Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trên giáo trường đều biết rõ tâm tư của Triệu Tử Văn, có người cười trộm, có người lo lắng, cũng có người sùng kính ......trăm loại biểu tình, trăm loại thay đổi.

- Tướng quân, chúng tôi đã hoàn thành sứ mệnh ngài giao thành công!

Chừng hai ngàn tướng sĩ trên giáo trường lại một lần nữa xếp thành đội ngũ chỉnh tề, vô số ánh mắt dừng lại trên người Triệu Tử Văn. Bọn họ đang chờ đợi thống lĩnh của mình đưa ra đánh giá.

Vừa rồi lại có chừng hơn trăm người không dám tiến lên chém đại kỳ của Hung Nô, bởi vậy bị đào thải. Lúc này, những tướng sĩ còn lại vừa đúng chừng hai ngàn người. Ánh mắt của bọn họ đều vô cùng sùng kính. Chém ngã đại kỳ của Hung Nô, bọn họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Khi nghe lời nói của Triệu tướng quân, cho đến khi đối mặt với mỗi dũng sĩ Hung Nô thân hình cao lớn, bọn họ cũng có lúc khiếp nhược chứ. Nhưng bọn họ không để cho Triệu tướng quân thất vọng, cắn răng kiên quyết chém ngã đại kỳ Lang Đồ Đằng.

Triệu Tử Văn vui mừng gật gật đầu, khóe miệng đột nhiên lại lộ ra tia cười giảo hoạt, lườm lườm nhìn về phía Điền Hổ. Điền Hổ lập tức nhận thấy nụ cười quỷ dị của hắn, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, thầm nghĩ trong lòng, "Tiểu tử ôn dịch này muốn làm gì, không phải là quần công ta đấy chứ?"

- Cắt JJ của hắn đi cho ta!

Triệu Tử Văn chỉ vào Điền tướng quân, cao giọng nói.

(Chú thích: JJ = của quý nhé )

- Tuân mệnh!

Hai ngàn người nhất tề hô theo bản năng. Đến cả đại kỳ của Hung Nô bọn họ còn dám chém thì còn cái gì không dám nữa? Nhưng nghe tới ba chữ "cắt JJ" thì lập tức lại ngẩn người ra, thầm nghĩ, "Cắt JJ nghĩa là gì?"

- Ta khóc mất, thằng ranh nhà ngươi có phải định chơi chết ta hay không?

Điền Hổ cảm nhận được ánh mắt lóe ra hào quang khát máu của hai ngàn tướng sĩ, lạnh buốt cả người, sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Chúng tướng sĩ mơ hồ hỏi:

- Tướng quân, JJ có nghĩa là gì?

Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:

- Thôi vậy, các ngươi chắc không hiểu đâu. Coi như ta chưa nói qua.

Hắn lại quét mắt nhìn qua hai ngàn người, nghiêm mặt nói:

- Từ giờ trở đi, các ngươi chính là binh lính của kỵ quân Đại Kinh.

Hóa ra tướng quân đang nói đùa, hai ngàn tướng sĩ vẻ mặt tràn đầy hưng phấn quỳ một gối chấm đất:

- Tham kiến tướng quân!

"Xem như tiểu tử ngươi thức thời", Điền Hổ vuốt mồ hôi lạnh trên đầu dưới cằm, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cái từ ngữ chuyên nghiệp này cũng chỉ có Điền tướng quân là người tiếp xúc khá sâu sắc với Triệu Tử Văn là biết, hai ngàn tướng sĩ đương nhiên là không hiểu rồi.

Văn võ bá quan đều cảm thấy đội quân này có khí thế, có sự bốc đồng. Bọn họ không sợ hãi bất cứ kẻ địch nào. Bọn họ có gan nghênh đón bất cứ sự khiêu chiến nào! Không thể không thừa nhận đây là một cánh quân thiết huyết. Có điều, hai ngàn quân kỵ này có thể đối kháng được với mấy vạn thiết kỵ của Hung Nô hay không?

- Chúng ta đi!

Thác Bạt Khuê sắc mặt xanh mét xoay người rời đi. Hơn ngàn dũng sĩ Hung Nô kia cũng lập tức xoay người đi mất. Trong lòng bọn họ đang tràn ngập lửa giận, nếu còn đứng đực ra đó thì thể nào cũng không thể tránh khỏi quỷ kế của Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn thấy đại quân Hung Nô rút lui thì quay đầu nói với tướng sĩ kỵ quân:

- Từ ngày mai trở đi, ta sẽ chuyên môn tới huấn luyện các ngươi. Hiện giờ, giải tán!

- Tuân mệnh!

Hai ngàn người đứng thẳng tắp, trên mặt đầy anh khí kinh người, tiếng hô như vang vọng trong thiên địa, khí thế như thủy triều thật sự là giống với một đám dã lang.

Triệu Tử Văn chậm rãi quét mắt nhìn khắp toàn trường, trong lòng hắn rất hài lòng. Kỳ thực nói trắng ra thì loại khí thế này chính là quân hồn của quân đội. Tuy rằng lúc này đây thân thể bọn họ không phải là rất cường tráng, trình độ chiến thuật của mỗi cá nhân cũng không phải là cao, khi phối hợp với nhau cũng luôn xuất hiện sai sót, nhưng đó không phải là vấn đề. Năng lực sau này có thể để sau này bồi dưỡng, chỉ có quân hồn là vừa sinh ra đã không thể sửa đổi được. Trừ phi Triệu Tử Văn chết đi mà thôi.

-------------------------

Ban đêm yên tĩnh, gió nhẹ thổi vi vu, Triệu Tử Văn chậm rãi bước đi trên ngã tư đường. Cả ngày hôm nay mỏi mệt, hiện giờ còn luôn phải không ngừng tự hỏi làm sao mới có thể để cho kỵ quân Đại Kinh cường đại lên. Trong đầu hắn chỉ toàn những chuyện liên quan đến huấn luyện. Đối với những làn sóng ngầm đang bắt đầu chuyển động ở kinh thành, hắn biết phải huấn luyện kỵ quân thành một cánh quân tinh nhuệ trong một thời gian ngắn.

Phủ viện hai bên đường đều thắp đèn sáng rực, soi đường cho hắn bước đi. Một thân ảnh xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở Hoài Vương phủ, làm Triệu Tử Văn thấy nao nao. Nhưng hắn không dừng bước lại, không hề liếc mắt nhìn nữ tử này một cái nào, chuẩn bị bước vào trong Triệu phủ.

- Triệu ......Tử Văn, ngươi chờ một chút.

Nữ tử ánh mắt phức tạp, đột nhiên nói.

Triệu Tử Văn dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nói:

- An Ninh quận chúa, tìm ta có chuyện gì?

- Ta ......

Đôi mắt đẹp của An Ninh quận chúa không còn vẻ trống rỗng vô tình như ngày trước nữa, mà là hàm chứa nỗi u oán và ngượng ngùng. Nàng cũng không biết nói như thế nào nữa.

Một lúc sau, nàng lại giả bộ lạnh lùng, tiếng nói không chút tình cảm nào:

- Vì sao ngươi chưa bao giờ nói với ta, ngươi là Triệu tướng quân?

Triệu Tử Văn cười nói:

- Chẳng lẽ chuyện này còn cần phải bẩm báo với quận chúa sao?

Hạng An Ninh nhớ tới tình cảnh buổi yến hội trong Vương phủ, nước mắt trong suốt không kìm nổi tuôn rơi. Nàng cố đè nén giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng:

- Ngươi có phải là định xem ta như trò đùa đấy chứ?

Triệu Tử Văn nói một cách rất quyết tuyệt:

- Ta cũng không phải là gì của quận chúa cả. Xem hay không xem thì có liên hệ gì đâu?

Nhìn ánh mắt ác nghiệt của hắn, nỗi u oán trong mắt Hạng An Ninh lại càng thêm sâu sắc. Nàng cắn chặt răng, nói:

- Ngươi thật sự không có lời gì muốn nói sao?

Triệu Tử Văn không nói gì, mang nỗi ưu thương mênh mang nhìn lên không trung. Hắn hiểu quận chúa muốn hắn nói cái gì, nhưng đột nhiên hắn cảm giác căn bản là không còn có bất cứ quan hệ nào với quận chúa nữa, cái cảm giác này giống như người xa lạ. Hôm nay thắng lợi trong cuộc luận võ ở giáo trường, cũng có nghĩa là quận chúa không cần phải gả cho Hung Nô nữa. Bọn họ coi như không còn sự liên quan nào nữa rồi ...... Khóe miệng Triệu Tử Văn lộ ra ý cười đầy thản nhiên và chân thành.

- Từng có một nam nhân, rất muốn bảo hộ một nữ tử. Cho dù nữ tử đó đã từng bày kế làm thương tổn hắn, hắn cũng không ngại. Đáng tiếc, nữ tử này lại dùng lưỡi dao sắc bén đâm rách cả trái tim của nam nhân ấy, vĩnh viễn phá nát ......

Triệu Tử Văn ưu thương nhìn lên không trung, chậm rãi nói.

Hạng An Ninh dường như không dám nhìn vào mắt Triệu Tử Văn nữa, thân thể nhu nhược khẽ run lên, trong không khí lạnh còn sót lại của mùa đông có một dáng vẻ động lòng người. Ánh mắt của nàng vốn vẫn kiên cường cố chấp cũng bắt đầu mê man và hoảng loạn.

Triệu Tử Văn cười một cách thoải mái hơn, nói tiếp:

- Quận chúa, ta hy vọng nàng có thể tìm được một nam nhân mà nàng thực sự thích chứ không phải chỉ là sự sùng bái mù quáng.

Thân thể mềm mại của Hạng An Ninh chấn động, hai mắt đẫm lệ mông lung, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt tái nhợt cố che giấu tinh thần chán nản.

Triệu Tử Văn đột nhiên xoay người, không hề lưu luyến, dứt khoát cất bước. Hắn biết là sẽ không có khả năng có kết quả gì với Hạng An Ninh được cả, chi bằng quyết định thật nhanh. Nếu không chuyện này sẽ càng ngày càng rối rắm.

Hạng An Ninh nhìn theo thân ảnh Triệu Tử Văn dần dần đi xa, mơ hồ như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa. Rốt cuộc nàng không kìm chế nổi sự đau đớn trong tâm khảm, oa một tiếng khóc lớn lên, rất lâu sau mà không thể ngừng nước mắt lại được.

Triệu Tử Văn đứng trong hoa viên, nhưng không lập tức đi ngủ ngay. Hắn lẳng lặng nhìn bầu trời đêm. Ân oán với tiểu quận chúa rốt cuộc có thể giải quyết được xong, trong lòng hắn rất là thoải mái, không còn cảm giác có áp lực gì nữa.

- Ngươi tại sao lại phải đối xử với An Ninh như thế?

Một tiếng hừ lạnh vang lên trong đêm đen, làm Triệu Tử Văn ngẩn cả người.

Triệu Tử Văn cười nói:

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là La tỷ tỷ!

Thân ảnh quỷ mị của La Thanh Yên chợt lóe lên, nháy mắt sau lại xuất hiện sau một gốc cây cổ thụ. Mái đầu vẫn bạc trắng như thế, nét mày như viễn sơn, mắt như làn thu thủy, nhưng xinh đẹp như tiên tử lạc phàm trần, khiến cho người ta không khỏi tim đập thình thịch.

- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!

La Thanh Yên lạnh lùng nói.

Vì cái gì mà La Thanh Yên này lại sốt ruột hộ tiểu quận chúa như thế? Triệu Tử Văn cười nói:

- Đây là chuyện riêng tư của ta, hình như không phải chuyện có liên quan đến La tỷ tỷ!

La Thanh Yên cũng không dừng lại ở lời giải thích của hắn, nghiêm mặt nói:

- Ta xem ra An Ninh rất thích ngươi. Hy vọng ngươi sẽ không cô phụ nàng!

Hóa ra là La Các chủ này không biết chuyện tình uẩn khúc, khả năng là nàng đã nghe được những chuyện vừa rồi đã nói với tiểu quận chúa. Triệu Tử Văn thở dài nói sang chuyện khác:

- La tỷ tỷ, đêm nay ngươi tìm ta không phải là định để ta dẫn hai ngàn kỵ quân mới thu được đến giúp ngươi giết Sở Thăng đấy chứ?

La Thanh Yên hừ nhẹ, nói:

- Một đạo kỵ quân vừa mới thành lập này của ngươi, chẳng đủ cho Sở Thăng nhét kẽ răng, còn đòi giết hắn!

Hơ, thế thì hại gì đến người? Triệu Tử Văn căm giận bất bình, nói:

- Vậy sau này ngươi cũng đừng có tìm ta mà mượn kỵ quân. Tương lai ta còn muốn dựa vào bọn họ mà diệt Hung Nô nữa đó!

La Thanh Yên tức giận nói:

- Hai ngàn người này mà đã muốn diệt mấy vạn thiết kỵ của Hung Nô, thật sự là mơ mộng hão huyền!

- La tỷ tỷ, ngươi có nghe qua Gia Cát liên nỗ chưa?

Tâm tư của Triệu Tử Văn căn bản là không mấy ai có thể hiểu được. Hắn cũng không muốn cứ lằng nhằng vấn vít cái vấn đề này với Bạch Phát Ma Nữ nữa, nên hỏi sang chuyện khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK