Mục lục
[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Giai Âm nằm dựa sát vào lòng Mạnh Thiên Sở, sụt sùi nói: "Ngày chàng đến tửu lâu, ngay từ cái nhìn đầu tiên là thiếp đã thích chàng rồi. Thiếp cũng không biết đó có phải là tình yêu sét định, vừa gặp đã chung tình hay không, nhưng sau khi thiếp thích chàng rồi mới nghe ngóng về chuyện của chàng, biết chàng phá án như thần, mới bẩm báo lên cho chỉ huy sứ đại nhân. Thiếp không hề nghĩ qua là muốn lợi dụng chàng cái gì cả, cũng chưa hề nghe ngóng bất kỳ tin tức nào về Đông Xưởng từ chàng. Chàng nói như vậy, thiếp đau lòng lắm..."

"Thật xin lỗi..." Mạnh Thiên Sở hôn lên nước mắt đang chảy tốc tốc ra từ mắt nàng, lòng nghĩ đích xác là vậy, lời vừa rồi của hắn quả là hơi quá. Hắn ôm nàng lại, hôn nàng thật sâu, thò tay vào trong, sờ soạng ngực nàng. Chiêu này quả là hữu dụng, Tả Giai Âm nhanh chóng dừng lại tiếng khóc, cảm thụ khoái cảm từ sự sờ mó của Mạnh Thiên Sở, chẳng mấy chốc đã nhịn không được cất tiếng rên rĩ khe khẽ.

Mạnh Thiên Sở không muốn tiến hành "dã chiến" vào lúc này tại thời điểm này. Hắn làm như vậy chỉ là muốn an ủi cho nàng bình tĩnh trở lại.

Mạnh Thiên Sở rút tay lại, y như cũ ôm bờ eo nhỏ của nàng. Hai người ôm nhau, cứ mặc cho tiểu thuyền trôi nhẹ trên mặt nuớc hồ, cảm thụ sự êm đềm vào lúc này.

Tả Giai Âm khẽ nói: "Lần này chúng ta bị bắt, thiếp cho rằng đó là người của Đường Chi Trùy làm. Thiếp biết bọn họ khẳng định là sẽ giết thiếp diệt khẩu, hơn nữa khẳng định còn làm nhục thiếp. Do đó, thiếp quyết ý tự sát. Trước khi chết, thiếp muốn làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất là muốn làm chồng vợ thật sự với chàng, không uổng lòng thiếp yêu chàng. Chuyện thứ hai là cổ động cho chàng giết Ôn Tuyền. Chàng cứ nói thiếp không suy xét đến sinh tử của chàng, một lòng muốn chàng đi hành thích Ôn Tuyền. Kỳ thật không phải như vậy, nhân vì thiếp biết, chỉ có việc chàng đến giết Ôn Tuyền, mới có khả năng sống sót."

Điểm này quả là vượt ngoài ý liệu của Mạnh Thiên Sở. Hắn cúi đầu dùng môi chạm vào tóc nàng, ra ý bảo nàng nói tiếp.

Tả Giai Âm tiếp tục: 'Lúc đầu thiếp đã nghĩ tới dùng Quy tức hoàn giúp chàng tránh qua kiếp nàng này, còn cơ hội tốt nhất đương nhiên là lúc hành thích Ôn Tuyền. Lần trước hai chúng ta đi gặp Ôn Tuyền, cũng là đơn độc hội kiến. Cho nên, chàng có cơ hội đơn độc gặp riêng Ôn Tuyền, hạ độc giết chết hắn, sau đó dùng Quy tức hoàn. Ba ngày sau tỉnh lại, như vậy có cơ hội lớn có thể thoát qua lần này. Thiếp cũng vì chàng mà nghĩ a, nhưng mà chàng...." Nói đến đây, lời của Tả Giai Âm nghẹn lại.

"Tướng công ta nói sai rồi, nương tử nàng đánh ta đi...!" Mạnh Thiên Sở cầm lấy tay nàng, tự đánh vào mặt mình mấy cái.

Tả Giai Âm mắt hàm lệ, nhịn không được bật cười, sờ mó mặt hắn, dịu dàng nói: "Thiếp thất mà đánh trượng phu, đó là tội lăng trì xử tử đó, chàng muốn ta chết hả?"

"Ta muốn nàng chết một cách khoái lạc đây!" Mạnh Thiên Sở nhìn gương mặt e thẹn như hoa lê đọng nước mưa của nàng, lửa dục đại thịnh, ôm nàng bước vào trong khoang thuyền, thoáng cái đã cởi hết y sam của hai người, trần trụi đè nàng xuống dưới người. Con thuyền nhỏ dập dềnh trên nước biếc, hai người tận tình hưởng thụ hoan lạc cá nước.

Mây mưa tạnh, thì trời đã vào lúc hoàng hôn.

Hai người ôm nhau ngôi ở đầu thuyền, nhìn ánh mặt trời trải dài trên mặt hồ, sóng nước lâng lâng khiến tâm hồn người nhẹ nhõm.

Tả Giai Âm dựa vào vai mạnh Thiên Sở, hỏi: "Tướng công, bước tiếp theo chúng ta làm sao?"

Mạnh Thiên Sở hơi trầm ngâm: "Ôn công công còn chưa biết thân phận chân thật của nàng, do đó hiện giờ nàng ở đây vẫn còn an toàn..."

"Có khi nào hắn đã biết rồi, chỉ muốn dùng thiếp để thử chàng thêm một lần nữa không?"

"Sẽ không đâu, tiêu diêu tán của hắn chỉ ỷ lại vào một mình ta cung cấp, ta lại thông qua khảo nghiệm lần này, đối với sự an toàn của người tấm phúc, hắn nhất định sẽ thập phần lưu ý. Nếu như nàng không chỉ là một thiên sư đơn giản như vậy, thậm chí hắn còn biết nàng là người của cẩm y vệ chỉ huy sứ Điền Thương, hắn tuyệt sẽ không để nàng theo sát bên ta, mà nhất định sẽ giết nàng."

"Vậy sau này chúng ta làm sao? Chàng... chàng có cưới thiếp không?"

"Tạm thời còn chưa được."

"Vì sao?" Tả Giai Âm gấp lên, ngước gương mặt xinh nhìn Mạnh Thiên Sở trân trối.

Mạnh Thiên Sở cúi đầu hôn đôi môi hồng của nàng, lát sau mới nói: "Hai chúng ta khi còn chưa thành thân thì nàng còn có lời thoái thác được với cẩm y vệ chỉ huy sứ Điền Thương. Nếu như hai ta thành thân rồi, lời thoái thác của nàng y nhất định sẽ không tin, sẽ bức nàng thám thính tin tức quan trọng của Đông Xưởng từ ta."

"Vậy.... vậy thiếp rời khỏi cẩm y vệ thôi..." Lời này vừa nói xong, tự Tả Giai Âm đã cảm thấy đó là lời của con nít. Cẩm y vệ là tổ chức tình báo, và Tả Giai Âm trực tiếp thụ mệnh từ chỉ huy sứ đại nhân, có thể coi là nhân vật hạch tâm, nắm được một lượng lớn tin tức quan trọng của cẩm y vệ. Cẩm y vệ sao có thể để nàng ung dung rời khỏi đó chứ.

Tả Giai Âm nghĩ đến chi tiết này, liền chữa lại: "Hay là hai chúng ta mang theo Phượng Nghi muội muội và nha đầu Phi Yến cùng ra hải ngoại, cả nhà ẩn cư?"

Mạnh Thiên Sở cười cười: "Hiện giờ còn chưa phải lúc trốn đi, chỉ cần chúng ta chưa thành thân, cẩm y vệ chỉ huy sứ Điền Thương sẽ không làm khó nàng."

"Vậy thiếp không cùng chàng ở chung một chỗ nữa rồi sao?"

"Nói ngốc gì thế, trở về Hàng châu chẳng phải hai ta hàng ngày ở bên nhau rồi hay sao? Nàng muốn làm chuyện đó thì dễ dàng quá mà. Hắc hắc..."

Tả Giai Âm tức thời vừa thẹn vừa quẫn, trừng mắt nhìn hắn: "Hừ! Chàng cứ lo nghĩ đến cai chuyện đó không hà!"

Mạnh Thiên Sở thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng như vậy, không khỏi rộn lòng, ôm chầm lấy nàng ôn tồn thêm một hồi rồi mới bỏ qua.

Tả Giai Âm vẫn nằm dựa trong lòng Mạnh Thiên Sở, thở dài một hơi, u buồn nói: "Nếu hai ta không phải là người của Xưởng vệ, chỉ là bá tánh bình dân thì hay biết mấy a."

"Làm bình dân bá tánh thì có gì hay a? Bất kỳ quan nào cũng có thể bức hiếp nàng, gặp quan là phải dập đầu khom người lạy, phục dịch lao lực bất tận, như vậy cũng có phiền não vô cùng. Chúng ta muốn không gặp phiền não nữa cung dễ, chỉ cần Đường Chi Trùy và Điền Thương đồng quy vu tận thì hay biết mấy. Ta cũng tránh khỏi cái lo sau này, nàng có thể thoát ly cẩm y vệ."

Tả Giai Âm nói: "Điền chỉ huy sứ tuy chỉ phái thiếp ngầm li gián Đông xưởng, về biểu hiện thì lại nhất mực khách khí với Đông xưởng, lại không phát sinh quá xung đột trực tiếp gì. Lần này Hán đốc Ninh công công khứ thế, hoàng thượng rất khó quyết sách do ai kế nhiệm, đã từng hỏi qua Điền chỉ huy sứ, chỉ huy sứ đại nhân chỉ xưng tán hoàng thượng minh kiến vạn lý, nhất định có thể tuyển ra người thích hợp, chứ không trực tiếp tỏ bày thái đó."

"Quả nhiên giảo hoạt!" Mạnh Thiên Sở trầm tư, xong ngước đầu nhìn Tả Giai Âm: "Nàng có thật sự hi vọng cả đời làm chồng vợ với ta không?"

"Đương nhiên!" Tả Giai Âm ôm tay hắn, "Thiếp đã là người của chàng rồi, chàng còn hỏi vậy làm gì?"

"Vì ta, nàng có nguyện ý phản lại Điền chỉ huy sứ không?"

Tả Giai Âm ngẩn ra, lắc đầu: "Thiếp không thể, Điền đại nhân và cha thiếp là đồng hương. Khi xưa phụ thân thiếp vô ý đắc tội Ninh công công của Đông xưởng, bị hạ vào đại lao suýt chết đi, là nhờ Điền đại nhân nói lời tốt nên Ninh công công mới tha cho phụ thân thiếp. sau đó, thấy thiếp cơ linh, nên ông ta đã bí mật hấp thu thiếp gia nhập cẩm y vệ, lại cho thiếp làm thiên sư. Do đó, Điền chỉ huy sứ đối với nhà thiếp có ân, thiếp không thể phản lại người."

"Được, ta hiểu rồi. Chẳng trách nàng ở sơn trang cứ khuyên ta hành thích Ôn công công, mục đích là muốn trước khi chết báo đáp ân tình của Điền Thương đối với gia đình nàng, đúng không?"

"Đúng vậy. Ninh công công thân thể không khỏe, chuyện nhượng vị là một sớm một chiều. Trong nhận tuyển kế nhiệm, nếu so sánh ra thì Điền đại nhân hi vọng Đường Chi Trùy kế nhiệm hơn, bỡi vì Ôn Tuyền gian giảo già đời, rất khó đối phó. Do đó, ông ta đã chỉ kỳ thiếp, nếu như có cơ hội thì có thể giúp san trừ Ôn Tuyền, để Đường Chi Trùy làm hán đốc của Đông Hán. Như thế, đối với cẩm y vệ sẽ có lợi vô cùng."

Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Đường Chi Trùy làm Hán đốc thì có lợi cho cẩm y vệ của nàng, nhưng đối với tướng công của nàng là không ổn chút nào. Nàng có biết không, phải Đông hán phiên tử Vương Kim Hoa và Chương Dật Lôi hành thích ta chính là Đường Chi Trùy này. Ôn công công sở dĩ bắt chúng ta là vì tiếp được tin Đường Chi Trùy đã hạ lệnh hễ gặp ta là lập tức giết đi. Đường Chi Trùy giết ta là vì đoạn tuyệt nguồn cung Tiêu diêu tán của Ôn công công, khiến ông ta thống khổ mà chết. Do đó, ta hiện giờ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Đường Chi Trùy. Y nhất định sẽ ra tay sát thủ đối với đảng của Ôn Tuyền, và ta e rằng là kẻ đầu tiên mà chúng định giết."

Tả Giai Âm không nghĩ sâu như vậy, hiện giờ nghe thế, vô cùng khẩn trương: "Tướng công, vậy làm sao bây giờ?"

"Nàng giúp ta giết Đường Chi Trùy, để Ôn công cong làm Hán đốc. Như thế hai chúng ta mới trở về Hàng châu tiêu diêu tháng ngày. Còn về sau này làm sao ứng đối với cẩm y vệ Điền chỉ huy sứ, thì chẳng qua là chút tin tình báo mà thôi, cái đó dễ làm hơn nhiều."

Tả Giai Âm khẽ cắn môi, nhíu mày suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, thiếp giúp chàng, dù gì thì hai kẻ đó ai lên làm Hán đốc của đông hán, đ6í với cẩm y vệ chẳng ảnh hưởng đến gốc rễ được. Đó chẳng qua là sự khác biệt của năm chục bước hay là một trăm bước mà thôi. Điền đại nhân cũng không yêu cầu nhất định phải cản trở Ôn Tuyền lên làm Hán đốc, thiếp giúp chàng cũng không thể coi là chống lại chỉ lệnh."

"Quá tốt rồi! Đa tạ!" Mạnh Thiên Sở ôm Tả Giai Âm ôn một cái thật sâu, hôn mãi cho tới khi nàng thở không ra hơi mới buông nàng ra.

Tả Giai Âm trách: "Chàng là phu quân của thiếp rồi, thân thể của thiếp đã cho chàng hết rồi, cả đời này là người của chàng rồi, còn nói với thiếp lời đa tạ gì nữa. Đường Chi Trùy muốn giết chàng, thiếp đương nhiên phải giúp chàng, cho dù chàng không nói thiếp cũng nghĩ biện pháp ngăn trở hắn. Nói đi, muốn thiếp giúp chàng thế nào?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta nghĩ ra một biện pháp, không biết là được hay không - đối với đấu tranh chính trị ta không giỏi lắm."

"Chàng nói ra nghe thử." Tả Giai Âm nồng nhiệt khích lệ, "Chàng thông minh như vậy, cho dù không phải nghề này, nhưng nghĩ ra cách vẫn cao minh hơn người thường nhiều."

"Cùng không có gì cao minh, ta nghe Ôn công công nói, Đường Chi Trùy dọc đường chặn giết chúng ta, cả hai lần đều bị người của Ôn công công tiêu diệt. Cuối cùng bất đắc dĩ mới giả làm tặc nhân bắt cóc chúng ta. Chủ ý của ta là lời thật nói thật, dùng thân phận thiên sư của nàng đem chuyện Đường Chi Trùy dọc đường ngăn giết chúng ta tố cáo lên hoàng thượng là được rồi."

Tả Giai Âm đắn đó một lúc, nói: "Thoe như thiếp biết, chuyện Đường Chi Trùy và Ôn Tuyền minh tranh ám đấu hoàng thượng đã sớm biết rồi. Đó chẳng qua là chuyện tranh quyền đoạt thế từ cổ tới giờ đều có. Bọn chúng không gây ra chuyện gì lớn thì cũng không cần phải quản làm gì. Thiếp nói ra chuyện này, e rằng hoàng thượng chỉ cười rồi thôi."

Mạnh Thiên Sở mỉm cười: "Chỉ có chuyện đó thôi hoàng thượng khẳng định sẽ chẳng để ý. Nhưng nếu chúng ta ở trong này thêm mắm dặm muối, khiến cho sự kiện này không những dẫn tới sự chú ý của hoàng thượng, mà còn khiến hoàng thượng nổi giận lôi đình, Đường Chi Trùy chẳng phải là gặp xui xẻo rồi hay sao?"

"Vâng, đó là biện pháp hay, nhưng bỏ thêm vào thứ gia vị gì đây?"

"Đương kim hoàng thượng quan tâm nhất là cái gì?"

"Cái đó còn phải hỏi, kim đan trường sinh bất lão đó mà."

"Đúng, chúng ta cứ nhắm vào chuyện này mà khai thác!"

Tả Giai Âm hơi hiểu ra, nhìn Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Ý tứ của tướng công là....?"

"Kim đan trường sinh bất lão có hay không thì không biết, nhưng hoàng thượng hiện giờ dùng nha phiến sống, dược tính phát huy không được một hai. Nhưng như vậy hoàng thượng đã vừa ý lắm rồi. Nàng vào cung dạy hoàng thượng đốt nấu chính nha phiến, rồi dùng dọc tẩu hút, có thể khiến dược tính của nha phiến phát huy đến tám chín phần mười, tăng gia gấp nhiều lần, hiệu quả nhanh... Như vậy hoàng thượng chẳng phải là mừng như hoa nở rồi sao, khẳng định sẽ cho đó là vật chí bảo nữa! Nếu như chúng ta cho hoàng thượng biết Đường Chi Trùy muốn dọc đường giết nàng, không cho nàng tống tặng món bảo bối này cấp cho hoàng thượng, không cho nàng dạy hoàng thượng cách làm chín nha phiến, hoàng thượng sẽ có thái độ thế nào đây?"

Mắt Tả Giai Âm lập tức sáng rực lên, vui mừng nói: "Hoàng thượng không an tâm nhất là luyện xong kim đan có tác dụng duyên niên ích thọ, thậm chí trường sinh bất lão mà không chịu tiến cống người, do đó mới tán đồng kiến nghị của cẩm y vệ chỉ huy sứ Điền đại nhân, để thiếp làm thiên sư để ngầm giám đốc việc luyện chế thuốc. Nếu như hoàng thượng biết có người dám ngăn cản việc tiến cống bảo bối giúp người hút dùng kim đan, khẳng định sẽ đại phát lôi đình."

"Đúng! Cái dọc tẩu này lần trước chúng ta chuẩn bị tiến cống hoàng thượng, nhưng không thể thành. Chúng ta hiện giờ chế tạo ngay một cái mới, do nàng tiến cống cho hoàng thượng, cứ nói là nàng nghiên cứu được ở Hàng châu, dùng cẩm y vệ bát bách lý gia cấp tự thân đưa lên kinh thành, không ngờ Đường Chi Trùy không biết làm sao mà có được tinh tức, dọc đường chặn giết, muốn giết nàng cướp đi bảo bối đó, rất may là Ôn công công biết được tin tức dọc đường bảo hộ, giết người do Đường Chi Trùy phái đến, mới bình an đem bảo bối này dâng lên. Thi thể và vũ khí của thủ hạ tâm phúc của Đường Chi Trùy đều ở trong Ôn phủ, nàng mang theo cũng đến gặp hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định sẽ tin nàng. Hoàng thượng trong cơn thịnh nộ khẳng định sẽ hạ lệnh giam Đường Chi Trùy vào thiên lao tra hỏi. còn vì sao Đường chi Trùy muốn phái người cướp giết, thì chỉ cần đem giam hắn vào đại lao, làm gì có chuyện hỏi không ra. Huống chi Ôn công công sẽ có biện pháp khiến hắn cung khai, chúng ta không cần phải lo lắng nữa."

Tả Giai Âm mừng rỡ: "Biện pháp này hay lắm, Đông hán giỏi nhất là vu khống hãm hại, đặc biệt là tên chưởng hình thiên hộ Đường chi Trùy này. Bây giờ chúng ta cũng vu khống hãm hại lại hắn một lần, để hắn nếm cái khổ đó một chút! Chỉ có điều, lần này e rằng hắn sẽ mất mạng, vì hoàng thượng đã vì kim đan mà không biết đã giết bao nhiêu người rồi."

"Đó chính là điều chúng ta hi vọng a. Hắn không chết, đầu tướng công của nàng không an ổn rồi."

"Vâng, chuyện không thể chần chờ, chúng ta lập tức hành động."

Hai người thương nghị chi tiết hành động xong, Mạnh Thiên Sở bơi thuyền vào bờ, đỡ Tả Giai Âm xuống thuyền, lúc này mặt trời đã lặn.

Hai người trước hết trở về nơi ở, Mạnh Thiên Sở vẻ một bức phác thảo để làm ống điếu hút nha phiến giao cho Tả Giai Âm, lại hỏi một tiểu thái giám, biết Ôn Tuyền hiện giờ không trực, đang ở trong thư phòng.

Mạnh Thiên Sở mang Tả Giai Âm đến thư phòng của Ôn Tuyền. Ôn Tuyền chỉ biết Tả Giai Âm nhất mực ngủ mê không tỉnh, người dưới không dám báo cáo y là Tả Giai Âm đã chết rồi, cho nên hiện giờ y gặp Tả Giai Âm, không cảm thấy lạ gì mấy, chỉ mỉm cười mời họ ngồi.

Ôn Tuyền nói: "Cung hỉ thiên sư, cung hỉ Mạnh huynh đệ. Hai vị hỉ kết lương duyên, quả là cái mừng vạn thiên, hai vị thành thân từ khi nào vậy? Thế mà cũng không chịu cho người ta biết một tiếng, người ta dù sao cũng đòi một vài chung rượu uống mừng chứ a!"

Mạnh Thiên Sở đáp: 'Công công, chuyện này ti chức còn chưa đề thân với Tả gia nữa. Hơn nữa, hiện tại đang là thời điểm khẩn yếu trong sự nghiệp của Ôn công công, ti chức sao lại lo nghĩ đến chuyện riêng chứ."

Nghe lời này, Ôn Tuyền tựa hồ phát giác gì đó, cười hềnh hệch nhưng không tiếp lời.

Mạnh Thiên Sở nói: "Tôi là cũng vừa từ chỗ Vũ Linh thiên sư biết được, nàng ấy đã phát minh ra một loại dọc tẩu, có thể giúp hoàng thượng hút dùng kim đan, nâng cao công hiệu lên mấy lần."

Ôn Tuyền cung tay xá xá: "Vậy à, cung hỉ Vũ Linh thiên sư đã lập đại công, hoàng thượng mà biết được khẳng định long nhan mừng lắm, thưởng tứ thật lớn cho đó."

Tả Giai Âm nói: "Tôi cũng nghe Mạnh gia nói, trên đường chúng tôi gặp phải mấy lần mai phục, đều là do người của tên cẩu tặc Đường Chi Trùy làm. Hắn nhất định là biết tôi định đem dọc tẩu này hiến cấp cho hoàng thượng, cho nên dọc đường chặn đánh, định giết tôi để cướp món bảo bối này! Rất may là Ôn công công biết được tin, phái người đánh tan tặc đảng của Đường Chi Trùy. Nếu không, tôi chết là chuyện nhỏ, lỡ đến việc hoàng thượng phục dùng kim đan mới là chuyện lớn. Đó mới chính là đại tội thập ác bất xá a! Tôi biết được tin này, lập tức cầu Mạnh gia đưa tôi đến bái kiến Ôn công công, cảm ta đại ân cứu mệnh!" Nói xong, Tả Giai Âm đứng dậy nhún mình làm lễ.

Ôn Tuyền luôn miệng nói là không dám đương, trả lại một lễ, nhưng mắt xoáy tròn, thoáng cái đã hiểu đại khái, nhìn Mạnh Thiên Sở cười cười, khen hắn xử lý rất phải.

Tả Giai Âm ngồi xuống nói tiếp: "Tôi hiện giờ đã bình phục, hiện giờ muốn tiến cung diện thánh, định đem chuyện này bẩm báo hoàng thượng, để hoàng thượng tra rõ Đường Chi Trùy vì sao muốn ngăn tôi hiếnbảo bối cho hoàng thượng. Tên Đường CHi Trùy này đại nghịch bất đạo như vậy, khẳng định là có âm mưu gì đó không để cho người biết!"

Ôn Tuyền đương nhiên biết Đường Chi Trùy ngăn giết họ không phải là chặn không cho Tả Giai Âm tiến hiến bảo bối với hoàng thượng. Nhưng Tả Giai Âm vì sao mà nhận định như vậy chứ? Ôn Tuyền già đời sành sõi, lập tức đoán ra đây khẳng định là kế mưu của Mạnh Thiên Sở để giúp đỡ mình, cố ý sắp bày để làm cho Vũ Linh thiên sử hiểu lầm, khiến cho nàng ta tưởng là Đường Chi Trùy nhắm vào nàng mà giết cướp. Mục đích của Mạnh Thiên Sở khi làm vậy, Ôn Tuyền sao lại không biết? Y nghe lời này, lập tức đây chính là một cơ hội cực lớn cả đời không có một để đánh đổ Đường Chi Trùy. Đó là một cơ hội tốt để vu khống hãm hại Đường Chi Trùy, nếu như thành công, có thể triệt để đánh tan Đường Chi Trùy và đảng của y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK