• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ân, hẳn là nơi này” Bích Kỳ nhìn thoáng qua biển hiệu phòng khám bệnh Thư Tâm, mở cửa xe tiến vào.

“Khoa trương như vậy…”

Dừng xe gần phòng khám bệnh Thư Tâm, nhìn kĩ nơi cửa thấy đội ngũ xếp hàng dài đến tận cư xá, lại nhìn mấy chữ “phòng khám bệnh Thư Tâm” Bích Kỳ giật mình.

Mặc dù bây giờ phòng khám bệnh Thư Tâm đã rất nổi tiếng nhưng mà Bích Kỳ cũng không chưa bị bệnh nên trước đây cũng chưa từng nghe nói qua.

Bích Kỳ là huấn luyện viên hình thể, hình thể và quần áo bản thân tự nhiên là theo mốt thời thượng, vô luận là đi đến đâu nàng cũng tiêu điểm của cả nam lẫn nữ. Nhìn thoáng qua, Bích Kỳ cất bước đi vào.

Nàng đi đến ngoài cửa nhìn thấy tất cả bên trong xếp thành hàng đến tận phòng làm việc của bác sĩ Văn Đào.

Mấy ngày qua Bích Kỳ suy nghĩ rất nhiều cuối cùng mới quyết định đi đến đây, không tính là hạ quyết tâm thật lớn nhưng trong lòng cũng có một phen đấu tranh tư tưởng. Bất quá nhìn bệnh nhân đông như vậy, nhìn bảng thông báo trên phòng khám hẳn là mới bắt đầu còn hai tiếng nữa mới xong.

Mình không đi khám, đứng nới này có chút không thoải mái, suy nghĩ một chút, nếu đã đến thì không thể trở về như vậy được, cứ gọi hắn hẹn đến buổi trưa vậy. Hừ, chẳng lẽ mình lại không có lực hấp dẫn sao, không đáp ứng cùng tham gia buổi khiêu vũ từ thiện, thậm chí cả tập thể hình cũng không đi.

Nghĩ đến cái này trong lòng Bích Kỳ liền tức giận, loại chuyện này chỉ cần là nữ lập tức sẽ tức giận.

Bích Kỳ vừa muốn cất bước đi lên gõ cửa, đã có người mở miệng.

“Ai… làm gì đó, không thấy đang xếp hàng sao”

“Đúng vậy, chúng ta xếp hàng từ đêm qua, ngươi liền muốn chen ngang, nào có chuyện tốt như vậy chứ”

“Ăn mặc cũng theo mode nhưng sao ngay cả một chút quy củ cũng không hiểu a? Ngươi cho rằng đây là nhà ngươi sao?”

“Ăn mặc có hơn nữa, có tiền hơn nữa cũng đều xếp hàng”

Nhất thời xuất hiện một trận xôn xao làm cho Bích Kỳ thất thần, không chờ nàng nói, từng câu nói như đạn pháo lao về phía nàng.

Văn Đào nghe thấy bên ngoài hò hét loạn lên, có chút kỳ quái, phải biết rằng nơi đây là phòng khám bệnh, hơn nữa quy định cũng được Văn Đào dán rất rõ ràng. Bất luận là người ra sao, bất luận là cụ già hay trẻ nhỏ, khi họ mắc bệnh đều là bệnh nhân, đối với lời bác sĩ đếu nhất mực nghe theo”

“Ngạn Lâm, em ra ngoài xem một chút” người mặc dù nhiều nhưng cũng không loạn như vậy, Văn Đào để cho Ngạn Lâm ra ngoài xem một chút.

“Xin mọi người yên lặng” thanh âm tiểu hộ lý Ngạn Lâm không lớn cũng vẫn luôn ôn nhu như vậy, bất quá y phục của nàng cũng đại biểu quyền lợi của nàng.

Bích Kỳ là người đã trải qua nhiều tràng diện lớn, nhớ tới tình cảnh vừa rồi có chút bất đắc dĩ không nói nên lời, chẳng qua thấy buồn cười, tại sao mình lại làm vậy.

“Thật sự xin lỗi, ta nghĩ mọi người đều hiểu lầm, ta chỉ đến tìm người không phải đến khám bệnh, cho nên cũng không phải là chen ngang”

Không cần tiểu hộ lý Ngạn Lâm hỏi, Bích Kỳ đã hướng về phía mọi người cười gật đầu giải thích một câu. Bởi vì vừa rồi nàng là tâm điểm bị mọi người chỉ trích căn bản không có cơ hội mở miệng.

Gần đây tâm tình tiểu hộ lý Ngạn Lâm rất tốt, đi theo Văn Đào học được rất nhiều thứ, hơn nữa… hiện tại mình làm việc bên cạnh bác sĩ Văn, chỉ cần nghĩ đến thôi buổi tối đi ngủ nàng cũng nở nụ cười thỏa mãn.

“Cô khỏe, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?” cho dù là Ngạn Lâm nhìn thấy vóc dáng tiêu chuẩn của Bích Kỳ cũng nhịn không được mở to hai mắt mà nhìn.

Cũng may ở chỗ này cũng không có người nào tập thể hình nếu không nhất định sẽ nhận ra Bích Kỳ.

“Ta tới tìm bác sĩ Văn”, nàng đã nói như vậy cùng với việc Ngạn Lâm nói chuyện với nàng cuối cùng đã đẩy tình cảnh lúng túng vừa rồi ra ngoài.

Tìm bác sĩ Văn, tiểu hộ sĩ Ngạn Lâm giật mình, nàng xinh đẹp như vậy, vóc người tốt như vậy, sẽ không phải có ý với bác sĩ Văn …

“Hiện tại … bác sĩ Văn đang bận, xin cô chờ cho một lát, ta đi thông báo với bác sĩ Văn một tiếng”. Trong lòng tiểu hộ sĩ Ngạn Lâm có điểm lo lắng.

Mặc dù lúc này mọi người không hề nhằm vào nàng công kích mà biểu hiện của Bích Kỳ cũng thể hiện được phần nào thoải mái, tuy nhiên tình huống vừa rồi thật là lúng túng, nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Bích Kỳ cũng không chú ý đến biến hóa nhỏ của Ngạn Lâm thoải mái cười nói : “Cảm ơn, nhờ cô chuyển lời giúp đến bác sĩ Văn nói Bích Kỳ ở quán Tinh Ba gần đây chờ”

Lúc Bích Kỳ tiến vào thấy đối diện có một quán Tinh Ba, nói xong lại mỉm cười lần nữa, sau đó giống như lúc vào lại thong dong đi ra ngoài.

Tiểu hộ lý đứng tại chỗ, vẫn nhìn nàng đi ra ngoài, Bích Kỳ nói năng hàm hồ làm trong lòng nàng lại càng không thoải mái. Cho đến khi Bích Kỳ khuất trong tầm mắt Ngạn Lâm mới xoay người lại đi vào.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Văn Đào đưa đơn thuốc cho bệnh nhân dặn dò mấy điểm cần chú ý rồi ngẩng đầu hỏi Ngạn Lâm.

Trong lòng tiểu hộ lý Ngạn Lâm lo lắng nhưng vẫn tận lực cố gắng không biểu lộ ra ngoài nói : “Mới vừa rồi có một cô gái vô cùng “xinh đẹp”, tên là Bích Kỳ, cô ấy đợi anh ở quán Tinh Ba”

Ân… Văn Đào vừa nghe, trong miệng một nữ nhân lại nghe thấy gọi một nữ nhân khác vô cùng xinh đẹp, như vậy là … không thoải mái đây.

Thấy Văn Đào mỉm cười nhìn mình chằm chằm, Ngạn Lâm dường như bị nhìn thấu tâm tư, mặt liền đỏ lên, vội vàng cúi đầu đi tới chỗ ngồi của mình, tay đặt lên bàn phím gõ liên tục.

Lúc này lại có bệnh nhân đi vào, Văn Đào cũng không nói thêm câu nào tiếp tục khám bệnh.

Bích Kỳ thong dong đi ra khỏi phòng khám bệnh tiến vào cư xá, khoảng cách cũng gần không cẩn phải đi xe, nàng đi thẳng đến Tinh Ba.

“Cứ cho tôi một cốc nước trước đã” sau khi ngồi xuống Bích Kỳ lập tức gọi một cốc nước.

Nước được đưa đến Bích Kỳ uống từng ngụm lớn hết gần nửa cốc. Sau khi uống nước xong nàng đã bình tĩnh lại mới gọi một ly cà phê, nàng ngồi gần cửa sổ nhìn xuyên thấu qua tiểu khu bên kia.

Nhớ tới tình cảnh lúng túng vừa rồi của mình nàng nhịn không được bật cười.

… … … …

Trên đường.

“Thiếu gia, người của ta báo lại, tiểu thư Bích Kỳ đang ở quán Tinh Ba uống cà phê, nhìn bộ dáng dường như là đang … đợi người” Vương Thiêm Vân nhìn người đang ngồi thấy Vương Bác Đào không nói gì lại tiếp : “Thiếu gia, đã như vậy chúng ta cũng không nóng nảy chờ một lúc nữa”

“Hừ” trong lòng Vương Bác Đào thầm hừ lạnh, hắn đúng là người vì sắc đẹp (nôm na là dại gái ấy mà ^.^) cũng là người vọng động, bất quá như vậy cũng tốt. Chẳng qua tên Văn Đào thật sự ghê tởm, với ưu thế của mình nếu như buổi dạ vũ lần này có thể cùng Bích Kỳ ở chung một chỗ đối với trợ giúp của mình rất lớn, hiện tại lại có tên chen ngang phá đám.

Bất quá hiện tại cũng đã lớn chuyện, cũng không sao cả, mình chỉ vì theo đuổi mỹ nhân.

“Ân …” Vương Bác Đào hạ giọng như thoát được khẩu oán khí : “Không để cho tiểu tử kia chiếm được tiện nghi là tốt rồi, vậy chúng ta cứ chờ một chút, ngươi báo cho người tổng bộ phái đến trực tiếp đến đây cùng chúng ta”

“Dạ”

… … … … …

“Em đi cùng anh không ?” thời gian nghỉ buổi trưa đến, Văn Đào thu dọn một chút, vặn tay, cởi áo blouse trắng ra thay trang phục bình thường đi qua phòng tiểu hộ lý Ngạn Lâm phát hiện nàng đang xem TV, cũng không giống như bình thường mang cơm đến cho mình.

Hiện tại cơm trưa của hai người mua ở quán cơm gần phòng khám, về vấn đề ăn uống Văn Đào cũng không bạc đãi mình cũng như công nhân viên.

Nhìn bộ dáng của nàng Văn Đào cười hỏi thăm.

“…Ách…” Ngạn Lâm không ngờ Văn Đào hỏi nàng như thế nhất thời mặt đỏ lên cúi thấp đầu : “…Em còn phải … dọn dẹp lại, em không đi…”

Văn Đào mỉm cười nói : “Cô ta là huấn luyện viên của câu lạc bộ thể hình, có thời gian anh giới thiệu hai người với nhau, em không đi thì anh đi trước đây, buổi trưa mọi người cứ ăn cơm đi. Đúng rồi, cúi đầu thấp thế sao xem TV được?”

Văn Đào rời đi, Ngạn Lâm xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

Vẫn còn người xếp hàng ở cửa trước, Văn Đào theo lỗi cửa sau đi ra ngoài, vòng qua nhà khác, tuy nhiên cái quy luật này của hắn cũng sớm bị người hữu tâm nhìn ra, ở cửa có mấy chiếc xe thấy Văn Đào đi ra liền cùng lúc mở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK