• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Heechul chầm chậm bước đến, Hankyung theo sau trên tay bưng trên tay là khay trà, bên trong ngoài mấy chén trà còn có thứ mà cậu mang đến, Changmin nhìn mà thật không hiểu vì sao Hankyung có thể chịu được tính cách của đại ác ma kia, lại có thể chiều chuộng cưng như trứng mỏng vậy?“B…Ố…P……….’’“Á…A…A…A……HEECHUL HUYNH, SAO LẠI TÁT VÀO ĐẦU ĐỆ?’’

Changmin ôm đầu đau chảy nước mắt ai oán nhìn sư huynh của mình mà gào, đúng là đại ác ma mà, chưa gì đã đánh phủ đầu hắn rồi, thử hỏi có sư huynh nào bạo lực như vậy không kia chứ?Heechul nhàn nhạt nhìn Changmin, kéo vạt áo ngồi xuống, chân vắt chéo ngũ nói:“Đệ nói sẽ bảo vệ Jaejoongie, vậy giờ thì sao? Xém chút nữa là đi đời rồi, hừ hừ.’’Hankyung thấy Heechul có vẻ sắp phát hỏa tiếp liền nhanh miệng chen vào:“Dù sao đệ ấy cũng đã bình an rồi mà, hơn nữa chuyện này cũng không ngờ mà, phải không Min Min?’’“Yahhh, Hankyung huynh, không được gọi đệ là Min Min như thế!’’“Bốp!’’“Á!’’“Changmin, ra ngoài một thời gian, lá gan của đệ ngâm phải thứ nước thánh gì khiến cho nó phình ra phải không?’’Changmin chớp chớp mắt nhìn sư huynh của mình, nháy mắt hiểu được ý nói kia thì ngoan ngoãn ngậm miệng. Hừm, ngoài Jaejoong ra huynh ấy có nhẹ nhàng với ai bao giờ đâu, những tưởng khen gì mình hóa ra là nói mát.“Sao gan lại có thể phình ra được?’’ Hankyung ngạc nhiên hỏi, hắn vốn thật thà nghĩ sao nói ấy, lập tức đón nhận ánh mắt hằn học của Changmin.Thấy thế Heechul trừng mắt với Changmin, lúc này hắn mới cụp mắt lại.“Ý ta là Changmin được một thời gian mà lá gan đã lớn rồi ấy! Thôi, chúng ta nói vào chuyện chính đi!’’Nghe thế Changmin lập tức thu hồi biểu tình trẻ con của mình, trở lại vẻ mặt nghiêm túc hỏi:“Heechul huynh, trong chén chè kia có thứ gì đúng không? Đệ rất nghi ngờ!’’Heechul đưa tay cầm chén chè long nhãn, nói một mạch:“Ý đệ là bát chè này? Đúng, là nó có vấn đề, chính xác là nước dùng để nấu chè, có người đem hoa hồng Tây vực nhúng vào đun lên rồi mới bỏ thêm hạt sen, long nhãn và vải rồi nấu lên như bình thường. Đây là loài hoa mang tính cực độc, nhưng ít ai biết đến, hơn nữa loài hoa này cũng đã tuyệt chủng từ lâu. Ở chỗ ta có một ít, kẻ hạ độc nếu không có thâm thù đại hận với Jaejoong thì cũng là người có mối thù khắc cốt ghi tâm với tên Jung đế kia!’’Cả Hankyung và Changmin đều ngạc nhiên, nếu nói như vậy người này phải là cao thủ hạ độc mới có thể hạ thủ tinh vi và khôn ngoan đến thế. Nhưng những loại mang danh “kẻ thù’’ đã bị diệt hoàn toàn, không có lý nào có ai tìm đến Jae, vậy chẳng lẽ là?Lần này cả hai người đều hướng ánh mắt về phía Heechul tìm câu trả lời, Heechul mỉm cười:“Đúng, là kẻ thù của tên Jung đế kia.’’“Hắn ta là hoàng đế, có rất nhiều kẻ thù, làm sao chúng ta tìm ra được đây?’’ Hankyung nhíu mày nói.Changmin nắm chặt nắm đấm, giọng nói ngoan độc:“Hừ, chỉ cần có, đệ nhất định sẽ đem hắn ra băm vằm thành trăm mảnh!’’“Đơn giản vậy sao Changmin?’’“Sao cơ sư huynh?’’Heechul đứng dậy, đi về phía cây hoa ngũ sắc, mỉm cười khẽ nhón tay vuốt vuốt cánh của nó, một bông hoa rất đẹp, ít ai biết rằng đó là một loài hoa cực độc. Dưới ánh trăng, nụ cười kia quỷ dị đến mức hòa cùng với một thân sắc đỏ của Heechul khiến Changmin lẫn Hankyung khẽ rùng mình, thậm chí Hankyung còn cảm thấy cột sống lưng của mình lạnh rần từng hồi run run.Cơn gió lạnh thổi thoáng qua, Changmin bất giác rùng mình, hỏi tiếp:“Heechul huynh, nói vậy huynh đã đoán ra được kẻ đó là ai sao?’’“Tất nhiên, người nắm trong tay số hoa hồng Tây Vực kia ngoài ta ra chỉ còn một người!’’Nói xong Heechul lại cười, nụ cười rực rỡ yêu mị như chính gương mặt của mình vậy, lại đưa tay lên mân mê làn môi đỏ:“Changmin, không biết bằng cách nào, đệ phải mang người về đây trước khi kẻ đó lại ra tay lần nữa. Còn việc giải quyết, cứ để ta!’’“Rốt cuộc người đó là ai vậy?’’ Hankyung tò mò hỏi.“Kẻ sống sót của triều đại trước, theo huynh thì là ai đây Hankyung?’’Nghe thế thì cả Changmin lẫn Hankyung đều ngạc nhiên thốt lên:“Quận chúa tiền triều?’’Heechul búng tay, nháy mắt nói:“Chính xác!’’Thật không thể ngờ, người được khai ân trong cuộc đại thảm sát tiền triều sau này lại trở thành mầm họa khó lường. Năm đó để tranh giành ngai vị, hậu cung kẻ chết người điên vô số kể, trên triều đã đình ra các thế lực của mình, huynh đệ tương tàn. Còn nhớ khi đó, Jung đế còn là một tam hoàng tử hoạt bát, không quan tâm đến cuộc chiến ngai vị nảy lửa kia, ngài chỉ ở trong thư phòng của mình đọc kinh thư, có chăng là ra ngoài dạo chơi. Bỗng một ngày tam hoàng tử biến mất, khiến cho toàn triều rối loạn, hai vị hoàng tử còn lại tranh giết lẫn nhau, lợi dụng điều này vương gia Jung Woo Sung muốn thừa cơ tạo phản, muốn một bước lên ngai vàng. Bất ngờ, ba ngày sau tam hoàng tử trở về, ánh mắt hằn lên ngọn lửa thù hằn kịch liệt, sau đó là một chuỗi những sự kiện tang tóc xảy ra. Jung đế băng hà, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử bỏ mình nơi tẩm cung, tam hoàng tử danh chính ngôn thuận lên ngôi, kế tiếp người đứng đầu thế lực Phượng Hoàng, Tả thừa tướng và vương gia đương triều đều chết một cách bí ẩn. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm, toàn triều Đông Bang trải qua biến cố kinh hoàng chưa từng thấy từ khi khai quốc. đặc biệt vương gia Jung Woo Sung vì có bằng chứng tạo phản, toàn bộ thị tộc đều bị áp giải ra pháp trường chém ngay lập tức. Tuy nhiên, con gái của vương gia là quận chúa đương chiều một phần vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa họ ngoại có công khai quốc nên được hưởng ân huệ khai ân, tuy nhiên bị buộc phải rời khỏi Đông Bang, vĩnh viễn không được quay trở lại. Thế nhưng, tha cho một sinh mạng lại là nuôi nấng một mầm họa tai ương sau này liệu khi biết được, Jung đế hiện giờ có thấy phẫn uất?Đêm, lạnh như băng. Ánh trăng trơ trọi trên nền trời đỏ như máu! Một bóng đen quan sát toàn cảnh hoàng cung, nơi đáy mắt lóe lên vẻ ngoan độc, tiếng gió rít gào nuốt chửng lời nói tràn đầy sát khí.“Hậu duệ của Jung Yunho đừng mong sống sót ra đời!’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK