Mục lục
[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc naỳ Mộ Dung Huýnh Tuyết đã từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn qua Mạnh Thiên Sở, nhẹ nhàng gật đầu.

Mạnh Thiên Sở trong lòng cảm thấy ổn, nói: "Tốt lắm, vãn sinh cáo từ trước, có gì tiến triển chúng tôi sẽ thông báo cho đại nhân."

Mấy người đi xuống lầu, Mạnh Thiên Sở thấy kẻ hầu đứng ở cửa, liền hỏi: "Là ngươi đi nha môn báo án?"

Kẻ hầu một mực cung kính địa đáp: "Hồi sư gia, chính là tiểu nhân."

"Ngươi nói sao với người của nha môn?"

"Hồi sư gia, tôi nói tiểu thư nhà tôi đã chết, lão gia muốn người của nha môn đến nhà xem một chút."

Mạnh Thiên Sở gật đầu, hỏi: "Lão gia nhà ngươi bảo ngươi nói làm sao?"

Kẻ hầu e dè nhìn Ngô Triết phía sau Mạnh Thiên Sở, nói: "Tôi... Lão gia nhà tôi đến gọi tiểu thư xuống lầu, nói là trong vườn mát, bảo tiểu thư xuống thêu hoa..."

Ngô Triết không nể mặt quát lớn: "Sư gia hỏi ngươi cái gì ngươi phải trả lời cái đó, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đó?"

"Dạ, lão gia. Lão gia nhà tôi bảo tôi nói, nói là phát hiện tiểu thư chết trong phòng rồi, bảo tôi mau đi gọi người nha môn."

Mạnh Thiên Sở biết Ngô Triết có mặt thì mình đừng mơ tưởng hỏi ra cái gì cả, cho nên đành xoay người thở dài nói lời từ biệt với Ngô Triết.

Đi được vài bước, Mạnh Thiên Sở quay lại thấy Ngô Triết còn đứng ở cửa không vào, liền tùy ý hỏi: "Đại nhân, thiếp thân nha hoàn của lệnh ái tên gọi là gì a?"

Ngô Triết thình lình không kịp phản ứng, thuận miệng đáp: "Hoa Cúc "

Mạnh Thiên Sở chắp tay cáo biệt lần nữa, vừa định đi thì nghe Ngô Triết nói: "Mạnh sư gia. Cái chết của tiểu nữ hi vọng ngươi trịnh trọng đối đãi, tôi không hy vọng nó chết không minh bạch, không minh bạch."

Mạnh Thiên Sở gật đầu, chờ Ngô Triết dừng bước mới vội xoay người rời khỏi Ngô gia.

Trên đường trở về nha môn, tất cả mọi người đều buồn bực.

Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Cái lão lão đầu tử Ngô Triết này thật kỳ quái, huynh coi lão rõ ràng là khuê nữ chết mà không rơi lệ, kẻ hầu thì bộ dạng rất đờ đẫn. Nếu là người tôi nhìn còn tưởng rằng là con gái nhà người khác chết, chẳng có một chút quan hệ nào với Ngô gia bọn họ."

Vương Dịch: "Cái đó còn chưa phải kỳ quái nhất. Lão khẳng định con gái của hắn là tự sát như vậy, sao còn muốn chúng tôi tra cái gì, rằng ai bức bách con gái của lão tự sát chứ? Thật là buồn cười. Lão không phải nói con gái của lão chân không bước ra khỏi nhà sao? Không chừng chính lão là người buộc con gái của chính mình đi tìm chết đó a."

Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy hành động cử chỉ của Ngô Triết có chút kỳ quái, so với người thường quá khác, đột nhiên nhớ tới chuyện Mộ Dung Huýnh Tuyết kiểm tra tình huống ở trong phòng, liền nói: "Huýnh Tuyết nói một chút về tình hình đã kiểm tra xem sao."

Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Bề ngoài thân thể không vết thương, cũng không dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa muội cũng từ trên dấu vết ở cổ cho thấy đúng là treo cổ chết, hơn nữa..."Mộ Dung Huýnh Tuyết đi tới bên cạnh Mạnh Thiên Sở nhỏ giọng nói mấy câu, Mạnh Thiên Sở kinh ngạc hỏi: "Cả cái kia muội cũng kiểm tra?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết che miệng cười trộm mấy tiếng, gật đầu.

Mạnh Thiên Sở không khỏi gật đầu tán thành, vừa rồi có mặt Ngô Triết ở đó, hắn không tiện nói rõ với Mộ Dung Huýnh Tuyết cần kiểm tra những thứ gì. Nếu không Ngô Triết tất nhiên nổi trận lôi đình, cùng hắn liều mạng, nói hắn bôi nhọ danh tiết tiểu nữ vân vân. Cũng may Mộ Dung Huýnh Tuyết đã đi theo hắn thời gian rất lâu rồi, dù còn là một cô nương, nhưng cũng có can đảm nếm thử, học giỏi ham hỏi, không khác xa quá so với các bộ vị mấu chốt cần kiểm tra. Xem ra nha đầu này đi theo hắn rèn luyện ra nghề rồi, cơ trí không ít.

Nghe Mộ Dung Huýnh Tuyết nói Ngô gia khuê nữ vẫn còn giữ thân trong sạch.

Sài Mãnh: " Ngô Triết thật là lớn lối, đừng nói cảnh tượng lúc đó, đạo lý người đi trà lạnh lão phải rõ ràng hơn ai hết, túm cái gì mà túm, nếu không phải có Mạnh gia, tôi..."

Mạnh Thiên Sở cười ha ha mấy tiếng, vỗ vỗ bả vai Sài Mãnh, nói: "Nhịn, nhẫn, người tôi dù sao cũng có con gái chết, tâm tình không tốt, bốn người chúng tôi đều bị lão làm cho sặc, ngươi đừng để ý làm chi."

Sài Mãnh nghĩ thầm sư gia đường đường là một Đầu lĩnh Đông xưởng thế mà vậy. Người không biết tự nhiên không hiểu được chức đầu lĩnh này uy phong thế nào, nhưng y biết rất rõ ràng. Có người ở Đông xưởng lăn lộn cả đời mà không nhất định phải là gì cả. Nhưng Mạnh Thiên Sở bất quá hai mươi mấy tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn y một hai tuổi, thế mà đã là nhân vật số 1 Hàng Châu Đông xưởng. Ngoài mặt thì vị sư gia này chỉ giả vờ làm cảnh, không tỏ vẻ chút nào, chứ nếu đổi lại nếu là người khác của Đông xưởng, đại khái sớm muộn gì cũng nhiễm tính. Nghĩ đây, y càng kính Mạnh Thiên Sở hơn, thưa: "Đúng là tính tình của Mạnh gia ngài thật tốt, lần sau lão còn như vậy đối với ngài, tôi trực tiếp ném xuống lầu."

Mọi người nghe thế cùng cười.

Đang nói, thì họ chạm mặt một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, to lớn mập mạp, cằm nổi hai tầng, bên cạnh có bé trai chừng chín, mười tuổi, bộ dạng rất gầy. Hai người vừa nói vừa cười hướng bên này đi.

Mộ Dung Huýnh Tuyết lấy tay khuỷ tay đụng đụng Mạnh Thiên Sở, Mạnh Thiên Sở hội ý, đi ra phía trước, cười nói: "Bảo Nhi, sớm như vậy tôin học rồi?"

Bảo Nhi không nhận ra bốn người đối diện, liền núp ở phía sau cô nương kia. Cô nương cũng cảnh giác nhìn bọn Mạnh Thiên Sở, dẫn nam hài đi đường vòng.

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Hoa Cúc, chúng tôi cũng mới từ nhà ngươi ra, là lão gia nhà ngươi mời chúng tôi tới. "

Hoa Cúc vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi, liên tục khoát tay, Bảo Nhi thấy Hoa Cúc vậy, liền hỏi: "Cúc Hoa tỷ tỷ, tỷ đang làm gì đó? Tỷ biết những ca ca tỷ tỷ này sao?"

Mạnh Thiên Sở biết Hoa Cúc nhất định không nói cho Bảo Nhi chuyện đã xảy ra trong nhà, nếu không Bảo Nhi sẽ không cười nói dọc đường tới giờ.

Mạnh Thiên Sở nhìn sang Hoa Cúc, rồi đi tới trước mặt Bảo Nhi, hòa ái bảo: "Tự nhiên là biết, nếu không chúng tôi làm sao biết cháu gọi Bảo Nhi, còn cô ấy gọi là Hoa Cúc, là thiếp thân nha hoàn của tỷ tỷ cháu?"

Bảo Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy nói cũng đúng, liền gật đầu, tất nhiên không sợ nữa.

"Các ngươi đến nhà chúng tôi làm cái gì? Nhà chúng tôi đã rất lâu không có khách rồi? Tại sao không chờ tôi mà trở lại đây?"

Mạnh Thiên Sở cười cười, nói: "Chúng tôi còn có chuyện, cho nên đợi không được ngươi về nhà, lần sau nhé?"

Hoa Cúc dắt tay Bảo Nhi: "Thiếu gia, chúng tôi hay là mau về nhà coi sao. Chậm trễ, lão gia đánh cho đó."

Bảo Nhi thấy Mạnh Thiên Sở là khách trong nhà, đang cao hứng, sao có thể bỏ được đi, nên đẩy tay Hoa Cúc ra, tức giận nói: "Mỗi lần tỷ tỷ tới đón tôi không bao giờ thúc dục tôi, lần sau để cho tỷ tỷ tới đón tôi tốt hơn."

Mạnh Thiên Sở méo miệng, lộ nụ cười giảo hoạt, nhìn qua Mộ Dung, sau đó hỏi: "Tỷ tỷ của em thường đón em sau giờ học, lúc về vui vẻ lắm hả?"

"Đúng vậy. Tỷ tỷ hiểu rõ em nhất, còn mua đồ chơi làm bằng đường cho em ăn, có lúc còn mời các đồng bạn ở trường đến cùng nhau."

Mạnh Thiên Sở: "Thế ngày nào đó nếu như tỷ tỷ xuất giá rồi, Bảo Nhi cùng tỷ tỷ tách ra có phải là không nỡ không a?"

Bảo Nhi: "Tỷ tỷ nói, tỷ sẽ không lập gia đình, tyỷ muốn cả đời coi chừng em dùm cha mẹ."

Hoa Cúc nói: "Thiếu gia, van cậu. Không ngoan rồi, chúng tôi không nên chọc cho lão gia tức giận."

Mạnh Thiên Sở: "Tốt lắm, Bảo Nhi nghe cúc Hoa tỷ tỷ trở về đi thôi, sau này ca ca tới tìm em chơi nữa."

Bảo Nhi có chút lưu luyến, nhưng sợ cha tức giận, nghe Hoa Cúc nói nhiều nên tâm tình không tốt, đành biết điều nghe theo.

Sài Mãnh nói: " Ngô Triết lão nhi đang nói láo."

Mạnh Thiên Sở: "Đúng vậy, tôi xem lão sở dĩ bảo chúng tôi nhất định phải tra ra hung thủ, đại khái lão biết được thứ gì đó."

Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Vậy lão biết nhưng không nói?"

Mạnh Thiên Sở: "Có thể bởi vì không thể nói. Cho nên mới khiến chúng tôi cảm thấy kỳ quái, chờ một chút..."

Mạnh Thiên Sở vội vàng gọi Sài Mãnh đi gọi ngăn Hoa Cúc lại, sau đó để cho Sài Mãnh mang Bảo Nhi đi mua đồ chơi làm bằng đường. Hắn có chút chuyện phải hỏi Hoa Cúc ngay, nếu không qua hôm sau lại hỏi e rằng hoặc là không trả lời thật, hoặc là căn bản đã lên tiếng rồi.

Mạnh Thiên Sở thấy Hoa Cúc trong bộ dáng khẩn trương, liền khẽ cười bảo: "Tôi chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu thôi rồi cho về ngay, được không?"

Hoa Cúc ngập ngừng: "Ông... ông muốn hỏi tôi cái gì?"

Vương Dịch ở một bên nói: "Hỏi ngươi chính là Mạnh sư gia của nha môn, ngươi phải xưng hô Mạnh gia, nhớ chưa?"

Mạnh Thiên Sở thấy Hoa Cúc càng thêm sợ hãi, liền nhẹ nói: "Không gì đáng ngại, tôi chính là hỏi một chút thôi, tiểu thư ngươi buổi trưa sau khi ngủ dậy, ngươi một mực hầu hạ bên cạnh sao?"

"Dạ... Tất nhiên."

Mạnh Thiên Sở: "Nói cho tôi nghe một chút những gì ngươi đã nhìn thấy?"

"Hoa Cúc trông chừng chờ tiểu thư tỉnh lại, sau đó hầu hạ tiểu thư rửa mặt. Tiểu thư rửa mặt xong vẫn còn quá nóng, nên đi mở cửa sổ, lúc ấy tôi đang thu xếp giường chiếu cho tiểu thư, cho nên không đi mở."

"Sau đó thì sao?"

Hoa Cúc cắn cắn đôi môi, len lén nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, hồi lâu mới lên tiếng: "Tiểu thư mở cửa sổ, đột nhiên hét to một tiếng, sau đó ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, tôi vội vàng đi qua, tới trước cửa sổ xem, không nhìn thấy cái gì, chỉ thấy Thầy của Bảo Nhi từ ngõ hẻm cửa sau đi vào sân trường tư thục."

"Thầy của Bảo Nhi?"

Hoa Cúc gật đầu.

"Thầy của Bảo Nhi bao nhiêu tuổi, cùng tiểu thư nhà ngươi có quen biết sao?"

"Dạ, là lão đầu nhi khô quắt, người rất tốt, đối với Bảo Nhi cũng tốt, tiểu thư nhà tôi thường xuyên đi đón Bảo Nhi, có cùng tiên sinh chào hỏi, coi như là biết."

"Ngươi nhìn thấy tiên sinh lúc đó rồi tiên sinh có nhìn thấy ngươi không?"

Hoa Cúc lắc đầu: "Không, tôi cũng chỉ thấy một bóng lưng, bởi vì ngày ngày đi đón Bảo Nhi, cho nên chỉ nhìn bóng lưng cũng biết."

Mạnh Thiên Sở suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Hai ngày này ngươi cảm thấy tâm tình của tiểu thư như thế nào? Có cái gì không vui không?"

"Không a, sáng sớm tiểu thư vẫn cùng tôi cùng nhau ở trong sân luyện chữ học hành, tôi không nhìn ra tiểu thư có cái gì mất hứng."

"Tiểu thư còn chưa đính hôn sao?"

"Tôi nói với ông rồi ông đừng nói cho lão gia là Hoa Cúc nói cho Mạnh gia nha."

Mạnh Thiên Sở kiên quyết gật đầu.

"Một năm trước chuẩn bị định với một nhà, là một công tử con một người làm quan ở phủ Hàng Châu, nhưng tiểu thư nghe nói người nọ bất học vô thuật, cả ngày sống phóng túng, tướng mạo cũng vô cùng xấu xí, cho nên không chịu. Nói là nếu định hôn sự rồi sẽ chết cho lão gia cùng phu nhân thấy. Lão gia cùng phu nhân kết hôn mười năm mới sinh được tiểu thư, mười năm sau lại mới sinh Bảo Nhi, cho nên thường ngày rất sủng ái. Mọi việc coi như xong, sau có người nào nhắc đến hôn nhân, tiểu thư đều nói mình còn nhỏ, không muốn lập gia đình, cho nên coi như xong."

Mạnh Thiên Sở: "Lão gia không cho tiểu thư theo tiên sinh học viết chữ sao?"

"Từ trước có một, nguyên nói là dạy cho Bảo Nhi, lão gia để cho tiểu thư cùng học, sau tiên sinh dạy không tới một năm, nhiễm phong hàn chết rồi."

"Tiên sinh bao nhiêu tuổi?"

"Không biết, dù sao sánh với Lão gia nhà tôi còn muốn già hơn chút ít."

Lúc này, Sài Mãnh mang theo Bảo Nhi trở lại, Bảo Nhi cao hứng nhảy nhảy mừng rỡ, trên tay còn cầm lấy que kẹo đồ chơi làm bằng đường.

Mạnh Thiên Sở: "Tốt lắm, Hoa Cúc mau đưa Bảo Nhi về nhà đi."

Hoa Cúc nghe xong, giống như được đại xá vậy, vội vàng nắm tay Bảo Nhi dắt về nhà.

Sài Mãnh nói: "Tôi mới vừa rồi hỏi Bảo Nhi một chút, tỷ tỷ của nó thật quả thật là trừ thỉnh thoảng đi đón nó về nhà một chút, còn bình thường ở trong nhà, nơi nào cũng không đi, ngay cả mẹ đi dâng hương cũng cảm thấy người quá nhiều, nói là nam nam nữ nữ không chút kiêng kỵ, thỉnh thoảng còn có người mượn dịp đông người sờ tay này, cho nên tỷ tỷ của nó cũng không đi."

Mạnh Thiên Sở: "Xem ra thật đúng là một cô gái giữ mình trong sạch, ta nghe Hoa Cúc nói, trong lòng đại khái đã có chút căn cứ. Đi, đến trường tư thục xem một chút."

Mấy người chỉ mất chốc lát là đến cửa tư thục, thấy một kẻ hầu mới vừa quét dọn xong, cầm cây chổi định đi vào trong, Vương Dịch vội vàng tiến lên, kẻ hầu thấy Vương Dịch trong trang phục bộ khoái liền sợ hết hồn.

Vương Dịch: "Tiên sinh có ở đây không?"

Kẻ hầu khẩn trương lắc đầu, nói: "Tiên sinh hôm nay có chút không thoải mái, tan học sớm đã đi rồi."

Mạnh Thiên Sở: "Không thoải mái?"

Kẻ hầu: "Dạ, tôi xem tiên sinh có hơi hoảng hốt, sắc mặt hết sức không tốt, mới vừa rồi lúc ra cửa, ngay cả cánh cửa cũng không vượt qua được, còn bị té một cái, các ngài nhìn, ở chỗ này này, may là tôi đở được."

Bọn Mạnh Thiên Sở nhìn theo hướng kẻ hầu chỉ, thật ra thì cánh cửa cũng không cao, xem ra tiên sinh kia thật sự không khoẻ rồi.

Mạnh Thiên Sở: "Tiên sinh thường ngày thân thể như thế nào?"

"Cũng tốt."

"Ngươi cảm thấy tiên sinh là người như thế nào, đối với con nít có tốt không?"

"Các vị hỏi chuyện này để làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK