Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại ca, huynh có cho rằng ca ca sẽ đỗ cống sĩ trong cuộc thi này không?

Đôi mắt của Bảo Nhi khẽ nhấp nháy, nàng lo lắng khẽ nói.

Kỳ thi Hội lần này được tổ chức vào tháng ba, so với dự kiến thì trì hoãn mất một tháng cho nên các sĩ tử ở khắp nơi chắc hẳn là đã chuẩn bị kỹ càng. Về phần tên Lý Thiên Chính này có thể thi đậu được hay không, Triệu Tử Văn cũng không dám nói chắc. Nhưng mà đây là chế độ khoa cử truyền thống, thể hiện bút lực văn chương, xem ra đây chính là sở trường của Lý Thiên Chính.

Quan viên bộ Lễ chính là người chủ khảo cho kỳ thi hội này. Người nào đứng đầu bảng sẽ được vinh danh là “Hội nguyên” còn người nào trúng cử nhân thì sẽ là “Cống sĩ” sau đó sẽ tiếp tục được tham gia kỳ thi Đình. Thi Đình chính là đỉnh cao của cuộc thi tuyển chọn hiền tài. Hoàng đế sẽ là người đích thân tới đó để phát thẻ cho các Cống sĩ đã đỗ kỳ thi Hội.

Làm sao biết được tên Lý Thiên Chính này có lấy được tư cách Cống sĩ hay không nhưng Triệu Tử Văn vẫn an ủi tiểu ny tử này”

- Các ca của muội trong bụng chứa đầy văn chương, đậu Cống sĩ có lẽ chẳng là gì với hắn!

Lý Thiên Chính dù sao cũng là ca ca ruột của Bảo Nhi, là thân nhân của nàng ở trên thế gian này. Nàng cảm thấy đau lòng khi trước kia ca ca đổi xử với mình như vậy, nhưng vẫn luôn quan tâm đến gã. Chuyện này quả là có hơi mâu thuẫn.

- Đại ca, thật vậy à?

Tiểu ny tử này mừng rỡ nói:

- Nếu ca ca thật sư thi đỗ, mẫu thân và phụ thân ở dưới suối vàng biết được chắc hẳn cũng sẽ yên lòng mà nhắm mắt.

Nha đầu này xem ra vẫn một mực quan tâm đến ca ca của mình. Triệu Tử Văn khẽ lau nước mắt của Bảo Nhi rồi nở ra một nụ cười tươi, không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Đạt được danh hiệu Cống sĩ còn phải vượt qua kỳ thi Đình nữa. Con đường của Lý Thiên Chính còn dài, Triệu Tử Văn không lo rằng gã không thi đậu mà lo rằng phẩm hạnh của gã không đoan chính, những tật xấu trước kia không chịu sửa đổi. Lúc trước gã vì hám lợi mà ép đang tâm ép Bảo Nhi đi lấy chống! Nếu như gã tiếp tục mang tính tình này đi làm quan thì thật không may cho dân chúng.

Triệu Tử Văn thấy dáng vẻ đáng thương động lòng người của Bảo Nhi cộng với việc niệm tình gã trước đây đã cứu mạng hắn mới ra tay giúp đỡ chứ nếu không thì đã sớm hờ hững không để ý tới. Hơn nữa, thi đậu hay không đậu vẫn còn là một vấn đề, việc làm quan vẫn còn quá sớm để nói.

- Khó trách được Bảo Nhi tỷ tỷ muốn đi cùng chúng ta, hóa ra là đi gặp ca ca của mình.

Hạ Bình chớp chớp đôi mắt to, nhìn Lý Bảo Nhi cười hì hì.

Bảo Nhi liếc trộm Triệu đại ca, xấu hổ cúi đầu xuống. Nữ tử Hạ Bình này thật đúng là tự vạch áo cho người ta xem lưng. Triệu Tử Văn trừng mắt lườm nha đầu ăn nói không biết cố kỵ gì này.

Thấy thần sắc của Triệu Tử Văn, Hạ Bình lập tức hiểu ra mình đã nói sai rồi. Nàng thè thè lưỡi, ôm lấy cánh tay của Bảo Nhi rồi nói:

- Bảo Nhi tỷ tỷ, không cần phải nghĩ luẩn quẩn chuyện này nhiều làm gì!

Bảo Nhi gật đầu cười cười. Có lẽ trong nụ cười của nàng đang ẩn chứa một điều đau khổ. Là huynh muội thân thiết với nhau, thì làm sao có thể thù hằn mãi được. Triệu Tử Văn hiểu rõ điều này cho nên trong lòng thầm quyết định sẽ xem biểu hiện sau này của Lý Thiên Chính về sau đã rồi tính. Bởi vậy hắn mới lưu tâm đến ông anh vợ này.

Bảo Nhi cùng với đại ca đã bái thiên địa, từ nay về sau chính là người của Triệu gia. Bảo Nhi từ nhỏ đã được học tam tòng tứ đức cho nên không tính toán với đại ca. Nàng biết ca ca mình tính tình không tốt, sau này nàng sẽ cố gắng khuyên giải, đợi khi ca ca mình đổi tính thì có lẽ đại ca mới chịu nhận hắn.

Hạ Vũ Tình cảm thấy không khí có vẻ không được tốt lắm liền dịu dàng nói:

- Bảo Nhi muội muội, muội không ra ngoài chợ mua thức ăn sao? Bây giờ chúng ta cùng nhau đi nào!

Khuôn mặt của nàng chuyển sang nhìn Triệu Tử Văn lại nói tiếp:

- Tử Văn, huynh có đi không?

Triệu Tử Văn còn phải bận việc nên mỉm cười nói:

- Các nàng đi thôi, ta còn có việc phải làm.

- Đại ca, huynh còn có việc phải làm, vậy huynh mau đi đi, chúng muội mua xong đồ ăn sẽ trở về phủ.

Bảo Nhi nhu thuận khẽ nói.

Triệu Tử Văn ghé vào sát tai tiểu ny tử này khẽ nói:

- Tối nay ở trong phòng đợi đại ca, nhớ rõ đừng có đóng cửa lại.

Biết là mình đã làm cho đại ca không vui nhưng khi nghe thấy đại ca nói lời xấu xa này hai má Bảo Nhi vẫn ửng đỏ lên. Nàng vừa thẹn vừa mừng dịu dàng nói:

- Đại ca, muội chờ huynh quay trở lại.

Thấy khuôn mặt Bảo Nhi hơi ửng đỏ, Hạ Vũ Tình biết rằng tên bại hoại này đang đùa giỡn với nàng cho nên liền hừ lạnh nói:

- Chàng chỉ biết khi dễ Bảo Nhi và Hạ Bình, mau đi làm chuyện của chàng đi!

Đại tiểu thư này thật đúng là không nể tình gì cả. Triệu Tử Văn cười hắc hắc bước đi. Sau khi bước đến gần Đại tiểu thư, hắn dừng lại rồi khẽ nói bên tai nàng:

- Hay là Đại tiểu thư hôm nay cũng ở trên giường Bảo Nhi chờ ta quay lại được không?

“Cái tên đăng đồ tử vô sỉ này!” Đại tiểu thư giơ bàn tay nhỏ nhắn lên định đánh. Thế nhưng Triệu Tử Văn rất nhanh nhẹn tránh khỏi nắm tay nhỏ của nàng, cười ha hả đi về phía xe ngựa của Tô Thái sư.

“Cái đồ phóng đãng này chỉ toàn có những ý định xấu xa”. Hạ Bình ở bên cạnh nghe được câu hỏi hắn dành cho Đại tiểu thư thì má phấn ửng đỏ lên, sau đó liền nói:

- Đừng để ý tới huynh ấy. Ba người chúng ta mau đi chợ mua thức ăn.

- Đúng vậy, Vũ Tình tỷ tỷ, bây giờ chúng ta mau đi thôi!

Bảo Nhi đã được giải quyết khúc mắc ở trong lòng cho nên vui vẻ nói.

Ba vị tiểu thư liền nắm tay đi tới chợ.

- Triệu tiểu ca, tiểu ca thật sự là có phúc khí!

Triệu Tử Văn vừa lên ngựa, Tô Thức đã cười nịnh.

Triệu Tử Văn đảo mắt nói:

- Tô Thái sư, bảo phu xe mau đánh xe đi, để Hoàng thượng chờ cũng là điều không hay!

- Tô Tứ, đi thôi!

Tô Thức lớn tiếng gọi phu xe.

Xe ngựa bắt đầu lộc cộc đi hướng tới phủ của Bát Hoàng tử.

Đình đài lầu các, ban công thủy tạ được ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống mặt hồ, làm nổi bật hình ảnh ban công thủy tạ của phủ Hoàng tử lên trên mặt nước, xem ra có vẻ vô cùng ưu nhã. Triệu Tử Văn đứng ở cái cầu hình vòm trong hồ nước của phủ Hoàng tử ngắm nhìn lầu các ở phía xa xa.

Tô Thức đưa hắn nơi này sau đó quay về phủ Thái sư, để hắn lại một mình chờ Hoàng đế triệu hồi.

- Triệu đại nhân!

Một thanh âm trong trẻo từ trên mặt hồ truyền đến! Triệu Tử Văn nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, thấy có một chiếc thuyền đầy hoa mộc lan đi về phía hướng này, đứng đầu thuyền chính là An công công. Y vui vẻ thân thiện gọi hắn nói:

- Triệu đại nhân, mời lên thuyền.

Chiếc thuyền gỗ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh lầu các. Triệu Tử Văn cũng thuận thế bước lên trên thuyền, An công công vội vàng thi lễ nói:

- Nô tài ra mắt Triệu tướng quân!

Danh vọng hôm nay của Triệu tướng quân ở Đại Kinh khó có người nào có thể so sánh được. An công công nịnh nọt hành lễ càng cho thấy địa vị cao sang của Triệu Tử Văn.

Chiếc mộc thuyền dập dềnh lướt đi đến gần thủy tạ. Lão Hoàng đế đang ngồi bên trong đó, bên cạnh có những cao thủ địa nội hộ vệ.

Sắc mặt lão Hoàng đế càng ngày càng tái nhợt. Triệu Tử Văn vừa bước lên thủy tạ đã vội vàng hành lễ:

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng!

- Triệu ái khanh miễn lễ.

Mục quang của lão Hoàng đế vô cùng ảm đạm nhưng lão vẫn cố nặn ra một nụ cười để nói,

- Không biết Hoàng thượng tìm vi thần có chuyện gì không?

Triệu Tử Văn thấy bệnh của lão Hoàng đế càng ngày càng nặng, biết rằng lão không thể duy trì được bao lâu nữa, lại nghĩ đến việc lão tàn nhẫn đem quận chúa An Ninh gả nơi phương xa thì điềm đạm hẳn.

- Trẫm dĩ nhiên tìm ngươi có việc!

Vẻ mặt của lão Hoàng đế có hơi mỏi mệt, lão cũng không quan sát biểu lộ lãnh đạm của Triệu đại nhân, trong mắt lão thấp thoáng một tia dị sắc.

Dừng một chút, lão Hoàng đế liền nói:

- Thương pháp của ngươi học được từ đâu vậy?

Triệu Tử Văn cảm thấy ngạc nhiên, hắn vốn tưởng rằng lão Hoàng đế vì chuyện tiểu quận chúa mà đến tìm mình, không ngờ lại thốt ra những lời này. Hắn không nhanh không chậm trả lời:

- Hoàng thượng tại sao lại hỏi đến chuyện này vậy?

Lão Hoàng đế chăm chú nhìn hắn, gằn từng chữ:

- Chuyện này rất trọng yếu, thương pháp mà ngươi sử dụng lúc ở trường đấu có phải là Đan Thủ Thập Bát Thiêu phải không?

Đây là lần đầu tiên có người nói ra tên thương pháp này. Trong lòng Triệu Tử Văn vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ đúng như ta đoán, Lý chưởng quỹ chính là người trong Hoàng gia, thương pháp này chính là do Hoàng gia sáng chế ra sao?

La Thanh Yên đã từng là công chúa Đại Kinh vậy mà nàng lại có liên lạc với Lý chưởng quỹ, hôm nay lão Hoàng đế lại nhận ra thương pháp này thì cho dù là kẻ ngốc tử cũng nhận ra ba người có mối liên hệ với nhau.

Thấy lão Hoàng đế biết thương pháp này, Triệu Tử Văn cũng không dấu diếm gì, gật đầu nói:

- Hoàng thượng đoán không sai, thương pháp này quả đúng là Đan Thủ Thập Bát Thiêu. Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng từng luyện qua thương pháp này?

Lão Hoàng để đột nhiên phục hồi tinh thần, dường như rất hứng thú đối với đề tài này, lão cười ha hả nói:

- Ngươi thấy dáng vẻ ta giống như từng học qua không?

Triệu Tử Văn thấy thân thể lão Hoàng đế cường tráng, xem ra đã từng luyện qua võ, liền vui vẻ nói:

-Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nhưng Hoàng thượng cốt cách khác thường, chín là kỳ tài trong võ học, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng.

Nghe Triệu tướng quân này nói một hồi, lão Hoàng đế vừa bực vừa buồn cuời, lão nghiêm mặt nói:

- Xem ra lá gan của Triệu ái khanh quả thật không nhỏ, càng lúc lại càng lớn, dám trêu chọc cả trẫm.

Thấy lão Hoàng đế lộ vẻ tức giận, Triệu Tử Văn cười ngượng ngùng:

- Thần biết tội, xin Hoàng thượng tha thứ!

Triệu tướng quân này quả là khéo nói. Lão Hoàng đế không nặng không nhẹ đập án bàn, long nhan lộ vẻ không vui nói:

- Triệu Tử Văn, ngươi học thương pháp này từ đâu? Mau nói thực cho trẫm biết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK