• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường một võ giả cảnh giới tiên thiên , từ tiên thiên cấp một thăng cấp lên tiên thiên cấp hai mặc dù lực lượng cũng tăng trưởng gấp mấy lần nhưng cũng chưa phải tăng trưởng rõ ràng chỉ khi đạt đến tiên thiên cấp ba đạt đến trình độ ngưng khí phóng ra ngoài mới coi là một bước tiến mới.

Nhưng Văn Đào thì bất đồng bởi vì hắn dựa vào lực lượng và tốc độ của thân thể mà mỗi lần thăng cấp dựa theo tăng trưởng thân thể thì lực lượng và tốc độ của hắn cũng được tăng trưởng theo.

Vốn cần đến hai năm tu luyện cực hạn nhưng hôm nay cảm giác thăng cấp rất dễ dàng, xem ra ban đầu mình đã kỳ vọng quá nhiều vào bản thân, nên lúc đó mới nhờ Cổ Hàn sư phụ luyện chế cho mình nhiều khí giới tu luyện.

Xem đồng hồ, mới đó mà đã là 11h sáng thứ hai, hôm nay đã là thứ hai, là ngày nghỉ của Văn Đào.

Ân, thứ hai … Văn Đào đột nhiên nhớ ra mình đã hứa với dượng là thứ hai qua nhà dượng.

Sau này phải chú ý hơn nữa nhất là lúc nghiên cứu tu luyện linh thức, lúc đó không còn biết gì đến ngoại giới bên ngoài nữa, chẳng qua bây giờ mình cũng không phải là những tu luyện giả kia có thể bế quan trong nhiều năm, mình đang sinh hoạt bình thường trong thành phố.

Tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, mấy bộ quần áo của Văn Đào nhìn cũng giống nhau, đều là mấy bộ bình thường. Chẳng qua nếu như có người để ý sẽ phát hiện Văn Đào hay thay đổi quấn áo chẳng qua đều là đồng dạng mà thôi, mỗi lần mua quần áo là hắn liền mua mười mấy bộ đặt trong trữ vật giới chỉ.

Hồng Hạo thấy Văn Đào đi ra ngoài cung kính khom người hỏi thăm, hỏi hắn có muốn đến phòng ăn dùng cơm không.

“Không cần” bây giờ đã là buổi trưa, lúc nãy Văn Đào đã gọi điện cho dượng báo trưa nay mình qua ăn cơm.

Hồng Hạo đi theo phía sau nhìn kĩ Văn Đào từ lúc đi ra ngoài đến giờ, hắn đã cẩn thận quan sát sắc mặt vị khách VIP số hiệu 99 này mấy lần đáng tiếc hắn cũng không nhìn ra điểm đặc biệt cao hứng hay mất hứng. Tổng giám đốc lệnh cho mình phải chú ý quan sát lại không thể quấy rầy vị khách quý này nhưng mỗi lần vị khách này đến đều lập tức tiến vào phòng tập sau khi đi ra cũng chỉ có ăn bữa cơm, đã không thể cho người theo dõi căn bản không quan sát được gì a!!!

Hồng Hạo ở nơi này lâu như vậy cũng đã quen nhìn sắc mặt người khác, cái dạng quái nhân gì hắn cũng đều đã thấy qua nhưng giống như vị khách VIP số hiệu 99 này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

“Lúc nãy tiểu thư Bích Kỳ vẫn kiên trì chờ ở đây … sau chịu không được mới tạm thời đi nghỉ ngơi một chút, nói rằng nếu ngài ra ngoài thì đánh thức tiểu thư, ngài xem có cần đánh thức tiểu thư Bích Kỳ hay không”. Nhìn thấy Văn Đào sắp bước vào thang máy Hồng Hào vội vàng hỏi. Mặc dù hiện tại quan hệ của Bích Kỳ và vị khách quý này đã hòa hoãn, hơn nữa hai người cũng là bạn nhảy trong buổi dạ vũ từ thiện nhưng Hồng Hạo vẫn rất cẩn thận.

Vừa định đáp ứng nhưng Văn Đào suy nghĩ lại cũng chẳng qua cũng không có chuyện gì quan trọng nói : “Không cần, nếu như cô ấy tỉnh dậy ngươi nói cho cô ấy ta có chuyện phải đi trước, nếu có chuyện gì thì ngày mai ta đến nói sau”

“Vâng” Hồng Hạo vẫn duy trì tư thế tiêu chuẩn nhưng trong lòng sinh ra nhiều điều cảm thán, người với người cũng khác nhau nhiều a. Đổi lại là những người khác nếu như biết tiểu thư Bích Kỳ đang đợi sợ rằng có chuyện gì cũng bỏ qua.

Văn Đào cũng không suy nghĩ nhiều nhưng Hồng Hạo ở một bên lại suy nghĩ rất nhiều bởi vì là một người đàn ông, để cho một mỹ nữ phỉa chờ … cũng có cảm giác thỏa mãn. Dĩ nhiên đó là suy nghĩ của Vương Hồng Hạo, còn Văn Đào làm sự tình gì cũng dựa vào lý trí, bởi vì thời gian ước định đã đến thì nàng có chuyện bận huống chi chuyện nàng muốn nói là chuyện dạ vũ, Văn Đào xem chuyện đó cũng không trọng yếu, hiện tại mình có chuyện tự nhiên là để sau rồi nói, chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Văn Đào đến ăn cơm cùng dì của mình, dì nói dượng định về cùng ăn cơm với cả nhà nhưng buổi trưa có cuộc hội yến không thể trở về được chỉ có Văn Đào và dì Mã Ngọc Trân cùng ăn cơm.

Ăn cơm xong hàn huyên với dì đến tận hai giờ chiều Văn Đào mới đến kỳ xã.

Quả nhiên là khác trước nhiều, Khổng Kiệt (DG – thay Lỗ Kiệt = Khổng Kiệt cho đúng Khổng công tử ^.^) thật là có bản lĩnh cao ốc cũng đổi tên thành cao ốc Khải Trúc.

Lúc này Khải Trúc kỳ xã đã khác trước rất nhiều, không có mấy người biết Văn Đào, bởi vì có rất nhiều người mới chỉ cần nhìn một cái cũng biết được quy mô đã gấp mười lần trước. Mấy lần trước nói chuyện qua điện thoại, Hồ Khải Trúc cũng đã nói qua với Văn Đào, Khổng Kiệt mấy lần đầu tư vào. Tuy nhiên dù có đầu tư vào bao nhiêu hắn cũng để Hồ Khải Trúc chiếm cổ phần nhiều hơn, hiện tại quy mô của Khải Trúc kỳ xã đã lan ra đến cả nước.

Hiện tại đại liên minh cờ vây của Khổng Kiệt đã chính thức bắt đầu vận hành, Khải Trúc kỳ xã là một trong những thành viên.

Liếc mắt một cái, Văn Đào nhìn thấy quy mô tương đối hoành tráng, mặc dù hôm nay là thứ hai nhưng cũng chỉ có khoảng 20% các phòng đánh cờ là trống không. Cũng có không ít người giống như Văn Đào lẳng lặng đứng nhìn thỉnh thoảng xem các trận đấu cờ.

Văn Đào nhìn một hồi nhận thấy ở đại sảnh toàn là những người mới tập đánh cũng không có người nào đặc biệt lợi hại.

Đột nhiên Văn Đào cảm giác được có người đến gần phía sau hắn. Chỉ cần thông qua hô hấp, bước chân, thậm chí là chỉ thông qua chuyển động của khí lưu để phán đoán nhưng lúc này linh thức của Văn Đào thả ra có thể dễ dàng tra xét cụ thể tình huống vài mét xung quanh.

Hóa ra là tiểu nha đầu Linh Huyên, đang nhẹ nhàng bước đến phía sau Văn Đào, Văn Đào vẫn đứng yên nhìn người khác đánh cờ làm bộ như không biết.

Lúc Linh Huyên bước đến bên trái hắn giơ tay lên định đánh vào lưng hắn Văn Đào đột nhiên di chuyển sang bên phải bước mấy bước đến bàn cờ khác, trong mắt không có gì khác lạ tiếp tục xem đánh cờ.

Thấy thế Linh Huyên nhăn cái mũi nhỏ lại khẽ hừ một tiếng lại đuổi theo lần nữa.

Nàng mới vừa bước đến Văn Đào lại cất bước rời đi, cả quá trình không có một chút giả bộ nào, làm Linh Huyên nắm chặt tay cảm giác vận khí mình sao kém vậy a, hoặc nói sao vận khí Văn Đào lại tốt đến như vậy.

Tuy nhiên khi loại chuyện này xuất hiện lần thứ ba rốt cục Linh Huyên không chịu nổi chạy nhanh đến ngăn trước mặt Văn Đào, tức giận nhìn hắn.

“Là anh cố ý ?” Trong đại sảnh cấm không được lớn tiếng, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn vang lên một hai câu thảo luận nhỏ cũng không việc gì, trong này có máy phá sóng ngay cả điện thoại di động hay mạng đều không thể sử dụng.

Nhìn Linh Huyên hạ giọng, bộ dáng tức giận Văn Đào cười lắc đầu, sau đó dùng ngón tay chỉ đến dòng chữ không làm ồn.

Lúc này Linh Huyên có cảm giác muốn xả giận nhưng rồi lại không có nơi xả giận, hạ giọng nói : “Em không có lớn tiếng làm ồn ào”

Văn Đào chỉ vào trong phòng thảo luận ý nói nàng cùng vào trong đó nói chuyện.

“Vừa rồi là anh cố ý?” vừa vào trong phòng thảo luận rốt cuộc đã có thể nói chuyện bình thường Linh Huyên liền hỏi Văn Đào ngay lập tức.

“Cố ý làm gì ?”

… … Đúng vậy. lúc này Linh Huyên đột nhiên im lặng, chăng lẽ nói mình định từ phía sau hù dọa anh ta làm cho anh ta giật mình, rồi anh ta cố ý tránh né sao?

“Hừ” Linh Huyên hừ một tiếng, người này, dường như rất thật thà, quả nhiên giống như mình suy nghĩ, lần trước thắng mình cũng có vấn đề. Nếu như không phải mấy ngày qua Linh Huyên một mực nghiên kỳ phổ trận ông nàng đánh với Khổng Kiệt thì nàng đã sớm tìm Văn Đào, nàng nghiên cứu thật nhiều ngày nhất là biến cố ngày cuối cùng. Nàng hỏi ông vô số lần nhưng ông cũng không nói cho nàng, những ngày qua nàng vừa nghiên cứu kỳ phổ vừa tìm kiếm vị siêu cấp kỳ thủ kia, nhớ đến chuyện lần trước Linh Huyên đặt một ngón tay lên bàn cờ nói : “Em muốn chơi lại với anh ván nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK