Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hay, hay lắm!

Lão Hoàng đế hai tay vỗ long ỷ, đứng bật lên, mặt ửng hồng, quá to:

- Cho dù khi ta còn sống không thể hoàn tất được thì sao nào. Ta sẽ là người khởi xướng Vạn Lý Trường Thành này.

Phe cánh của An Vương đã biết âm mưu của mình bị thất bại. Ngân lượng trong quốc khố đều dành cho xây dựng Vạn Lý Trường Thành, thì làm gì còn để mà tu sửa hoàng lăng được nữa. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, đều liếc mắt, phẫn nộ với thư đồng chết tiệt này.

Thấy Hoàng đế đã hạ quyết tâm thì không còn ai dám phản bác được nữa. An Vương liếc nhìn Triệu Tử Văn một cái, lại nói:

- Hoàng thượng, lúc này nam đinh của Đại Kinh ta rất thưa thớt. Lấy đâu ra nhân lực để xây dựng Trường Thành?

Sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống, lại nhìn thấy Triệu Tử Văn mặt không hề đổi sắc thì đột nhiên thấy nhẹ nhõm, cười nói:

- Vương đệ đừng vội. Hạ Văn còn lời chưa nói hết đâu. Hạ Văn, trẫm xem ra ngươi vẫn bình chân như vại, chắc là đã có dự tính từ trước rồi. Ngươi có biện pháp gì?

"Lão Hoàng đế cứ như con giun trong bụng mình vậy. Làm sao lão biết là mình có biện pháp chứ nhỉ?" Triệu Tử Văn nghi hoặc tiến lên phía trước, nhìn lên thì thấy lão Hoàng đế thần tình thân mật tươi cười đang nhìn hắn.

Triệu Tử Văn khẽ bước vài bước, cười nói:

- Hiện giờ Đại Kinh có vài chục vạn con em quân đội Giang Nam, nhưng đáng tiếc đều là thư sinh văn nhược, căn bản là không thể tác chiến được trên chiến trường. Chi bằng để cho bọn họ đi xây dựng Trường Thành, coi như là một hình thức luyện binh đi. Luyện được một thời gian thì sẽ vào chiến trường, lại để tân binh đến xây dựng Trường Thành. Làm như vậy không chỉ có thể rèn luyện được tướng sĩ, nâng cao được chiến lực của quân đội, hơn nữa lại có thể xây dựng được Trường Thành. Từ đó cứ tuần hoàn kế tiếp nhau, một ngày nào đó, Trường Thành liên miên ngàn dặm cuối cùng sẽ đứng vững trên quốc thổ Đại Kinh ta.

Văn võ bá quan chỉ nghe đến thế đã biết việc này trăm phần trăm là có thể hoàn thành được rồi. Lấy sức lao động từ quân đội, Đại Kinh chỉ cần xuất chút tiền bạc. Không thành mới lạ!

Tô Thức không khỏi cảm thán, nói:

- Triệu tướng quân này thật là một kỳ nhân. Đến cả Vạn Lý Trường Thành mà hắn cũng có thể nghĩ ra được. Thật sự là không hề câu nệ lề thói cũ, suy tư rất giỏi.

Tần Quán mỉm cười, nói:

- Đúng là như thế. Hiện giờ đám đệ tử ở Giang Nam đều là loại thư sinh văn nhược. Hoàng thượng căn bản là không thể tùy tiện đẩy bọn họ ra chiến trường được. Kế sách này của Triệu tướng quân không chỉ có thể rèn luyện được đám thư sinh văn nhược này, lại có thể xây dựng được Trường Thành ngăn cản thế tiến công của Hung Nô, càng làm cho Đại Kinh ta lưu danh thiên cổ. Chuyện tốt thế này, Hoàng thượng không thể không đáp ứng được rồi.

Lý Cách Phi ở phía sau hai người, khẽ nói:

- Hôm nay nghe được một lời của Triệu tướng quân, còn hơn mười năm khổ đọc sách thánh hiền.

Đang ở trong triều nên đương nhiên không thể lớn tiếng ồn ào được, chỉ lặng lẽ nói thầm với nhau. Tiếng nói chuyện của ba vị đại nhân đã ép xuống cực bé, không để ai nghe thấy được.

- Nói rất đúng. Đại Kinh ta sẽ là người khởi xướng cho Vạn Lý Trường Thành này, để cho muôn đời sau đều biết công tích của Đại Kinh ta.

Lão Hoàng đế rất kích động, đến nỗi mặt đỏ bừng, đôi mắt đục ngầu cũng tràn đầy tinh quang, cao giọng nói.

Hoài Vương cũng có chút kích động. Vạn Lý Trường Thành nhất định có thể làm cho muôn đời sau ghi nhớ sáng kiến của Đại Kinh, lại càng lưu ý đến Đại Kinh trong sử sách. Làm như thế, mỗi một vị tổ tiên của Đại Kinh đều có thể lưu danh thiên cổ, sống mãi muôn đời. Là con cháu của hoàng tộc, lão sao có thể không hưng phấn được chứ? Lão vội vàng nói:

- Hoàng thượng anh minh!

Tần Quán và Tô Thức cầm đầu đám đại thần vội vàng nhất tề quỳ xuống, hô lớn:

- Hoàng thượng anh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

An Vương cố đè nén lửa giận, hồi lâu không thể lên tiếng được, chỉ đành dẫn đầu đám quan viên theo phe mình quỳ xuống hô to lão Hoàng đế anh minh.

- Thế thì cứ quyết định như vậy đi.

Hoàng đế mỉm cười nói:

- Hỏa tốc ra chỉ dụ, trong vòng ba ngày phái các tướng sĩ Giang Nam đang luyện binh đến phương Bắc để xây dựng Trường Thành. Cử Binh bộ Thượng thư Hứa ái khanh giám thị.

Hoàng đế lão gia tử này nhanh như vậy đã đáp ứng rồi sao? Triệu Tử Văn suy ngẫm tinh tế liền hiểu được ý tứ của lão Hoàng đế này. Lão nguyện làm người khởi đầu, mặc dù quốc khố trống rỗng, xây dựng Trường Thành là chuyện làm không xong được, nhưng cứ để binh lính Giang Nam từ từ xây dựng. Trường Thành rườm rà cứ để lưu lại cho người đời sau kiến tạo nốt. Lão chỉ cần là người dẫn dắt kỳ tích này mà thôi. Như thế cũng đã đủ để lão lưu danh muôn đời rồi.

- Vi thần tuân mệnh!

Binh bộ Thượng thư Hứa đại nhân thuộc phe An Vương, gặp phải đại cục đã định thế này thì căn bản không có biện pháp kháng chỉ, đành phải quỳ xuống nhận mệnh bằng vẻ mặt đau khổ.

Một chiêu này thật hoàn hảo, không ngờ là lão Hoàng đế lại quá thông minh, vừa lúc nhân cơ hội này phái Binh bộ Thượng thư thuộc phe An Vương đi phương Bắc, làm tan rã một phần thế lực của An Vương ở trong triều. Triệu Tử Văn không kìm nổi thầm cười trộm trong lòng.

Binh bộ Thượng thư Hứa đại nhân này vốn quản lý Bộ Binh. Điều khiển đại quân đương nhiên là do lão thực hiện. An Vương cơ bản là không thể cự tuyệt được, sắc mặt xanh mét đứng đó. Bất quá, lão tâm cơ thâm trầm, sắc mặt tái mét lướt qua rất nhanh, lại lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên.

Việc xây dựng Trường Thành ở phương Bắc, đơn giản chỉ là kết nối những đoạn Trường Thành rời rạc lưu lại từ thời kỳ Chiến Quốc vào làm một thể thống nhất, tạo thành một hình thế liên miên không dời. Hung Nô đương nhiên không dễ dàng vượt qua được. Có điều là những Trường Thành lưu lại từ thời Chiến Quốc và những tòa thành từ Khang triều lưu lại cũng chỉ là một vài tòa thưa thớt. Một khi muốn xây dựng Vạn Lý Trường Thành, con đường đó nhất định sẽ vô cùng gian nan.

Hiện giờ Hung Nô xuôi nam, sẽ phải vượt qua mấy con đường. Chỉ cần bắt đầu xây dựng Trường Thành ở những nơi bọn họ bắt buộc phải đi qua, tạo thành một thể thống nhất thì Hung Nô sẽ rất khó công phá. Cho nên, nhất định phải làm tốt việc phòng thủ khi Vạn Lý Trường Thành còn chưa được xây dựng hoàn thành, để cho binh lính Giang Nam sớm thực hiện nhiệm vụ gian nan này.

Đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế tràn đầy vẻ hưng phấn. Thái độ không còn sự ủ rũ mà lại phấn chấn khác thường. Nhìn quét qua văn võ bá quan dưới đại điện, nói: - Còn có việc gì phải khải tấu nữa không?

- Hoàng thượng, thần đệ còn có việc cần khải tấu.

An Vương vừa mới lui về lại bước ra lên tiếng, ôm quyền nói với lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế lập tức nhướn mày, hiển nhiên là lo lắng không biết An Hưng này lại có âm mưu gì. Trong mắt Hoàng đế có vẻ thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói:

- Nói đi.

An Vương không để ý tới điều đó, thản nhiên nói:

- Khải tấu Hoàng thượng, thần đệ phải buộc tội Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân tham ô, nuốt riêng ngân lượng của quốc khố.

Tham ô kho ngân? Một tiếng này khiến cho văn võ bá quan vô cùng kinh ngạc. Nếu tội danh này đã được định thì sẽ phạm tội chết và tịch biên gia sản toàn gia. Đây không phải là chuyện nhỏ, mọi người sao có thể không kinh hãi được?

Hộ bộ Thượng thư chưởng quản thuế má, hộ tịch, quân nhu, lương thưởng của các đại thần trong cả nước, cũng đồng thời quản lý cả ngân lượng của quốc khố. Nếu trộm tham ô kho ngân thì quả thực là chuyện rất dễ dàng. Nhưng Hộ bộ Thượng thư này là bạn tốt của Tần đại nhân và Tô đại nhân, phẩm cách không cần phải nói, tuyệt đối sẽ không làm những việc như thế. Nhất định chuyện này là do An Vương vu oan hãm hại ông ta.

Lão Hoàng đế đương nhiên là sẽ không tin tưởng được chuyện này. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân đứng phía sau Lý Cách Phi, lạnh lùng nói:

- Nghiêm ái khanh, có chuyện này không?

Nghiêm đại nhân này tuổi xấp xỉ như Tô Thức, mặc một bộ lam bào cổ tròn, chòm râu bạc trắng thật dài, nhưng hơi xanh xao vàng vọt, có vẻ là già quá rồi. Lão vội vàng bước lên, quỳ xuống nói:

- Lão thần chưa bao giờ làm những chuyện trộm cắp như thế này. Là có người vu cáo hãm hại lão thần. Xin Hoàng thượng minh giám!

- Hoàng thượng, lão thần cũng có thể lấy tính mạng ra đảm bảo. Nghiêm đại nhân tuyệt đối không làm những việc như thế.

Tô Đông Pha và Nghiêm đại nhân là anh em kết nghĩa, nhất thời kích động vội vàng quỳ xuống bên cạnh Nghiêm đại nhân, ôm quyền nói.

- Hoàng thượng, vi thần nguyện ý lấy tính mạng ra đảm bảo!

- Hoàng thượng, vi thần nguyện ý lấy tính mạng ra đảm bảo!

Tần Quán và Lý Cách Phi lập tức làm theo Tô Thức, quỳ gối bên cạnh Nghiêm đại nhân, bảo vệ sự trong sạch của lão.

Các đại thần cùng đồng minh với Tô Thức đều quỳ xuống đảm bảo cho Nghiêm đại nhân, chứng minh sự trong sạch của Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân.

Trong cơn hoạn nạn mới thấy được chân tình. Nghiêm đại nhân nhìn các vị đại nhân đều quỳ rạp xuống đất mà vô cùng kích động, rơi lệ nói:

- Tạ ơn tương trợ của các vị đại nhân!

Triệu Tử Văn nhìn thấy cảnh đó mà trong lòng ấm áp. Chuyện đấu tranh đen tối trong triều đình, không ngờ là cũng có những tình cảm quan liêu chân thành và tha thiết đến vậy.

An Vương cười nhạo nhìn bọn người Tô Thức đang quỳ trên mặt đất. Hoài Vương thì bất động thanh sắc, đứng một bên. Dù sao, ông ta ủng hộ lục Hoàng tử, còn bọn Tô đại nhân lại ủng hộ Bát Hoàng tử. Đạo bất đồng thì khó lòng tương trợ. Có điều là tâm địa Hoài Vương rất khoan hậu, cũng không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, trợ Trụ vi ngược.

Lão Hoàng đế vui mừng nhìn mấy vị đại thần đang quỳ xuống, lại quay sang, hỏi An Vương:

- Vương đệ, ngươi có chứng cớ gì không? Nếu như ngươi ngậm máu phun người, cũng đừng trách trẫm không niệm tình cảm máu mủ trị tội ngươi.

Hoàng đế đang uy hiếp An Vương đừng tiếp tục âm mưu nữa, nhưng An Vương mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói:

- Thần đệ sao có thể dễ dàng vu hãm đại thần trong triều được. Thần đệ đương nhiên là có chứng cớ. Xin Hoàng thượng cho phép thần đệ triệu kiến một người.

Có người làm chứng ư? Lão Hoàng đế lập tức cảm thấy không ổn. Nhưng chuyện hôm nay đã đến mức độ ầm ĩ thế này rồi, đối mặt với bá quan văn võ bên dưới, lão còn có thể tránh né được nữa sao? Vì thế, lão vung tay lên, nói:

- Truyền cho đòi.

An công công thấy vậy thì lập tức bước xuống đại điện. An Vương nhỏ giọng nói một bên tai, An công công lập tức hô to ra phía ngoài đại điện:

- Truyền quản gia Nghiêm phủ, Nghiêm Thành lên kiến giá.

Quản gia của Nghiêm phủ? Tần Quán và Tô Thức nghe xong kinh hãi, trừng mắt như rớt cả tròng ra ngoài.

Nghiêm đại nhân thì run run lắc đầu, nói:

- Không thể như thế được. Nghiêm Thành đối với ta rất trung thành và tận tâm cơ mà.

Sự tình đột biến khiến cho những người theo phe Tô Thức trở tay không kịp. Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng. Chẳng ai ngờ được là quản gia Nghiêm phủ sẽ đứng ra làm chứng được cả. Nếu như tìm được cả vật chứng nữa thì Nghiêm đại nhân khó mà cãi lại được rồi.

Đôi mắt An Vương lóe lên thần sắc giả tạo, nhưng thoáng qua rất nhanh, không ai nhận ra được. Có thể thấy được tâm cơ của An Vương thâm trầm và ác độc đến mức nào.

Một lát sau, một vị quản gia xấu xí từ bên ngoài đại điện đi vào, tay chân run rẩy, quỳ mọp xuống đất, hô to:

- Thảo dân Nghiêm Thành tham kiến Hoàng thượng Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Lão Hoàng đế hé mắt nhìn quản gia Nghiêm phủ đang quỳ dưới đại điện, ôn hòa nói:

- Ngươi chính là quản gia của Nghiêm phủ ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK