Kha Càn nghe thế mừng rỡ, vỗ vỗ vai Mạnh Thiên Sở: "Như thế mới phải chứ! Cậu nghĩ coi triều đình hiện giờ Ôn Tuyền có thể coi là mặt trời giữa trưa, cậu làm cháu rễ của ông ta thì sau này ở phủ Hàng châu này ai dám không nhìn mặt hiền điệt cháu? Tuy Ôn Nhu cô nương điêu man một chút, nhưng mà cái núi này tiểu lão đệ cậu không thể không ôm rồi. Do đó, thống khoái đáp ứng đi là hay đấy. Như vậy vừa không đắc tội Ôn đại nhân, mà tiền đồ của cháu sau này không thể hạn lượng. Còn về nữ nhân ấy à, cháu có ba nàng mà thu phục đâu ra đó đàng hoàng đề huề một nước, thì thêm một Ôn Nhu nữa cháu sợ cái gì?"
Mạnh Thiên Sở ngửng cổ nói: "Lời khó nghe cần phải nói trước, cưới cô ta thì có thể, nhưng nếu cô ta tiếp tục làm loạn, thì cháu đây sẽ không khách khí đâu!"
"Cái đó thì tự nhiên, nữ nhân ấy mà, bất quản là trước đó cao quý thế nào, cưới về rồi ăn ở qua xong thì phải theo chồng, cái câu tam tòng tứ đức dù sao cũng phải theo thôi! Đến lúc đó chẳng phải là cháu nói gì là nghe theo đó hay sao? Đây dù sao cũng là chuyện già đình của cháu, cho dù là Ôn đại nhân đi chẳng nữa, cho dù có sửa trị nhưng không thái quá, thì Ôn đại nhân cũng có thể lý giải thôi. Hơn nữa, ha ha, nếu như cháu có thể giúp cải sửa tính tình điêu ngoa của Ôn Nhu, nói không chừng Ôn đại nhân càng hoan hỉ hơn nữa à."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, thầm nghĩ như vậy mới phải chứ, nhưng tiếp đó hắn cười khổ ngay: "Còn có một chuyện nữa a! Tôi nguyện ý cưới cô ta, nhưng cô ta có chịu lấy tôi không mới là vấn đề! Cô ta vừa gặp tôi là cố ý gây sự làm loạn với tôi, mỉa mai trào phúng tôi, hôm nay còn phóng độc tiêu định hại tôi, rõ ràng là căn bản chẳng thèm lấy tôi. Cô ta không muốn lấy tôi, chẳng lẽ tôi ép cưới cô ta hay sao?"
"Làm sao có thể như thế chứ?" Kha Càn cười ha hả mấy tiếng, tiếp: "Nam hôn nữ giá, con trai lấy vợ con gái lấy chồng từ xưa đến nay là phải theo lệnh cha mẹ, mối mai hẳn hồi. Đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, gia trưởng hai bên đồng ý là xong. Cha của Ôn Nhu làm chức thiếu chiêm sự chẳng phải là dựa vào Ôn đại nhân mà có hay sao? Ôn đại nhân lên tiếng thì cũng chính là lời của cha mẹ cô ta rồi."
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Chính là vì cô ta không có cách nào phản kháng, nên mới cố ý tìm đến chỗ tôi, muốn để cho tôi chủ động cự tuyệt cuộc hôn nhân này."
"Đúng a, chiêu này của Ôn Nhu thật ra đã nằm trong dự liệu của Ôn đại nhân. Ông ta sở dĩ không trực tiếp đưa cô cháu gái này nâng lên kiệu lớn mang đến cho cậu chính là vì lo sợ hai người vào động phòng hoa chúc không chịu động mà đánh nhặng xị lên! Do đó, ông ta đã y theo lời yêu cầu của Ôn Nhu, để cô ta tự đến xem thử, chờ cô ta thích ứng rồi thì mới chính thức thành hôn."
"Thích ứng? Hắc hắc, tôi thì nhìn không ra cô ta có dấu hiệu gì là thích ứng cả. Tôi chỉ biết cô gái điêu ngoa man rợ này cố tình chọc tức tôi, để cho tôi cự hôn. CHo nên a, nếu để cô ta ở thêm mấy ngày nữa, nhất định sẽ khiến nhà cửa của tôi tan hoang tiêu điều!"
Kha Càn cười ha ha hạ giọng nói: 'Điểm này thì tiểu lão đệ cậu yên tâm, Ôn đại nhân tự có an bài."
"À... nếu vậy thì tốt, hi vọng tôi còn có mạng chờ đến ngày đó. Đa tạ Kha đại nhân, tôi phải về thôi."
Kha Càn cười nói: "Sau này không cần phải khách khí với ta như vậy, sau này Kha Càn ta còn cần ở cậu vài lời nói tốt lên Ôn Tuyền đại nhân nữa là..." Nói xong ông ta tự thân tống tiễn Mạnh Thiên Sở ra khỏi phủ.
Mạnh Thiên Sở trở về nhà, vừa tiến vào vườn thì từ xa đã nghe Ôn Nhu gân cổ la hét ở trên cây cao giữa vườn.
Dưới gốc cây, Phi Yến làu bàu: "Nữ nhân này quả là lớn họng rộng tiếng, la hét lâu như vậy rồi mà không chịu mệt."
"Thả ta xuống ngay! Mạnh Thiên Sở! Ngươi nếu là nam nhân thì hãy đánh với ta một trận, đem con gái người ta treo lên cây mà có bản lãnh gì? Mạnh Thiên Sở!...."
Mọi người thấy Mạnh Thiên Sở đã trở về, đều bước tới nghênh đón.
Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tả Giai Âm, đau xót nói: 'Nàng hôm nay đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi mới phải. Huýnh Tuyết đã khỏe chưa?"
Tả Giai Âm chua xót lắc đầu, nói: "Còn đang sốt cao, bình thường muội ấy thân thể và cơ địa không tốt mấy, hi vọng muội ấy có thể qua khỏi, bình an."
Mạnh Thiên Sở nước mắt nhìn Ôn Nhu trên cây, nói với Lý Lâm Tĩnh: "Thả ả xuống cho ta."
Lý Lâm Tĩnh vội bước tới tháo dây thừng thả Ôn Nhu xuống.
Ôn Nhu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Thiên Sở, hận không ăn tươi nuốt sống hắn: "Hừ! Họ Mạnh kia, ngươi chết chắc rồi! Ngươi sợ thúc thúc của ta tìm tới ngươi làm phiền chứ gì. Ngươi có bản lãnh thì treo ta nữa đi, hay thẳng thừng treo ta chết luôn cho rãnh nợ!"
Mạnh Thiên Sở nhìn vào vẻ mặt xinh đẹp của Ôn Nhu, thầm nghĩ cái gì mà là một đóa hoa hồng chứ, rõ ràng là một quả cầu gai. Không, là một tổ ong vò vẽ mới đúng!
Hắn lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, bước tới cạnh Ôn Nhu, cười hỏi: "Bị treo khổ sở quá phải không? Để lau mồ hôi cho nè."
Ôn Nhu lùi ngay một bước, nạt: "Không cần phải dùng lời giả tinh tinh nói lời hay lẽ ngọt, ta nhất định sẽ trở về mét thúc thúc của ta, ta coi ngươi sau này còn làm sao mà sống nổi. Ta muốn để cho thúc thúc của ta đem cả nhà họ Mạnh ngươi đi chém ngang hông, ta còn muốn..."
Lời chưa nói xong, miệng ả đã bị Mạnh Thiên Sở dùng cái khăn trên tay nhét chặt.
Mạnh Thiên Sở căn bản không lý gì đến bộ dạng của ả, chuyển thân qua nói với Lý Lâm Tĩnh: "Treo ả lên tiếp, hiện giờ mọi người có thể an tĩnh rồi." Nói xong, hắn quay bước bỏ đi.
Ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở bảo Tả Giai Âm về phòng nghỉ ngơi, lưu lại 4 nha hoàn ở phòng Huýnh Tuyết để chiếu cố cho nàng. Phi Yến không yên lòng cũng muốn lưu lại, Mạnh Thiên Sở đồng ý, sau đó kéo Hạ Phượng Nghi ra lương đình ở ngoài vườn. Khí trời càng lúc càng ấm áp, ngồi ở lương đình cảm giác rất dễ chịu, nhưng hiện giờ hắn không hề có cảm giác này, mà lòng trĩu nặng như đeo đá.
Hạ Phượng Nghi thấy hắn không nói, dáng vẻ rất ủ rũ chán chường, liền an ủi: "Thiếp biết tướng công chàng gọi thiếp đơn độc ra đây nhất định là có chuyện muốn nói. Hai ngày nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện quá, khiến cho chàng phải lo nghĩ nhiều."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta đến Hàng châu phủ rồi, tri phủ đại nhân nói với ta rằng.... ai!"
Hạ Phượng Nghi khẽ nép vào vai hắn, thỏ thẻ: "Vô luận là phát sinh chuyện gì, chúng thiếp cũng sẽ ở cạnh bên chàng."
Mạnh Thiên Sở nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xoay đối mặt với hắn, sau đó mở lời: "Ả Ôn Nhu này chính là cháu gái của Đôn hán đốc công Ôn Tuyền Ôn đại nhân. Ôn đại nhân để ả đến nhà ta với mục đích là... là muốn ta... muốn ta... cưới ả!"
Mạnh Thiên Sở cuối cũng cũng gian nan nói hết lời. Biểu tình của Hạ Phượng Nghi lúc này rất giống như Mạnh Thiên Sở mới nghe tin tức đó, kinh ngạc đến sửng cả người.
Mạnh Thiên Sở nói: "Hơn nữa ta còn không thể không cưới."
Hạ Phượng Nghi cất giọng run run hỏi: "Ôn đại nhân ông ta... ông ta làm sao cưỡng bách người khác cưới vợ nạp thiếp được chứ?"
Mạnh Thiên Sở thở dài đánh sượt, đáp: "Ông ta có thể!"
"Vì sao?"
"Nhân vì ông ta dùng Giai Âm uy hiếp ta!"
"DÙng Giai Âm uy hiếp chàng?" Hạ Phượng Nghi không hiểu.
"Ừ, ông ta nói hoàng thượng gần đây thu gom nữ đạo trưởng tiến vào hoàng cung bồi ông ta luyện đan, nói là có người kiến nghị để Giai Âm đi. Lão ta còn ám kỳ ta rằng nếu ta ông nguyện ý cưới Ôn Nhu, ông ta không quản đến chuyện đó nữa, như vậy là Giai Âm nhất định phải tiến cung hầu hoàng thượng luyện đơn gì đó rồi. Vì Giai Âm, ta không có cách nào cự tuyệt."
Hạ Phượng Nghi nghe xong, ngẩn ngơ một hồi, rồi nhịn không được nghẹn ngào khóc nấc.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Ta không muốn để Giai Âm biết. Nàng ấy còn ba tháng nữa là làm mẹ rồi, nhưng mà nàng ấy nhất
định sẽ không vì mình hay con mình mà ủy khuất ta, do đó nàng ấy thà lên kinh thành, chứ không để ta cưới con ả đó."
Hạ Phượng Nghi gật gật đầu, ngồi thẳng người dậy nói: "Thiếp hiểu rõ rồi, nhưng như vậy thì khó cho chàng rồi."
Mạnh Thiên Sở lắc lắc đầu, nói: "Khó đây chẳng phải là cho ta, mà là cho mọi người, nguyên bổn là một gia đình yên ấm, hiện giờ tự nhiên vì con chằn tinh này mà gà chó cũng không yên tới nơi rồi."
"Nhưng mà nếu cưới cô ấy, Giai Âm dù sao vẫn phải biết. Muội ấy thông minh như vậy, chàng dù sao cũng phải trả lời một nguyên nhân hợp lý."
Mạnh Thiên Sở gật gù đứng dậy, nhìn thấy phòng của Tả Giai Âm còn lộ ánh đèn, liền nói: "Ta cũng không biết tìm ra được lý do gì."
Tâm tình của hai người đều rất trầm trọng. Họ rời khỏi lương đình. Hạ Phượng Nghi nhìn người bị treo trên cây, nói: "Nếu như sớm muộn gì cũng là người một nhà, hay là thả cô ta xuống đi, nếu lỡ như chết rồi chúng ta không biết tính sao đây."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, nói: "Nàng đi làm đi, đừng để ả la lối om xòm, ta phiền lắm."
"Thiếp biết rồi, chàng về nghỉ một chút đi."
"Không, ta đến chỗ Huýnh Tuyết xem thử."
Hạ Phượng Nghi do dự một hồi, hỏi: "Vậy chuyện của chàng và Huýnh Tuyết tính làm sao?"
Xem ra mọi người đều biết rồi, nhưng vấn đề hiện giờ là một ả thì bị treo trên cây, còn một nàng thì nằm liệt giường, Mạnh Thiên Sở thở dài phất tay đáp: "Chờ đã rồi tính sau."
Đêm hôm đó Mạnh Thiên Sở nhất mức thức cạnh cho Mộ Dung Huýnh Tuyết, khi trời gần sáng thì cơn sốt của nàng giảm đi, hắn mới yên tâm một chút, và mệt mỏi không chịu nổi nữa, nên gục xuống bên giường thiếp đi.
Mộ Dung Huýnh Tuyết mở mắt, phát hiện đang ở phòng của mình, trên người không có chút sức lực nào. Nàng nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có một người đang ngủ gục, còn ngáy pho pho, khi nhìn kỹ thì ra là Mạnh Thiên Sở. Lòng nàng chợt dậy lên niềm cảm kích và sung sướng, liền cố lấy cái chăn nhẹ đắp lên người hắn.
Cử động này khiến Mạnh Thiên Sở tỉnh ngay. Hắn nhướn mắt nhìn, phát hiện Mộ Dung Huýnh Tuyết đã tỉnh, mừng rỡ reo lên: "Huýnh Tuyết! Nàng tỉnh rồi? Quá tốt đi thôi! Nàng làm ta sợ hết hồn." Trong lúc cao hứng, hắn áp chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn ốm o của nàng. Bàn tay lạnh ngắt, xem ra là do mất máu quá nhiều, và sắc mặt nàng cũng tái xanh.
Nghe có tiếng động, các nha hoàn đều chạy vào, thấy Huýnh Tuyết đã tỉnh, liền cao hứng chạy đi báo tin cho đại phu nhân và nhị phu nhân hay. Mọi người nhanh chóng có mặt.
Huýnh Tuyết vừa định lên tiếng, Hạ Phượng Nghi đã vội nói: "Muội hiện giờ cố đừng nói chuyện, thân thể của muội còn yếu lắm, tỉnh dậy là tốt rồi."
Tả Giai Âm cũng nói: "Tỉnh dậy có nghĩa là muội đã không sao rồi. Thân thể của muội rất yếu, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất một tháng. Hãy gắng tĩnh dưỡng cho lại sức."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu. Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở mặt mày tiều tụy, liền bảo: 'Chàng cũng mệt rồi, canh cả một đêm hiện giờ đi ngủ một chút đi, thiếp và Giai Âm ở đây, chàng cứ yên tâm đi."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu, hỏi: "Con quỷ cái đó sao rồi?"
Hạ Phượng Nghi đáp: "Đã thả xuống rồi, giam trong một phòng ở hậu viện. Lý Lâm Tĩnh mang theo nha hoàn canh gác rồi."
Tả Giai Âm nói: "Phu quân hay là về nghỉ một chút đi, đại phu nhân đã nói rồi đó, chúng thiếp ở đây không sao đâu."
Mạnh Thiên Sở chỉ đành đứng dậy, dặn dò mấy câu rồi đi ra.
.....
Chớp mắt đó mà Ôn Nhu đã đến Mạnh gia được bốn ngày. Mạnh Thiên Sở đối với nữ nhân bị giam ở hậu hoa viên này không nghe không hỏi. Hắn khó lắm mới nghỉ ngơi được một lúc, sau đó thì lo đi tra án. Hắn tin rằng bản thân đáp ứng Ôn Tuyền rồi, Ôn Tuyền sẽ nhanh chóng phái người đến thương lượng chuyện kết hôn. Trong đoạn thời gian này, hắn hoàn toàn có thể coi như nữ nhân đó không tồn tại.
Hôm đó sau khi ăn sáng xong hắn đến thăm Huýnh Tuyết rồi định cùng CHu Hạo đến tìm Gia Cát Hâm, còn Hạ Phượng Nghi thì đến nhà của Mộ Dung Huýnh Tuyết xem nhà cửa đã sửa sáng đến đâu rồi.
Gia Cát Hâm mời Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đến một trà lâu. Ba người ngồi xuống xong, Mạnh Thiên Sở đi thẳng vào vấn đề đem chuyện quan trọng nhắc lại cho Gia Cát Hâm nghe một lượt, rồi hỏi vài điều. Hôm nay Gia Cát Hâm sáng khoái trả lời câu hỏi của hắn: "Người đem khu trạch viện đó bán cho tôi vốn là vì chuyện làm ăn đã lên phương bắc rồi, xem ra trong vòng nửa năm chẳng trở về đây đâu."
Mạnh Thiên Sở à một tiếng, cứ nhìn chằm chằm Gia Cát Hâm.
Gia Cát Hâm cười ha ha mấy tiếng, đưa mắt đi chỗ khác tránh ánh nhìn của hắn.
Khóe miệng Mạnh Thiên Sở lộ ra nụ cười lạnh, hắn nói: "Gia Cát lão gia, lần này sao thống khoái nói ngay ra vậy, sao lần trước dường như là rất khó xử hả?"
Gia Cát Hâm lập tức đáp: "Đâu có, đâu có, lần trước nhân là vì phu nhân nhà ngài đột nhiên đi vào, tôi còn chưa kịp nói."
"Được thôi, kỳ thật không cần phải hỏi ông tự ta cũng có thể tra rõ ra chủ nhân trước đây của khu nhà đó là ai."
Gia Cát Hâm lập tức nói vuốt: "Đúng, đúng, đúng, Manh sư gia nói phải lắm."
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, bảo: "Được rồi, chúng ta đi đây. Trạch viện đó tạm thời không được bán. Án này còn một số vấn đề chưa tra rõ, chờ ta thông tri cho ông rồi thì ông hãy bán."
"Vậy phải chờ đến chừng nào ạ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Chừng nào án này tra ra thật rõ ràng!" Nói xong, hắn dẫn CHu Hạo bỏ đi.
Gia Cát Hâm ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của hai người, không nói được câu nào.
Sau khi Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo bước ra khỏi trà lâu, Chu Hạo nói: "Lão già này hôm nay không thành thật, không đáp thật lòng."
"Ta biết."
"Vậy thiếu gia ngài nói lão có khi nào đem lời vừa rồi của ngài kể lại cho người bán ngôi trạch viện đó cho lão không?"
"Ta sở dĩ nói với lão như vậy, là hi vọng lão đi báo lại cho người kia."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thuận theo dây mà lần ra trái! Hiện giờ đến nha môn bảo Vương Dịch phái hai huynh đệ bám sát theo lão già dịch đó."
Quả nhiên, khi trời gần sụp tối thì Vương Dịch bẩm báo với Mạnh Thiên Sở là đã tìm ra người cần tìm.
Mạnh Thiên Sở lập tức dẫn Chu Hạo theo Vương Dịch đến một tửu lâu, xem ra là họ đã đưa người đó giữ lại ở đây.
Sau khi bước đến trước phòng dành cho khách quý trên lầu, Mạnh Thiên Sở hé rèm cửa nhìn, thấy trong phòng ngoài ba nha dịch còn có Gia Cát Hâm ủ rũ ngồi đó, cạnh lão còn có một nam nhân khoảng 40 tuổi, đầu mặt múp míp, xem ra là một nhà giàu mới nổi.
Mạnh Thiên Sở bước tới ngồi trước mặt họ. Trên bàn bày đầy món ăn, xem ra là họ chưa ăn được bao lâu.