Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên ngoài đại sảnh có hơn mười Thái y được chiêu gọi tới, tất cả bọn họ đều đang vây quanh Hoàng thượng, Thế tử, Tam Hoàng tử, Lục Hoàng tử hoảng sợ thay phiên nhau bắt mạch.

An Vương chỉ đứng yên tại chỗ. Sau khi đã rút tên ra khỏi đầu băng bó lại thì không có chuyện gì nữa. Có vẻ An Vương không để ý để máu từ miệng vết thương trào ra. Y gục người xuống, thống thiết nói:

- Long Uyên, Long Uyên, là ai ác độc như vậy? Dám hại nhi tử của ta!

Các đại thần thấy bộ dạng bi thống của An Vương như vậy thì không kìm đựơc tiến tới an ủi:

- Vương gia, Thế tử trúng độc cũng không nặng, chắc không có gì xảy ra đâu.

Ánh mắt Triệu Tử Văn dừng lại ở trên người An Vương. Trong lòng hắn thầm phục mánh khóe của y, sự diễn xuất của An Vương quả thật không hề có một chút gì sơ hở.

Ở trong phòng, bên cạnh lò sưởi, Cửu Hoàng tử và Thập Nhất Hoàng tử giống như là người ngoài. Cửu Hoàng tử đang phát triển thế lực của mình nhưng trong triều có rất ít người ủng hộ y cho nên chẳng có người nào cho rằng y có khả năng đưa thích khách xen vào giữa bọn thái giám và Ngự Lâm Quân.

Mà Thập Nhất Hoàng tử vốn là một tên Nhị Thế Tổ chỉ biết chơi bời ở Đại Kinh cho nên sẽ không ai hoài nghi đến gã. Bây giờ gã đang cùng với Bát Hoàng tử tỏ vẻ lo lắng quan sát tình cảnh của Hoàng thượng.

Dù sao thì con của Hoàng thượng cũng thật là tư lợi. Cửu Hoàng tử bởi vì thế lực quá nhỏ cho nên y muốn tiếp tục phát triển nó lên nữa. Mà việc Hoàng thượng băng hà đối với Thập Nhất Hoàng tử chính là thiếu một người chiếu cố cho, cho nên gã không vội thì ai vội?

Các ngự y sau khi bắt mạch xong cho Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử thì thần sắc lập tức biết đổi, mồ hôi lạnh lập tức ứa ra. Lục Hoàng tử cùng với Tam Hoàng tử đã chết bất đắc kỳ tử, cho dù Đại La thần tiên có xuống cứu cũng không cách nào sống lại chứ đừng nói là bọn họ.

Các ngự y kêu khổ ở trong lòng. Nếu như để cho long nhan không vui, giận chó đánh mèo thì họ khó có thể thoát khỏi cái chết.

Người cầm đầu ngự y run rẩy hai chân, khẽ nói:

- Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử đã bỏ mình vì trúng độc.

Các đại thần lập tức kêu khóc khắp nơi, mắt ai cũng trở nên nhòa lệ, cảnh sắc “thê lương” không nói nên lời.

Hoài Vương vẫn bình tĩnh như cũ. Ông từ từ đứng dậy đi đến gần thi thể của Lục Hoàng tử, thở dài một hơi thật sâu:

- Nếu như ta biết là có kết cục này thì ta sẽ đưa ngươi và An Ninh đến một chỗ thật tĩnh mịch, sống tiếp quãng đời còn lại một cách bình lặng. Đáng tiếc là thời gian không thể quay trở lại nữa rồi.

Hoài Vương vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã, nước mắt nhỏ từng giọt xuống khuôn mặt mập mạp của Lục Hoàng tử.

Cả phòng giữ ấm trở nên tĩnh lặng. Đêm nay là ngày Hoàng thượng thọ yến mà cuối cùng lại xảy ra chuyện thảm khốc như vậy. Chuyện này không ai có thể lường trước được, kể cả Triệu Tử Văn.

Đôi mắt của Hoài Vương trở nên ảm đạm, trong khoảnh khắc giống như là đã già đi mấy chục tuổi. Ông đẩy ngự y ra, ôm lấy Lục Hoàng tử lên rồi nặng nề rời khỏi phòng.

- Hoài Vương ta sẽ mãi không trở về triều đình, vĩnh viễn không trở lại thành Hàm Đan này nữa.

Hoài Vương không hề lưu luyến, chỉ để lại một câu thề sắt đá.

Hoài Vương vừa đi mọi người đã cảm thấy thương tâm. Hoài Vương cũng có thể xem là một vị quan ở trong triều giống như họ, nhưng bọn họ thầm nghĩ bọn họ sẽ không thể tiêu sái thản nhiên vất bỏ mọi quyền thế được như ông.

Mẫu thân của Lục Hoàng tử đã từng cứu Vương phi của Hoài Vương cho nên Hoài Vương mới nặng tình chiếu cố cho Lục Hoàng tử. Kết cục này khiến cho người ta thật bất ngờ.

Trong mắt An Vương hiện lên một vẻ đắc ý nhưng y cúi đầu xuống nên bất kỳ ai cũng không phát hiện ra.

Nhớ lại ngày trước, Lục Hoàng tử với khuôn mặt mập mạp hòa ái dễ gần, vậy mà bây giờ đã rời khỏi thế giới này, tính mạng con người thật là mỏng manh. Triệu Tử Văn thầm nghĩ, ở trong Hoàng thất chỉ cần bất cẩn không đề phòng là sẽ bị người ta hãm hãi. Khắp nơi ở đều nguy hiểm, tại sao lại sinh ở trong nhà đế vương làm gì?

Triệu Tử Văn đối với Hoàng thất chưa bao giờ có cảm giác căm thù tận xương tận tủy như vậy. Chẳng lẽ ngôi vị Hoàng đế này, quan trọng như vậy sao?

Hoài Vương đã đi, hắn sợ rằng các quan viên sẽ chuyển qua đảng phái của An Vương. Âm mưu kinh thiên này, rốt cục là ai làm đây? Rất nhiều người đều muốn biết chuyện này.

Nhưng An Vương cũng bị thương, Thế tử cũng bị trúng độc, ai dám hoài nghi đến An Vương chứ?

- Thật bất hạnh khi sinh ra ở con nhà đế vương.

Hạng Tử Hiên nhìn thảm trạng trước mắt thương cảm nói.

Câu nói này khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy nao nao, hắn trầm tư cả nửa ngày trời. Đột nhiên, cặp mắt hắn lóe lên một tia sáng, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa mâu thuẫn lại vừa phức tạp khôn tả. Không ai biết được Triệu tướng quân lúc này đang suy tính điều gì.

Không, không phải.

Triệu Tử Văn thầm lắc đầu trong lòng, hai lông mày nhăn lại nói không hết vẻ sầu ưu.

- Tử Văn, huynh đang nghĩ gì vậy?

Hạng Tử Hiên điềm đạm nói.

- Không có gì, đêm nay quả là không phải một đêm an tĩnh.

Triệu Tử Văn nhìn các ngự y bên cạnh Hoàng thượng rồi chuyển sang nhìn về mảnh trăng sáng phía bên ngoài phòng giữ ấm.

Mọi người trong phòng giữ ấm đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Hoàng thượng cũng đã được các ngự y đưa vào Hoàng cung để chăm sóc bệnh cho lão. Các ngự y chuẩn đoán rằng Hoàng thượng vì bi thương quá độ mà đã hôn mê khiến cho bệnh tình trước kia của lão càng nặng thêm, tình hình rất không khả quan.

Các đại thần trong lòng cảm thấy mình vẫn khá may mắn. may mà Hoàng thượng chỉ bị bệnh, chứ nếu bằng hà thì Thọ yến đã chuyển thành Tang yến.

Mà Thế tử trúng độc cũng không nặng, đã được các ngự y chữa trị kịp thời, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục.

Triệu Tử Văn từ từ đi về Triệu phủ. Đối với chuyện phát sinh đêm nay hắn chỉ có thể thở dài mà thôi.

- Đã biết chốn Hoàng thất âm hiểm thế nào chưa?

La Thanh Yên đứng ở bên nóc nhà Triệu phủ, mái tóc trắng phất phơ nhẹ nhàng bay trong gió.

Triệu Tử Văn ngồi xuông bậc thang trên nóc nhà nhìn bầu trời đen kịt, ôm đầu nói:

- Trân phi cũng đã bị người ta hại người như vậy sao?

- Không cho phép ngươi lôi mẫu thân ta ra!

La Thanh Yên lạnh lùng tức giận nói.

- Ta không có ý gì, chỉ là ta thấy Hoàng thất này thật lắm âm mưu quỷ kế.

Triệu Tử Văn có cảm giác rất đau đớn. Hắn nghĩ đến An Ninh thì cảm thấy tiểu ny tử này thật là đáng thương.

Cho dù không ai nói cho Triệu Tử Văn biết rằng La Thanh Yên chính là công chúa nhưng chẳng lẽ hắn không biết dùng tay tra sách sử Đại Kinh hay sao? Chỉ cần tinh tế một chút thì sẽ biết được rất nhiều chuyện đã qua.

Tuy nhiên trong sử chỉ ghi là Trân phi thắt cổ chết còn về phần tại sao lại tự sát thì không ghi rõ. Mà lúc đó Trân phi có một nàng công chúa Thanh Yên đáng yêu nhu thuận, vậy tại sao lại có quyết định thắt cổ tự tử chứ?

Triệu Tử Văn cầm sách sử nghiên cứu nửa ngày vẫn không ra. Hoàng thượng không có con, mê luyến đạo trường sinh cho nên võ công ở Triệu Quốc có thể sánh ngang với Hạng Vũ, đây quả là một khuôn mẫu so với Lý chưởng quỹ.

Còn chuyện La Thanh Yên tại sao phải đến gặp Lý chưởng quỹ rồi hận ông ta thì khỏi cần nói cũng biết nguyên nhân. Chỉ là Triệu Tử Văn bây giờ vẫn chưa nắm rõ, đến tột cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Cái này có lẽ không bằng đi hỏi thẳng La Thanh Yên. Triệu Tử Văn yên lặng, không nói gì nữa.

- Sư phụ của ngươi chắc là đã để lại cho ngươi thứ gì phải không?

La Thanh Yên bỗng nhiên phá vỡ sự yên lạnh, thanh âm lạnh như băng.

Triệu Tử Văn dẩu môi, thản nhiên nói:

- Một cái túi gấm với một cái thương.

- Túi gấm ngươi đã mở ra chưa?

La Thanh Yên chuyển sang ngồi xuống trước mặt Triệu Tử Văn.

- Đến tận bây giờ vẫn chưa, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn nhìn sao?

Triệu Tử Văn liền đổi sắc mặt, cười hì hì.

Đối với Triệu đại nhân trở mặt còn hơn lật sách này La Thanh Yên chỉ biết dở khóc dở cười, khuôn mặt nàng trở nên lạnh lẽo:

-Cho dù không mở cái túi gấm này ra, ta cũng biết bên trong đó có gì.

Triệu Tử Văn cười nói:

- La tỷ tỷ, tỷ không định tung hỏa mù chứ, cái bánh thịt vừa rồi tỷ cũng đâu đoán được.

Tên tiểu tặc khốn kiếp này. Khuôn mặt La Thanh Yên bỗng phủ lên một làn sương lạnh:

- Tiểu tặc vô sỉ khá lắm, ngươi tưởng rằng ta thật sự không dám giáo huấn ngươi sao?

- Ta đã từng có ý nghĩ là sẽ mở ra nhưng rồi lại không dám, bởi vì ta sợ trong đó có vật mà ta không muốn nhìn.

Triệu Tử Văn dường như không nghe thấy lời nói của Bạch Phát Ma Nữ, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc, trên hai đầu mày hiện lên vẻ thương tâm vô cùng.

“Tiểu tử này nói vậy là sao?” La Thanh yên có cảm giác tên tiểu tặc này dường như không dám đối diện với sự thật.

- La tỷ tỷ, tỷ cũng nên đi ngủ sớm đi!

Triệu Tử Văn xoay người đi về thư phòng. Chuyện đêm nay phát sinh quả thật rất đột ngột cho nên hắn cảm thấy thật mệt mỏi.

La Thanh Yên nhìn theo bóng lưng của hắn, hừ nhẹ một tiếng:

- Ta vốn định nói với ngươi mà ngươi không muốn nghe thì thôi. Vậy thì ta để cho ngươi tiếp tục cảm thấy đau lòng.

Bạch Phát Ma Nữ vừa nói câu này xong thì một bóng trắng liền bay lên, biến mất vào trong bóng tối.

Triệu Tử Văn lấy cái túi gấm cũ kỹ ra, trong lòng phân vân không biết có nên mở ra hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK