Mục lục
[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người trực đêm thấy Mạnh Thiên Sở nói vậy, vội vã tự biện giải cho mình: "Không thể nói như vậy được a. Chúng tôi thật không có ngủ đâu a. Ngài nói như vậy chẳng phải là đập bể chén cơm của chúng tôi hay sao?"

Mạnh Thiên Sở nói: "Nếu là như vậy, thì các ngươi hãy trở về đi ngủ đi, ta chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, không có ý tứ gì khác cả. Con quỷ này đêm nay đã đến rồi, xem ra là không đến nữa đâu, ngày mai ta sẽ đến ngủ ở phòng đó, ta không tin là không bắt được con quỷ này."

Miêu Triết nói mấy lời khách khí, sau đó mang người của mình li khai.

Chờ bọn họ đi rồi, Mạnh Thiên Sở ba người trở về phòng, Mộ Dung Huýnh Tuyết không ngờ vẫn còn chưa tỉnh, Vương Dịch cười nói: "Xem kìa, người ta hai chục tuổi đầu đã lấy chồng quản lý nhà cửa rồi, cô nương của chúng ta hơn hai mươi tuổi còn ở đây ngủ khò khì, thật là trong lòng không có quỷ ngủ trời sập cũng không thèm dậy."

Mạnh Thiên Sở thấy Vương Dịch nói như vậy, cười tiếp lời: "Ở tuổi này chính là lúc ngủ ngon nhất, và tam phu nhân kia xem ra là có bệnh lo nghĩ rồi."

Chu Hạo cầm trà ấm hâm trên lò lên uống một ngụp, chậm rãi thoải mái nói: "Do đó mới nói cái đình viện thâm thâm này có gì đâu mà hay? Nên ngủ mà không chịu ngủ mới là tạo nghiệt!"

Mạnh Thiên Sở cảm thấy lời của Chu Hạo còn có ý khác, nhưng hắn hiểu cách làm người của y: y không muốn nói thì đừng hòng ai ép y nói ra ý nghĩ thật, cho nên hắn không hỏi, mà chuyển qua chuyện khác.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Các người phát hiện đêm này có một kẻ không đến không?"

Vương Dịch vội hỏi: "Ai a? Nhị phu nhân hay là tứ phu nhân?"

Chu Hạo đáp: "Đại phu nhân."

Mạnh Thiên Sở gật gù tán thưởng: "Đúng vậy!"

Vương Dịch không hiểu, hỏi: "Vì sao là đại phu nhân?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Hai lần trước có đại phu nhân theo, hơn nữa còn có một lần đại phu nhân phát hiện tam phu nhân. Bà ta nói mình ngủ thường không ngon giấc, lần này đáng lẽ phải tỉnh rồi mới đúng chứ a."

Chu Hạo cười ha ha, hỏi: "Vì sao người ta lại là đại phu nhân chứ? Cái đó gọi là lúc tỉnh thì nên tỉnh, không nên tỉnh thì ai gọi cũng không chịu dậy."

Mạnh Thiên Sở lại nói: "Còn có một điểm ta không rõ, rõ ràng là chúng ta nghe tiếng cười của hài tử, vì sao ở dưới lầu lại bảo là tiếng hét ré lên vậy?"

Vương Dịch và Chu Hạo đều không biết chuyện là sao, chỉ đành lắc đầu, Mạnh Thiên Sở rơi vào mê võng. Ba người ai ngồi góc này, tự mỗi người nghĩ về chuyện phát sinh vừa rồi.

MỘ Dung Huýnh Tuyết trong mơ hồ tự nhiên giật mình thức dậy, phát hiện ba nam nhân đều không ngủ đốt đèn ngồi nói chuyện, liền ngồi dậy hỏi: "Đã canh mấy rồi?"

Vương Dịch đáp: "Đã qua canh tư rồi."

Mộ Dung Huýnh Tuyết vươn vai, bước tới rót ly trà uống, xong nói: "Mọi người còn chờ chi nữa, con quỷ đó thấy có chúng ta tự nhiên là không dám ra rồi."

Ba nam nhân đều cười, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Không phải là không dám đến, mà là đã đến rồi."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế, trà vừa uống tới miệng suýt chút nữa phun ra. Vội vã nuốt xuống, cô nàng hỏi: "Cái gì? Đến rồi à? Các người nhất định lừa tôi, tôi sao không hề biết vậy?"

Vương Dịch đáp lời: "Chúng ta lừa cô làm cái gì. Ta cũng là bị sư gia gọi dậy, Chu thúc là người đầu tiên xông qua bên kia, nhưng vẫn không bát được con quỷ đó."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế, biết là bọn họ không lừa mình, cơn buồn ngủ biến mất hẳn, vội vã đến ngồi cạnh Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy vừa rồi mọi người qua bên đó nhìn thấy rồi à?"

Ba nam nhân đều gật đầu. Mộ Dung HUýnh Tuyết đột nhiên làm ra vẻ muốn khóc, hỏi: "Ý của mọi người là, vừa rồi các người để tôi một mình ở đây trong cái phòng này?"

Ba nam nhân vẫn tiếp tục gật đầu, Mộ Dung Huýnh Tuyết chợt kêu thảm, hỏi trách: "Mấy người thật quá đáng mà, không ngờ lại nhân tâm để một người ở tại phòng này.

Các người chẳng lẽ không sợ con quỷ đó bắt tôi ăn thịt luôn hay sao?"

Ba nam nhân thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết ra vẻ như vậy, đều nhịn không được bật cười.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô còn sợ quỷ gì a? CÔ chẳng phải nói là người xấu mới sợ quỷ hay sao? Cô làm chuyện gì xấu vậy, mau nói ra coi!"

Mộ Dung Huýnh Tuyết còn chưa nói gì, đột nhiên cách vách truyền qua tiếng cười của hài tử. Nhân vì lúc này bên ngoài trời không nổi gió, nên tiếng cười rất rõ. Mạnh Thiên Sở nhanh chóng xông qua, Chu Hão thì đây cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.

Vương Dịch và Mộ Dung Huýnh Tuyết theo ra ngày. Cửa vẫn mở như cũ, Mạnh Thiên Sở nhìn quanh phòng, trong phòng chẳng có ai, cửa sổ vẫn bị mở. Hắn thở dài một hơi,ảo não phi thường.

Trở về phòng, Mạnh Thiên Sở hỏi Chu Hạo có thấy được gì không?

Chu Hạo lắc lắc đầu, trả lời: "Thật là kỳ quái rồi, tôi thật không tin trên thế gian này lại còn có quỷ như vậy."

Trời cuối cùng rồi cũng sáng. Mạnh Thiên Sở bốn người đi xuống lầu. Tam phu nhân đã dậy, vẫn mặc đồ người miêu trang nhã y như cũ, xem ra giống như đóa hoa bách hợp màu trắng.

Tam phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở bốn người đều hiện vẻ mệt mỏi, liền ra vẻ áy náy bước tới nói: "Thật là ngại quá, các vị đêm qua cực khổ rồi, tôi hôm nay có cho người làm đồ ăn sáng, các vị dùng trước rồi hẳn nói."

Mạnh Thiên Sở lên tiếng: "Cái đó thì không cần, chúng ta đi về trước, tối chúng ta còn sẽ đến."

Tam phu nhân lo lắng hỏi: "Sư gia thật sự muốn ở tại phòng của tứ phu nhân hay sao?"

Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: "Có gì không ổn sao?

Tam phu nhân quét mắt nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi: "Phòng đó có quỷ, ngài không sợ sao?"

Mạnh Thiên Sở cười, mệt mỏi uốn người đáp: "Còn chưa biết ai sợ ai đây nữa. Được rồi, tam phu nhân gần đây cực khổ nhiều rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe mới được. Chúng ta đi đây, tối ăn cơm xong chúng ta sẽ đến."

Tam phu nhân vội nói: "Vậy tối nay đến đây ăn đi, nếu mà không có gì bất tiện."

Mạnh Thiên Sở vốn muốn chối từ, thấy tam phu nhân đã nói như vậy, liền không khách khí gì nữa, gật đầu luôn xong dẫn ba người rời khỏi Miêu gia.

Mạnh Thiên Sở trở về nhà, án theo lý thì một đêm không ngủ hắn phải mệt mỏi nhiều lắm, nhưng chuyện trong đầu khiến hắn chẳng có ý muốn ngủ tí nào. Người hầu đang thu thập vườn tược và các phòng, đua nhau chào hắn khi hắn đi qua. Hắn một mình đi qua đi lại trong vườn, thời gian còn sớm, lúc này trừ Phi Yến đã dậy, Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm còn ngủ ở phòng của mình.

Phi Yến từ nhà bếp dọn lên mấy món ăn sáng, thấy Mạnh Thiên Sở đi lại một mình trong vườn, nàng cười bước tới hỏi: "Có người đêm qua cả đem không về, có phải là bên ngoài có người mới nào rồi không?"

Mạnh Thiên Sở đang suy nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, không chú ý Phi Yến nói gì, liền ừ theo một câu cho có lệ.

Phi Yến nghe thê, sắc mặt biến ngay, tức giận nói: "Nếu như đã có người ở ngoài, vậy chàng còn về đây làm cái gì?"

Mạnh Thiên Sở lúc này mới phát hiện thần tình của Phi Yến không ổn, hỏi lại: "Cái gì?"

Phi Yến thấy Mạnh Thiên Sở ra vẻ thất hồn lạc phách như vậy, biết là lời chòng ghẹo mè nheo vừa rồi của mình hắn chẳng hề nghe rõ, liền hừ một tiếng dẩu môi quay đầu bỏ đi.

Mạnh THiên Sở cười cười đuổi gấp theo Phi Yến, nói: "Cô nàng nhỏ nhen hay ghen, ta chỉ là đang nghĩ đến một chuyện rắc rối, nàng cũng không thể giúp được gì đâu."

Phi Yến nói: "Mấy sự tình hi kỳ cổ quái của chàng hãy để dành cho Giai Âm tỷ tỷ giải quyết nghĩ giúp cho chàng. Nói thẳng một câu cho hay, đó là ai có phần nấy, thiếp quản nhà bếp của thiếp, Phượng Nghi tỷ tỷ quản hết cả nhà, còn Giai Âm tỷ tỷ thì làm sư gia của nhà ta đi vậy."

Mạnh Thiên Sở thấy bộ dạng khả ái của nàng, nhịn không được lòng, ôm chầm lấy nàng. Phi Yến thấy người hầu đều nhìn, vội đỏ hồng mắt giãy ra, trách: "Chàng phát điên rồi sao, ở cạnh có người kìa!" Nói xong chuyển thân bỏ chạy, Mạnh Thiên Sở cười hì hì đuổi theo sau.

Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm gần như đồng thời cùng ra khỏi phòng của mình, thấy Mạnh Thiên Sở và Phi Yến đang náo loạn trong vườn cười đùa chạy giởn, hai người cùng bước ra xem, không nói gì, chỉ cười cười.

Phi Yến đang cười rất vui vẻ, chợt quay đầu nhìn thấy hai vị tỷ tỷ đều đứng ở bên kia, vội dừng lại. Mạnh Thiên Sở do quay đầu lại không nhìn thấy, đuổi theo kịp chụp lấy Phi Yến đòi hôn môi.

Mặt Phi Yến đỏ hồng như nước vỏ lựu, hoảng hốt nói: "Mau dừng ta, lão gia à, nhiều người đang nhìn kìa."

Mạnh Thiên Sở dừng lại, quay lại nhìn, quả nhiên thấy ngoài người dưới đang ở xung quanh nhìn trộm cười lén, còn có hai vị phu nhân đang ở đó nhìn hắn cười.

Mạnh Thiên Sở vội bỏ Phi Yến xuống, cầm tay bước tới trước mặt hai người, bảo: "Hai con sâu ngủ lười đến giờ mới thức dậy, thái dương chiếu tới mông của hai người rồi."

Hạ Phượng Nghi nhìn nhìn những người hầu ở bên cạnh, không thèm lý gì đến Mạnh Thiên Sở, mà nói với họ: "Sao hả? Chưa nhìn đủ sao? Hay là để chúng ta tiếp tục biểu diễn cho các ngươi xem?"

Những người hầu kẻ hạ đó cười lén kéo nhau đi, trong vườn chẳng mấy chốc chỉ còn lại bốn người.

Mạnh Thiên Sở nói: "Lời của nàng nghiêm trọng rồi, chỉ là đùa giởn chơi thôi mà, đâu có chuyện gì không ổn chứ?"

Tả Giai Âm nói: "Tỷ tỷ quản nhà, tự nhiên phải nghiêm khắc một chút, nếu như là chúng thiếp như vậy, thì người dưới còn nghe ai quản được nữa chứ?"

Hạ Phượng Nghi nói: "Chàng đem nhà này giao cho thiếp quản, thiếp tự nhiêm phải đảm đương trách nhiệm. Nếu như nhà mà không phải là nhà, người dưới không ra người dưới, thì còn thành thể thống gì nữa?"

Mạnh Thiên Sở biết Hạ Phượng Nghi nói có lý, lại nhớ tới đại phu nhân của Miêu gia, thầm nghĩ phải chẳng hễ là những nhà như thế, đại phu nhân đều là người nghiêm khắc như vậy?

Tả Giai Âm thấy Mạnh Thiên Sở đứng ở bên không lên tiếng, biết là hắn không bực mình, nhưng chẳng đoán ra là đang nghĩ chuyện gì khác, nên lên tiếng hỏi: "Chàng lại suy nghĩ chuyện gì nữa rồi?"

Phi Yến nói: "Còn không phải là vụ án đó nữa sao, cả ngày từ sáng đến tối không phân ngày đêm, cũng không biết có gì đáng nghĩ nữa, vừa rồi còn nói có chuyện nói cho muội nghe, muội nói phải chờ tỷ tỷ cùng đến xong rồi hỏi tỷ cũng không muộn."

Mạnh Thiên SỞ nghe Phi Yến nói thế, liền nhớ đến chuyện trước, nói thẳng luôn: "Đi, đi, đi, chúng ta đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói, ta quả thật là quá đói, hôm qua cả đêm chẳng chợp mắt chút nào, không ngờ lại quên gọi người khác làm cho chúng ta món ăn khuya gì đó, ta thật là đói cực luôn rồi."

Nói xong, hắn dẫn đầu đi vào phòng ăn trước, ba nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, rúc rích cười theo sau.

Trên bàn ăn, Mạnh Thiên SỞ ăn như lang sói, cuối cùng thoải mái ngồi dựa ra trên ghế. Nha hoàn nhanh nhẹn bước tới đưa nước sạch cho hắn tráng miệng. Tả Giai Âm chỉ gấp vài món rau xanh rồi hạ xuống không ăn nữa. Hạ Phượng Nghi nhìn thấy, liền hỏi ngay: "Muội muội bị sao vậy?"

Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi nói như vậy, cũng liền phát hiện Tả Giai Âm dường như đang chán ăn vậy, liền hỏi: "Giai Âm, nàng có phải là khó chịu chỗ nào hay không?"

Phi Yến nói: "Tỷ tỷ, có phải là món ở nhà bếp không hợp khẩu vị, hay là để muội nhờ nhà bếp làm mấy món tỷ thích ăn nhé?"

Tả Giai Âm cười đáp: "Coi mọi người kìa, chỉ là không có thích ăn gì thôi, không cần phải lo cho muội như vậy."

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Tả Giai Âm, nói: "Nàng không nói ta cũng chưa nhận ra, nàng gần đây dường như càng lúc càng ôm, nàng chán ăn dường như với thời gian hơi dài đấy? Ta hay là dẫn nàng đi gặp lang trung đi thì hơn."

Tả Giai Âm nói: "Thiếp tự bản thân cũng học y mà, tự nhiên là biết mình chẳng có bệnh gì, xem ra là do khí trời, không muốn ăn gì cũng chưa chắc là nhất định thân thể phải có vấn đề."

Mạnh Thiên Sở nói: "Người ta đều nói y không thể tự trị, ta vẫn không thể an tâm được. Dù gì thì ta cũng ăn xong rồi, ta dẫn nàng tới gặp lang trung mới được."

Tả Giai Âm còn định nói, Hạ Phượng Nhi đã lên tiếng: "Thiếu gia nói phải lắm, chàng ấy khó khăn lắm mới rảnh gần gủi muội, muội cứ để chàng ấy dẫn đi đi, xem coi có bện gì không, để mọi người cùng an tâm."

Tả Giai Âm chỉ đành gật đầu đáp ứng. Phi Yến đã bước ra cửa, bảo nha hoàn: "Mau chóng chuẩn bị xe ngựa, thiếu gia và nhị phu nhân phải ra ngoài."

Mạnh Thiên Sở nghĩ khó lắm mới có dịp đơn độc ở cùng Tả Giai Âm, do đó không gọi CHu Hạo theo. Hai người mang mấy người hầu đến một y quán, nhân vì khí trời gần đây rất lạnh, người bị phong hàn cảm lạnh rất nhiều, người đi xem bệnh phải xếp một hàng dài. Tả Giai Âm vốn là người ở sạch, sợ nhất là chỗ người cá hỗn tạp thế này, vừa thấy tình cảnh này là lập tức đầu mày nhíu tít lại ngay.

Tả Giai Âm nói: "Thiếp thật sự không sao đâu, chúng ta hay là đi đi."

Mạnh Thiên SỞ biết Tả Giai Âm đang nghĩ cái gì, liền nói: "Bệnh thì nhất định phải khám rồi, nàng cứ chờ ở trên xe, ta cho người xếp hàng, chờ đến lượt thì gọi chúng ta vào."

Tả Giai Âm nói: "Hay là chúng ta đổi sang y quán khác đi."

Mạnh Thiên Sở nghĩ cũng phải, nhưng y quán này thường ngày nhà hắn thường tới, những chỗ khác không biết là có tốt hơn không.

Mạnh Thiên Sở đang do dự, đột nhiên ở trong đám người thấy một thân ảnh quen thuộc, đó chính là tam phu nhân của Miêu gia. Ở đối diện của nàng ta có một người đang đi đến, không ngờ là tiên sinh Thư Khang của trường tư thục. Hai người gặp qua mặt nhau nhưng không chào hỏi, mà tự động phối hợp cùng đi về một hướng, một trước một sau im lìm mà đi.

Mạnh Thiên SỞ nhân vì ở trên xe, hơn nữa địa phương này người rất nhiều, do đó đối phương căn bản không phát hiện ra hắn. Hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì hai người kìa cùng đi về phía tây với bộ dạng rất kỳ. Tâm niệm hắn chợt động, quyết định bám đuôi để xem coi rốt cuộc sự thể ra sao, nhưng lại e ngại Tả Giai Âm không người chiếu cố.

Tả Giai Âm xem ra là nhìn rõ tâm tư của Mạnh Thiên Sở, bảo: "Nếu là có liên quan đến án, chàng cứ đi đi, thiếp ở đây chờ."

Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Địa phương này nàng chẳng phải là không thích hay sao? Chúng ta hay là đổi địa phương khác đi."

Tả Giai Âm đáp: "Dù gì cũng đều là xem bệnh, chỗ nào cũng vậy mà thôi. Bệnh của thiếp không có gì ngại, thiếp đi cùng với chàng vậy."

Mạnh Thiên Sở nói: "Thân thể của nàng không khỏe, đừng đi cùng ta nữa."

Tả Giai Âm cười: "CHàng nếu chỉ đi một mình, bị bọn chúng phát hiện thì khó giải thích lắm, đánh rắn động cỏ là chuyện mà người làm nghề của chàng tối kỵ, chẳng phải vậy sao? Có thiếp bên cạnh, chàng nói cái gì cũng được a."

Mạnh Thiên SỞ phì cười: "Ta đã nói là Giai Âm của ta thông minh nhất mà, nhưng còn thân thể nàng thì sao?"

Tả Giai Âm đáp: "Đi thôi, chàng nhiễm tính lề mề từ khi nào vậy?"

Hai người dặn người hầu đi xếp hàng chờ, sau đó lập tức bám theo hai người kia.

Hai người kia cùng đến trước một tiểu viện, Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm nấp sau một cây cổ thụ to lớn. Hai ngươi đó dường như rất cẩn thận, quan sát bốn phía, sau đó một trước một sau đi vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.

Mạnh Thiên Sở bước tới cửa, quan sát một hồi, thấy đây là một tiểu viện rất phổ thông, vườn rất nhỏ, trong đó chẳng có thứ gì.

Tả Giai Âm nói: "Thiếp đến sau nhà xem thử, coi có thể nghe được cái gì không."

Mạnh Thiên SỞ lắc đầu, đáp: "Không cần nữa đầu, một người là tiểu thiếp của người ta, một người là thầy dạy đạo mạo vô cùng, thế mà đến đây đóng cửa làm cái gì, cô nam quả nữ có thể làm chuyện gì khác nữa chứ? Ta thật là không nghĩ ra điều gì khác nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK