• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Đào chưa bao giờ cho rằng mình là Bồ Tát có khả năng cứu thế, lại càng không cho rằng mình có sức mạnh có thể trở thành siêu nhân.

Năm đó khi mới vừa gặp Cổ Hàn sư phụ Văn Đào từng có suy nghĩ nếu như thần tiên sớm xuất hiện thì cha mẹ của mình cũng không phải rời nhân thế sớm như vậy. Sau này hắn mới hiểu được trên thế giới cũng không có chuyện tình nào hoàn mỹ, cả đói bụng thì chỉ muốn hạt cơm, sinh tử chỉ muốn cái mạng, phú quý lại cầu trường sinh, làm hoàng đế rồi lại muốn thành tiên.

Cho nên hiện tại Văn Đào cứ làm tốt việc của mình, tranh thủ cho tương lai, không có hùng tâm cứu vớt thiên hạ, cũng không có ý xấu hại người, chỉ cần mình sống không thẹn với lương tâm, sống một cuộc sống sướng khoái nhân sinh. Giống như tình huống của Trịnh lão thái thái, lần này mình cứu chẳng qua lão ngân gia là bệnh nhân của mình nên mình cũng làm hết sức đi.

“Ta… đây là … tại sao?”

Trịnh lão thái thái nghi hoặc nhìn xung quanh, bác sĩ, tiểu hộ sĩ xinh đẹp đang ngây người cùng với con trai đang quỳ trên mặt đất.

“Vừa rồi lão thái thái mới phát bệnh, lúc trước không phải cháu đã nói trong thời gian trị liệu châm cứu bà không thể làm việc nặng hay hưng phấn quá độ sao”

Lúc này Văn Đào là người rõ ràng nhất thân thể Trịnh lão thái thái hoàn toàn không có gì đáng ngại, dưới tác dụng đồng thời của hỏa ngọc thiền băng lộ và tẩy tủy đan, bệnh tật của lão thái thái đã khỏi hoàn toàn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.

“Mẹ …”. Tận mắt thấy mẹ ngã xuống, hơi thở không còn, tự mình mang mẹ đến đây. Mặc dù vừa rồi Văn Đào nói mẹ mới chỉ ở trạng thái chết giả nhưng điều rung động này quá to lớn, con trai Trịnh lão thái thái nhịn không được rưng rưng gọi một tiếng mẹ.

“Bác sĩ Văn, đây là?”

Trịnh lão thái thái còn chưa hiểu, rốt cuộc chuyện xảy ra trước mắt là sao đây.

Văn Đào tiến lên rút ngân châm trên tay con trai Trịnh lão thái thái :

“Xem ngươi là đứa con hiếu thảo, lần này tạm tha cho ngươi, lần sau còn đến phòng khám của ta quơ tay múa chân, đời này ngươi đừng nghĩ đến việc còn hai tay”

Lúc Văn Đào rút ngân châm ra, cánh tay con trai Trịnh lão thái thái có thể hoạt động, lúc này Văn Đào chính là ân nhân cứu mạnh của mẹ mình hơn nữa tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ của Văn Đào tự nhiên không dám làm điều càn rỡ.

Lúc này con cháu ở ngoài cửa cũng nghe thấy giọng nói của Trịnh lão thái thái, tất cả đều không khống chế được chạy vọt vào trong, mọi người ngồi quây lại lấy Trịnh lão thái thái làm trung tâm làm thành một đoàn lớn, tranh nhau thăm hỏi tạo thành hỗn loạn.

Nhìn người nhà Trịnh lão thái thái vui mừng đến cực độ tiểu hộ sĩ Ngạn Lâm nhịn không được rơi lệ.

Chỉ mấy câu nói Trịnh lão thái thái đã hiểu được chuyện gì xảy ra, liền mắng chửi con cái mình đồng thời muốn cảm tạ Văn Đào, tiền, Văn Đào cũng không lấy, hỏa ngọc thiền băng lộ và tẩy tủy đan không phải có tiền là mua được.

Cứu lão bà vì lão là bệnh nhân của mình, mình có thể cứu được, nếu như không gặp phải tình huống này tuyệt đối Văn Đào cũng sẽ không sử dụng hỏa ngọc thiền băng lộ và tẩy tủy đan đi cứu người. Sở dĩ hắn thích nghề bác sĩ này chính là vì bên trong có nhiều biến hóa, nếu dùng linh đan diệu dược trong tu chân giới đâu phải là bản lĩnh. Dùng thuốc đơn giản đi cứu người mới là lợi hại, với lại hiện tại hắn cũng không có nhiều dược vật.

Nếu như có đầy đủ dược vật và tư chất tốt Văn Đào cũng nghĩ qua đến thế giới tu chân làm y sinh, nếu có cơ hội đến tiên giới thì vào tiên giới làm y sinh. Nghĩ đến điều này Văn Đào thật cao hứng, nghề nghiệp này rất có tiền đồ a, y sinh duy nhất của tu chân giới, y sinh duy nhất của tiên giới, lúc đó phải gọi là tiên y mới đúng, kiêu ngạo a.

Về phần trước mắt, đầu tiên là vì yêu thích hứng thú, sau đó là thuận tiện nghiên cứu sự huyền bí của thân thể người, thứ ba là làm tốt trụ cột coi như là thực tập cho chính mình.

Bệnh nhân muốn hảo hảo nói chuyện nhưng hiện tại phải tạo ra quy củ cho mình. Buổi sáng 9h đến 11h, buổi chiều từ 12h đến 15h, đây là thời gian làm việc Văn Đào mới đổi, hiện tại tự nhiên là không phải giờ khám bệnh.

Bất kể người nhà Trịnh lão thái thái muốn cảm tạ như thế nào, Văn Đào mượn việc dùng quy củ, coi như để cho người vây ngoài cửa nhìn thấy, tin tưởng rằng lần này mượn bọn họ truyền ra ngoài phòng khám bệnh sẽ nhanh chóng nổi tiếng. Dáng vẻ của hắn không nghi ngờ nếu còn không ra ngoài sau này sẽ không chữa trị cho nữa.

Một câu nói trực tiếp mời người nhà Trịnh lão thái thái ra ngoài.

Văn Đào để cho Ngạn Lâm đi đóng cửa không để ý đến hết thảy bên ngoài, cho dù không nhìn hắn cũng biết tình huống ngoài đó bây giờ thế nào. Lúc Trịnh lão thái thái đi ra ngoài cửa phòng khám Thư Tâm hoàn toàn nổi danh (Văn Đào đã trình báo đổi tên, ý nghĩ tên không lớn, chẳng qua không muốn mang cái tên nữ cho nên đổi thành phòng khám bệnh Thư Tâm)

Vốn có một số chuyện Văn Đào muốn làm từ từ nhưng vừa lúc gặp chuyện ngoài ý muốn cung cấp cho hắn một cơ hội vậy thì làm đi sao. Ngày mai thuê người làm bảng hiệu, bảng hướng dẫn, đèn … đồng thời ghi rõ thời gian làm việc của phòng khám.

Hơn nữa còn thông báo : “Phòng khám bệnh Thư Tâm từ nay chuyển sang kinh doanh thuốc là chủ yếu, phương án chữa bệnh cũng lấy Trung y là chủ, đồng thời ngoài giờ khám xin mọi người đến các bệnh viện lớn khác, nhân lực phòng khám có hạn. Phòng khám Thư Tâm có 3 không trị : không nghe lời dặn của bác sĩ không trị, ngoài thời gian làm việc mà quấy rầy không trị, bất hiếu với cha mẹ không trị. Mỗi tuần nghỉ ngày thứ hai”

Sau khi Ngạn Lâm dán thông báo bên ngoài ngay lập tức trở vào, mặc dù bây giờ người nhà Trịnh lão thái thái đã tản đi.

Lần này hoàn toàn thay đổi, Văn Đào cũng có nhiều chuyện bận rộn, đang muốn sửa sang lại các dụng cụ, hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ, thấy Ngạn Lâm vội vàng hấp tấp đi lên hỏi : “Làm sao, bên ngoài còn có người sao?”

Ngạn Lâm che bộ ngực phập phồng lắc đầu thấy Văn Đào dùng ánh mắt hỏi thăm nhỏ giọng nói :

“Bác sĩ Văn… chúng ta như vậy… nói như vậy, người ta có hay không nói chúng ta là …”

Ngạn Lâm đừng bồi hồi, cũng không đi ra ngoài, Văn Đào cười nói : “Cô sợ người khác mắng ta giả bộ”

“Ân” Ngạn Lâm có chút ý không tốt, khuôn mặt hơi hồng lên bất quá vẫn gật đầu.

“Đầu tiên, chúng ta có bản lĩnh, có phải giả bộ hay không mọi người liền rõ ràng. Hơn nữa bọn họ thấy thế nào không liên quan đến chúng ta, chúng ta sống không phải vì người khác đây là lý do tại sao ta lại đặt tên là phòng khám bệnh Thư Tâm. Ta mở phòng khám bệnh này chính là vì thư tâm, nếu như hết thảy đều là theo người khác mà làm thì còn gì là vui vẻ thư tâm. Chúng ta không phải là đấng cứu thế, chúng ta làm tốt bổn phận của mình đồng thời cũng muốn cho cuộc sống của chúng ta được thoải mái, có thời gian không gian đi làm chuyện của mình”

Văn Đào trực tiếp ném mấy thứ vô dụng kia vào túi rác từ xa ngàn dặm.

“Ân” nghe Văn Đào nói như vậy Ngạn Lâm vô cùng tin tưởng gật đầu, nhưng ngày qua nàng đã hoàn toàn tin tưởng bản lĩnh của Văn Đào, hiện tại nàng rất sùng bái Văn Đào, nhìn hắn cũng bằng ánh mắt sùng bái này.

Trong lúc vô tình quan điểm và ý nghĩ của nàng bị ảnh hưởng của Văn Đào mà thay đổi. Văn Đào cũng không có ý như thế nhưng mà điều này theo mọi người thường nói chính là mị lực của nhân cách a.

Sáng sớm hôm sau không nghĩ đến con gái Trịnh lão thái thái đến mang theo cờ khen thưởng và các loại đồ vật này nọ, đồ dùng thì Văn Đào không muốn nhận còn cờ thì để cho Ngạn Lâm thu vào, sau đó nói chuyện với bọn họ mấy câu cũng không dài dòng trực tiếp tiễn khách.

Oai lực của chuyện ngày hôm qua còn khuếch tán và ảnh hưởng ra ngoài nhiều, Văn Đào cũng không gấp gáp. Điều hắn không ngờ được là 9h sáng ngay khi hắn mở cửa thì Lâm Như Tuyết đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK