Mục lục
[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người định ra cửa đến phòng ăn, không ngờ thấy ở cổng có một người, chuẩn xác hơn là một công tử, thân hình trung bình, tuổi tương đương Mạnh Thiên Sở. Tuy nói là cách nhau hơi xa, nhưng có thể nói người này rất tuấn tú, khí chất tiêu sái.

Hạ Phượng Nghi nhỏ giọng hỏi: "Người đứng ở cửa nói chuyện với lão Hà đầu là ai thế nhỉ? Tìm phu quân chàng à?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Không rõ."

Hạ Phượng Nghi còn chưa nói tiếp, lão Hà đầu đã vội chạy tới, người kia cũng quay lại nhìn thấy Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi ở xa xa, bọn họ cùng gật đầu chào nhau.

Lão Hà đầu chạy đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, thở phì phò nói: "Vị Từ Vị Từ công tử đó cầu kiến thiếu gia."

Mạnh Thiên Sở hơi bất ngờ, không hiểu vì sao vị Từ Vị này không được thỉnh mà tới, nhìn lại dáng vẻ, hắn nhận ra ngay đó là nam nhân mà Thủy Mộc Nhan một lòng tôn thờ. Xem ra nữ nhân cũng biết háo sắc vậy, Hạ Anh Minh kia dù có nhiều tiền, vàng bạc chất thành núi, thì Thủy Mộc Nhan cũng ngày ngày than vắn thở dài, dõi mắt nhìn về nẻo xa, để rồi cuối cùng kết thúc sự chờ đợi dài dằng dẳng vô vọng này bằng cái chết.

Mạnh Thiên Sở còn đang nghĩ đến xuất thần, Hạ Phượng Nghi đã nói: "Phu quân, chàng nghĩ gì mà ba hồn bảy vía ở trên mây vậy, vị công tử đó còn nhất mực đứng chờ ở cửa kìa."

Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới hồi lại thần, lập tức nói với Hạ Phượng Nghi: "Có quý khách đến, mau đến nhà bếp xem thử, bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn gì đó tinh trí một chút. Đúng rồi, mang thêm mấy vò rượu, mau lên." Nói xong hắn tự thân bước ra nghênh đón khách.

Hạ Phượng Nghi quả là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Thiên Sở nhiệt tình chiêu đãi một vị khách chưa hề quen như vậy, vội quay người đi vào nhà bếp chuẩn bị.

Người đó thấy Mạnh Thiên Sở nhanh chân đến, cũng đoán được mấy phần địa vị của hắn, mỉm cười bước tới.

Mạnh Thiên Sở nói: "Từ công tử, quả thật không ngờ công tử lại tự thân đến đây. Sao trước đó không báo, để Mạnh mỗ phái người tiếp rước."

Từ Vị cười một cách sảng khoái, lộ ra hàm răng đều tăm tấp, đáp: "Cũng tấu xảo thôi. Ta cùng tổng đốc đại nhân vừa khéo từ kinh thành về, liền nghe Tinh Bằng lão đệ nhắc đến Mạnh sư gia tìm ta khắp nơi. Thế là ta không thỉnh mà tự tới, có gì thất lễ mong Mạnh sư gia bỏ qua cho."

Mạnh Thiên Sở miệng thì khách khí, nhưng trong lòng thì tự nhũ không biết vị Từ Vị này rốt cuộc là ai, vì sao lại nói mới cùng tổng đốc đại nhân từ kinh thành trở về, còn cùng Trần Tinh Bằng xưng huynh xưng đệ nữa? Như vậy có thể nói người này nhất định ngụ tại Hàng châu, và còn có địa vị không tệ, trong khi đó bản thân hắn lại chẳng biết gì, giống như sống trong không trung vậy. Điều đáng ghét hơn là Trần Tinh Bằng lại không báo cho hắn một tiếng, rất may là hắn không bảo Trần Tinh Bằng tìm vị Từ Vị này làm gì, nếu không thì xấu mặt rồi.

Mạnh Thiên Sở mời Từ Vị vào đại sảnh, sau đó cho người dâng trà, vừa định lên tiếng thì Hạ Phượng Nghi đã nhẹ nhàng tiến vào, Mạnh Thiên Sở vội giới thiệu: "Đây là tiện nội, còn vị này là Từ công tử."

Hạ Phượng Nghi lập tức bước lên chào, Từ Vị nhận thấy nữ tử này đoan trang xinh đẹp giống như viên ngọc trong đá vậy, vội chấp tay chào: "Trước đó nghe Kha Càn đại nhân không ít lần khen các vị phu nhân đẹp như thiên tiên của Mạnh huynh, hiện giờ gặp mới biết thiên tiên cũng không sánh bằng phu nhân của Mạnh huynh đây."

Hạ Phượng Nghi thẹn cười, chuyển thân nói nhỏ với Mạnh Thiên Sở: "Đã chuẩn bị xong rồi, xem ra bửa trưa này thiếu gia người đơn độc cùng Từ công tử...."

Mạnh Thiên Sở nói: "Cứ gọi hết đến đi, để náo nhiệt một chút, Từ công tử thấy thế nào?"

Từ Vị cười đáp: "Ta rất thích tính cách của Mạnh huynh. Từ Vị ta được người xưng là Từ Phong tử (Từ điên), thường khâu câu nệ tiểu tiết, Mạnh huynh làm như vậy ta thật cao hứng."

Mạnh Thiên Sở cũng không thích cái cách người cổ cứ động một cái lấy Lão tử Mạnh tử ra giáo dục người, gặp phải một người điên cuồng phóng khoáng như bản thân hắn quả không dễ gì, cho nên vừa gặp là có cảm giác hận biết quá trễ.

Mạnh Thiên Sở và Từ Vị nói nói cười cười vào nhà ăn, trên đường Từ Vị hỏi: "Mạnh huynh không biết là tìm Từ mỗ có chuyện gì?"

Mạnh Thiên Sở nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải, nên hàm hồ đáp: "Từ công tử hiện giờ nhậm chức ở đâu?"

Từ Vị xua tay nói: "Từ mỗ bảy lần thi đều không trúng, quả là bất đắc chí lắm a, hiện giờ làm phụ tá nhỏ nhỏ cho tổng đốc Mân CHiết, vừa đọc sách vừa tham dự quốc sự một chút để thỏa chí báo quốc, ai....!"

Mạnh Thiên Sở sau khi nghe Từ Vị trả lời, đột nhiên nhớ lại khi còn học đại học có một vị giáo sư rất già chuyên về logic hình sự thường thích nói về một người ở Minh triều tên là Từ Vị, thường nhắc và nhận xét về người đó rằng: "Tự phụ tài lược, có kỳ kế, đàm việc binh phần nhiều là trúng", xem ra là một kẻ cuồng dã phóng khoáng không sợ ai, một bụng tài hoa. Chỉ có điều kẻ này cả đời bất đắc chí, cuối đời rất thê lương, vừa rồi Từ Vị nói mình bảy lần thi không đâu, xem ra lịch sử có nhắc tám lần thi tám lần rớt là kẻ này rồi! Ai, thật là người đáng thương! Rất tiếc là hắn không dám cho y biết lần thi thứ tám tới đây xem ra là trắng tay nữa thôi.

Mạnh Thiên Sở nghĩ tới đó, không khỏi nhìn lại vị công tử phong lưu phóng khoáng này, ngầm tiếc cho y, lúc sau mới hỏi: "Công tử có quen một nữ tử tến là Thủy Mộc Nhan không?"

Từ Vị biến hẳn sắc mặt, ngừng một chút, đáp: "Đó là một người quen cũ của tại hạ. Mạnh huynh vì sao đề cập đến nàng ta?"

Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: hay cho ngươi còn nói là "người quen cũ", cô nương người ta quả là uổng yêu ngươi và chờ ngươi cả đoạn đời.

Trong lúc nói chuyện, hai người đến phòng ăn, mấy người khác còn chưa tới, nên hai người ngồi xuống nói chuyện trước.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Từ công tử không gặp Thủy cô nương bao lâu rồi?"

Từ Vị ngẫm nghĩ, đáp: "Hơn nửa năm rồi, cụ thể không nhớ nữa. Năm rồi gặp vào mùa hè, sau đó cùng Binh bộ hữu thị lang kiêm Thiêm đô ngự sử Hồ Tôn Hiến Hồ đại nhân đến đông hải một chuyến, Mạnh huynh không nói ta ắt quên luôn, thời gian trồi qua thật là nhanh, chớp mắt đã gần một năm rồi."

Xem ra nam nhân khi chăm lo cho sự nghiệp thì nữ nhân vĩnh viễn là hoa trong nước trăng trong kính, gặp nhau có thể sẽ nhớ ra, qua rồi thì quên hết. Nam nhân trước mắt được người đời sau cho là kẻ kiệt xuất về thư họa đây, thậm chí còn là cố giao của Thích Kế Quang, không ngờ là một kẻ vì đường công danh mà chẳng hề biết một nữ nhân nhất mực ái mộ và chờ đợi y đã hồn về chín suối, không còn ở trên nhân thế nữa rồi.

Mọi người vừa ăn vừa uống, Từ Vị cũng là người háu rượu, nên cùng Mạnh Thiên Sở có nhiều điều để nói. Mọi người ngồi trên bàn rượu cười nói hứng khởi, một bữa cơm không ngờ ăn đến hai canh giờ, chỉ có điều bốn vị phu nhân đã sớm lui ra, chỉ còn lại hai nam nhân mượn rượu bày đề tài.

Hai người cuối cùng cũng chếnh choáng, liền tàn tiệc, mạnh bước ra hậu hoa viên. Mạnh Thiên Sở nói: "Nghe nói dưới bút của Từ công tử hoa điểu rất truyền thần, có thể vẽ cho Mạnh mỗ một bức hoa sen, như vậy là Mạnh mỗ có hứng rồi."

Từ Vị nhướn mắt say mê ly nhìn hoa sen, sau đó nhìn Mạnh Thiên Sở, bảo: "Vừa rồi mới nói có một nửa chúng ta chưa xong chuyện, nếu như huynh đặc biệt tìm ta đến, ta nghĩ huynh không chỉ nhờ ta vẽ vẽ vời vời, uống rượu dăm ba chén cùng huynh thôi đâu ha?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta nghe nói Thủy cô nương rất thích một bài từ, không biết Từ công tử có biết không?"

Từ Vị đọc ngay: "Lang như mạch thượng trần, thiếp tự đê biên nhứ. Tương kiến lưỡng du dương, tung tích vô tầm xử. Tửu diện phác xuân phong, lệ nhãn linh thu vũ. Quá liễu biệt li thì, hoàn giải tương tư phủ?"

Xem ra kẻ này chẳng say cũng chẳng quên, coi như là người có tâm.

Từ Vị đọc xong, liền có chút cảm khái, nói: "Ta nếu như là kẻ có thể cứu nàng ấy thoát li khỏi khổ hải, ta nhất định sẽ không cô phụ ý niệm tương tư này. Nhưng mà..."

Mạnh Thiên Sở mơ màng nhìn hoa sen nở trong hồ, nói: "Qua cầu nại hà, uống chén Mạnh bà, hồng nhan đã là dĩ vãng, dung nhan giờ còn chăng chỉ là truyền thuyết."

Từ Vị là người thông minh như vậy, vừa nghe đã hiểu đại khái, người hơi loạng choạng ngay. Sau khi y vịn được lan can bằng bạch ngọc bên hồ, ngữa cổ cười lớn, sau đó nói: "Ta nên biết huynh tìm ta là phải có chuyện gì rồi, nhưng ta cứ không muốn tin. Đành thôi, đành thôi, trơn trắng đó đây chẳng bận lòng."

Mạnh Thiên Sở cảm thấy lời này có vẻ quen, tử tế nghĩ lại, không ngờ là lời của Cổ Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mông của Tào Tuyết Cần, rất may là hắn không đầu thai vào người Tào Tuyết Cần, nếu không nói không chừng là họ Tào đi copy lời của họ Từ này lắm.

Mạnh Thiên Sở thấy mặt Từ Vị đầy vẻ lạc lỏng và bi ai, cũng không biết an ủi thế nào cho phải, chỉ đứng lặng không nói gì.

Từ Vị bảo: "Một câu nói chơi không ngờ thành sự thật, ta dù sao cũng không thể trở thành người hứa suông."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lời nói chơi gì?"

Từ Vị thở dài một hơi, đáp: "Đúng là Mạnh huynh sống rất thoải mái, nhà to viện nhỏ, cầu treo nước chảy, bế nguyệt tu hoa, tam thê tứ thiếp, nam nhân như thế còn gì bằng? Chứ còn Từ Vị ta thì sao? Ngay cả một lời hứa cũng không thể thực hiện cấp cho nữ nhân mà mình yêu thương."

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta biết có những chuyện ta không nói huynh cũng biết, nói ra huynh càng đau lòng hơn. Nhưng mà, có một thứ ta muốn để lại gian phòng trống đó, nếu chủ nhân của trạch viện đó bán cả khu nhà đi, những thứ đó tự nhiên sẽ biến thành thứ bỏ đi đem quẳng mất, nếu vậy chẳng phải là đáng tiếc lắm sao. Lúc còn sống người ta xem trọng vật đó lắm, tuy nói người đã đi rồi, nhưng vật hoàn lại nguyên chủ cũng là điều phải."

Nói xong, hắn gọi một nha hoàn đứng hầu ở xa xa, sau đó dặn dò vài câu, nha hoàn vội chạy đi ngay, lát sau mang tới một bức họa.

Mạnh Thiên Sở đưa họa trục cho Từ Vị. Từ Vị chỉ mở ra một nửa là gấp lại ngay, giao trả cho Mạnh Thiên Sở, còn bản thân thì hai tay che mặt, vai rung kịch liệt, giống như đang cực lực khống chết tình tự của mình. Nhưng mà, cuối cùng thì y vẫn nhịn không được khóc rống lên.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Từ huynh hãy bớt đau buồn đi, Thủy cô nương kiếp này có hạnh được gặp huynh cũng là một loại phúc khí rồi."

Từ Vị thở dài một hơi, nói: "Nàng ấy đãi ta tình thâm nghĩa trọng, nhưng ta lại cô phụ nàng ấy. Ai.... nếu sớm biết thế, thà rằng đừng biết cho xong."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Huynh vì sao khiến Thủy cô nương tu kiến chỗ ở tại Vãn Hà thôn vậy?"

Từ Vị ngẫn ra, đáp: "Là nàng ấy có lòng, chứ không phải ta có ý đó."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Từ công tử nói lời này có ý gì?"

Từ Vị đáp: "Phượng Hoàng sơn hạ vũ sơ tình, non xanh nước biết, Vãn Hà trong. Một vầng sương mù bay qua nhè nhạ. Mây trắng từ đâu tới, nếu có lòng xin đáp xuống đây. Chợt nghe bên sông vẳng tiếng đàn, trong khổ hàm tình, để ai nghe thế! Sương che mây thu, y ước mà tới. Muốn chờ đàn dứt tìm người khảy. Người đâu thấy, mấy tiếng gió thôi."

Mạnh Thiên Sở vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Có phải là ý từ bài Giang Thành Tử của Tô Thức không?"

Từ Vị gật đầu, đáp: "Hiện giờ thì ta hiểu rồi, khia xưa ta chỉ nói nếu như có một ngày chúng ta có thể hưởng được sinh hoạt như thế thì hay biết mấy, không ngờ nàng ấy để lòng, tìm một chỗ tương đồng với ý trong bài từ mà ngụ lại. Đại khái nàng ta hi vọng sẽ cùng ta sống chung những ngày thần tiên giống như vậy, nhưng ta rốt cuộc đã cô phụ nàng ta rồi!"

Từ Vị chếnh choáng bước đến cạnh hành lang cửu khúc, nhìn một ao đầy hoa sen, rồi ngửa cổ ngâm: "Năm trước đêm trung thu, hoa đăng sáng như ban ngày. Ánh trăng lên đỉnh đầu, người hẹn ước sau hoàng hôn. Năm nay cũng đêm thu, trăng và đèn y cũ. Không nhìn thấy người xưa, nước mắt chan hòa!" Xong y lắc đầu, không ngờ nhún người nhảy vào trong ao, té nước ướt cả áo quần Mạnh Thiên Sở.

Người ở tiền viện nghe trong ao có tiếng động, vội đua nhau chạy tới. Lão Hà đầu thấy có người nhảy xuống ao nữa, liền nói: "Sen cả ao của ta a, còn chờ đến tiết thu làm ngó sen và phấn hoa này nọ cho hài tử của tam phu nhân nữa, trời ơi là trời! Hết bà điên tới ông khùng!"

Mấy người hầu vội vã xuống ao kéo Từ Vị lên. Mạnh Thiên Sở lệnh cho bọn họ mau đưa y đi thay y phục, tạm thời mặc quần áo của hắn, và an bài tỉnh tửu thang cho y uống tỉnh rượu.

Mạnh Thiên Sở thấy lão Hà đầu vẫn còn đứng trên bờ ao lầm rầm tiếc rẻ, liền tới khuyên: "Ngó sen hoa sen vẫn còn mà. Ngươi ta tâm tình không tốt, dù sao cũng phải tìm chỗ để phát tiết một chút chứ? Cái ao này coi bộ tiện lợi quá ha?"

Lão Hà đầu vẫn còn bực mình, phẫn uất nói: "Chẳng phải còn bờ tường cột trụ gì đó sao? Có bản lãnh thì đập đầu vào đó, sao không biết tội cho cái ao của tôi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK