm, tôi cũng không dám đắc tội vị khách quý này.

Vừa nói, còn ngửa đầu trừng mắt nhìn nhìn Văn Đào nói :

- Không đúng sao! !

Vẻ mặt Hoàng Vân Châu tươi cười hài lòng đi tiếp những người khác, còn hai người tự nhiên đi vào bên trong, vừa lúc phục vụ sinh bưng rượu từ bên cạnh bước qua, Văn Đào lấy một chén cầm ở trong tay.

Không ăn thịt heo, cũng thấy heo chạy, huống chi tâm trí Văn Đào luôn kiên định. Đối mặt bất kỳ tràng diện nào cũng sẽ không dễ dàng dao động. Với thái độ như vậy, hắn làm cái gì cũng lộ ra vẻ tự nhiên.

Đối với hành động ôm tay của Bích Kỳ. Nhất là ở trước mặt mọi người thì vẫn còn là lần đầu tiên của Văn Đào, hắn cũng không có lộ ra vẻ mặt gì khác thường. Ngược lại luôn bình tĩnh tĩnh táo, để cho hắn lộ ra vẻ phá lệ thoát tục phiêu dật.

- Anh vừa nghe được tiếng vỡ vụn.

Bích Kỳ không hiểu được nhìn Văn Đào ngờ ngợ :

- Vỡ? tiếng gì vỡ vụn?

Văn Đào đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn có không ít ánh mắt ngó chừng bọn hắn, nói :

- Những người ngưỡng mộ em, muốn theo đuổi tình yêu với em, vừa mới nghe được tiếng vỡ vụn, ít nhất tầm mười mấy thanh âm.

Nữ nhân vĩnh viễn thích người khác khen các nàng mỹ lệ, mà như loại phương pháp tán dương này của Văn Đào, càng làm cho Bích Kỳ vui thích, hơn nữa lời này là từ trong miệng Văn Đào nói ra.

Thêm vào vẻ mặt chân thành của Văn Đào kia, thật giống như “nghe rất rõ”, để cho Bích Kỳ vui vẻ cười tươi.

Văn Đào nghiêng đầu nói chuyện, một câu nói xong khiến Bích Kỳ như bách mị hoành sinh(trăm vẻ nở hoa) cúi đầu cười khẽ, chung quanh không ít người chú ý đến tình huống kỳ diệu này. Mặc dù Bích Kỳ cũng không phải ít khi cười ,nhưng bộ dạng tươi cười vui vẻ mỹ lệ như thế, còn là lần đầu tiên nhìn thấy, mọi người trong lòng hiếu kỳ, không biết đôi kia đang nói chuyện gì.

Bích Kỳ rốt cục nhịn cười đáp trả :

- Không nghĩ tới anh còn có thể nói những lời như thế.

Văn Đào nói :

- Con người của anh rất tốt đẹp, chỉ luôn nói thật, (DG - Anh xin thề anh nói thật ^.^)

- Ha hả...

Bích kỳ cười nói :

- Anh nói thật, chỉ có quỷ mới tin anh đây.

Lúc này người đã tới rất nhiều, một ít nhân vật cấp quan trọng đều có mặt, không biết là vô tình hay là cố ý, càng là nhân vật quan trọng đến càng muộn. Hôm nay Hoàng Đình cử hành dạ vũ từ thiện nội bộ, không có ký giả, cho nên không ít người đều mang theo minh tinh người mẫu tham dự.

Tới đây đều là người có chút thực lực, tổ chức thì luôn làm vài trò chơi nhỏ, quyên ít tiền, lại có thể tuyên truyền danh tiếng.

Số tiền quyên không cần nhiều, chỉ cần vừa đủ để lưu danh, so sánh với bỏ tiền làm quảng cáo thì tuyệt đối thích hợp hơn nhiều.

Dĩ nhiên lý luận này là La Chấn Phong nói ra khi nghe Văn Đào tham gia dạ vũ, Văn Đào đối với phương diện này căn bản không suy nghĩ để ý đến.

Vương Bác Đào là một trong những người có thực lực theo đuổi Bích Kỳ nhất, cũng là người duy nhất nói thẳng, nên mọi người đều cho rằng hắn rất có cơ hội. Kết quả đoạn thời gian trước bỗng xuất hiện Văn Đào, nghe kể Vương Bác Đào có đi tìm Văn Đào, nhưng hình như xảy ra chuyện, hôm nay Vương Bác Đào không xuất hiện, người thông minh liền nghĩ ra được cái gì.

Bởi vì nguyên nhân đặc thù, tuy có một ít người không cam lòng, nhưng tất cả đều phải nhịn xuống không phát tác. Ngoài ra không rõ lai lịch của Văn Đào, không dám làm loạn tùy tiện, trừ vài loại người nhà giàu mới nổi như Mễ trùng ra, hiện tại các đại gia tộc hay tập đoàn tài chính luôn có người nhòm ngó, người khác cũng không phải là ngồi không.

Nếu như không thể vững vàng ngăn chặn, hoặc có thực lực tuyệt đối, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện làm loạn.

Ở nơi này những người xuất hiện thì thường chỉ có hai loại tình huống dễ dàng hiểu rõ, thứ nhất chính là giống như Mễ trùng luôn bộc phát, ếch ngồi đáy giếng không biết cái thế giới này có bao nhiêu khủng bố. Một loại khác, chính là sau lưng có siêu cấp thế lực chống lưng, cảm giác thiên hạ không có người nào không sợ lão tử ta đây.

Cho nên ánh mắt ghen tỵ không ít, nhưng đứng lên tìm phiền toái thật không có, hơn nữa không ít người còn đi lên chào hỏi hữu hảo, nói cười vài lời không mặn không nhạt.

- Anh đang tìm cái gì?

Bích kỳ phát hiện ánh mắt Văn Đào thỉnh thoảng nhìn bốn phía, thật giống như đang tìm cái gì đó.

- Không phải em nói gia chủ Vương muốn tới sao, anh nhìn xem ở đâu, bước qua chào hỏi!

Bích kỳ im lặng... Giận đến mức tay nàng không nhịn được bấm vào cánh tay của Văn Đào, đáng tiếc cánh tay nhìn như bình thường, nàng bấm một chút hắn cũng không có vẻ đau đớn, ngay cả khi cấu vào da cũng không trầy xước.

- Anh tưởng mình là siêu nhân đúng không!

- Tuy vậy Bích Kỳ không nghĩ tới mấy lần Văn Đào đều dễ dàng đánh lui cao thủ Vương gia.

- Anh vẫn không chịu nói sau lưng anh là thế lực nào, trừ phi có thể đối kháng lực lượng Vương gia, nếu không anh đừng cậy mạnh thì tốt hơn. Anh có lợi hại thì chỉ là một người, nhưng người ta là cả gia tộc.

- Con kiến rất cường đại, người gia tộc bọn họ rất nhiều, chỉ cần cầm ống nước hoặc là phiết chút thuốc liền giải quyết xong chuyện.

Lấy cái nhìn hiện tại của Văn Đào, giới thế tục nếu gia tộc không có võ lực, dám nói mạnh mẽ với hắn sao.

Mặc dù lực lượng hắn hiện tại mới sơ kỳ cấp hai Tiên Thiên, có thể coi bằng nội gia Tiên Thiên võ giả cấp bốn cấp năm, hắn đều không sợ hãi cái gì. Mục tiêu của hắn luôn là Tu Chân giả, trừ phi giống như gia tộc La Vân Đằng, hắn hơi kiêng kỵ một chút, bởi vì bọn họ có liên lạc với Tu Chân Giới.

Bích Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, quen biết thời gian dài như vậy, nàng sớm rõ khi Văn Đào quyết định thì không thay đổi. Người này dường như trung hậu, thật ra thì so với nhiều người trong lòng hắn còn biết rõ trắng đen, nói gian trá sao, còn giống như không thích hợp, bởi vì hắn làm cái gì cũng chưa bao giờ gian trá, bất quá mỗi lần đều có thể làm cho người chấn động.

Bích Kỳ cũng thấy kỳ quái, sao không gặp người của Vương gia nhỉ, ngồi đợi một lát. Hoàng Vân Châu đã bước lên đài nói chuyện, đơn giản là một chút lời nói mở đầu. Cảm tạ mọi người ủng hộ đối với Hoàng Đình, Hoàng Đình cũng sẽ quyên ra bao nhiêu tiền, một hồi sẽ cử hành bán hàng từ thiện, tất cả tiền bán được cũng sẽ nêu rõ cách dùng ra saov.v...

Hắn mới nói đến một nửa, bên ngoài có người hô lớn :

- Chủ tịch Vương thị tập đoàn, Vương gia gia chủ Vương Trữ Hiên tiên sinh đến.

Hoàng Vân Châu khẽ cau mày, chẳng qua chỉ trong nháy mắt lập tức giãn ra, mang theo nụ cười nghênh đón. Dạ vũ có không ít người, tuy vậy trong lòng mọi người đều có ý, cấp bậc nhà Vương gia chính là phú hào còn kém một bước, cũng chỉ có Hoàng Vân Châu làm chủ nhà Hoàng gia còn có thể miễn cưỡng tiếp đón.

- Đã tới rồi sao.

Văn Đào rất muốn nhìn một chút, bọn họ lần này mang điều gì tới, mình vừa mới đột phá, đang thiếu đối thủ đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK