• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe cảnh sát mở đường, xe cứu thương ở giữa nhanh chóng rời đi, Văn Đào cùng Ngạn Lâm đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi.

“Bác sĩ Văn, anh biết vị nữ cảnh sát dũng cảm vừa rồi?” Sau khi đoàn xe đi xa hai người xoay người đi vào, Ngạn Lâm tò mò hỏi. Mới vừa rồi Văn Đào nói chuyện cùng hai cảnh sát nàng cũng nghe thấy.

“Dũng cảm …” Văn Đào lập lại lần nữa cười nói : “Cảnh sát tốt chính là cảnh sát tốt, coi như là quen biết, mấy hôm trước có nói chuyện mấy câu”

“Nàng là nữ mà dám chống lại bọn trộm quả thật rất dũng cảm” Vẻ mặt Ngạn Lâm bội phục sùng bái nói.

“Sống thì gọi là dũng cảm, chết gọi là liệt sĩ” Văn Đào chưa bao giờ tôn trọng một người cương ngạnh.

“Bác sĩ Văn rất thân với nàng sao?” Lời vừa nói ra Ngạn Lâm cảm thấy câu hỏi này có chút đường đột, mặc dù gần đây đã cùng sinh hoạt với bác sĩ Văn, có phần quen thuộc, hơn nữa dần cũng trở thành một thói quen trong cuộc sống, chỉ là câu hỏi như thế có thể khiến cho hắn hiểu lầm.

Không đợi Văn Đào trả lời Ngạn Lâm đã vội vàng giải thích : “Ta là muốn nói … cái kia … nếu như bác sĩ Văn biết nàng thì có cơ hội giới thiệu ta với nàng, ta rất thích người anh hùng như nàng”

“Được” Văn Đào đang kiếm tài liệu về phương diện thuốc Trung y trên thế giới, hắn cũng không cần kiếm nhiều tiền. Việc hắn muốn làm chính là tiếp xúc càng nhiều bệnh nhân trong quá trình khám bệnh cho bọn họ, đối với thân thể con người có thể tiến hành nghiên cứu, mỗi một chứng bệnh đều tiếp xúc qua và tác dụng của thuốc mà mình kê đơn, đó chính là cách kiểm tra tốt nhất. Loại kiểm tra này không cần phải giải phẫu, thậm chí không cần thiết bị gì khác, hết thảy đều ở trong đầu Văn Đào, các chi tiết không ngừng được gia tăng.

Văn Đào đang tập trung làm việc cũng không có để ý đến lời nói của Ngạn Lâm, Ngạn Lâm nhìn thấy Văn Đào không chú ý khẽ cắn cắn đầu lưỡi xoay người rời đi thu dọn vết máu và quần áo của Lâm Như Tuyết.

Một ngày rất nhanh trôi qua, buổi tối đồn công an nơi làm việc của Lâm Như Tuyết đến chơi và cảm tạ.

Văn Đào cũng rất khiêm nhường, làm cho sở trưởng nghe thấy rất là cảm động xem y sư như phụ mẫu. Dĩ nhiên Văn Đào cũng không để vị sở trưởng ra về tay không, Văn Đào đưa cho hắn một tờ giấy, chẳng qua là sau khi nhìn thấy tờ giấy vị sở trưởng kia nhìn Văn Đào từ một bác sĩ nhân từ biến thành một ác ma.

Muốn mặc cả? không cần bàn nữa.

Đêm đã khuya, Văn Đào cũng chưa ngủ, hắn đang làm mấy động tác vận động đơn giản, gần đây chuyện tình phòng khám bệnh bận rộn vẫn không có thời gian để tìm một chỗ rèn luyện, chỗ ở hiện tại cũng chỉ có thể làm ra một ít động tác vận động ngay cả để làm nóng người cũng còn chưa đủ.

Chẳng qua không gian trong phòng của mình thì có hạn lại có Ngạn Lâm ở cạnh bên, xem ra qua đợt bận rộn này cũng nên tìm một chỗ để tiếp tục rèn luyện.

Mặc dù sau khi đột phá sau nhiều năm đã tiến đến bình cảnh nhưng Văn Đào tin chắc chỉ cần cố gắng chăm chỉ mới có thể đột phá cực hạn của mình.

Mặc trên người bộ quần áo làm bằng huyền thiết nặng hai trăm cân, trên tay có đeo tải trọng nặng trăm cân sau đó ở trong phòng rèn luyện các động tác cơ bản. Vừa suy nghĩ, chờ dược vật được tiêu hóa, mình nên nghĩ một số biện pháp ít nhất làm cho lượng bệnh nhân đến khám tăng lên.

Chỉ có như vậy mới có nhiều ca bệnh hơn mới có thể làm cho mình có cơ hội nghiên cứu các loại biến hóa của thân thể con người. Bởi vì lúc chữa bệnh đồng thơi Văn Đào còn lấy một chút thành phần thuốc bắc đi làm một ít thí nghiệm, những thí nghiệm này cũng vô hại, nhưng những phản ứng nhỏ của bệnh nhân chính là kết quả mà Văn Đào cần.

Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, cái này cùng với việc không ngừng phân tích xét nghiệm nghiên cứu cũng giống như phương pháp nghiên cứu DNA, công việc vô cùng khổng lồ. Hơn nữa còn có phiền toái chính là Văn Đào chỉ có một mình, bởi vì tài liệu hắn chỉ có một chính là đại não của hắn. Cũng may bây giờ Văn Đào cũng đã là tiên thiên cao thủ cộng thêm tụ linh quần áo cùng các loại đan dược trước kia, vấn đề tuổi thọ tạm thời không cần lo lắng, đủ để cho Văn Đào kiên nhẫn từ từ tiến hành.

Không đúng … đột nhiên Văn Đào đứng lên, đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lúc này ngoài trời u ám, mưa lớn không ngớt.

Nhưng hết thảy cũng chỉ là mặt hiện tượng, mặc dù cảm giác rất yếu ớt nhưng Văn Đào cũng có thể cảm nhận được, đây chính là thiên kiếp, đúng là cảm giác khi thiên kiếp phủ xuống, chẳng qua lần này sao lại yếu như vậy, mấy ngày hôm trước lúc thiên kiếp đên cảm giác của hắn rất mãnh liệt, cả người hắn cảm giác đối với thiên kiếp rất mạnh.

Lập tức Văn Đào thu hồi đồ đạc, lắc mình nhảy ra khỏi cửa sổ chìm dần vào bóng tối.

Men theo cảm ứng yếu ớt Văn Đào nhanh chóng lao đi trong màn mưa, mặc dù là thành phố lớn nhưng bây giờ cũng không có nhiều xe cộ.

Đến rồi, đây là một chung cư bảy tầng đang bị dỡ bỏ, theo sự tiến bộ của xã hội ngay cả những khu chung cư bảy tầng cũng bị dỡ bỏ để xây dựng những công trình cao hơn nữa.

Càng đến phụ cận cảm ứng của Văn Đào càng thêm rõ ràng, không sai là thiên kiếp. Ngay từ lúc đầu mình trợ giúp Cổ Hàn sư phụ độ kiếp cũng là do cảm ứng kỳ quái này hấp dẫn, lúc ấy Cổ Hàn sư phụ cũng đến thời khắc nguy hiểm nhất. Về phần những lần sau Văn Đào cũng trực tiếp đứng bên cạnh người độ kiếp vì chỉ có đứng trong phạm vi mười thước người độ kiếp thì thiên kiếp mới trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn.

Lại nhìn lên bầu trời đang có một đoàn kiếp vân nổi lên, cũng may đây là đêm mưa, mây đen tụ tập cũng sẽ không bị người khác chú ý.

Nếu như là ở dưới tình huống bình thường ở khu đô thị có người độ kiếp tuyệt đối sẽ làm ra tràng cảnh oanh động, Văn Đào nhìn kiếp vân bên trên, làm sao lại yếu như vậy, nhỏ như vậy. Trước kia đã trải qua mấy lần thiên kiếp những lần đó so với lần này thì uy lực còn gấp mấy trăm lần, không trách được cảm giác lần này lại yếu như vậy.

Thiên kiếp không thể nào yếu như vậy, đột nhiên Văn Đào chợt nhớ tới lời Cổ Hàn sư phụ từng nói qua, một người muốn phi thăng thành tiên cần trải qua hai lần độ thiên kiếp. Lần đầu chính là khi mới ngưng anh thành công, thiên địa liền giáng thiên kiếp xuống được gọi là tiểu thiên kiếp, tiểu thiên kiếp là loại thiên kiếp cũng khá dễ vượt qua.

Đối với một số đại môn phái chỉ cần chuẩn bị tốt pháp bảo và trận pháp, chuẩn bị đầy đủ cơ bản có thể nói là trăm phần trăm vượt qua. Dù là tán tu lúc độ thiên kiếp cũng có 50% cơ hội, chỉ có tu yêu là tỷ lệ thấp hơn một chút nhưng cũng không quá khó. Uy lực tiểu thiên kiếp không lớn chỉ có ba đạo thiên lôi.

Đại thiên kiếp chính là ngay lúc gần phi thăng, nhưng không phải là những trân pháp và pháp bảo thông thường có thể ngăn cản được, tỷ lệ tử vong là 99%.

Xem ra đây chính là tiểu thiên kiếp, chẳng qua không biết người nào lại ở nơi này trong tục giới để độ tiểu thiên kiếp, nhưng lại chọn địa điểm này, sau khi đến phụ cận Văn Đào cũng dần dần giảm tốc độ xuống.

Lúc này thị lực của Văn Đào cũng đã vượt xa người bình thường không bị đêm tối ảnh hưởng. Đi tới gần một căn nhà bỏ hoang, phía trên có ba đồ vật màu vàng đong đưa. Tình huống phát ra càng quỷ dị, Văn Đào chỉ cần tung người hai lần đã đến bên cạnh một cái nhà trên tầng chưa bị dỡ bỏ nhìn xuống.

Khi nhìn thấy toàn cảnh trên lan can Văn Đào thất kinh, ba đường màu vàng vừa đong đưa lúc nãy chính là ba cái đuôi khổng lồ.

Ta đi công chuyện, tối về làm mấy chương nữa sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK