Nếu thực sự có thứ nước để người ta uống không sayThì sẽ có dạng lệ cho người ta chảy không bi thương!——————-Jaejoong đứng bên kia sông không nhìn không nghe thấy tiếng gọi của Yunho, cậu đứng đấy, khuôn mặt thanh thoát, một thân áo trắng, tóc xõa dài đen nhánh nhưng gọn gàng. Yunho muốn chạy sang nhưng đôi chân lại không chịu nhúc nhích, tựa như bị đông cứng, hắn bất lực gào:“Jaejoong, Jaejoong à!’’
Jaejoong đứng nguyên bất động, lát sau lại tĩnh mịch bước chân lên cầu, ánh mắt vô hồn nhìn xuống dòng sông Vong Xuyên trước mắt, nhưng cái gì cúng không thấy, chỉ thấy một mảnh trầm mặc cô tĩnh. Yunho nhìn thân ảnh Jaejoong ở phía trên, liền ôm lồng ngực nhói đau của mình, bỗng hắn thấy người lơ lửng, đến khi dừng lại đã đứng ngay cạnh cậu. Nhưng Jaejoong lại không hề nhận biết sự tồn tại của hắn, bởi thực tế, hắn vốn không thể tồn tại ở đây, nơi chốn âm ti địa ngục, mà chỉ được phép đứng lặng lẽ xem.Trước mắt Jaejoong là một bà lão vô cùng đôn hậu, bà nhìn cậu mỉm cười, đưa cho cậu một chén canh, nhưng Jaejoong chậm chạp không uống, nước mắt một giọt lại một giọt rơi vào trong chén, cậu nghẹn ngào:“Tôi đã chết rồi sao?’’“Đã chết!’’Jaejoong mím môi không nói gì, bà lão lại nói:“Uống bát canh này đi, uống xong rồi, luân hồi, kiếp sau cậu sẽ được sống an nhàn!’’Jaejoong nhìn về phía đá Tam sinh, cậu mở to đôi mắt, trên đó ghi chuyện kiếp sau của cậu. Nhưng ở đó lại không có tên Yunho. Cậu hoảng hốt hỏi:“Kiếp sau ta sẽ không được gặp huynh ấy, chúng ta đã hết duyên phận sao?’’Bà lão yên lặng nhìn Jaejoong rồi chậm rãi nói:“Đúng, cậu và người kia đã hết duyên !”“Không, không được, ta phải quay về cạnh huynh ấy, ta không đi đâu cả!”“Không muốn cũng phải chịu, nếu cậu không nhanh uống bát canh này rồi đầu thai chuyển thế, sẽ lỡ giờ mất!’’ Jaejoong nhìn bà, đột nhiên quỳ xuống:“Bà lão, cầu xin bà, đừng bắt ta uống canh này, ta không muốn quên huynh ấy!”Bà lão cúi xuống, thở dài khuyên nhủ:“Cậu nghe ta, uống bát canh này, quên đi tất cả, cũng bớt thống khổ hơn!”“Quên huynh ấy chỉ khiến ta và huynh ấy thống khổ hơn!” Jaejoong cắn môi nói.“Cầu Nại Hà không phải nơi quỷ hồn có thể lưu lại. Cậu đứng lên đi, uống chén canh Mạnh Bà này, lên đường cho tốt.’’Nhưng không thể tưởng tượng được, Jaejoong lại giống như phát điên, đem chén canh quăng đi, nước trong chén hắt vào bùn đen, nổi lên ngọn lửa nhỏ màu xanh nhạt. Cậu khóc nói to: “Ta không muốn! Ta tình nguyện nhảy xuống Vong Xuyên,ở đó đợi chờ huynh ấy rồi cùng nhau chuyển kiếp!” Nói xong, liền xoay người hướng sông Vong Xuyên chạy tới.Yunho thấy vậy cố gắng chạy tới níu tay cậu, trên khuôn mặt của hắn giờ đã toàn là nước mắt. Nếu vì đợi hắn mà cậu phải chịu dày vò dưới dòng sông đó, hắn không cần, chỉ cần cậu thanh nhàn ở kiếp sau, vậy cũng đủ rôi. Nhưng rốt cuộc Yunho cũng không níu được Jaejoong, bởi đơn giản hắn đâu có tồn tại thực ở đây. Bà lão nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Jaejoong, thở dài một hơi, gọi lại:“Cậu dừng lại!”Jaejoong đang chạy nghe tiếng gọi liền dừng lại, quay đầu nhìn bà lão nghi hoặc.“Thật ra, nếu cậu muốn đoàn tụ với người kia, không phải là không có cách, nhưng vô cùng khổ cực, cậu liệu có chịu được không?’’Jaejoong vừa khóc vừa gật đầu, thấy vậy bà lão tiến lại gần, nói:“Nếu cậu muốn thay đổi, có một cách, nếu cậu nhảy xuống dòng Vong Xuyên, chịu được khổ cực dày vò của oan hồn dưới đó, rồi ở dưới đó lên được, sẽ được Diêm vương đáp ứng một khẩn câu, tuy nhiên ta không dám chắc ông ấy sẽ cho hai nguwoif gặp lại nhau đâu!’’“Dù chỉ là một cơ hôi, ta cũng sẽ thử, chỉ cần có thể trở về bên cạnh huynh ấy!” Jaejoong kiên quyết nói, xong cậu nhìn bà lão nói một tiếng cảm ơn, liền trực tiếp lao xuống dòng Vong Xuyên.Song Vong Xuyên gào thét mãnh liệt, tiếp nhận một oan hồn trầm xuống. Ngay tức khắc tầng tầng lớp lớp oán quỷ trực bổ nhào xé nhỏ linh hồn của Jaejoong. Yunho đứng ở bên trên bất lực ngóng trong, một lần lại một lần thấy đám quỷ cấu xé cậu, hắn đau tận tâm can mà không thể làm gì được, chỉ bất lực khuỵu xuống trông ngóng cậu. Chẳng biết bao lâu sau nữa, Yunho mới thấy một chấm nhỏ vụt sáng lên, rồi xuất hiện lại ở trên cầu. Jaejoong đứng đấy, thân mình tàn tích, quần áo cũng rách nát, cơ thể vô số vết cào cấu lộ ra ngoài, nhìn cậu nhợt nhạt vô cùng. yunho đứng dậy, dang đôi tay muốn ôm thân hình yếu đuối của Jaejoong nhưng dù cố mấy vẫn không thể được.Bà lão nhìn Jaejoong mỉm cười:“Cậu thật sự khiến ta bất ngờ. Được rồi, đợi ở đây, ta đi gọi Diêm Vương!”Dứt lời, bà lão biến mất, để lại mình Jaejoong đứng ở đấy, trầm ngâm mà cô độc. Chỉ lúc sau, bà lại xuất hiện, bên cạnh là một người nữa, khí thế uy nghiêm, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng. Người kia nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi cất giọng hỏi:“Cậu có thỉnh cầu gì?’’Jaejoong khó nhọc nói:“Ta muốn luân hồi chuyển kiếp, sẽ được gặp lại người ta thương, ở bên cạnh huynh ấy!”“Nếu vậy thì ngươi sẽ phải nếm trải khổ cực mới được gặp lại hắn, hơn nữa có thể phải gánh chịu những âm mưu, thâm thù đại oán sẽ khiến ngươi chết đầy oan ức!”“Không sao, ta chấp nhận. Nguyện cầu ông đáp ứng thỉnh cầu của ta!”“Được!”Một câu nói thoang thoảng trong không gian, người mới đến đã biến mất. Bà lão tiến lại gần Jaejoong, bưng bát canh lên nói:“Cậu uống đi, ta sẽ đưa cậu luân hồi chuyển kiếp!”Jaejoong nhìn bát canh, nhíu mày nói:“Ta không muốn quên huynh ấy dù là ở kiếp sau. Ta không thể uống! Xin bà!”Bà lão lại thở dài, nhìn thân hình mỏng manh sắp không chịu đựng được nữa của Jaejoong, nói:“Cậu nhất định phải uống, nếu như không muốn quên hết thì uống một nửa cũng được, nhưng ở kiếp sau, cậu sẽ bị dày vò thống khổ, cậu chấp nhận không?’’“Ta chấp nhận!” jaejoong không suy nghĩ kiền đáp ứng, rồi cầm bát canh lên uống một nửa, lại trả bát cho bà lão.“Được rồi, vậy cậu theo ta. Cậu là ngoại lê duy nhất của ta đấy!”Nói xong bà lão dẫn Jaejoong đến đường luân hồi, cậu nói lời cảm ơn lần nữa với bà rồi bước đến, chợt bà lão lên tiếng:“Bất quá cuộc đời con người ngắn ngủi vài chục năm, cho dù cậu mang theo trí nhớ luân hồi, nhưng mỗi một kiếp chính là một lần bắt đầu, kiếp trước cũng không thể làm gì cho kiếp này, đều là uổng phí. Rốt cuộc cũng phải bắt đầu từ đầu, cậu cảm thấy đáng giá sao?’’Jaejoong không ngoảnh đầu lại nói:“Đáng giá, chỉ cần quay lại bên cạnh huynh ấy lần nữa, dù cho phải như thế nào cũng đáng giá!”Nói xong cậu bước vào đường luân hồi! Cảnh vật trở nên mờ ảo mông lung!Yunho cũng chậm rãi rời khỏi cảnh mộng, mắt im lặng nâng lên, tựa như vô hồn, cả người cứng ngắt và lạnh lẽo, hắn cố gắng thở sâu một cái, rồi lại cố hết sức nâng cánh tay gác lên ngang mắt, cất trọng trầm khàn:“Ông… trước hết… để trẫm yên tĩnh… Nói với những người ở ngoài, không có lệnh không được vào!’’Tịch Tề nhìn nhìn bộ dạng thê thảm của Yunho, thở dài lui ra. Rất lâu sau đó, hắn đứng dậy, loang choạng bước ra ngoài, Han công công thấy bóng dáng hắn liền chạy lại đỡ, ông định lên tiếng nhưng lại nghe được giọng trầm đục vang lên:“Đến Tuyết Nguyệt cung!”Han công công vâng lời dìu hắn đi, dọc đường đi, Yunho im lặng hồi tưởng lại lần nữa giấc mơ kia, tất cả, dĩ vãng và thăng trầm … tựa một giấc mộng Nam Kha.Đến cửa Tuyết Nguyệt cung, đã thấy Jaejoong đang ngồi nhìn bàn cờ đến thất thần, Yunho liền bước nhanh đến, kéo cậu ôm vào lòng, nghẹn ngào nói:“Jaejoong, đã bao giờ ta nói với đệ chưa? Đệ ở chỗ nào lòng ta nơi đó, ta còn thương đệ hơn sinh mệnh của mình