• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Jessica đưa JaeJoong về đến tẩm cung liền tự động lui ra ngoài để tự cậu đi vào. Màn trướng nhẹ lay hờ hững, gió trời lao xao, len lỏi từng ngóc ngách của hoàng cung, vô thanh vô thức như vỗ về giấc ngủ một con rồng đang thu tấm thân oanh liệt.

Jaejoong thay đồ nằm xuống, chợt người bên cạnh đưa tay ôm xịch cậu vào lòng, miệng lẩm nhẩm:“Bên ngoài nhiều sương đêm, có lạnh lắm không?’’“Huynh chưa ngủ sao? Cũng chỉ đi một lát thôi mà, không quá ảnh hưởng.’’“Không có đệ nằm bên cạnh ta thấy khó ngủ!’’“Xem này, hai mắt díp vào rồi còn cố!’’Jaejoong tinh nghịch búng nhẹ vào trán Yunho, nói xong cậu nhích người vào, vòng tay ôm lấy hắn. Ánh trăng mỏng manh chiếu xuống vạn vật nhân gian, cả hoàng cung chìm vào màn đêm yên tĩnh, không ai biết một sinh mạng đã ra đi âm thầm và lặng lẽ nhưng lại đầy đau đớn phẫn uất. Đưa những ngón tay lên miết nhẹ sống mũi cao thẳng cương nghị của người nằm cạnh xuống đến cánh môi dày quyến rũ, Jaejoong nhích người hôn lên, nụ hôn ướt át khiến Yunho thoát khỏi cơn buồn ngủ chập chờn, hắn mở mắt ngạc nhiên. Jaejoong đang ở ngay sát hắn, thậm chí nhìn thấy hàng mi dài cong cong của cậu, lông mày thanh thoát không yểu điệu mà mềm mại lạ thường, làn da trắng mịn như mang hơi thở của tự nhiên khiến hắn say mê. Yunho nhẹ nhàng đáp lại, đưa tay ra sau khẽ nâng người Jaejoong để ngực cậu chạm vào lồng ngực vững trãi của mình, qua lớp vải vóc cảm nhận từng nhịp đập con tim.Khi hai đôi môi nhẹ nhàng quấn vào nhau và cảm nhận được sự mềm mại kia, môi Jaejoong run lên nhè nhẹ, hai mắt khép lại cũng run rẩy. Khóe mắt Jaejoong dần ẩm ướt, một giọt lệ rơi xuống, chậm rãi trượt theo gò má cậu, thấm ướt vào giữa đôi môi cả hai. Chua xót, trong một khắc này thôi đã ngập tràn. Jaejoong mơ màng nhìn Yunho khi cả hai tách ra, trong đêm yên tĩnh cậu thì thầm:“Yun, nếu một ngày huynh nhận ra đệ không như những gì đã nghĩ, liệu có ghét bỏ?’’Yunho cúi xuống hôn vào mi mắt cậu, nhẹ trả lời:“Ta không gò bó đệ trong bất kỳ một khuôn mẫu nào. Có thể đệ không tin nhưng với ta, dù là đệ của kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau nữa thì ta vẫn yêu. Dù thay đổi đến đâu, chỉ cần là chính con người đệ, ta sẽ yêu!’’Nghe Yunho nói vậy Jaejoong liền mỉm cười, đúng, chỉ cần cậu thật lòng với hắn, những thứ khác không quan trọng, sao phải gượng ép bản thân.“Nếu đệ là kẻ giết người tàn bạo huynh vẫn yêu sao?’’“Tất nhiên, lúc ấy ta sẽ ở bên cạnh đệ, bàn tay ta sẽ nhuốm máu thay đệ. Những ngón tay thanh mảnh này là để ta yêu thương chở che, không phải để chạm vào những thứ dơ bẩn đó!’’Jaejoong không nói gì, chỉ mỉm cười cọ cọ mũi mình vào má hắn, Yunho thấy vậy bật cười véo véo má cậu rồi kéo chăn lên đắp cho cả hai. Cứ như thế đêm yên lặng trôi qua!Sáng hôm sau khi Yunho vẫn còn thiết triều thì Jaejoong đã thức dậy, ăn sáng và ra ngự hoa viên đi dạo. Bên cạnh vẫn là Jessica cùng đám cung nhân dài hai bên, chỉ nghĩ dạo một lượt rồi trở về Thanh Cung điện cùng hắn nhưng cậu lại có một cuộc gặp bất ngờ ngoài dự kiến.“Kim quân, thật vui vì được gặp cậu ở đây!’’Jaejoong liếc người trước mắt mình, cười nhẹ rồi ngồi xuống ghế đá ngay cạnh, đáp lại:“Kim phi, cũng chỉ trùng hợp thôi!’’Nhìn gương mặt tươi cười hiền lành kia, cậu lại càng chán ghét, mới xử lý Choi So Young xong thì đến lượt nàng ta đến làm phiền. Taeyeon lúc này không biết suy nghĩ của Jaejoong, rất từ tốn ngồi xuống sai người mang trà đến, lại cho người của mình lui, ý muốn nói chuyện riêng với cậu, Jaejoong cười thầm trong lòng, cũng phất tay cho tất cả người phía sau lùi ra xa, chỉ để lại mình Jessica. Lúc này nàng ta mới tiếp tục:“Chuyện của Tuyết Nguyệt cung từ lúc biết ta rất muốn đến thăm hỏi nhưng hoàng thượng giữ cậu chặt quá, không thể nào tới gần được!’’“Ồ, cũng là do hoàng thượng lo cho đứa bé!’’Jaejoong vừa nói vừa đưa tay xoa bụng mình, liếc mắt nhìn sang người đối diện châm chọc:“Nếu Kim phi cũng mang long thai hẳn sẽ được hưởng ưu đãi như thế.’’Jessica bên cạnh mím môi nín cười, thật sự khâm phục tài ăn nói của chủ tử mình. Taeyeon híp híp mắt nhìn Jaejoong lại lướt xuống dưới bụng cậu, không kém nói lại:“Số ta không được như Kim quân, được hoàng thượng sủng ái như vậy!’’“À, ta lại nghĩ Kim phi không biết hóa ra lại biết rất tường tận! Vậy thì có phải chăng nên thu tay nhỉ?’’“Thu tay?’’Jaejoong cong cong mắt cười, cầm chén trà đưa lên miệng vừa thổi nhẹ vừa đáp lại:“Chẳng phải nên thế sao? Đốt một Tuyết Nguyệt cung vẫn chưa đủ với Kim phi hay cần phải giết ta mới là đủ?’’Chỉ nghe có thế Taeyeon liền đập bàn đứng dậy chỉ vào Jaejoong quát to:“NGƯƠI NGẬM MÁU PHUN NGƯỜI!’’Tiếng của nàng ta vô cùng to khiến hai bên cung nhân đều giật mình, người bên phía Jaejoong liền nhanh chóng chạy đến, ai nấy vẻ mặt đều lo lắng nhìn hai vị trước mắt, một người là thiên kim tiểu thư Kim gia, người còn lại hiện tại là người được hoàng thượng nâng niu cưng chiều, hơn nữa còn mang long thai. Thật sự là ai cũng không thể đắc tội!Vẻ mặt Jaejoong vẫn bình thường, cậu cúi xuống uống chén trà trong tay khiến người khác không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt của mình, nhẹ nói:“Không có gì đâu, mọi người trở về chỗ cũ đi!’’Thị nữ lẫn nội thị đều mắt nhìn ta, ta nhìn người rồi đồng loại cúi người thi lễ, lui trở về sau. Xác định họ đã ở một khoảng cách nhất định, Jessica gật đầu với Jaejoong, cậu mỉm cười:“Kim phi, đừng nên kích động như thế chứ!’’Người trước mắt nhận thấy tình hình trước mắt không ổn cũng ngồi xuống, mặc dù vẫn nhìn Jaejoong chằm chằm nhưng giọng nói có phần dịu hơn:“Không biết Kim quân nói vậy là có ý gì?’’ “Ồ, Kim phi thật vui tính. Không biết nương nương đã truy ra tung tích của Choi phi chưa? Có cần ta chỉ giúp không?’’Nghe Jaejoong nói vậy thì Taeyeon nhíu mày:“Ngươi đã làm gì So Young?’’“Cách gọi thật là thân thiết, vậy ta làm người tốt chỉ giúp nương nương nhé!’’Nói xong cậu ngừng lại nhìn nàng ta dõi ánh mắt mong chờ sang mình, ý cười trong mắt càng đậm hơn, cậu nói tiếp:“Trong rừng Nam có một thần điện, sâu vào bên trong ngay tại chính giữa điện là nơi Choi phi Choi So Young…….’’Jaejoong dừng lại, đưa khuỷu tay sang chống lấy cơ thể, nhoài người qua nói khẽ chỉ đủ hai người nghe thấy:“……là nơi an nghỉ cuối cùng của nàng ta!’’Dứt lời cậu thu người trở về vị trí, thích thú nắm bắt nét hoảng loạn trong đôi mắt mở to kia. Jaejoong đứng dậy, lấy ngón tay búng vào chén của Taeyeon khiến nó rung lên tạo những vòng tròn đồng tâm lan tỏa trên bề mặt nước trà, nhếch miệng:“Trong bốn vách tường cung cấm nguy nga này, không có được long tâm thì tốt nhất nên an phận, sống qua ngày đoạn tháng trong nhà tù lộng lẫy của mình. Ta là một người rất có nhân tính, chỉ cần không phạm sai lầm, ai cũng có cơm ăn áo mặc. Chỉ tiếc, có người không hiểu ra đạo lý đó!’’Nói xong cậu xoay người đi thẳng, Jessica nhanh chóng theo sau, còn lại Taeyeon sững sờ nhìn theo Jaejoong cùng cung nhân biến mất sau dãy hoa ly.Về đến Thanh Cung điện, Jaejoong ngồi xuống tráp, với tay lấy miếng cam ăn thích thú, Jessica bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ:“Chủ tử, người thật là giỏi!’’Jaejoong phì cười:“Như thế này không phải là giỏi! Muội nhớ kỹ, muốn cho người ta nể, không cần phải kể lể thành tích, trước làm những điều họ không làm được, để người ta né mắt ngạc nhiên rồi phủi tay nói chuyện nhỏ. Đây được gọi là đẳng cấp của khiêm tốn, hiểu không?’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK