Mục lục
[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Văn Bác nói: "Văn Bác chỉ hỏi thử, biết cha gần đây cực khổ tra án, là Văn Bác không biết chuyện, sau này Văn Bác sẽ cố học tốt, không hỏi nữa."

Mạnh Thiên Sở cảm thấy lòng chua xót, vuốt đầu cậu bé, cúi xuống cụng trán vào trán cậu bé, khẽ bảo:"Cha biết con rất ngoan, nhưng mà con còn nhỏ, cha không hi vọng con sớm suy nghĩ như người lớn. Con có thể lúc nào hỏi ta cũng được, không sao cả, không vui có thể khóc một trận, không ai nói gì con đâu."

Mạnh Văn Bác dùng sức cụng đầu lại Mạnh Thiên Sở, sau đó đứng dậy vỗ ngực, tự tin nói: "Cha đã nói rồi, nam nhân không được tùy tiện nhỏ nước mắt, Văn Bác là nam nhân, sau này không dễ gì lưu lệ."

Mạnh Thiên Sở thấy mặt cậu bé hiện vẻ quật cường rất giống mình lúc còn nhỏ, liền đứng dậy an ủi: "Được đó, con ạ."

Nha hoàn lúc này bước đến cung kính thưa:"Thiếu gia, nô tì đưa thiếu gia đi tắm thay y phục."

Mạnh Văn Bác hành lễ với Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu rồi tung tăng chạy theo nha hoàn.

Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu đứng ngẩn ngơ ở đó, liền cười nói: "Nàng đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau về thay y phục ướt ra đi, sau đó còn ăn cơm, ta thấy mọi người đều đến nhà ăn rồi, nàng cực nhọc cả buổi cũng nên thu xếp đi ăn đi."

Ôn Nhu u oán nhìn hắn, không nói gì, chỉ điềm đạm cười rồi im lặng bỏ đi.

Mạnh Thiên Sở không chú ý đến biểu tình thất lạc của Ôn Nhu, thấy nàng ta đi rồi cũng xoay người đi ăn chút gì đó, sau đó định đến nha môn chuận bị tra án. Vào đến phòng ăn, hắn thấy Tả Giai Âm đang ngồi ăn, còn những người khác thì đã dùng bữa xong.

Tả Giai Âm thấy hắn vào, vội bảo nha hoàn múc cháo cho hắn, còn bản thân định đứng lên nhún mình chúc câu vạn phúc, thì Mạnh Thiên Sở đã nhanh chân bước đến án vai nàng, bảo: "Nàng hiện thân thể nặng nề không tiện, sau này lễ số miễn đi."

"Đa tạ lão gia."

Mạnh Thiên Sở ngồi cạnh Tả Giai Âm, thấy chén đậu đỏ của nàng chưa dùng được bao nhiêu, lo lắng nói: "Có phải gần đây con nhỏ nó hành nàng ngủ không được không? Ta nghe Phi Yến nói rồi, nàng ốm như vậy, tuy bé sinh ra còn có mụ vú, nhưng nàng cũng không thể để hỏng thân thể. Ta thật lo nàng không chịu được, đã vậy đêm qua còn bay lên bay xuống, khiến ta toát cả mồ hôi."

Tả Giai Âm tuy mỉm cười nhưng sắc mặt tái nhợt, mặt dù có lớp phấn mỏng nhưng đến gần xem vẫn thấy tiều tụy.

"Không ngại gì. Lão gia không cần lo lắng, đại khái nữ nhân có mang đều như vậy."

Mạnh Thiên Sở tiếp lấy chén cháo nha hoàn trao để trước mặt không ăn, pha trò: "Ai nói vậy, khi mẹ ta sinh ta ra nặng cả ba chục cân đây này."

Tả Giai Âm nghe thế phì cười, đáp: "Chàng lúc đó còn trong bụng mẹ, làm gì biết được, chỉ biết gạt người ta."

Mặt Mạnh Thiên Sở rất nghiêm túc, chẳng có điểm gì cười, trịnh trọng nói: "Là đúng đó, mẹ ta sau này mỗi khi nhìn thấy ai có mang đó đều nói - cô coi Thiên Sở nhà ta mập chưa kìa, thân thể quá tuyệt, đó là vì khi có mang nó ta ăn được lắm, tự nó lớn cả ba chục cân luôn chứ!"

Mạnh Thiên Sở học theo điệu bộ của nữ nhân, nhạy giọng mắt híp, tay chân múa may khiến Tả Giai Âm nhịn không nổi cười.

"Được, được, được, thiếp nghe lời chàng là được chứ gì."

"Vậy mới đúng chứ, miệng không bao giờ được ngừng, như vậy con nó mới lớn mới mập, có biết không?"

Tả Giai Âm cười cười, nhìn nha hoàn bên cạnh, mượn cớ nhờ vã cho tránh xa, rồi nói nhỏ: "Ôn Nhu có mang hay không kỳ thật thiếp không dám đảm bảo."

Mạnh Thiên Sở vừa định múc cháo, chợt nghe thế ngạc nhiên đến suýt rớt cả cằm, giởn gì thế, chuyện này không phải để giởn, nếu để Ôn Nhu biết được thì không ổn, với tính cách nóng nảy của cô nàng, e rằng trời đất sẽ loạn cả lên.

Tả Giai Âm nhìn biểu tình của Mạnh Thiên Sở, nhịn không được cười nói nhỏ tiếp: "Hôm đó thiếp chỉ bắt mạch cho cô ấy, rất giống hỉ mạch, đại khái mới có nên không rõ, cho nên không dám khẳng định."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy sao nàng nói người ta có mang rồi?"

Tả Giai Âm lập tức ra hiệu bảo Mạnh Thiên Sở nhỏ một chút, sau đó nhìn ra cửa nhỏ giọng nói: "Thiếp có toan tính khác."

"Toan tính gì, nói ta nghe thử?"

"Một là để cô ta hết lòng phản pháo, từ khi thiếp có mang, thiếp rõ ràng thấy cảm giác của mình rất khác với lúc còn là cô nương. Thiếp có thể vì lão gia, vì đứa nhỏ trong bụng mà có thể liều mạng với bất kỳ ai. Thiếp nghĩ nếu cô ta biết mình có mang rồi, xem ra phải một lòng theo chàng, nữ nhân rất khác với nam nhân, cái này thiếp hiểu, chàng không thấy cô ta gần đây đã tốt lên hẳn hay sao?"

MạnhThiên Sở vội gật đầu, hỏi: "Vậy điều thứ hai?"

"Thứ nhì à, chính là hi vọng cô ta có thể thật lòng yêu chàng, cùng chàng trở thành đôi phu thê ân ái."

"Nàng dụng tâm thật cực khổ, không sợ lỡ khi cô ta không có mang thật rồi quậy tưng cả đại viện của Mạnh gia hay sao?"

Tả Giai Âm dùng ánh mắt rất khác nhìn Mạnh Thiên Sở, cười đầy hàm nghĩa, đáp: "Vậy lão gia chàng phải nỗ lực đó nga."

Mạnh Thiên Sở thấy biểu tình của Tả Giai Âm như vậy là biết cô nàng này không hề đứng ở khía cạnh tốt đẹp để nghĩ. Và nụ cười vũ mị đó khiến hắn không khỏi ngẩn người, rồi áp môi tới hôn vào bờ môi thơm của nàng.

"Huynh lại xấu rồi, muội cho huynh biết, muội rất thích ở bên cạnh huynh, nhưng huynh lâu lắm không vào phòng muội, muội rất buồn."

Tả Giai Âm vừa dùng giọng điệu lúc mới yêu nhau nói, vừa dùng ngón tay trắng muốt thon dài sỉa vào trán Mạnh Thiên Sở, dịu giọng: "Chỉ có huynh là biết nịnh, muội dĩ nhiên rất mong huynh, có điều muội sợ huynh làm con chúng ta chết khiếp." Nói xong dùng bàn tay nhẹ vuốt lên cái bụng to bè, mặt đầy vẻ hạnh phúc.

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta cho nàng biết, ta nhất mực không qua phòng cô ấy. Chuyện lần trước nàng biết rồi đó, ta không thích nữ tử đó, dù thế nào cũng không muốn ngó ngàng gì."

Tả Giai Âm nói: "Án theo lý thì lão gia thích đến phòng ai bọn thiếp chúng muội không thể nói được gì. Nhưng mà Ôn Nhu dù sao cũng là phu nhân chàng cưới hỏi đàng hoàng, lạnh nhạt như vậy kỳ thật không hay."

Mạnh Thiên Sở không nói gì, cầm chén cháo lên húp một ngụm lớn, sau đó trực tiếp dùng tay bốc một miếng rau nhỏ đưa lên miệng, Tả Giai Âm thấy hắn không nói cũng cúi đầu im lặng ăn cháo.

Mạnh Thiên Sở dẫn Chu Hạo đến nha môn, thấy Vương Dịch đang cùng nghị luận với nha dịch sau cổng, người nghe mắt không chớp, chẳng hề có ai phát hiện Mạnh Thiên Sở vào cửa đứng sát họ.

Chỉ nghe Vương Dịch nói: "Các ngươi tuyệt đối không ngờ đâu, bà mối đó mới đến cửa đã nghe trong phòng có tiếng quát: cút đi cho ta, ai thèm mấy món rách ngươi đem tới, mang đi hết đi."

Vương Dịch dùng tạo hình chống nạnh cong cớn môi, mắt trợn tròn khiến mọi người nhìn không khỏi bật cười.

Một nha dịch cười nói: "Sếp à, dường như ngài tận mắt chứng kiến người ta vậy, Mộ Dung cô nương làm gì giống như ngài vậy, cô ấy trước giờ là người ôn hòa, đâu có hung như ngài diễn vậy chứ."

Vương Dịch nói: "Ta thật nhìn thấy mà, do đó giật nãy mình, hôm qua ta đến nhà cô ấy vốn định nói chuyện khác, còn chưa đến cửa đã thấy bà mối loạng choạng chạy ra, tiếp đó là mấy hộp quà to nhỏ bị quẳng ra ngoài nữa. Bà mối đó tức giận nói: "Cô làm bộ làm tịch gì chứ, chẳng qua là có mấy phần tư sắc thôi chứ gì? Ta thấy cô ngày ngày bó mình trong nhà, coi chừng xấu già đó nghe."

Một nha dịch khác nghe thế vội bất bình cho Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Bà mối đó xem ra chẳng tốt lành gì, làm mai thành rồi thì miệng ngọt như thoa mật vậy, có thể nói thằng mù thành thiên lý nhãn, thằng què thành người biết bay. Mộ Dung cô nương xinh đẹp như vậy ai cần mấy mụ mối nhiều chuyện đến làm mai chứ."

Mọi người nghe thế đều đua nhau gật đầu, Mạnh Thiên Sở nghe nói có bà mối đến nhà Mộ Dung Huýnh Tuyết, trong lòng cả kinh, vội vã hỏi: "Là ai tới hỏi cưới Huýnh Tuyết vậy?"

Mọi người bấy giờ mới phát hiện Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đứng sau lưng, vội nhường chỗ cho hắn. Mạnh Thiên Sở ngồi xuống hỏi lại chuyện vừa rồi một lượt.

Vương Dịch nói: "Tôi nghe cha Mộ Dung cô nương nói dường như là một tiểu tài chủ họ Dương trong thành, người này vừa chết vợ, do đó muốn cưới Mộ Dung cô nương về. Cha cô ấy kỳ thật rất muốn, vì dù gì cũng là chánh phòng, cưới về làm nguyên phối, cũng đáng lắm. Còn nói lão đầu đó đại khái không còn sống bao lâu, sau này tài sản đều là của Mộ Dung cô nương, thật không ngờ ông ta nghĩ như thế."

Chu Hạo cũng cả kinh, nhịn không được chen lời: "Tài chủ đó bao tuổi rồi."

Vương Dịch e dè nhìn Mạnh Thiên Sở, thanh âm lập tức hạ thấp tám phần: "So với cha Mộ Dung cô nương còn lớn hơn một tuổi."

Mạnh Thiên Sở đứng bật dậy, tức giận nói: "Hồ đồ! Đúng là hồ đồ quá mà, làm gì có dạng cha như vậy, đem con gái mình gả cho lão già sắp chết, nói đáng là đáng cái gì chứ, ông ta điên rồi hay là ngốc rồi vậy, già rồi lẩm cẩm hay sao?"

Mọi người thấy hắn tức giận như vậy, không dám nói gì.

Lúc này Mộ Dung Huýnh Tuyết trong bộ y phục màu bích lục yểu điệu đi vào, chỉ có nét mắt là tái nhợt, dung nhan tiều tụy, thấy mọi người vây lại và có nét mặt kỳ quái nhìn mình, nàng ta vốn định cười nhưng chỉ nhếch được môi một chút rồi đi ngang qua luôn, ngay cả Mạnh Thiên Sở cũng không thèm nhìn một cái.

"Huýnh Tuyết, cô đứng lại cho ta."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe giọng nói của Mạnh Thiên Sở, trong lòng chua xót, nhưng không dừng lại. Mạnh Thiên Sở thấy nàng ta không thèm lý gì đến mình, tức giận xong lên chụp hai tay nàng, gay gắt: "Đi theo ta, ta có lời nói với nàng."

Nói xong, hắn kéo Mộ Dung Huýnh Tuyết vào hậu viện. Mọi người trơ mắt nhìn hai người xuyên qua hành lang dài khuất bóng sau cửa vòm.

Vào đến vườn sau, Mộ Dung Huýnh Tuyết dằn mạnh tay hắn ra, mặt đầy phẫn nộ nhìn hắn, sau đó nhíu chặt mày, cận thận nắn bóp chỗ bị Mạnh Thiên Sở chụp kéo vừa rồi.

"Huynh dùng sức mạnh vậy làm gì, ban ngày ban mặt mà níu níu kéo kéo chi vậy, nếu có chuyện gì ở trước nói cũng được mà."

Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đang nắn bóp chỗ vừa bị mình thô bạo bóp mạnh, đại khái là bị hắn làm đau, liền vội bước tới định nắn bóp cho nàng, nhưng bị nàng tránh qua rồi dùng tay ngăn hắn đến gần.

Mạnh Thiên Sở nghe lòng chua xót, nhớ đến một Huýnh Tuyết dựa vào ngực mình nũng nịu trước ngôi nhà ma trước kia, hiện giờ gặp hắn mà như gặp kẻ địch phòng bị trước sau vậy, hắn khó chịu vô cùng.

"Được, ta không lại gần, tay muội còn đau không?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết lạnh lùng nhìn hắn một cái, cất giọng xa cách: "Đa tạ Mạnh gia quan tâm, ngài có chuyện gì cứ nói, nếu không có chuyện tôi xin phép đi đây."

'Đừng đi, ta... ta nghe nói... có người đến hỏi cưới muội, đúng không?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn thấy thần tình bi thương của Mạnh Thiên Sở, trong lòng giống như bị cái gì đó bóp chặt vậy. Bờ mi dài của nàng nhíu tích, tự nhủ không được mềm lòng, tuyệt đối không được mềm lòng... nam nhân trước mắt đây căn bản không thuộc về mình, nói rằng sẽ cưới mình, rằng muốn mình làm nữ nhân của hắn, nói rằng chẳng hề có cảm tình gì với Ôn Nhu, nhưng lại đi đến đâu là có tình đến đó. Nói rằng bị bức thành thân, nhưng không đến một tháng là người ta đã có con với hắn! Những cái này đều là hắn nói hết, nhưng hiện giờ thì sao? Hiện giờ trong nhà hắn bốn phu nhân đã có ba người có mang, cho thấy tháng ngày của hắn trải qua rất hạnh phúc, đêm đêm vui vầy, say sưa trong thế giới nữ nhân quốc sắc thiên hương, còn thời giờ đầu mà tưởng niệm đến một Mộ Dung Huýnh Tuyết nghèo hèn như mình? E rằng những lời nói đó chỉ là lời đầu môi chót lưỡi, nói trong lúc hứng thú xung động nhất thời, ngàn vạn lần đừng mềm lòng, nếu lỡ mềm lòng thì bản thân mình sẽ ngày ngày đau khổ chết thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK