"Là ai?" Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi.
"Có khả năng là người đến tìm cô ta." Mạnh Thiên Sở đáp.
"Sao sư gia lại khẳng định như vậy?"
"Có những thứ chúng ta cần phải từ những manh mối người chết cung cấp cho chúng ta mà lần đi. Chúng ta tự cho rằng cô ta tự sát, có thể là không phải như vậy."
"Ý tứ của sư gia ngài là còn có người bức bách cô ta tự tử hay sao?"
Mạnh Thiên Sở thở một hơi dài, đáp: "Khi một người nào đó đã đến lúc tuyệt vọng cùng cực rồi, nếu như có người nào đó cố ý tác động thêm cho y một điều gì nữa, thì chẳng khác nào như một người đứng trên vách đá cheo leo, có ai ở phía sau cố ý đẩy một cái nhẹ là người đó sẽ lộn cổ xuống vực sâu chết ngay."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế hít hà một hơi lạnh, có điểm không dám tin nhìn hắn.
Mạnh Thiên Sở cho gọi Vương Dịch vào, bảo y đi đến Noãn Xuân các hỏi thử, xem coi ngày Liên Nhi xảy ra chuyện đó, trong số khách đăng ký của Noãn Xuân các có những ai. Ngoài ra phải coi coi ngoài khách của Noãn Xuân các ra, còn có chỗ nào có thể lẻn vào trong được hay là không.
Chờ Vương Dịch đi rồi, nha môn có một người đến. Người đến này không là ai khác, mà là người vợ bị câm của Phàn Thành.
Mạnh Thiên Sở cho mời vợ của Phàn Thành vào đại sảnh, nhờ Mộ Dung Huýnh Tuyết nhanh chóng pha trà rót mời. Mạnh Thiên Sở nhìn nữ tử khoảng ba chục tuổi ngồi trước mắt mình, tuy nói là người câm, tướng ta bình thường, nhưng do bảo dưỡng khác tốt nên nhan sắc vẫn tươi tán, da dẻ trắng trẻo, thân hình vừa phải, cử chỉ tạm hợp với một phu nhân của một nhà giàu có, chẳng có điểm gì là đã từng là vợ của một tên đồ tể chuyên giết heo.
Đang suy nghĩ thế, một nha hoàn của Phàn Thành đứng bên cạnh lên tiếng: "Phu nhân nhà tôi là định đến hỏi thử, vì người có nghe nói các ông đã từng đến nhà tìm gặp lão gia nhà chúng tôi, rằng có phải là lão gia nhà chúng tôi đã xảy ra sự tình gì hay không?"
Mạnh Thiên Sở hồi đáp: "Chỉ là đến tìm Phàn lão bản hỏi một số chuyện."
Nha hoàn đó dùng ngôn ngữ bằng các ngón tay (ngôn ngữ ra dấu, dành cho người câm) ra hiệu cho Phàn phu nhân. Phàn phu nhân gật gật đầu, đứng dây, y y nha nha nói một hồi không hiểu là nghĩa gì, vừa nói vừa múa may tay chân với nha hoàn.
Nha hoàn nói: "Phu nhân nhà chúng tôi nói rằng, vậy các vị sao không đi đến nhà tìm lão gia của chúng tôi hỏi chứ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Gia đinh ở nhà các ngươi nói lão gia của các ngươi đã đến kinh thành rồi."
Phàn phu nhân nhìn nha hoàn ra dấu một hồi, cười cười ra dấu lại. Nha hoàn minh bạch ý tứ của phu nhân, nói: 'Ý tứ của phu nhân chúng ta là, các vị đáng ra nên đến khu nhà vườn của chúng tôi ở phía Tây thành xem thử. Lão gia xem ra ở nơi đó, chứ không phải đến kinh thành đâu."
Mạnh Thiên Sở hơi bất ngờ, một là không ngờ phu nhân này lại chủ động đến nha môn nói cho hắn biết hành tung của lão gia mình, và vị phu nhân này xem ra không phải dữ dằn vô lí như Tiểu Thanh đã từng nói.
Mạnh Thiên Sở vội vã cảm tạ. Bản thân hắn đang sầu khổ vì vừa tìm được một chút manh mối là đã bị đứt. Không ngờ rằng Phàn Thành lại không hề li khai. Rất may vị Phàn phu nhân này không biết hắn định tìm Phàn Thành để hỏi cái gì, nếu mà biết thì nhất định sẽ không đi nói cho hắn như vậy.
Phàn phu nhân đứng dậy cáo từ. Mạnh Thiên Sở tự thân tiễn ra cửa, sau đó trở về nha môn gọi Chu Hạo và Mộ Dung Huýnh Tuyết đi theo. Hắn cần phải nhanh chóng đến nơi đó một chuyến. Hắn trước đây không hề tưởng qua là tên Phàn Thành này ngoại trừ chỗ ở phía Đông còn có nhà ở chỗ khác nữa. Xem ra người giàu chẳng khác gì con thỏ, ít nhất cũng có ba cái hang.
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở hứng phấn muốn đi nhanh, liền hỏi: "Ngài chuẩn bị đi đến phía Tây thành hả?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu trả lời: "Đúng vậy, cô đi gọi Chu Hạo, chúng ta đi ngay bây giờ. Sau đó nhắn lời lại cho nha môn, bảo Vương Dịch trở về rồi lập tức dẫn người đến theo."
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở có vẻ rất cao hứng, dè dặt đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn không nói, chuyển thân đi tìm Chu Hạo. Mạnh Thiên Sở phát hiện ra điều này, vội gọi giật giọng bảo MỘ Dung Huýnh Tuyết dừng lại, rồi nói với nàng: 'Cô có lời thì cứ nói, đừng có như vậy, ta biết cô nhất định là muốn nói cái gì đó."
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở đã nói ra như vậy, đành trả lời: "Tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi."
Mạnh Thiên Sở thấy cô ta nói như vậy, hơi khựng lại, bảo: "Vậy cô hay đem điều mà cô cảm thấy kỳ quái nói cho ta nghe thử."
Mộ Dung Huýnh Tuyết bước đến chỗ vừa rồi Phàn phu nhân ngồi đó ngồi xuống, nói: "Một, án theo lẽ thường, thì thường người của nha môn đến tìm ai hỏi đó đều không phải là chuyện tốt đẹp gì. Phàn phu nhân đó cũng không hỏi chúng ta trực tiếp tìm lão gia bà ta để hỏi cái gì, mà trực tiếp cho chúng ta nơi mà lão gia nhà bà ta đang tới. Nơi ở này là thật hay là giả đây? Hơn nữa, người nha môn tìm đến hỏi, thường đều là những chuyện không hay. Bà ta nên phải ẩn giấu giúp Phàn Thành mới phải chứ, sao lại sảng khoái nói cho chúng ta biết tình huống mà chúng ta không thể ngờ, ngài thử nghĩ coi?"
Mạnh Thiên Sở nghe Mộ Dung Huýnh Tuyết trình bày như vậy, suy gẫm lại, thấy quả nhiên có một số tình huống mà mình đã bỏ qua. Nhưng bất quản là thật hay là giả, dù sao thì cũng có chỗ không ổn. Hắn gật gù cho là phải, sau đó hỏi: "Cô nói có lý, vậy vấn đề thứ hai của cô đó là cái gì?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói tiếp: "Hai, hiện tại cái chết của Tiểu Thanh xem ra cả thành đều đã biết hết rồi. Vậy chúng ta tìm Phàn Thành tự nhiên là vì có quan hệ với Tiểu Thanh. Bà ta biết sự tình giữa hai người họ, xem ra nên lo lắng cho trượng phu của mình vì đã dính líu đến chuyện này mới phải, sao tôi thấy bà ta chẳng có điểm gì là có vẻ lo nghĩ hết như vậy?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, đáp: "Cô phân tích rất có đạo lý, nếu như cô đã phân tích như vậy, chúng ta lại càng khẳng định thêm một điểm, đó là Phàn Thành không hề rời khỏi thành lên kinh, mà là đang ở tại thành tây."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Vì sao?"
"Án chiếu theo suy nghĩ của cô, như vậy cô ta nhất định hi vọng chúng ta tìm thấy được chồng của mình, như vậy vì sao lại cung cấp cho chúng ta một tin tức giả cho được chứ?"
Mộ Dunh Huýnh Tuyết ngẫm nghĩ một lúc, rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Vừa chạy, nàng vừa nói: "Vậy tôi nhanh chóng đi tìm Chu Hạo. Ngài đến lên xe ngựa cho chạy đến cửa, chúng tôi sẽ lập tức tới đó, trên đường rồi bàn tính sau."
Mạnh Thiên Sở, Chu Hạo, Mộ Dung Huýnh Tuyết ba người ngồi trên xe ngựa, khi đi ngang qua Noãn Xuân các vừa khéo gặp Vương Dịch mới từ đó bước ra, Mạnh Thiên Sở liền gọi y lên xe. Mọi người cùng ngồi xe, vừa đi vừa bàn tính.
Vương Dịch nói: "Cái động gà này e rằng là phải đóng cửa rồi. Khi tôi đến các cô nương trong đó đều ồn ào đổi đổi chỗ khác. Mụ Phượng Minh đó mặt mày méo xệch, thấy tôi tới chẳng thèm lý gì đến. Tôi đến tìm tay gác đã hỏi qua ngày đó, xem qua sổ đăng ký trong hai ngày, không phát hiện được người nào khả nghi. Sau đó tôi đến hỏi các cô nương trong đó, đại khái họ không muốn làm ở đó nữa, do đó không lo là nói sai hay mất lòng gì, nên cũng hỏi ra được một số chuyện."
Mạnh Thiên Sở vội nói: "Ngươi tiếp tục kể đi."
Vương Dịch tiếp tục nói: "Có một cô nương tên là Tiểu Hoàn nói, ngày Tiểu Thanh xảy ra chuyện, Phàn Thành xác thật là có mang theo quản gia tới, chỉ có điều quản gia đi từ nhà bếp phía sau vào. CÔ nương tên Tiểu Hoàn này ở trong nhà bếp làm cơm, cho nên mới biết."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô ta làm sao biết người đó chính là quản gia của Phàn Thành?"
Vương Dịch đáp: "Tôi có hỏi, cô ta đáp từ trước Phàn Thành dường như ngày nào cũng ra vào Noãn Xuân các. Quản gia của ông ta cũng thường đến tặng cho Tiểu Thanh món gì đó hoặc đưa thư, do đó người trong Noãn Xuân các đều nhận thức."
"Ngươi nói tiếp đi", Mạnh Thiên Sở bảo.
Vương Dịch lại tiếp: "Hơn nữa cô ta còn nói, quản gia đó khi đến còn mang theo hai người, có mang theo một bao bố to."
Mạnh Thiên Sở cảnh giác ngay, hỏi: "Chậm đã, Vương Dịch, ngươi có hỏi thử cái bao bố ấy lúc đó Tiểu Hoàn có chú ý có cái gì không? Cuối cùng lúc quản gia li khai có mang cái bao bố đó đi không?"
Vương Dịch cười đáp: "Manh mối quan trọng như vậy tôi tự nhiên không bỏ qua. Tôi cũng hỏi rồi, cô Tiểu Hoàn đó nói tên quản gia này cho cô ta nửa xâu tiền bảo cô tên sang tiệm cơm đối diện mua cho Tiểu Thanh cô nương một con vịt hấp chao, nói rằng đó là món Tiểu Thanh cô nương thích ăn, còn nói số tiền còn lại cho cô ta. Tiểu Hoàn tự nhiên cao hứng mang tiền đi mua, khi trở lại còn đưa con vịt hấp chao đó đến phòng của Tiểu Thanh. Chỉ có điều Tiểu Thanh không mở cửa, nói là cho Tiểu Hoàn mang con vịt đó về phòng ăn, do bản thân gần đây không muốn ăn gì, Tiểu Hoàn cô nương lúc đó còn vô cùng cao hứng nữa."
Thần tình Mạnh Thiên Sở ngưng trọng: "Xem ra bọn chúng chỉ muốn đẩy Tiểu Hoàn đi, sau đó tìm chỗ để giấu thi thể."
Vương Dịch gật gật đầu, lên tiếng đồng tình: "Tôi cũng nghĩ như thế. Sau đó cô Tiểu Hoàn đó còn nói Tiểu Thanh sau đó lại tự thân xuống nhà bếp, nói là Phàn Thành muốn ăn món chè trôi nước hoa hồng mà Tiểu Hoàn tự thân làm, nhờ Tiểu Hoàn nấu dùm. Tiểu Hoàn đã được tiền, còn có vịt để ăn, tự nhiên là vui cùng vui vẻ, cho nên đã nấu cho họ ăn."
Mạnh Thiên Sở nghe Vương Dịch nói như vậy, trong lòng đại khái đã có chút tự tin. Xem ra khi Tiểu Thanh xuống lầu đến nhà bếp, hai tên kia đã đưa thi thể vào trong phòng của Tiểu Thanh, và gã Phàn Thành này quả là độc, miệng thì nói rõ ràng là yêu Tiểu Thanh, không ngờ lại đem thi thể bỏ trong phòng của cô ta. Hiện giờ có một số sự tình đã rõ rồi, chỉ không biết là vì sao Phàn Thành thích Liên Nhi như vậy, lại đi giết cô ta?
Vương Dịch nói tiếp: "Sau đó tôi còn hỏi thêm một cô nương khác của Noãn Xuân các mới biết Phàn Thành kỳ thật đã không tìm đến Tiểu Thanh trong một thời gian dài, nghe nói đã có một người mới ở một chỗ khác. Ngày đó đột nhiên đến, còn trực tiếp yêu cầu Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cao hứng vô cùng. Tỷ muội ở sau lưng còn nghị luận nói Tiểu Thanh không cần trông sắc mặt của tú bà nữa rồi. Dù gì thì Phàn Thành cũng là một khách nhân có tiền, ai không hi vọng tìm được một khách quen như vậy chứ."
Mọi người nghe Vương Dịch nói như thế liền không khỏi lấy làm ái ngại thay cho Tiểu Thanh. Cô ta nhất mực cho rằng Phàn Thành đã hồi tâm chuyển ý, ai ngờ y đến chỉ là để hai cô ta.
Nửa thời thần sau, xe ngựa đến phía tây thành. Mọi người xuống xe, hỏi một quán trà ở bên đường, thì ra trạch viện của tên Phàn Thành này lại chỉ cách Thúy Vân sơn trang có không tới nửa dặm lộ trình.
Bốn người Mạnh Thiên Sở cùng đến chỗ viện trạch của Phàn Thành. Xem ra đây là một tòa trạch viện mới, so với tòa trạch viện ở phía đông thành thì nhỏ hơn nhiều.
Vương Dịch bước tới vừa định gõ cửa. Chu Hạo bước tới nói: "Không nên gõ cửa là hơn. Ta nghĩ hắn nếu như có lòng tránh đi không để chúng ta tìm được, thì chúng ta gõ cửa chẳng khác nào đánh cỏ động rắn, dù gì thì cũng đã đến rồi, để ta từ phía sau của trạch viện này thám thính tình hình trước, xem coi còn có cửa sau không để đề phòng hắn chạy. Các người hãy chờ ở đây, ta lập tức quay trở lại." Nói xong, y nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Ba người còn lại của Mạnh Thiên Sở cho xe ngựa dừng ở một chỗ cách đó không xa cho ngựa ăn cỏ, để đề phòng người trong trạch viện nghe thấy động tĩnh. Một lát sau thì Chu Hạo trở về.
CHu Hạo đem tình hình tra khán kể lại: "Nhà cửa xem ra mới vừa được xây không lâu lắm, bốn phía đều có cửa tạp, nhưng phát hiện có cửa sau, hơn nữa không phải một, mà là ba cái. Tôi lên đỉnh phòng xem xét, trong vùng này ngoài Thúy Vân sơn trang thì khu trạch viện ở đây là lớn nhất. Những cái khác đều là nhà lá hoặc chòi canh ruộng. Trạch viện này bên trong bày biện khác đơn giản, trong vườn không có người nào qua lại. Tôi đến đông sương phòng giở miếng ngói lên xem xét, thấy trong phòng có nữ nhân đã ở qua, có y phục và giày thêu hoa của nữ nhân, nhưng trong đó không có người. Tôi chuyển qua phòng khác xem xét, đột nhiên nghe có tiếng người nói chuyện, cho nên nhanh chóng leo xuống, tình hình là vậy."
Mạnh Thiên Sở nói: "Nếu như có người, vậy chúng ta đến gần đó chờ, chờ tối đến rồi tính sau. Do chúng chỉ có mấy người, người của chúng ta ở đây như vậy cũng đủ rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười nói: "Chẳng lẽ sư gia huynh còn đệ một nữ nhân như tôi đi giữ một cửa? Tôi là nữ nhân chân yếu tay mềm trói gà không chặt đó nghe, nếu mà họ đi ra cửa tôi thủ, tôi thậm chí còn chạy nhanh hơn cả họ nữa. Hơn nữa huynh cũng nói rồi, tên Phàn Thành đó là người biết chút ít công phu, tôi như vậy càng tránh còn không kịp nữa."
Mạnh Thiên Sở nghe Mộ Dung Huýnh Tuyết nói như vậy, cảm thấy cũng có đạo lý. Bốn người lùi đến một chỗ cách khu nhà không xa ẩn đi, sau đó Mạnh Thiên Sở mới nói: "Huýnh Tuyết nói không phải là không có lý, ba chúng ta đều không thành vấn đề, chỉ có Huýnh Tuyết e rằng không được. Vậy cô hãy thủ cửa gần ta hoặc Chu Hạo là được, nếu xảy ra vấn đề, chúng ta có thể đến cứu cô kịp."
Vương Dịch ngẫm nghĩ, nói: "Chu đại ca chạy khá nhanh, hiện giờ trời còn sớm, hay là phiền Chu đại ca trở về gọi một số huynh đệ đến."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu nói: "Không cần thiết đâu, nếu như là hiềm người chúng ta không đủ, thì chúng ta dùng trí thủ thắng. Hiện giờ không cần nghĩ gì nữa, chờ đến tối hẳn hay, đi tìm chỗ nào ăn trước đi."
Vương Dịch nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy liền dẫn đầu đi tìm chỗ ăn. Hiện giờ cách trời tối còn một đoạn thời gian, mọi người cần phải ăn cái gì đó mới có thể kiên trì tiếp được.
Hai thời thần bất tri bất giác trôi qua nhanh chóng.
Mạnh Thiên Sở cũng tranh thủ chợp mắt một hồi. Gần đây hắn ngủ rất ít, nên dù chỉ ngủ được một chút, tinh thần lên thấy rõ. Hắn thoải mái uốn người vươn vai, phát hiện trời đã hoàn toàn tối hẳn, nhưng ánh trăng rất đẹp. Vạch cây cỏ ra nhìn về phía khu nhà mới của Phàn Thành, hắn thấy quả nhiên đã đốt đèn rồi, bèn móc từ trong người ra một bao nhỏ, đưa cho Chu Hạo, sau đó khẽ bảo: "Hiện giờ ngươi cần phải đến chỗ đó một chuyến, nghĩ biện pháp đem cái này bỏ vào trong thức ăn hay nước uống của chúng, không cần nhiều, ngươi biết liều lượng rồi đó." Hắn biết Chu Hạo trước đây cũng thường dùng món đại loại thế này, cho nên mới nói như vầy.
Mộ Dung Huýnh Tuyết chồm tới dán sát mặt vào nhìn, phát hiện thì ra là mông hãn dược (thuốc gây mê, xem thêm chú thích (*)), nên cất tiếng hỏi: "Huynh không phải là lúc nào cũng bỏ món này theo người chứ hả?"
Mạnh Thiên Sở cười cười, cố làm ra vẻ thần bí nói: "Cái này ta tự nhiên không nói cho tiểu cô nương các người biết đâu. Giai Âm nhà ta có nói rồi, có chuẩn bị thì không ngại gì, ta nhận thấy lời đó rất có lý."
Mộ Duyng Huýnh Tuyết biết Tả Giai Âm là cao thủ về phương diện này. Mạnh Thiên Sở có vật dạng như thế này cũng không có gì kỳ quái cả.
Chu Hạo gật đầu trả lời: "Ngài yên tâm, tôi vào trong xe thay đổi y phục xong rồi đi." Nói xong lập tức tiêu biến vào trong hắc ám.
Mộ Dung Huýnh Tuyết bĩu bĩu môi, ra vẻ khinh dễ và châm chọc: "Xem ra các người lúc nào cũng chuẩn bị sẵn hết a!"
Thấy cô nàng càng lúc càng ăn nói tự nhiên không câu thúc như trước nữa, Mạnh Thiên Sở cũng đá móc lại: "Cái này cho thấy cô cần phải chuyên cần mà học tập cho nhanh đó nha, đừng có ra cửa là cứ mặc áo hoa váy xòa, như vậy còn ra dáng đi bắt phạm nhân gì nữa chứ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết không thèm chịu thua, hừ một tiếng cười nói: "Mông hãn dược ai mà không biết dùng a."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Đối phó với tiểu nhân chúng ta không cần phải quân tử gì, đó là câu nói của giang hồ chính đạo, có biết không hả tiểu nha đầu?"
Vương Dịch cười khà khà nhìn Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết đấu võ mồm, đồng thời trông chừng động tĩnh ở phía đối diện. Đại khái khoảng thời gian tàn nén nhanh, Chu Hạo trong y phục dạ hành đã trở về.
Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thấy biểu tình của Chu Hạo đã biết sự tình đại khái đã được thực hiện hòan hảo, nên cao hứng đứng dậy lớn tiếng hú một tràng dài. Mộ Dung Huýnh Tuyết vội vã ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng một chút, Mạnh Thiên Sở cười chỉa chỉa vào trán cô nàng, nói: "Nha đầu, hiện giờ trời có gầm lớn bọn chúng e rằng cũng tỉnh dậy không nổi."
Bốn người trức tiếp từ cửa lớn mà Chu Hạo đã mở ra tiến vào, sau đó đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người được Chu Hạo dẫn đến đông sương phòng. Phàn Thành và một nữ tử trẻ tuổi đang nằm phục trên bàn. Trên bàn đang có hai chén canh bị hất ngã.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Có còn người nào khác nữa không?"
CHu Hạo hồi đáp: "Còn có hai người nữa, một người trong bộ dạng quản gia, còn một người là nha hoàn. Tôi đều đã đánh ngất đi hết, trói trong phòng để củi."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Tốc độ của ngươi đúng là nhanh nhẹn đó nha."
Mạnh Thiên Sở ra hiệu bảo Vương Dịch dùng dây trói Phàn Thành và nữ tử đó lại, cho y và Mộ Dung Huýnh Tuyết ở lại đó thủ, còn bản thân thì dẫn Chu Hạo đến phòng chứa củi.
Khi đến phòng chứa củi, Chu Hạo lấy mảnh giẻ nhét miệng của quản gia và nha hoàn đó ra. Mạnh Thiên Sở cầm đèn đưa sát lại mặt quản gia nhìn, sau đó treo đèn lên trên vách, cất tiếng hỏi: "Không phải nói là người đã lên kinh thành rồi hay sao? Sao lại đến ở chỗ này?"
Quản gia đó vào khoảng năm chục tuổi, dáng người thấp ốm xấu tướng, mắt lồi lên giống như con ếch xanh, hằn học nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, cười lạnh đáp: "Nếu như ngươi đã bắt được chúng ta rồi, ngươi đã biết còn cố hỏi để làm chi?"
Chú thích: Mông hãn dược
Mông Hãn dược tương truyền là thứ thuốc bột (hoặc thuốc rượu ngâm) dùng hoa Mạn đà la (Datura suaveolens hay Brugmansia suaveolens - xem hình) phơi khô nghiền thành phấn mà thành. Người Việt thường gọi cây hoa này là "cà dược dại" hay "cà độc dược". Ngay từ đời Tống ở Trung Quốc đã có ghi chép trường hợp bỏ vào rượu giết người. Đến thời Minh, có rất nhiều thông tin giới thiệu chi tiết về thành phần, cách phối chế, tác dụng dược lý và cách tiêu giải (trong Bản thảo cương mục cũng có). Đến năm 1730, tức năm thứ 5 Càn Long nhà Thanh, Bắc Kinh có phá một án lớn chuyện dùng mông hãn dược bỏ vào trong thuốc phiện để hút rồi cướp tài sản, bắt cóc người. Thật ra Mông hãn dược có nhiều thành phần phối chế khác nhau, và hầu hết là được đồn đại mà thành.