Mục lục
[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Những người đó hiện giờ ở đâu? Ngươi có hỏi một số tình huống cụ thể không?"

Vương Dịch thưa: "Hỏi rồi, những người đó hiện giờ đều đã trở về. Bọn họ kể lại tình huống đại bộ phận giống như sư gia ngài nói. Và cũng không có gì đặc biệt, nói rằng thôn này từ trước đây không phải gọi là Ngọc Lan thôn, mà là Thiên Hà thôn. Và chính vì người tên Ngọc Lan này mà cải thành tên đó, cũng cải sửa chẳng được mấy năm."

Mạnh Thiên Sở cảm thấy lý thú, một thôn không ngờ lại dùng tên của một nữ tử để thay đổi cho tên của nó vốn đã sử dụng đời đời, như vậy nữ tử này ắt là có lai lịch gì đây. Hắn hỏi: "Nữ nhân này là người gì vậy, vì sao danh tự của thôn lại cải thành tên của cô ta?"

Vương Dịch hưng phấn đáp: "Sư gia ngài còn chưa biết, thôn này chính là thượng thư ở triều đình cấp cho nữ tử tên Ngọc Lan này lập là trinh khiết bài phường (miếu, vật tôn xưng khen ngợi về trinh tiết đức hạnh của phụ nữ xưa) đó."

A? Mạnh Thiên Sở ngạc nhiên vô cùng, "Trinh tiết bài phường? Ối giời ơi!"

Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến chuyện là này kể từ khi xuyên việt đến thời cổ đại. Ở xã hội hiện đại, cái này được dùng là hình tượng điển hình để phê phán cho sự thối nát của xã hội phong kiến tàn hại phụ nữ đây mà! Nhưng phê phán thì quy về phê phán, chứ hắn vẫn hứng thú muốn xem coi cái gọi là trinh tiết bài phường dương danh tứ hải cổ kim trong ngoài đều nghe đến này là cái quỷ gì.

Nếu như đã được lập trinh tiết bài phường, xem ra nữ tử này ở trong thôn có địa vị rất cao. Và những lão giả cổ hủ thủ cụ bài tận vốn được hắn nếm mùi này mà đi tín phục một nữ tử hết thì không biết nữ tử đó thuộc dạng gì?

Từ Vị cũng vô cùng hưng phấn, nói: "Đi, chúng ta cũng đi xem xem, Từ mỗ rất muốn kiến thức một chút về nữ tử như vậy."

Mạnh Thiên Sở cười khổ một tiếng, chỉ vào bức vẽ nói: "Nếu cô ta còn sống thì chúng ta mang bức họa này làm cái quái gì?"

Từ Vị vỗ vỗ đầu, nói: 'Coi ta kìa, không ngờ lại quên, vậy công tử hãy đưa ta đi coi thử xem sao, dù là chết rồi, nhưng cũng hãy để ta nhìn qua phương dung một chút, và để ta thắp nén nhang làm bài văn tế gì đó cũng được."

Mạnh Thiên Sở kề tai Từ Vị nói nhỏ vài tiếng, người này kinh hãi vô cùng, vừa định lên tiếng thì Mạnh Thiên Sở đưa mắt ra hiệu rằng hiện tại còn mấy nữ nhân ở đây, Từ Vị hiểu ý, ho khan hai tiếng không nói gì nữa.

Vương Dịch thưa: "Nữ nhân tên Ngọc Lan này là một quả phụ, nghe nói khi cô ta mười ba tuổi đã gả cho một người cùng thôn tên là Diệp Hổ, hai ngờ lúc mười bảy tuổi trượng phu nhân vì lên núi hái thuốc bị rắn cắn, về chưa tới nhà đã chết. Cô Ngọc Lan này ngay từ mười bảy tuổi đã ở góa thờ chồng, thoáng cái đã mười mấy năm."

Phi Yến hỏi: "Người đâu mà đáng thương như vậy a, vậy con cái của cô ta đâu rồi?"

Vương Dịch thưa: "Có một đứa, nghe nói khi chồng chết nó còn nằm trong bụng mẹ, ai, thật là đáng thương, một người vừa phải nuôi con vừa phải lo nuôi sống gia đình, thật là không dễ dàng gì."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trong nhà không còn người nào khác sao?"

Vương Dịch đáp: "Nghe kể trước đó còn mẹ chồng bị mù, sau đó chồng chết mẹ chồng cùng bệnh liệt giường luôn, vừa mang bầu vừa đi mượn nợ trị bệnh cho mẹ chồng. Mẹ chồng một nămm sau thì chết, nhà nợ nần chồng chất, không cần nghĩ cũng biết nữ nhân này sống khổ như thế nào."

Mọi người đều thở dài, Từ Vị càng căm phẫn hơn: "Tên hung thủ này đáng chém nát ngàn vạn mảnh, nữ tử hiền lương như vậy mà nhẫn tâm giết đi, lại còn chặt chém làm tám khúc, thật là táng tận lương tâm, tội đáng lăng trì mà."

Ôn Nhu nghe thế sắc mặt biến hẳn, lập tức nhớ lại cái đầu người đầy máu mà mình nhìn thấy lúc trước, tức thì cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ nói được một câu: "Phu quân, chàng lại lừa thiếp..." nói chưa dứt thì hư một cái mềm nhũn ngã ra đất.

Mấy nha hoàn vội vã bước đến đỡ Ôn Nhu dậy, vừa bấm huyệt nhân trung vừa lớn tiếng réo gọi.

Mạnh Thiên Sở càu nhàu: "Cô ta sao cứ muốn xỉu là xỉu vậy trời? Bình thường thấy thân thể khỏe mạnh lắm mà."

Tả Giai Âm nói: "Thiếu gia chàng dù sao cũng là nam nhân, lại nhìn quen rồi, nhìn quen những chuyện khủng bố như thế này rồi đâu cảm thấy gì, chứ nhị phu nhân là nữ nhân, sợ hãi là điều tự nhiên thôi."

Vương Dịch thấy Ôn Nhu ngất đi, đán đo một chút thưa: 'Sư gia, hay là chúng ta ngày mai hẳn đến Ngọc Lan thôn."

Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, xong gật đầu nói: "Cũng được, hiện giờ đến cũng không tiện tìm người hỏi, ngày mai chúng ta đến sớm, lúc này người trong thôn đều ra ruộng làm, dễ tìm người hơn."

Vương Dịch gật đầu nói: "Vậy tôi về trước vậy." Đi được hai bước, y lại nghĩ đến chuyện tức cười gì đó, quay lại thưa: "Trưa này chúng tôi mang con khỉ của sư gia ngài đi, ha ha, sư gia ngài đoán xem con khỉ đó nhìn thấy những vật ấy xong có phản ứng gì."

Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ hỏi: "Phản ứng gì?"

Vương Dịch càng nghĩ càng tức cười: "Con khỉ đó đúng là thành tinh, giống như con nít vậy, làm ra vẻ vô cùng hoảng sợ, đến hiện giờ còn trốn trong lòng Mộ Dung cô nương, mới đầu còn khiến Mộ Dung nhộn nhạo khó chịu, bỏ ra không được, sau đó thấy con khỉ sợ thật, liền đem luôn nó về nhà rồi. Vốn tôi định mang về cho ngài, ai ngờ con khỉ không chịu đi với tôi, khi ăn trưa nhìn thấy thịt còn ra vẻ mắc ói nữa, ngài mà nhìn thấy ắt là cười ngất cho coi."

Mọi người nghe vậy đều bật cười ha hả. CHờ Vương Dịch đi xong, Từ Vị hỏi: "Huynh nuôi khỉ từ khi nào vậy?"

Mạnh Thiên Sở vốn không định đề cập đến Thủy Mộc Nhan, nhưng sau nghĩ con khỉ đó đích xác là do nàng ta nuôi dưỡng, bèn đáp: "Trước đó là do Thủy cô nương nuôi, cô ta đi rồi, con khỉ đó được ta mang về."

Từ Vị biến hẳn sắc mặt: "Chẳng lẽ là con khỉ biết viết chữ của Mộc Nhan đó?"

Mạnh Thiên Sở nghe thế bất ngờ vô cùng: "Con khỉ ấy biết viết chữ?" Thầm nghĩ Thủy Mộc Nhan quả là lợi hại, không ngờ lại dại cho khỉ viết chữ được.

Từ Vị vô lực ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu mới rầu rầu kể: "Ta năm trước khi thấy nó, nó đã biết viết chữ rồi... con khỉ đó có tên, huynh biết tên gì không?"

Mạnh Thiên Sở lắc đầu, Thủy Mộc Nhan lúc còn sống không quen biết hắn, hắn không hiểu cũng là lẽ thường.

Từ Vị thở dài, nói: "Tên là Uyển nhi."

Mạnh Thiên Sở suýt bật cười, sao lại đặt tên cho con súc sinh đó một cái tên nghe uyển ước như vậy chứ.

Từ Vị vẫn tràn đầy thương cảm: "Con khỉ này vốn là khỉ cái, Mộc Nhan huấn luyện nó rất biết cách ở sạch sẽ, mọi cử động đều rất ưu nhã, do đó Mộc Nhan mới đặt tên này cho nó."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Huynh nói con khỉ đó còn biết viết chữ?"

Từ Vị đáp: "Ta có thấy qua, tuy viết rất khó coi, vì dù sao nó cũng là súc sinh, nhưng cũng hiếm có lắm rồi, những chữ đơn giản không làm khó được con khỉ này."

Mạnh Thiên Sở gật gù, xem ra con khỉ đó còn nhiều điểm mà hắn còn chưa biết được, khi nào đó phải "tra khảo" cô nàng một phen vậy.

Hạ Phượng Nghi nói: "Sắc trời đã tối, chúng ta hay là trở vào đi, Giai Âm không thể cứ ngồi mãi như thế được."

Mạnh Thiên Sở gật đầu nói: "Xem ra Từ huynh chắc là phải chờ đến lần tới mới vẽ được rồi."

Từ Vị cười đáp: "Vừa khéo có thể mượn cớ đến uống rượu rồi."

Mạnh Thiên Sở nheo mắt: "Hắc hắc, vị quân sư ngài còn thiếu rượu để uống sao? Nhưng mà có người uống rượu cùng ta, ta còn gì thích bằng. Hơn nữa, Từ quân sư muốn đến uống rượu cần gì tìm lý do, cửa nhà họ Mạnh nhất mực mở rộng chờ Từ huynh đến đó chứ, đến lúc nào cũng được, Mạnh mỗ đều hoan nghênh."

Từ Vị vỗ vai Mạnh Thiên Sở, bảo: "Có câu nói này của huynh, Từ Vị ta nhất định sẽ năm ngày ba bữa đến đây đòi rượu uống đó."

Hai người cùng bật cười ha hả.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở dẫn người quay lại Ngọc Lan thôn.

Thái dương vừa ló dạng, từng đám ruộng đã đầy người dân làm lụng. Mọi người thấy nhiều người của nha môn tới, đều hiếu kỳ nhìn ngó. Một lão nông lầu bầu: "Hôm qua chẳng phải họ đến rồi sao? Sao hôm nay lại còn đến nữa?"

Mạnh Thiên Sở vô tình nghe được, trong lòng cảm thấy kỳ quái, trong thôn có người chết mà dường như chẳng có ai hay biết hết vậy?

Vương Dịch hỏi: "Lão đại gia, Ngọc Lan trong thôn của các người đã bị người giết rồi, ngài có biết hay không?"

Câu nói này lập tức làm dậy sóng kinh hãi, chẳng mấy chốc thôn dân đang làm ruộng đều dừng hẳn công việc, ngơ ngẩn nhìn về phía Vương Dịch.

Mạnh Thiên Sở càng kỳ quái hơn, hỏi: "Hôm qua trong thôn các người có người chết, và người ở cổng thành nhìn thấy bức hình chúng ta dán thông báo, còn nói là Ngọc Lan trong thôn của các người nữa. Sao hả, các người không biết à?"

Hiển nhiên, Ngọc Lan là nhân vật linh hồn của thôn này, nhưng hiện giờ người của nha môn lại nói rằng nàng ta đã chết, trong khi người trong thôn lại không biết, chẳng ngẩn ra sao được?

Lão nhân được hỏi run rẫy hỏi: "Quan gia, ngài... ngài vừa nói là trong thôn chúng tôi ai... ai chết vậy?"

Vương Dịch lớn tiếng đáp: "Là Ngọc Lan a."

Lão nhân đó lập tức đấm ngực giậm chân, rồi ngồi sụp hẳn xuống ruộng khóc rống lên. Những thôn dân khác đều khóc ròng não ruột, chẳng mấy chốc đồng ruộng đầy tiếng khóc.

Mạnh Thiên Sở ngầm than, xem ra cô Ngọc Lan này trong mắt những người ở đây quả là không tệ.

Lão nhân đó vừa khóc vừa nói: "Ngọc Lan a..., chúng ta còn bàn là lập cho cô một bài phường nè, sao cô lại chết rồi....? Đúng là đứa con gái mệnh khổ a...."

Mạnh Thiên Sở quay sang một nữ tử nước mắt ràng rụa ở bên cạnh hỏi: "Hôm qua nhiều người nha môn của chúng ta đến đây, chẳng lẽ các ngươi không biết là có người chết hay sao?"

Nữ tử đó bi thảm đáp: "Chúng tôi biết có người bị giết rồi, nhưng không biết là ai chết, sao mà ngờ ... ngờ được rằng Ngọc Lan thẩm lại chết chứ... hu hu hu..."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô ta đã hai ngày không có ở nhà rồi, chẳng lẽ con cô ta cũng không đi tìm cô ta hay sao?"

Nữ tử đó lắc đầu đáp: "Ngọc Lan thẩm (thím) đó ngày thường ở lì trong nhà ít đi đâu...."

Mạnh Thiên Sở gật gù, hèn gì không ai biết là Ngọc Lan chết, bèn hỏi: "Vậy cô có biết Ngọc Lan ngày thường không hòa hợp với ai trong thôn không?"

Nữ tử nghẹn ngào đáp: "Ngọc Lan thẩm làm người rất tốt, không nghe nói là không hợp hay bất hòa với ai cả."

Ông lão lúc nãy đã khóc mặt mũi kèm nhèm, nhưng dù sao cũng là người từng trải, dù đau xót có dư, nhưng cũng muốn mượn tay của người nha môn tra ra ai là người giết chết Ngọc Lan, bèn chủ động nói: "Các vị hay là đến đầu đông của xóm hỏi thử, thôn này chúng tôi có mấy trăm người, đông tây nam bắc đều có người, nhưng những người quen với Ngọc Lan hầu hết đều ở đầu đông, các vị đến đó hỏi thử."

Mạnh Thiên Sở gật đầu, cảm ơn họ xong liền chuẩn bị đến phía đông của thôn hỏi thử.

Lúc này, một thanh niên trẻ bước tới khẽ nói với Mạnh Thiên Sở: "Quan gia, hay là các vị đến hỏi Trụ tử, có thể là nó biết."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trụ tử là ai?"

Người trẻ tuổi này vừa định trả lời, lão nhân đã nhìn cậu ta ho khan vài tiếng, khiến cậu ta vội ngâm miệng cúi đầu lùi lại.

Mạnh Thiên Sở nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, dẫn các nha dịch tiếp tục đi vào trong thôn.

Mộ Dung Huýnh Tuyết vừa đi vừa nói: "Có gì mà không thể nói chứ, người đều đã chết rồi mà."

Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một chút, đáp: "Chính là vì người chết rồi, nên lão nhân đó mới cố kỵ, sợ người trẻ tuổi nhiều chuyện gây họa. Dù sao Ngọc Lan trong thôn này không phải là người tầm thường."

Mộ Dung Huýnh Tuyết "à" lên một tiếng, không nói gì nữa.

Mọi người đến chỗ của Tuyết nhi ở trước, lý trưởng Diệp Ninh vội bước ra nghênh đón.

Mạnh Thiên Sở nói: "Chúng ta không vào ngồi nữa, đã tra ra người chết chính là nữ tử tên Ngọc Lan trong thôn của các vị, đến đây báo cho lý chánh đại nhân một tiếng, cần ngài hiệp trợ chúng tôi tiến hành điều tra."

Tuyết nhi kinh ngạc nói: "Ngọc Lan thẩm? Chẳng lẽ nào, mọi người không phải nhìn lầm người chứ? Hôm trước muội còn gặp qua cô ta mà."

Mạnh Thiên Sở kỳ quái hỏi: "Hôm trước? Là lúc nào?"

Tuyết nhi nói: "Chính là lúc ở cửa thôn chờ mọi người đó a. Ngọc Lan thẩm dẫn con trai một mình vác khuôn trúc dường như đi cắt rau heo về vậy, còn nói vài câu với muội nữa."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nhà cô ta ở phía đông, sao lại đi cắt rau heo ở đầu tây?"

Lý trưởng hiện giờ mặt đầy bi thương và tiếc rẻ, nói: "Đó là vì lý trưởng trước đây làm khó cô ta, rõ ràng là ở đầu đông lại cấp một khối đất ở đầu tây thôn, cô ta chỉ có thể chạy đi chạy lại giữa hai đầu."

Mạnh Thiên Sở à một tiếng, nhớ tới lời của cậu trai trẻ đó, bất chợt hỏi: "Trụ tử là ai?"

Lý chánh rất ngạc nhiên, Tuyết nhi còn ngạc nhiên hơn, nhưng cả hai đều nhìn Mạnh Thiên Sở không hồi đáp lời nào.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao hả? Không thể nói?"

Lý chánh hỏi: "Mạnh gia sao lại biết Trụ tử?"

Mạnh Thiên Sở tủm tỉm cười nói: "Vừa rồi ở cửa thôn có một cậu trai trẻ tuổi nói với ta."

Lý chánh ra vẻ rất khẩn trương: "Cậu ta nói cái gì?"

Mạnh Thiên Sở cảm thấy rất phiền muộn, nói: "Trụ tử là người gì a, sao các người ai ai cũng có biểu tình kỳ quái hết vậy?"

Lý chánh ra vẻ bối rối, cười đáp: "Không... không có gì..., hắn... hắn là người không tệ..."

Mạnh Thiên Sở thấy lý chánh muốn quanh co không muốn nói rõ ra Trụ tử là ai, liền nói: "Nếu như người đã không tệ, hà cớ gì ấp úng không nói ra y có quan hệ gì với Ngọc Lan."

Lý chánh thần sắc hoảng hốt, vội đáp: "Mạnh gia ngàn vạn lần đừng nói vậy, Ngọc Lan băng thanh ngọc khiết, bọn họ đâu có quan hệ gì, ngàn vạn lần đừng nói loạn a."

Mạnh Thiên Sở tự lấy làm kỳ: ta có nói gì đâu, sao vị lý chánh này khẩn trương làm vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK