“Sư huynh!’’Junsu nhoẻn miệng cười gọi một tiếng, người này là sư huynh của cậu, có khi chất, có tướng mạo, một người đẹp, đẹp đến không thực. Nhìn ánh mắt sùng bái của ai đó kia, Yoochun rùng mình, hắn nhớ tới sủng vật đang để ở hoàng cung, là loài chó Tát Ma Da Khuyển ở phương Bắc, nó là một cục lông bé tròn tròn như trái cầu, vì màu lông trắng tinh khôi tuyệt đẹp nên mang phong thái vương giả. Lúc này Junsu vẫn chưa biết được suy nghĩ của Yoochun, vẫn đang tự vẽ ra phong thái phiêu diêu thoát tục của hắn.
Tịch Tề nhìn hai đệ tử của mình, vuốt vuốt chòm râu bạc ung dung cười:“Yoochun, phải quan tâm sư đệ của con chứ?’’“Đúng, đúng!’’ – Junsu nhanh nhảu phụ họa theo sau.Yoochun liếc nhìn “cục bông’’ kia, đi lướt qua ngồi bên cạnh sư phụ mình ai oán:“Sư phụ, người vác được ở đâu một tên phiền toái này về quẳng cho con!’’Từ lúc tên này có mặt ở đây, cả ngày hắn bị làm phiền, không lúc nào được yên.“Junsu rất đáng yêu, có thằng bé ở đây không khí cũng không còn ảm đạm nữa!’’Nghe thế Yoochun không nói gì, chỉ trầm ngâm, nào ngờ sư phụ hắn lại bổ sung thêm câu sau:“Hôm nay là ngày đẹp, con dẫn sự đệ xuống núi xem thằng bé có cần mua thêm gì không, lúc trước vội quá ta cũng chẳng kịp mua gì cho nó!!’’Junsu nghe vậy thì hí hửng, không đợi Yoochun phản kháng đã chạy đến nắm tay hắn lôi xềnh xệch ra ngoài, vừa đi vừa níu lo:“Sư phụ nói đúng! Sư huynh, huynh dẫn đệ đi mua đồ đi, chắc huynh quen biết nhiều hàng quán lắm’’“Làm gì có, ta quen ít lắm, hay đệ tự mình đi đi!’’“Không được, sư phụ giao đệ cho huynh, huynh phải có trách nhiệm trông nom, chăm sóc và bảo vệ.’’“Gì? ta là sư huynh không phải vú em nhé!’’“Là huynh tự nhận đấy, không phải đệ áp đặt đâu nhé! Ý, chúng ta xuống núi bằng gì đây? Cưỡi ngựa?’’“Không cưỡi ngựa chẳng lẽ chờ ta cõng ngươi? Người gì phiền chết!’’“Yoochun huynh, huynh thật vui tính!’’“Này này, bỏ cái tay ra khỏi người ta ngay, ngươi đang sờ đi đâu đấy hả?’’…Tịch Tề nhìn người kéo kẻ đẩy dần khuất xa, Junsu đến đây hy vọng sẽ xua tan trầm uất của Yoochun, giúp hắn quên đi những chuyện không vui, bắt đầu lại từ đầu, cũng là giúp hai người họ tiếp tục mối lương duyên dang dở hàng vạn vạn năm trước. Yoochun nhìn kẻ ríu rít bên cạnh mình, bất giác đưa tay lên ôm trán, từ lúc đến trấn nhỏ này bám hắn dai như đỉa. Thật không hiểu sư phụ nhìn ra được điều gì hay ho mà mang về, miệng lưỡi không ngừng nghỉ như con vẹt, nói là không quen trốn đông người, nhìn xem, giờ còn nhanh hơn cả hắn.Ở một nơi khác, vị nam nhân nào đó đứng ngẩn tò te nhìn mấy thứ lỉnh kỉnh trước cửa phủ mình, một người một chó ngây người nhìn hắn, nhận phong thư tay run run mở ra đọc, nhìn vào nội dung có ba dòng chữ cũng đủ khiến hắn tức hộc máu đi tìm người kể tội.“ – Kiếm được món hời lớn, chỗ vàng này huynh giữ giùm đệ, tùy tiện dùng!– Vị cô nương không có tên, không biết nói, nhờ ma ma chăm sóc giùm, tùy tiện xài!– Nhắn với ông già, đệ đi du ngoạn sơn thủy vài tháng, khi về tùy tiện đánh! Đệ: Kim Junsu ”Người đàn ông dáng vẻ đã qua tứ tuần ngồi trên ghế cao, đọc xong thư bình tĩnh gấp tờ giấy phẳng phiu, từ tốn nói:“Mai kia nó về, đóng cửa phủ lại, tùy tiện ngủ ngoài đường!’’Trên đường phố, ai kia vẫn không hay biết kết quả đang chờ đợi mình sau này, vẫn tung tăng hớn hở lựa chọn hết thứ này đến thứ nọ khiến người đi cạnh vô cùng ai oán:“Junsu, đệ chọn gì thì lấy nhanh, đường đường nam tử hán đại trượng phu, ở giữa chợ chọn đi chọn lại như thế còn ra thể thống gì?’’Yoochun rất bất bình, vô cùng bất bình. Hắn đường đường thái tử một nước, rời bỏ ngai vị đi quy ẩn nơi núi rừng không nói, nay còn phải tháp tùng tên nhóc miệng còn hôi sữa đi khắp chợ làm loạn, còn đâu là mặt mũi nam nhân. “Huynh, những thứ này rất hay mà, chúng ta mua về rồi đem qua chỗ khác bán lại với giá cao hơn, chắc chắn sẽ kiếm được vô số ngân lượng!’’ – Junsu vô tư nói.“Này này, là đưa đệ đi mua đồ dùng cần thiết chứ không phải đi buôn. Hơn nữa ở chỗ sư phụ và ta không phải nơi kinh thương mà là chỗ tu tâm dưỡng đạo!’’“Có là tu tâm hay dưỡng đạo thì cũng phải ăn uống, huynh thấy ai không ăn không uống mà vẫn sống để tu đạo chưa? Chẳng lẽ chỉ hít khí trời. Muốn có đồ ăn, mà đã ăn phải ăn ngon, thì cần gì? Ngân lượng, là ngân lượng đó nha!’’Yoochun nhíu mày:“Người tu đạo không để mình bị tiêm nhiễm những thứ khói lửa nhân gian!’’“Khói lửa nhân gian?’’Junsu lặp lại rồi đảo đảo con mắt, nhìn sư huynh của mình cười cười. Yoochun đang nghĩ làm thế nào gõ tỉnh đầu óc của tên này, nhìn lại thấy ai đó kia đang cười rất chi là, như thế nào nhỉ? À, là gian manh, đúng! Rất chi là gian manh! Bất giác hắn thấy rùng mình, sau lưng có vài giọt mồ hôi lạnh.Không để ý người bên cạnh đang nghĩ gì về mình, Junsu tiến lên nắm lấy cổ tay Yoochun kéo đi, liếm môi nói:“Sư huynh, chúng ta đến nơi này rất là vui!’’Cậu nghĩ ra rồi, kéo sư huynh đạo mạo của mình đến nơi phấn son, xem thử hắn ta có cảm giác gì không, có gì sau này còn dễ nắm bắt.Yoochun bị Junsu lôi đi qua mấy con phố, hết nghẹo lại ngoặt, đợi lúc dừng lại, đứng trước một cửa lầu hắn ngước mắt nhìn lên, bảng chữ bay lượn hiện ra trước mắt: Thúy Các lâu! Là gì? Lầu xanh? Yoochun giật mình, đến khi ở bên trong bị mấy cô nương sáp lại gần dính lấy mình, hắn mới có phản ứng, một tay đẩy một tay quờ quạng tìm “sự đệ’’ của mình.“Junsu, Junsu! Đệ đâu rồi, đưa ta ra khỏi chỗ này!’’Junsu đứng ở ngoài nhìn “sư huynh’’ của mình bị vây đến ngạt thở chỉ chống tay lên một chiếc ghế ôm bụng cười nắc nẻ. Các cô nương ở đây thật là nhiệt tình, thấy “sư huynh’’ hắn thì sáp lại như mèo thấy mỡ, cậu nào biết khi hai người vừa bước vào đã thu hút vố số ánh mắt. Kỹ nữ bán thân cũng là đàn bà, chút mơ mộng đều có, nhìn hai người mỗi người một vẻ, không anh tuấn tiêu sái cũng là ngọc thụ lâm phong, lại có vẻ học thức, trang phục ăn mặc tuy không khoa trương nhưng cũng là loại vải vóc hạng sang dệt ra, “cá lớn’’ như vậy, ai dại gì bỏ qua!Yoochun ở bên này bị vây hãm trong mùi son phấn nồng nặc, đầu óc sớm đã choáng váng, lại không biết cô nào vô ý, kéo mạnh tay khiến hắn bị xước một bên má. Junsu đang cười thấy cảnh tượng như vậy thì thu lại biểu tình, nhìn vệt đỏ trên má hắn thì môi mím lại, mắt nheo nheo đi qua kéo Yoochun về phía mình, hừ lạnh:“Ai là chủ ở đây?’’Lúc này mới có một vị ăn mặc rườm rà trang điểm lòe loẹt đi đến, nhìn một lượt Junsu từ trên xuống dưới, tươi cười:“Là tôi, vị công tử này không biết muốn ở lại qua đêm hay chỉ ngồi uống nhấp trà ngon của tệ xá!’’Junsu lướt qua bà ta rồi quay sang nhìn một lượt lố nhố bên trong, cao giọng nói:“Ai không có việc gì thì rời khỏi đây, mấy cô nương nhanh chóng dọn đồ đạc, hai khắc sau ta đốt chỗ này!’’Ồ, vị công tử kia thật là vui tính, mọi người xúm lại xem, nghĩ rằng đây chỉ là một trò nhằm góp vui. Đến khi ở đâu mấy người mặc đồ đen thui, che nửa mặt xuất hiện bê thùng dầu, tay cầm mồi lửa ai nấy mới vỡ lẽ là thật liền nháo nhào bỏ chạy, bọn nô tài thấy thế xông lên ngăn cản liền bị cao thủ đánh ngã, mấy cô nương hét chói tai túm váy chạy lên lầu. Cảnh tượng thật là hỗn độn, vô cùng “vui nhộn”.Yoochun bị Junsu cầm tay lại kéo ra thì nghệt mặt nhìn sự việc, đứng thộn mặt chỉ chỉ tay không nói lên lời. Sư phụ hắn rước loại “ác bá’’ nào về thế này?Trở về trên núi Yoochun vẫn còn bị ảnh hưởng bởi “dư âm’’ còn sót lại ngồi ngẩn ngơ, Junsu sau khi “thả’’ sư huynh mình ở lại với sư phụ thì tung tăng chạy đi cho ngựa ăn, thấy người khuất bóng Yoochun mới nhìn người đang cười ung dung bên bàn cờ , hỏi:“Sư phụ, sao người lại vác tên đó về chứ?’’ Tịch Tề đang chăm chú nghe vậy ngẩng đầu lên cười hiền từ:“Yoochun, là ta mang Junsu về để con có cơ hội chuộc lại lỗi lầm khi xưa!’’“Lỗi lầm? Con không hiểu, con với cậu ta thì lỗi lầm gì chứ, ngay cả gặp mới là lần đầu.’’“Yoochun, con nợ Junsu không chỉ ân tình mà là nhiều, rất nhiều!’’Nói xong ông thở dài nhìn xa xa Junsu đang nghịch ngợm, Yoochun nhìn theo hướng nhìn của sư phụ, ánh mắt phức tạp không nói gì!