Âm thanh như đến từ địa ngục, làm cho Mai Nhi vốn muốn mượn cơ hội giáo huấn tiểu Hoàng Hậu một chút lập tức có cảm giác lạnh đến tận xương tủy.
“Linh Tê, ép nàng ăn, nếu nàng không ăn, ngươi ăn.” Tây Nhã Lê tao nhã nhếch khóe môi, khoe khoang ba cái trò mèo cào ở nàng trước mặt nàng, tưởng nàng là đứa trẻ sáu tuổi thật sao?
Đùa giỡn tâm cơ với nàng, bằng nhân loại dốt nát ngu xuẩn này, còn không có tư cách.
Ngay cả những lão quái vật Quang Minh Giáo Đình thấy nàng đều phải đi đường vòng, kẻ ngu ngốc này mà cũng dám khiêu chiến quyền uy của nàng!
Đương nhiên, Tây Nhã Lê hoàn toàn quên mất, những người này căn bản không biết thân phận của nàng, ở vị trí cao cao tại thượng quá lâu tự nhiên chẳng biết ở trong mắt người khác, hiện tại nàng chẳng qua là một đứa trẻ sáu bảy tuổi không hiểu chuyện mà thôi.
Linh Tê đang ở một bên xem trò hay đột nhiên bị điểm tên, thân mình không tự chủ được mà run lên, nàng cũng không biết mình bị trúng cái tà gì, làm sao lại sợ tiểu Hoàng Hậu sáu tuổi này đến thế chứ?
“Vâng, Hoàng hậu nương nương.” Linh Tê áp chế sự sợ hãi trong lòng mình, thấy hoàng thượng không hề mở miệng ngăn lại trò hề thái quá này, nàng cũng chỉ có thể tiến lên, nói với Mai Nhi: “Mai Nhi cô nương, Hoàng hậu nương nương muốn ngươi ăn, thì ngươi phải ăn.”
“Linh Tê tỷ tỷ, nô tỳ, đây là thứ nô tỳ đặc biệt chuẩn bị vì Hoàng Thượng, sao dám tự mình ăn trước?” Mai Nhi cắn chặt răng, mặc dù khí tức của tiểu Hoàng Hậu này mang theo một cỗ uy áp vô hình, nhưng canh hạt sen này, nàng bất kể như thế nào cũng chẳng thể ăn.
Nếu không, chỉ sợ rằng nàng sẽ chết thê thảm hơn.
Giở trò trước mặt hoàng thượng, nếu hoàng thượng muốn trách tội, tất nhiên không có khả năng Nhiếp chính vương chỉ vì một nha đầu nho nhỏ mà cầu tình thay.
“Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh, Mai Nhi cô nương đừng để bị trách tội a.” Linh Tê đương nhiên biết, nếu Mai Nhi không ăn, người không hay ho chính là nàng, cho nên thừa dịp Mai Nhi đang hoảng hốt, đưa tay đoạt bát đi, ai biết trong canh hạt sen này sẽ có cái gì, nữ nhân tâm địa rắn rết[1] không phải là lần đầu tiên Linh Tê nhìn thấy, cho nên hôm nay cho dù ăn, cũng phải là Mai Nhi tự mình ăn.
Một tay bóp chặt miệng Mai Nhi, Linh Tê đem canh hạt sen đổ hết vào miệng Mai Nhi.
Mai Nhi ngậm chặt miệng, nước mắt dàn dụa, nhìn thật đáng thương.
Cầm Nhi ở một bên nơm nớp lo sợ không dám nhúc nhích, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ đến, tiểu hoàng hậu tuổi còn nhỏ này, vậy mà lại có tâm cơ như thế.
Đúng lúc này, thái giám thông báo, nói rằng thái hậu cùng Nhiếp chính vương giá lâm.
Đối với sự xuất hiện đồng thời của hai người kia, người trong cung từ lâu đã sớm tự hiểu, nhưng với quyền thế của Nhiếp chính vương, đương nhiên không ai dám có bất cứ dị nghị gì.
Nghe được rằng Nhiếp chính vương tới, trên khuôn mặt vốn đã tuyệt vọng của Mai Nhi rốt cục hiện ra một chút vui mừng, Cầm nhi ở một bên cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Linh Tê ở trong cung cũng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên biết quyền thế trong tay Nhiếp chính vương không phải là thứ mà tiểu hoàng hậu có thể sánh bằng được, nàng không khỏi có chút sợ hãi, nếu bị Nhiếp chính vương nhìn thấy nàng đối đãi người của hắn như thế, vậy thì kết cục của nàng…
Linh Tê còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp chính vương và thái hậu đã vào trong điện.
Linh Tê rối loạn hoang mang quỳ xuống, Mai Nhi và Cầm Nhi như thấy được cứu tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Nhiếp chính vương.
“Diễm nhi, nghe nói ngươi lại phát bệnh, mẫu hậu rất lo lắng, vừa lúc gặp được Nhiếp chính vương, chúng ta liền cùng đến thăm, mà ở xa chợt nghe tiềng ồn ào, không biết là đã xảy ra chuyện gì?” Ngọc Mị Nhi liếc mắt nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, còn có tiểu nha đầu bây giờ vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế như cũ, hoàn toàn không để ý đến nàng, tâm trạng lập tức hơi trầm xuống.
Nàng vẫn là xem thường nha đầu này sao?
Mới lên làm hoàng hậu một ngày, liền nháo loạn khiến trong cung gà bay chó sủa.
Đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Mặc Cẩm, nàng đối với việc hắn đồng ý lập nha đầu này làm hậu vẫn còn có chút bất mãn, đây chẳng phải là tự tìm rước rắc rối cho mình sao?
“Khụ khụ.” Mặc Diễm ho khan vài tiếng, mới cố sức mở miệng: “Đa tạ mẫu hậu cùng hoàng thúc quan tâm, đây là bệnh cũ của nhi thần, không có gì đáng ngại.”
“Không phục tùng mệnh lệnh chủ nhân, nên xử trí như thế nào?” Tây Nhã Lê nhìn thoáng qua Ngọc Mị Nhi cùng Mặc Cẩm, đột nhiên hỏi.
“A? Là ai chọc tới tiểu hoàng hậu của chúng ta ?” Ngọc Mị Nhi cười tủm tỉm nói: “Cung nhân nếu không hiểu quy củ, hoàng hậu muốn giáo huấn như thế nào thì cư giáo huấn như thế ấy, mẫu hậu tất nhiên không có ý kiến gì.”
Trong lòng lại là hừ lạnh, giờ nàng cũng thật muốn nhìn xem, trước mặt nàng tiểu nha đầu này có thể làm được tới trình độ nào!
Nàng thuở nhỏ đã vào cung, đi từng bước một lên vị trí quý phi, nay lại làm thái hậu, còn chưa có ai dám không đem nàng để vào mắt! Tiểu nha đầu này, nàng xem nàng ta có thể kiêu ngạo tới trình độ nào!
“Ta đã biết.” Tây Nhã Lê gật gật đầu, nếu không phải vì nể mặt Mặc Diễm – đồ ăn của nàng, mấy chuyện kiểu này, nàng mới sẽ không quan tâm đến người khác.
Nghe Tây Nhã Lê nói, khóe miệng Ngọc Mị Nhi không khỏi run rẩy, nàng tại sao lại cảm thấy tiểu nha đầu này, dĩ nhiên là hoàn toàn không có một chút đầu óc? Nàng ta không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng sao? Chẳng lẽ, nàng ta dám giáo huấn hạ nhân trước mặt của nàng?
“Ngươi, lại đây.” Tây Nhã Lê nhìn về phía Mai Nhi.
Trong lòng Mai Nhi chợt cảm thất lạnh buốt, ánh mắt mong chờ nhìn Nhiếp chính vương và thái hậu, hi vọng bọn họ có thể mở miệng nói, tiểu hoàng hậu này, thật sự rất quỷ dị, vừa nghe xong lời của nàng ta, nàng lập tức cảm thấy chân nhũn cả ra.
Nhưng, giờ phút này, lực chú ý của Mặc Cẩm và Ngọc Mị Nhi toàn bộ đều ở trên người Tây Nhã Lê.
Hai người đều không quá tin, một nữ tử có dòng máu dị tộc, sống ở trong đại gia tộc chắc chắn luôn nơm nớp lo sợ, tiểu nha đầu này, sự quyết đoán như vậy rốt cuộc từ đâu mà ra!
Lúc này Tây Nhã Lê cũng không quan tâm trong lòng Mặc Cẩm và Ngọc Mị Nhi nghĩ như thế nào, tâm tư nho nhỏ của bọn họ, nàng còn không để vào mắt.
Nếu không phải muốn biết “đồ ăn” rốt cuộc có suy nghĩ gì, hiện tại nàng có thể lập tức giải quyết hai người kia, cái gì mà đế quốc giang sơn, ở trong mắt nàng, đều là phù du.
“Hoàng, hoàng hậu nương nương.” Mai Nhi quỳ gối trước mặt Tây Nhã Lê, cả người run run.
Tây Nhã Lê thản nhiên vươn đôi tay trắng noãn bé nhỏ, móng tay màu đỏ cùng bàn tay trắng nõn tạo nên một loại sắc thái đối lập, khiến người ta có cảm giác yêu dã dị thường.
Móng tay hơi run lên, đỏ đến nỗi làm người ta kinh hãi.
——-
[1] Tâm địa rắn rết: câu này thường dùng để chỉ những người phụ nữ độc ác, xấu xa.