• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trăm năm … mình có nghe lầm không chỉ cần mình giúp hắn một trăm năm là được, cửu vĩ thiên hồ có chút khó tin đây là sự thật. Một trăm đối với phàm nhân thế tục mà nói có lẽ là rất dài, một trăm năm không bằng nói cả đời luôn đi.

Nhưng đối với người tu chân giới mà nói, chỉ cần một lần bế quan có thể kéo dài cả trăm năm.

Cữu vĩ thiên hồ tu luyện đến thành tựu như hiện tại đã tổn hao mất một ngàn sáu trăm năm mà sau khi bị chặt đứt lục vĩ phải tu luyện lại từ đầu, cho dù nhanh hơn rất nhiều nhưng cũng phải mất ít nhất hai trăm năm thời gian.

Nhưng đối với Văn Đào mà nói một trăm năm là đã đủ dùng, hơn nữa tiểu thiên kiếp làm cho hắn cảm giác bất đồng với đại thiên kiếp trước kia. Chính hắn cũng muốn chờ đợi đón nhận tiểu thiên kiếp, muốn nghiên cứu một chút nói không chừng mình lại có sự đột phá.

Nói lên cái điều kiện này là đã suy nghĩ từ nhiều phương diện, thời gian không nhiều lắm phải lập tức thỏa thuận để cho cửu vĩ thiên hồ có thể ngay lập tức đáp ứng. Nếu không thiên kiếp vừa giáng xuống bị mình trực tiếp hấp dẫn hắn lập tức kết anh thành công thì mình lòi đuôi.

Thứ hai dược vật ở thế tục có thể dùng tiền mua được nhưng trong tu chân giới có thật nhiều thứ tốt, Văn Đào từ Cổ Hàn sư phụ biết được không ít điều. Hắn cũng có nhiều dự định chẳng qua hiện tại hắn không thể đi được, có cửu vĩ thiên hồ làm cu li, vừa lúc phát huy được bản năng của nó, nhất cử nhiều tiện vậy sao lại không làm đây.

“Còn 10s nữa, nếu như ngươi không đồng ý ta sẽ lập tức rời đi, nếu như ngươi cho rằng ngươi có thể đánh chết ta ngươi có thể thử một chút” Văn Đào nhìn cửu vĩ thiên hồ lại gây áp lực một lần nữa.

“Tốt ta đồng ý” Không cần đến 2s cửu vĩ thiên hồ đã đưa ra quyết định.

“Ta tên là Văn Đào ngươi tự mình phát linh hồn thệ ước đi”.

Không phải thu làm linh thú tự nhiên không cần Văn Đào chủ trì trận pháp chỉ cần nàng ta phát ra lời thề là được rồi. Lời thề trong tu chân giới nhất là linh hồn thệ ước cùng với người bình thường có nhiều bất đồng, có lực ước thúc thật lớn.

“Cửu vĩ thiên hồ nhất tộc Lăng Lan lấy thiên hồ nhất tộc linh hồn thề, nếu như Văn Đào có thể giúp Lăng Lan vượt qua thiên kiếp, bắt đầu từ hôm nay trong thời gian một trăm năm, Lăng Lan dưới tình huống không làm trái lương tâm nguyện nghe hắn sai khiến”

Lăng Lan, thì ra tên nàng là Lăng Lan, tên nghe cũng hay. Nghe thấy trong lời thề của nàng có thêm cút gia vị “Không trái với lương tâm” Văn Đào cũng chỉ cười nhạt, cũng không đi so đo với điều này bởi vì lúc này thiên lôi đã chuẩn bị giáng xuống.

Tràng diện của tiểu thiên kiếp cũng không có khoa trương như đại thiên kiếp, ngay cả một phần trăm uy lực cũng không đạt đến, đối với Văn Đào mà nói tràng diện này quá nhỏ, quá nhỏ.

Chẳng qua lúc này hắn cũng rõ ràng một việc, cảm ứng của hắn đối với tiểu thiên kiếp so với đại thiên kiếp thì mãnh liệt hơn rất nhiều.

“Thiên kiếp bắt đầu, đứng yên nơi đó đừng động”. Vừa nói Văn Đào vừa tung mình nhảy lên bả vai khổng lồ của Lăng Lan.

Lúc này đạo thiên lôi thữ nhất đã đánh xuống.

Làm sao có thể, tại sao hắn có thể nói chính xác thời gian như vậy, so với mình còn chính xác hơn.

Điều làm cho Lăng Lan giật mình hơn nữa còn ở phía sau, Văn Đào vung tay lên trong không trung, làm một tư thế thu lấy thiên lôi, thiên lôi vừa đánh xuống liền trực tiếp thu lấy, trong mắt Lăng Lan nhìn rõ hắn trực tiếp thu lấy thiên lôi mà thân thể hắn lại không mảy may bị gì.

Trời ạ … hắn có phải là người hay không, cho dù uy lực tiểu thiên kiếp không lớn nhưng cũng chưa từng thấy ai có thể xem tiểu thiên kiếp không ra gì. Cho dù cao thủ độ kiếp hậu kỳ có thể dễ dàng hóa giải tiểu thiên kiếp nhưng cũng cần mượn một ít ngoại lực, nhưng nếu mà không trải qua tẩy lễ của tiểu thiên kiếp sau này gặp phải đại thiên kiếp tính nguy hiểm càng lớn.

Cho nên bình thường cho dù có người thân hoặc đồng môn trợ giúp thì cũng chỉ đứng bên cạnh hộ pháp mà thôi. Trừ phi chính mình không thể chống lại mới xuất thủ, kinh nghiệm trải qua thiên kiếp cũng coi là một cơ hội tu luyện.

Nhưng người này, hắn làm sao mà có thể làm được, thiên lôi đâu? Thiên lôi mới vừa rồi đi đâu?

Lúc Lăng Lan còn đang giật mình Văn Đào đã tiến vào một cảnh giới huyền diệu, mới vừa rồi khi đạo thiên lôi kia bổ trúng trong nháy mắt Văn Đào đã bắt được một chút động tĩnh. Sau khi thiên lôi tiến vào thân thể nhanh chóng vận chuyển chẳng qua tốc độ quá nhanh, Văn Đào muốn cảm thụ một chút nhưng tốc độ biến mất quá nhanh.

Sau đó hai đạo thiên lôi còn lại Văn Đào càng thêm cảm nhận rõ lực lượng, lộ tuyến bên trong. Chỉ là hắn muốn dùng tinh thần lực để dung hợp thiên lôi vào thể nội nhưng không được, mặc dù như thế trải qua ba đạo thiên lôi này lần đầu tiên Văn Đào cảm nhận được thiên lôi bị cơ thể mình hấp thu là do một cỗ lực lượng khác hấp dẫn, sau khi ở bên trong cơ thể mình nhanh chóng vận chuyển mới bị cỗ lực lượng kia hấp dẫn.

Xem ra các lần hấp thu thiên kiếp trước cũng như thế, chẳng qua những lần trước uy lực của thiên lôi quá cường đại, tốc độ lại quá nhanh căn bản mình không cảm thụ được.

Nói ra cũng có chút đáng tiếc, nếu như lần này tiểu thiên kiếp có thể dẫn động tới một trăm tám mươi đạo thiên lôi nhất định mình có thể ngộ đạo được nhiều hơn, hiện tại còn chưa kịp nghiên cứu hiểu được điều gì. Nếu không nhất định sẽ nhận được nhiều chỗ tốt, Văn Đào cũng cảm thấy hiểu rõ hơn một phần cơ thể thần bí của mình.

Quan trọng hơn nữa việc nghiên cứu cũng tiến triển không như trước kia không có một đầu mối nào.

Hắn bày ra thủ thế chẳng qua chỉ là để biểu diễn cho thêm phần hiệu quả, nhìn biểu hiện của Lăng Lan từ trong khiếp sợ tỉnh lại cũng biết được hiệu quả phi thường không tệ.

Thể ngộ vừa rồi có thể về nhà từ từ tìm hiểu thêm, Văn Đào tung mình nhảy từ trên người Lăng Lan xuống.

Trong cơ thể Lăng Lan vừa mới bị bạo thể đang nhanh chóng ngưng tụ nguyên anh, tốc độ ngày càng nhanh hơn, đây chính là nưng lực siêu cấp bí mật của cửu vĩ thiên hồ nhất tộc, ở thời khắc mấu chố có thể chặt đuôi để bảo vệ tính mạng. Cho nên có thể nói mỗi cái đuôi chính là mỗi cái mạng của chúng, cho dù nguyên anh có bị tổn hại cũng có thể sống sót.

Văn Đào nhảy xuống, lúc này Lăng Lan mới tỉnh táo lại, các vết thương trên người cũng tốt lên nhiều. Đối với Văn Đào lại càng không có nửa điểm khinh thị.

“Hiện tại hẳn là ngươi có thể biến thành hình người đi”. Lúc này mưa vẫn như cũ, chỗ này bình thường cũng không có người chẳng qua mình cũng tới được đây như vậy chỉ sợ vạn nhất còn có người khác nữa. Hơn nữa dù là bên trong thế tục cũng có người của tu chân giới, nên cẩn thận là điều vô cùng quan trọng.

Lăng Lan gật đầu lập tức biến thành hình người, tướng mạo thoạt nhìn tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc dù vẻ mặt có chút lúng túng, không thoải mái nhưng vẫn như cũ khó có thể che dấu nét kiều mị, ánh mắt nhìn về phía Văn Đào như là có lực từ vô cùng hấp dẫn.

Cũng may Văn Đào sớm đã có chuẩn bị, công hiệu của tụ linh quần áo không tệ, tuy thế Văn Đào cũng rất kinh hãi. May mà vừa rồi mình có nói qua nhờ nàng đi vào trong tu chân giới hái dược vật nếu không lưu một vị mỹ nữ thành thục như vậy bên cạnh thì ngay cả chính mình mỗi thời khắc đều phải rất cẩn thận không nói gì đến người khác. Huống chi có nàng ở bên cạnh muốn không gây chuyện sợ rằng cũng không thể.

Lăng Lan chắp tay làm tư thế giống như người trong giang hồ nói : “Bắt đầu từ lúc này đến hết 100 năm sau ngươi chính là chủ nhân của ta, chỉ cần mệnh lệnh ngươi giao không trái với lương tâm ta sẽ làm tất cả”

“Ha … hả…” Văn Đào nghe thế cười to nói : “Hiện tại không còn lưu hành cách nói chuyện như vậy, ngươi cứ gọi ta là bác sĩ Văn là được rồi, đây là danh thiếp của ta, bên trên có ghi địa chỉ và số điện thoại của ta, ngươi cứ cách một thời gian mang đến cho ta một ít dược vật là được”

Danh thiếp được Văn Đào phi trong mưa giống như một lưỡi dao căn bản không có một giọt mưa nào rơi trúng. Mà khi Lăng Lan đón tiếp danh thiếp trong nội tâm lại càng cả kinh, bởi vì trên đó có một tầng linh khí thật mỏng để bảo vệ danh thiếp trong quá trình phi hành bay đến tay mình không xảy ra vấn đề gì, khi tới tay mình tự nhiên linh khí cũng biến mất.

Lúc này Lăng Lan lại càng nhìn không thấu Văn Đào, rõ ràng hắn là một người bình thường, nhưng vừa rồi chỉ cần giơ tay nhấc chân có thể làm thiên kiếp biến mất vô ảnh vô tung, đối với tu chân giới lại quen thuộc như vậy. Mới vừa rồi lúc hắn ngưng tụ ra linh khí căn bản mình không cảm giác được mặc dù lực lượng của mình bin hạ đến nguyên anh sơ kỳ nhưng vẫn còn hơn xa hắn a.

Thế nhưng không thể nhìn ra hắn làm thế nào mà có thể lặng yên không một động tĩnh đọng ra chân khí trong thế tục vốn linh khí rất loãng này.

“Cần loại dược vật nào?” Mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc đầu óc không ngừng suy đoán nhưng sắc mặt Lăng Lan vẫn âm trầm như cũ, dù sao cửu vĩ thiên hồ nhất tộc cũng rất ít tộc nhân phải làm việc cho người khác.

“Tùy ý, không nhất thiết phải là thiên tài địa bảo, chỉ cần là dược vật trong tu chân giới là được, ta về chuẩn bị nếu dau này cần gì sẽ nói cho ngươi”

Vừa nói Văn Đào vừa xoay người cất bước rời đi, mà Lan đứng nơi đó nhìn Văn Đào rời đi không biết nói gì cho phải. Nàng không biết Văn Đào đã chiếm được rất nhiều chỗ tốt, mà một loạt cử động của Văn Đào rơi vào trong mắt nàng lại trở nên thần bí khó lường, bí hiểm, tuyệt đối có phong phạm của tuyệt thế cao thủ… bác sĩ, nhìn danh thiếp hắn đúng là một bác sĩ.

Ta post phụ kím ít xu quánh bạc :83::83:.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK