Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu nha hoàn đang ở bên cạnh châm trà sau khi nghe được, liền bưng khuôn mặt đỏ bừng chạy đi, Triệu Tử Văn khẽ liếc thân ảnh tiểu nha hoàn nọ vừa rời khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, lời nói lỗ mãng vừa rồi của hắn chính là muốn dọa cho “Thiết thính khi” (chiếc máy nghe trộm) này chạy đi, hiển nhiên là hắn không hề thích có người ở bên cạnh mình làm gián điệp.

Triệu Tử Văn lại thấy ba người Mã Chí Viễn cách đó không xa vẫn chưa có rời đi, mà ba người bên này cũng không rời đi, chẳng lẽ họ đang chơi trò giằng co? Liền nghi hoặc hỏi: "Hạng đại ca, các ngươi như thế nào còn chưa đi, sẽ không phải là vì muốn chờ ta cùng đi chứ!"

Hạng Tử Hiên liếc mắt nhìn Mã Chí Viễn, sau đó đánh tiếng cười nói: "Ai kêu câu nói lãng tử trên bờ cát của Hạ Văn ngươi khi trước , không cẩn thận bị người ta theo dõi, ha ha. . ."

Nguyên lai là như vậy, hiện tại ba tên này cùng đến chính là muốn báo thù a, cũng may là Hạng Tử Hiên là người trọng nghĩa khí, ở lại đây chờ mình, Triệu Tử Văn vỗ một cái lên vai Hạng Tử Hiên, có chút cảm kích nói: "Đa tạ Hạng đại ca, vậy chúng ta đi thôi."

Mã Chí Viễn oán hận nhìn liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn rời đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi trốn được lúc này, nhưng liệu có trốn được cả đời không, một ngày nào đó ta chắc chắn hảo hảo giáo huấn ngươi."

Một bên Dư Minh Kiệt âm hiểm cười nói: "Không cần chờ ngươi tới giáo huấn, tự nhiên sẽ có người đi giáo huấn hắn ."

"A? Đây là có ý gì, chẳng lẽ hắn còn có những cừu gia khác?" Mã Chí Viễn kỳ quái nói.

Dư Minh Kiệt gật gật đầu: "Ân, hắn đắc tội tỷ tỷ của ta, ngươi nói hắn sẽ có kết quả tốt sao chứ?"

Mã Chí Viễn nhớ tới cái tên bộ khoái đồng tính luyến ái kia cũng không khỏi rùng mình một cái: "Nguyên lai là nàng, cái kia Hạ Văn chỉ sợ sẽ rất thê thảm a, ha ha. . ."

Bốn người ra tới ngoài cửa Quần Phương Các, phát giác Mã Chí Viễn ba người không có đuổi theo, liền đều tự rời đi, trước khi đi Hạng Tử Hiên còn không quên vỗ một cái lên vai Hạ Văn nói: "Hạ Văn, về sau nếu có chuyện gì, nhớ tới tìm ta."

Triệu Tử Văn gật gật đầu, đã là huynh đệ thì không cần nhiều lời làm gì, kế đó cùng Hạng Tử Hiên cáo từ, rồi theo Hạ Văn Đăng hồi phủ .

"A? Ta nhớ rõ đã thổi tắt ngọn đèn a, chẳng lẽ là có kẻ trộm?", Triệu Tử Văn đứng ở ngoài phòng của mình kỳ quái nói.

Triệu Tử Văn sợ là có người nghĩ muốn chơi hắn, vì thế im ắng đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước vào trong phòng, chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh đang ghé đầu nằm ngủ trên bàn của hắn, Triệu Tử Văn vừa nhìn thấy lập tức đã biết được là ai, lắc đầu thở dài: "Nhất định là nha đầu ngốc này không có về phòng, mà một mực ở trong phòng chờ ta."

Hắn nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Hạ Bình, hàng lông mi thật dài của nàng khẽ rung động mấy cái, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, thấy một khuôn mặt tười cười xấu xa hiện lên, nhất thời vui vẻ nói: "Hạ Văn, chàng đã về rồi!" Hạ Bình hướng ra phía ngoài nhìn lại, mới phát giác lúc này trời đã về khuya, muộn như vậy mà hiện tại nàng lại cùng hắn cô nam, quả nữ ở chung một phòng,không khỏi cảm thấy xấu hổ cùi gằm mặt xuống.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Hạ Bình, Triệu Tử Văn véo nhẹ một cái lên mũi ngọc của nàng, cười mắng: "Nha đầu ngốc này, đã trễ như vậy mà nàng còn không trở về phòng, lại chạy tới đây làm gì?

Hạ Bình còn ưỡn bộ ngực sữa của mình lên, ra vẻ việc mình làm là hợp tình hợp lý nói: "Ta ở đây chờ chàng trở về, để coi xem chàng có bị người ta dụ dỗ, câu dẫn đi không."

Triệu Tử Văn thật sự là dở khóc dở cười, cười mắng: "Ta chẳng phải đã nói là đi lấy tiền sữa bột sao, muốn câu dẫn cũng phải là tiểu hồ ly nàng câu dẫn a."

Hạ Bình yêu kiều sẵng giọng nói: "Ta mới không phải tiểu hồ ly tinh, về sau không cho phép chàng lại đi gặp nàng, bộ dáng của nàng ta đích thực rất câu nhân."

Triệu Tử Văn cũng bất đắc dĩ, tiểu nha đầu này cái gì cũng quản a, đành phải miễn cưỡng đáp: "Được rồi, dù sao tiền sữa bột của chúng ta cũng đã tới tay a."

Nhớ tới tiền sữa bột kia, Hạ Bình cúi đầu liếc nhìn bộ ngực sữa của mình, trong lòng không phục nói, ta mới không kém cỏi như vậy, ta hiện tại tuổi còn nhỏ, tương lai khẳng định không cần phải mua sữa bột.

Triệu Tử Văn ngáp một cái nói: "Đã trễ thế này, nàng còn không quay về a, ta muốn đi ngủ ", nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của tiểu nha đầu này nhưng hắn lại không nhịn được đùa cợt nói: "Không bằng đêm nay nàng cùng ta ngủ đi."

Hạ Bình do dự nửa ngày, hai má ửng đỏ gật gật đầu: "Ân."

"A!" Cô nàng này điên rồi sao, không ngờ đáp ứng ở lại cùng ta ngủ? Triệu Tử Văn chạy nhanh tới lôi kéo tay áo của nàng thất kinh nói: "nàng đừng tới đây a, ta còn chưa có gả cho nàng ."

Phì! Hạ Bình khẽ gắt, yêu kiều sẵng giọng nói: "Là chàng chưa có lấy ta, với lại không phải chính chàng kêu người ta ở lại ngủ cùng chàng sao? Chán ghét!"

Triệu Tử Văn chính là chỉ muốn đùa một chút, khiến nàng hiểu bọn họ hiện tại không thể ngủ chung, nhưng hắn lại nhớ tới mình mỗi đêm đều là chăn đơn gối chiếc, cảm giác cô đơn đó khiến hắn quả thật rất muốn có người ở cùng, liền ngập ngừng thử hỏi: "Nàng thật sự muốn ở lại ngủ cùng ta chứ?”.

"Ân, nhưng chàng phải hứa không được làm mấy chuyện xấu đó, bằng không ta sẽ…." Hạ Bình biết không hợp quy củ, nhưng nàng đã tự định cùng tên thư đồng đáng ghét này cả đời, mỗi đêm đều muốn nhớ đến hắn, nhớ tới vẻ tịch mịch cô đơn khi đó của hắn, nàng chỉ hy vọng có thể ôm Hạ Văn, nhưng là cũng không nghĩ sẽ cùng hắn có hành động vượt quá giới hạn.

"Bằng không nàng sẽ đi nói cho Đại tiểu thư biết sao? " Triệu Tử Văn có chút trêu chọc nói.

Hạ Bình cũng biết hắn không thích Đại tiểu thư, nhưng lại bởi vì mình nên ngày đó mới bị Đại tiểu thư đá xuống hồ hoa sen, cho nên có chút chột dạ nói: "Ta mới không muốn nói cho Đại tiểu thư biết, nếu như chàng muốn khi dễ ta, ta liền đi nói cho phu nhân."

Hiện tại lại biến thành phu nhân, nha đầu kia rốt cục chỉ muốn tìm người cảnh cáo mình, Triệu Tử Văn đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tùy nàng vậy!"

Nhớ tới cùng người xấu này ngủ chung giường, khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên nhẹ giọng nói: "Ân, vậy chàng mau thổi tắt đèn đi a."

Khuôn mặt thanh tú của Hạ Bình đỏ bình như ánh bình minh, hàng mi con vút, đôi mắt diễm lệ, lúc này dưới ánh nến lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, Triệu Tử Văn nhìn tới tâm thần rung động, cười cười rồi thổi phù một cái làm tắt ngọn đèn.

Trong bóng đêm, Triệu Tử Văn cùng Hạ Bình ngủ chung giường, nhưng lại không có nói cái gì, giờ phút này trong lòng hắn cảm thấy hưng phấn cùng khẩn trương, không khỏi thầm mắng mình, Triệu Tử Văn, ngươi *** còn tỏ vẻ ngây thơ xử nam a, ngươi cùng lão bà ngày trước đã ngủ cùng không biết bao nhiêu lần, hiện tại chỉ là ngủ cùng một tiểu cô nương một đêm, không ngờ khẩn trương như vậy, thật sự là dọa người a!

Hạ Bình có vẻ cũng rất khẩn trương, đôi vai mảnh khảnh có chút khẽ run rẩy, trong giây lát, nàng đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn.

Hành động này cũng khiến Triểu Tử Văn không khỏi hoảng sợ, nghĩ đến Hạ Bình thật sự động tình, khi hắn định có chút cử động, lại nghe nàng mở miệng nói: "Hạ Văn, ta mỗi ngày buổi tối cũng rất sợ hãi , mỗi đêm đều đã mơ thấy có thật nhiều người đuổi giết ta, ta thật sự rất sợ. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK