Lúc Jaejoong đến Liên Tú cung, thấy ngoài cung nhân bình thường phục vụ hậu cung còn vài người lạ nữa, bất giác lên tiếng:“Có ai nữa sao?’’Min Hae nhanh nhẹn trả lời:“Muội nghe nói là có phụ thân của Kim phi đến thăm, là Kim đại nhân!”
“A…” Jaejoong kéo dài hơi nói, đôi mắt đảo qua đảo lại, khẽ mỉm cười rồi bước vào trong.“Nương nương, có Kim quân đến ạ!’’“Kim quân?’’Taeyeon nhíu mày, nghĩ bình thường mình cũng không xô xát gì, sao tự nhiên lại đến đây? Kim đại nhân ở bên cạnh cũng trầm ngâm, ông nghe danh Kim quân từ lâu, nhưng cũng chưa từng biết cụ thể như thế nào lại khiến hoàng thượng mê đắm, khiến tay cầm chén trà lực mạnh hơn một chút, Taeyeon thấy thế không khỏi khẩn trương:“Mời vào đi!’’Dứt lời cũng thấy thân ảnh của Jaejoong đi vào, bước đi nhàn nhạ, trên mặt là nụ cười mỉm, ánh mắt long lanh, cả gương mặt như sứ, ngũ quan rõ nét mà mềm mại, dù mới mười lăm tuổi nhưng ai cũng nhìn ra được là một mỹ nam tử, điều này khiến cả Taeyeon lẫn phụ thân của nàng ta cùng hít một ngụm khí lạnh.Jaejoong bước vào tựa như không chú ý ánh mắt của đối phương, cậu nhàn nhạ đứng trước hai người, khẽ nói:“Kim phi, xin thỉnh an. Kim đại nhân, rất hân hạnh được gặp mặt!”“Kim quân, không biết hôm nay sao lại giá đáo đễn chỗ ta vậy?’’ – Taeyeon lên tiếng.“A, chỉ là qua hỏi thăm sức khỏe chút thôi, không nghĩ lại gặp Kim đại nhân ở đây. Nhưng theo ta nhớ không nhầm thì sự xuất hiện của ngài có vẻ không hợp cho lắm’’“Ngươi!’’ Kim đại nhân tức giận trợn trừng mắt nhìn Jaejoong, đúng là hôm nay ông đến đây là không hợp với quy củ, nhưng có đến mức nói huỵch toẹt ra như thế không. Hơn nữa, dù gì ông cũng là đại thần, sao lại có thể bị kẻ chưa lớn hết nói móc như vậy chứ, càng nghĩ ông lại càng tức, đến nỗi bộ râu dài ở cằm run run lên như gặp gió.Taeyeon thì trầm mặt, ánh mắt lạnh đi vài phần:“Kim Jaejoong, ngươi đừng có quá đáng!’’“A, có sao? Ta chỉ nói những gì mình biết thôi, như vậy là quá đáng sao?’’ Jaejoong cố tình kéo dài câu cuối, lại ngoảnh sang nhìn Min Hae, mà nàng lại rất phối hợp đáp: “Không quá đáng ạ!’’“Kim quân, ngươi đừng nghĩ mình được sủng ái mà lên mặt!’’“Kim đại nhân à, ngài anh tuấn uy vũ, ta đây cũng rất là sợ. Nhưng chỉ tiếc là có lẽ do suy nghĩ cho con gái nhiều quá, mắc phải bệnh phổ biến của nam tử, chính là thiếu tóc, chưa đến tuổi trung niên đã bắt đầu lưa thưa. Giờ tuổi ông hình như đã hơn năm mươi, khu vực trung ương giữa đỉnh đầu đã không có lấy một ngọn cỏ. Có thời gian ông lên về bồi dưỡng đi, chứ cứ để mặc chỗ đó hoang tàn như vậy, bị người ta đặt cho cái ngoại hiệu “đỉnh quang minh’’ lúc nào không biết đâu!’’ – Jaejoong không nặng không nhẹ nói, ngón tay cố tình đến lên khóe miệng khẽ nhếch, híp mắt nhìn ông ta.“Ngươi…ngươi…’’Kim đại nhân tức quá vỗ mạnh xuống bàn, chén trà cũng thuận theo rơi xuống đất phát ra tiếng kêu chói tai rồi vỡ vun. Cung nhân ai nấy cũng sợ hãi lùi ra xa. Lúc này Taeyeon vội chạy lại đỡ phụ thân của mình, quăng ánh mắt độc ác tới Jaejoong:“Kim Jaejoong, ngươi ngại bản thân sống quá lâu phải không?’’“A, vậy sao, ta còn chưa sủng hạnh hết ân tình của hoàng thượng mà!’’ Jaejoong từ từ ngồi xuống nói, rất tao nhã kết hợp vắt chéo chân, tay để lên bàn thuận tiện chống cằm hướng phía Taeyeon nói.“Kim đại nhân, ông đến thăm con gái vào lúc này, có chăng là hỏi thăm sức khỏe hay có ý đồ khác, để người ngoài biết, không phải là chuyện tốt, đặc biệt là khi đến tai hoàng thượng lại không biết làm sao. Ta thật khâm phục lá gan của ngài nha!’’“Ngươi, Kim Jaejoong ngươi…ngươi!’’Kim đại nhân tức giận không nói lên lời, ông nhắm chặt mắt cố kìm nén bản thân, rồi nói:“Taeyeon, tránh tiểu nhân mượn cớ, ta về trước, có việc gì ta sẽ liên lạc lại sau!’’Sau đó dứt khoát xoay người bước ra ngoài cửa, Jaejoong nghe vậy bật cười:“Ô a, tiểu nhân, ha ha. Kim đại nhân, ai tìm được thứ ở trong rừng Nam trước, sẽ biết ngay kẻ chậm chân có phải tiểu nhân hay không.’’Lời này của Jaejoong khiến thân hình ngoài cửa chợt đứng khựng lại, mà Taeyeon thì mở to mắt nhìn cậu, không thốt lên lời. Nhưng dù sao Kim đại nhân cũng là người lão luyện, lát sau lấy được bình tĩnh, bước đi không ngoảnh lại. Taeyeon biết vừa nãy mình thất thố, cũng im lặng không nói gì.Jaejoong thấy phản ứng và thái độ của hai cha con họ Kim thì mỉm cười, thong dong đứng dậy, nhẹ bước đến trước mặt Kim phi, âm trầm nói:“Ngươi có biết cùng một trái tim, sinh ra trong ngực ta với sinh ra trong ngực ngươi, có gì khác biệt không?’’Taeyeon nhíu mày ngước mắt nhìn Jaejoong khiến cậu cười khẽ, cúi thấp người, ánh mắt đối diện với nàng ta, nhẹ thốt:“Sinh ra trong ngực ta, là dã tâm, còn sinh ra trong ngực ngươi, là si – tâm – vọng – tưởng!’’Một lời này khiến Taeyeon chấn động, hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay run run:“Ngươi đừng có suy diễn lung tung, Kim Jaejoong, ngươi tâm địa giảo hoạt, rốt cuộc có ý đồ gì?’’
“Thiện và ác trên thế gian còn có lúc rối bời phân biệt, nên đừng vội vàng mà nhận định người khác!’’ Jaejoong vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh của mình đối đáp. Sau đó cậu quay người, bước ra cửa, để lại câu nói nhẹ bâng nhưng lại như đọng trong không khí khiến không gian tĩnh lặng:
“Trên đời không hề có chiếc mặt nạ nào hoàn hảo, chỉ có chiếc mặt nạ vừa vặn trong từng thời điểm mà thôi. Tốt nhất đừng đeo nó trước mặt ta, vì nó là vô ích”.