Mục lục
[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trụ tử gần đây có vẻ gần gủi với Hồng cô nương quá ha?"

Hồng cô bị Mạnh Thiên Sở khen mê tít cả người, nên không đề phòng gì đáp: "Huynh ấy mấy ngày nay ở chỗ tôi, ở mấy ngày rồi trở về rồi."

Mạnh Thiên Sở cố ý hỏi: "Hôm nay ngày mấy rồi nhỉ? Coi đầu óc ta tệ chưa kìa!"

Hồng cô vội vã đáp: "Hôm nay là ngày 9 tháng 9, tôi còn nhớ ngày 6 Trụ tử đến ở chỗ tôi, hôm qua mới về nhà."

Mạnh Thiên Sở tính toán lại thời gian, Ngọc Lan xem ra là bị hại vào ngày 5, ngày 6 phát hiện thi thể, Trụ tử ngày 8 trở về Ngọc Lan thôn, cũng chính là ngày hôm qua, còn Hồng cô nói Trụ tử từ ngày 6 đến ở chỗ cô ta, vậy ngày 5 Trụ tử ở chỗ nào đây?

Mạnh Thiên Sở nói: "Không đúng a, Trụ tử nói ngày 5 đến ở chỗ cô, Hồng cô xem ra là nhớ sai rồi."

Hồng cô khẳng định: "Không sai đâu, sáng ngày mồng sáu thì đến, chúng tôi còn chưa dậy nữa mà, nhân vì ngày đó vừa khéo là ngày tôi phát tiền cho các cô nương." Nói xong, Hồng cô phát hiện mình nói hớ, vội vã nhìn Mạnh Thiên Sở cười áy náy, không nói gì nữa.

Mạnh Thiên Sở giả vờ không hiểu, nói: "Cũng phải, vậy tốt, chờ lần sau ta thỉnh Hồng cô uống rượu, hiện giờ ta có chuyện, không quấy rầy Hồng cô mua đồ nữa. Tại hạ cáo từ!"

Hồng cô thấy Mạnh Thiên Sở muốn đi, liền vội nói: "Hay là công tử đến chỗ tôi ngồi chơi, tôi không bạn đâu, không bận chút nào."

Mạnh Thiên Sở không quay đầu, quẳng lại một câu: "Thôi khỏi, để ngày khác."

Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo quay về ngõ hẻm, không ngờ chỉ thấy Vương Dịch ngồi một mình trên đất, trên đầu còn chảy máu. Mạnh Thiên Sở vội bước tới xem xét, thấy vết thương không lớn, rất giống như bị côn hay gì đó đánh vào.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trụ tử làm hả?"

Vương Dịch gật đầu, CHu Hạo đỡ y lên, Vương Dịch vừa sờ đầu vừa ảo não nói: "Hôm nay thật là mất mặt quá rồi, làm bộ đầu nhiều năm như vậy mà lại để cho tên giết heo đánh ngất."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Hắn sao lại đánh ông thành ra thế?"

Vương Dịch đáp: "Hai người đi xong, hắn nói hắn ở trong đại lao đói suốt cả đêm, muốn ăn gì đó. Chỉ trách tôi nãy lòng thương xót, vừa khéo thấy người bán đậu phụ mặn gánh gánh qua, liền bảo y dừng lại bán cho Trụ tử hai chén. Người bán đậu phụ vừa để gánh xuống, Trụ tử đã ngồi xuống xem người ta múc. Tôi thấy hắn có vẻ đói thật, nên không để ý, chuyển thân nhìn về phía thiếu gia. Ai ngờ.... tôi lúc đó bị hắn đánh ngất, khi tỉnh lại thì chỉ có mình tôi ở đây."

Mạnh Thiên Sở nói: 'Xem ra hắn dùng đòn gánh của gánh hàng đánh ông rồi, dường như không nặng lắm."

Vương Dịch nghiến răng nghiến lợi nói: "Coi tôi bắt được hắn xong thu thập hắn thế nào, thật là đáng ghét mà."

Mạnh Thiên Sở nói: "Xem vết thương, với sức mạnh của Trụ tử thì hắn mới chỉ dùng đến ba phần lực, nếu không thì một côn này đánh xuống còn gì là cái sọ khỉ của Vương Dịch ông nữa."

Vương Dịch hỏi: "Hiện giờ làm sao đây?"

Mạnh Thiên Sở nói: "Cái tên Trụ tử này không thể coi thường. Hắn nói dối chúng ta, vào đêm Ngọc Lan chết, hắn không hề ngủ qua đêm chỗ các kỹ nữ, sáng hôm sau hắn mới tới."

Vương Dịch hỏi: "Vậy hiện giờ không biết hắn chạy đi đâu rồi, chúng ta làm sao tìm hắn đây? Hay là báo lên trên ra lệnh truy nã?"

"Không kịp đâu." Mạnh Thiên Sở đáp: "Tên tiểu tử này ta thấy rất có hiếu, cho dù có bỏ trốn thì cũng sẽ nhờ người gửi thư về cho mẹ, hoặc là tự thân mạo hiểm trở về một chuyến. Chúng ta cứ thủ gần cái thôn đó, hắn nhất định nhịn không được quay trở về."

Vương Dịch sờ sờ cái đầu còn chảy máu, nói: "Vậy tốt!"

Vương Dịch trở về nha môn, an bài mấy người đến Ngọc Lan thôn lẻn mai phục, sau đó án chiếu sự an bài của Mạnh Thiên Sở, cho người lén theo dõi Hồng cô, vì có thể Trụ tử sẽ liên hệ với nữ nhân này.

Mạnh Thiên Sở rãnh rỗi không có gì làm, liền trở về nhà tìm Tả Giai Âm đánh cờ. Hai người ở dưới lương đình vừa bày cờ xong, đang chuẩn bị so tài một trận, thì thấy Ôn Nhu một mình đi ngang qua lương đình. Mạnh Thiên Sở nhớ tới lời đối thoại của cô nàng và nha hoàn tối qua, trong lòng có chút thương xót, liền hỏi: "Sao thấy ta mà không chịu nói tiếng nào đã đi rồi?"

Ôn Nhu bấy giờ mới dừng bước, nhún mình chào chúc phúc Mạnh Thiên Sở, nói: "Ôn Nhu không thấy phu quân và mợ ba, thật là có lỗi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ta đang cùng Giai Âm định đánh cờ, tài cờ của nàng thế nào a?"

Ôn Như có vẻ cả kinh, không ngờ Mạnh Thiên Sở lại nói với mình những lời như vậy. Kinh ngạc xong rồi cô nàng lập tức cười ngay, cao hứng chạy vào trong lương đình. Tả Giai Âm vội nhường chỗ cho Ôn Nhu. Ôn Nhu cũng không khách khí, ngồi xuống ngay. Tả Giai Âm liền qua ngồi cạnh Mạnh Thiên Sở.

Ôn Nhu nói: "Thiếp ba tuổi đã được cha thỉnh sư phụ về chuyên dạy cho rồi, phu quân không sợ thua Ôn Nhu à?"

Mạnh Thiên Sở ha hả cười lớn, nói: "Đánh trước một ván rồi hẳn hay, nhưng mà, ta nói trước nghe, nếu thua thì phải đến Tiên Khách cư bày một bàn mời thỉnh mọi người đó nha."

Ôn Nhu khó khăn lắm mới thấy Mạnh Thiên Sở nói nhiều với mình vài câu, tự nhiên là cao hứng, hơn nữa chuyện mời khách đối với Ôn Nhu chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần Mạnh Thiên Sở quan tâm, bảo cô nàng làm cái gì cô nàng cũng chịu.

Ôn Nhu đáp: "Không thành vấn đề, chẳng phải chỉ là thỉnh khách hay sao? Còn chưa biết ai thỉnh ai nữa mà."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Được a, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Ôn Nhu cao hứng gật đầu, nói với Tả Giai Âm: "Mợ ba à, mợ gọt cho ta mấy trái đào, rồi mang thêm chút điểm tâm."

Tả Giai Âm gật gật đầu, đứng dậy định lê bụng bầu bước đi, Mạnh Thiên Sở lập tức sầm mặt. Ôn Nhu đang đi xong nước cờ đầu tiên, phát hiện Mạnh Thiên Sở cả nửa ngày cũng không đi, ngẩn đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn như vậy, lập tức biết mình làm sai chuyện gì, vội vã nói: "Thật xin lỗi, thiếp quen nói vậy rồi, quên mợ ba đã là người sắp lâm bồn, coi thiếp thật không phải a, để thiếp tự đi, thiếp tự đi ngay."

Cô nàng không muốn cơ hội tốt như vậy lại để cho Mạnh Thiên Sở quay trở lại làm mặt lạnh với mình, nên nói xong đứng dậy nhanh như con thỏ chạy biến mất dạng, Tả Giai Âm muốn ngăn cũng không ngăn kịp.

Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho Tả Giai Âm ngồi xuống. Tả Giai Âm nói: "Cô ấy lớn muội nhỏ, cái đó cũng không có gì."

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta chính là muốn cải cái tính tiểu thư ỷ thế hiếp người của cô ta đó. Nàng và Phượng Nghi đều là con nhà đại gia khuê tú, đâu có đê tiện gì so với cô ta, sao không thấy Phượng Nghi đối vậy với nàng, và sao không thấy nàng đối vậy với Phi Yến chứ? Ta không tin là không cải đổi tính tình đó của cô ta được."

Tả Giai Âm cười nói: "Cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi, huynh phải cho cô ấy thêm chút khuyến khích đó."

Mạnh Thiên Sở bảo: 'Đừng có nói tốt cho cô ta, tối hôm qua ta còn nghe cô ta nói chuyện với nha hoàn, rằng cô ta lén phi cáp truyền thư với gia đình. Nàng giúp ta lưu ý dùm, khi nào đó chúng ta bắt con bồ câu của cô ta xuống, coi cô ta viết thư nói xấu chúng ta với gia đình cái gì."

Vừa lúc đó thì Ôn Nhu đã chạy trở lại, theo sau là ba người hầu, mỗi người đều bưng cái mâm trong tay.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Coi kìa, cô ta còn nói tự thân mang tới, thế mà như vậy đó, thật khiến người ta phát rầu mà."

Tả Giai Âm len lén cười.

Ôn Nhu chạy đến lương đình, nói: "Thiếp đã bảo nhà bếp dọn đồ cho ba người chúng ta ăn, mang cho thiếu gia một chén rồng khoanh tay, cho Giai Âm một cái trứng khuấy đường, nghe nói món đó rất bổ, còn cho thiếp một chén chè hạt sen."

Tả Giai Âm vội lên tiếng cảm ơn.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trên tay ba người hầu này bưng cái gì đó?"

Ôn Nhu cười nói: "Hai người không biết, thiếp gần đây hay ăn lắm. Thiếp bảo bọn họ dọn cho chúng ta một ít trái cây, còn có các món điểm tâm nữa. Thiếp còn bảo nhà bếp làm thêm món chân gà và móng heo. Thiếp sợ chuẩn bị ít, hai người chưa ăn tới thì thiếp đã ăn xong rồi... ha ha ha.."

Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu vui vẻ như vậy, bất nhẫn nói một câu: "Nàng hôm nay có thể khi muốn ăn mà còn nghĩ đến dọn cho Giai Âm như vậy, kỳ thật ta phải nên khen nàng."

Ôn Nhu nghe thế đỏ mặt không biết nói sao.

Mạnh Thiên Sở tiếp: "Nhưng trong nhà không phải chỉ có ba chúng ta, còn người khác thì sao? Sao nàng không nghĩ tới?"

Ôn Nhu nghe thế thè lưỡi ra, vội bảo mấy người hậu đặt đồ xuống chuẩn bị rời khỏi đó: "Các người bảo nhà bếp một tiếng, rằng nhớ mang cho đại phu nhân và mợ tư chút đồ ăn ưa thích nha."

Nói xong, Ôn Nhu ngồi xuống, nói: "Phu quân, bắt đầu đi."

Một canh giờ sau, trên lương đình đã vây đầy người. Mọi người đều nín thở, an tĩnh xem Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu đắm mình trong trận chiến không khói lửa này.

Lúc này trên bàn của Ôn Nhu bày đầy rác, vỏ trái cây và hạt ít nhất hơn mấy chục mảnh, trên tay cô nàng còn có một trái đào to, vừa ăn vừa suy nghĩ.

Mạnh Thiên Sở cười khổ nói: "Ôn Nhu đại tiểu thư à, nước này cô đã nghĩ cả buổi rồi, sao mà suy nghĩ lâu dữ vậy?"

Ôn Nhu miệng nhai nhồm nhoàm, nói hàm hồ không rõ: "Đừng có giục thiếp, bước quan trọng như thế này tự nhiên là phải nghĩ lâu rồi."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta hay là về phòng ngủ thẳng một giấc, cô từ từ nghĩ nha." Nói xong giả vờ định đứng dậy.

Ôn Nhu lập tức kéo tay áo hắn: "Không được đi, thiếp đã nghĩ ra rồi." Nói xong đi bước tiếp theo.

Bên cạnh có người buột miệng "ai" một tiếng, Mạnh Thiên Sở nhìn qua, lập tức cười lớn: "Ha ha ha, Ôn Nhu, mau lên, nên cho người dưới đến Tiên Khách cư đặt chỗ sẵn đi rồi, nhớ là ta muốn ăn món cá chua tây hồ tươi nhất đó nha." Nói xong đi tiếp bước kế đánh cộp.

Ôn Nhu lập tức tái hẳn mặt, bản thân đã bị dồn vào chỗ không còn đường lui, chỉ còn có nước nhận thua mà thôi.

Thua cờ tuy nhiên buồn, nhưng cô nàng thấy Mạnh Thiên Sở cao hứng như vậy, cũng không thấy khó chịu gì, rộng rãi nói: "Mời thì mời, đâu có gì đâu mà sợ." Sau đó gọi một nha hoàn lại dặn vài câu, nha hoàn cao hứng đi ngay.

Ôn Nhu nói với mấy người hầu và nha hoàn còn lại: "Tối nay không cần gác đêm hay trực gì nữa, tất cả cùng đi, nhị phu nhân ta hôm nay muốn mời tất cả, để miễn thiếu gia các người nói ta keo kiệt."

Mọi người nghe thế đều nhảy lên reo hò.

Ôn Nhu nói xong liền cao hứng trở về phòng tắm rửa thay y phục, dẫn nha hoàn của mình đi ngay.

Tả Giai Âm, Hạ Phượng Nghi, Phi Yến ngồi ở lại với Mạnh Thiên Sở tại lương đình.

Phi Yến nói: "Kỳ thật nhị phu nhân rất tốt."

Hạ Phượng Nghi gật đầu: "Đúng vậy, so với trước tốt hơn nhiều rồi. Gần đây tuy còn ít nói chuyện với bọn thiếp, nhưng đã không làm phiền gây chuyện ác đức gì."

Tả Giai Âm chỉ gật gù, không lên tiếng.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Cô tả có cái tính tiểu thư đó quả là không tốt. Ích kỹ, nhỏ nhen, lòng báo phục mạnh, lại còn mẫn cảm. Đáng ghét nhất là cô ta quá ác độc, chuyện một người không nên làm nhất là lúc nào cũng muốn dồn người ta vào chỗ chết, đó là điều không hay nhất."

Tả Giai Âm hỏi: "Thiếu gia chẳng phải thường nói cải biến dù sao vẫn tốt hay sao? Ai mà lại chẳng có khuyết điểm?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta cảm thấy ba người nàng không có."

Ba người nghe hắn nói vậy, không biết đáp sao.

Hôm sau.

Mạnh Thiên Sở dẫn mọi người đến Ngọc Lan thôn, đến cửa thôn thì thấy Lâm Nhược Phàm đang ẵm trong lòng đứa nhỏ khoảng ba tuổi chơi.

Mạnh Thiên SỞ bước tới. Lâm Nhược Phàm đang chơi đùa với đứa bé rất vui, thấy hắn tới nét cười trên mặt vẫn không vơi đi, nhún người chào hắn.

Mạnh Thiên Sở thấy Lâm Nhược Phàm cao hứng như vậy, liền hỏi: "Đây có phải là đứa bé Thụy nhi của nhị phu nhân nhà cô không?"

Lâm Nhược Phàm gật đầu, sau đó nói với Thụy nhi: "Thụy nhi, chào Mạnh gia."

Thụy nhi bi bô gọi: "Mạnh gia!"

Mạnh Thiên Sở cao hứng hỏi: "Cô sao mang hài tử ra cửa thôn chơi vậy?"

Lâm Nhược Phàm đáp: "Sáng sơm tộc trưởng cùng trưởng thôn ra ngoài rồi. Thụy nhi đòi cha, cho nên đòi em mang ra cửa thôn chờ cha về."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tộc trưởng và thôn trưởng đi đâu mà sớm vậy?"

Lâm Nhược Phàm đáp: "Nói là vì chuyện của Ngọc Lan, rằng trước đó thượng thư định lập cho Ngọc Lan cái trinh tiết bài phường gì đó, không ngờ trong thôn có người phản đối, len lén viết thư cho quan trên. Quan trên tra xuống, đòi bọn họ đến huyện thành nói rõ tình hình."

Lâm Nhược Phàm hỏi Mạnh Thiên Sở: "Nghe nói Trụ tử chạy trốn rồi, vậy Ngọc Lan có phải là y giết không?"

Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Các người sao biết Trụ tử chạy trốn?"

Lâm Nhược Phàm đáp: "Người trong thôn đều biết hết rồi, tối qua em nghe đại thiếu gia trong nhà nói, rằng Trụ tử giết Ngọc Lan rồi chạy rồi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Đại thiếugia? Đại thiếu gia nào thế?"

Lâm Nhược Phàm đáp: "Chính là tướng công của đại tiểu thư con tộc trưởng nhập chuế (ở rễ, lấy họ nhà vợ) về a. Mạnh gia ngài xem ra là đã gặp rồi mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK