Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường thương lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo dưới ánh trăng, mười phần sát khí. Dư Tư Lăng ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Triệu Tử Văn, khóe mắt ánh lên lệ quang trong suốt, lẩm bẩm nói:

- Vì sao ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta?

- Tha thứ?

Triệu Tử Văn cười ha ha nói:

- Ngươi đã cho ta sự sỉ nhục mà ta vĩnh viễn không quên. Ta đi tòng quân, đi chiến trường chém giết, chém giết trước sự vây khốn của hai ngàn phản quân. Ta làm hết thảy những điều đó là muốn trở thành cường nhân trong mắt người, muốn đánh bại ngươi.

Dư Tư Lăng nghe hơi hơi sửng sốt, trong lòng lại run rẩy không ngừng. Khó có thể tưởng tượng nổi hắn làm hết thảy những điều này đều vì mình. Hiện tại Dư Tư Lăng cũng hiểu vì sao Triệu Tử Văn lại lựa chọn quyết chiến bên bờ Tây Hồ, bởi vì hắn muốn đánh bại nàng ở nơi hắn đã đánh mất sự tôn nghiêm.

Lúc này vẻ mặt Triệu Tử Văn không có gì đặc biệt nhưng trong lòng lại kích động muốn khóc. Dù sao hắn cũng chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi. Chỉ vì lời thề này mà hắn đã từ bỏ hết thảy để ra chiến trường, giết chết vô số kẻ thù, vô số huynh đệ bên người đã ngã xuống, một tướng công thành vạn cốt khô. Hắn đổ máu và mồ hôi, chiến đấu hăng hái chỉ bởi một lời thề. Đôi khi Triệu Tử Văn cảm thấy mình rất ngốc, nhưng hắn cũng không hối hận…

Dư Tư Lăng có cảm giác bi ai vì bị bỏ rơi, gật gật đầu nói:

- Một tháng sau, ta sẽ đến đúng giờ.

Triệu Tử Văn sở dĩ hẹn một tháng sau là bởi vì hắn cho rằng Dư Tư Lăng lúc này không phải đối thủ của hắn. Hắn cho nàng một tháng để chuẩn bị, đến lúc đó khiến nàng thua tâm phục khẩu phục!

- Bảo Nhi, chúng ta đi.

Triệu Tử Văn đeo trường thương lên lưng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Nhi. Bảo Nhi không hề nói gì cả, bởi vì nàng biết mình không thể khiến đại ca thay đổi tâm ý. Hơn nữa, khi tướng công nói chuyện thì nữ tử không được nói xen vào.

Nhìn bóng lưng vạm vỡ đeo trường thương của Triệu Tử Văn, trong lòng Dư Tư Lăng cảm giác rất thê lương. Từ khi nàng phát hiện tiểu thư đồng đê tiện vô sỉ kia chính là Triệu tướng quân mà vạn người kính ngưỡng thì trong lòng nàng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đồng thời cảm giác huyết mạch tương liên trong bụng cũng khiến nàng luôn không kìm nổi muốn tiếp cận hắn. Tim nàng không khỏi luôn nhớ tới tư thế oai hùng một thương đánh bại hai vị thị vệ của Triệu Tử Văn.

- Đại ca, Dư tỷ tỷ chỉ nhất thời hồ đồ, huynh đừng trách cứ tỷ ấy được không?

Trên đường về ngôi nhà cỏ, Bảo Nhi không kìm nổi nhẹ nhàng nói.

Hoá ra nha đầu kia đã biết toàn bộ, Triệu Tử Văn không biết nói gì về tâm địa quá thiện lương của nha đầu này. Chỉ có điều Bảo Nhi hoàn toàn không biết thù hận giữa hắn và Dư Tư Lăng. Dù không giết đối phương nhưng Triệu Tử Văn vẫn muốn trả lại nàng toàn bộ sỉ nhục.

Triệu Tử Văn chuyển sang đề tài khác:

- Bảo Nhi, có phải đại ca muội bức muội gả cho thằng béo đó không?

Bảo Nhi kéo cánh tay Triệu Tử Văn, lắc đầu liên tục nói:

- Ca ca không bức muội.

Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, nếu Bảo Nhi không tự sát, Lý Thiên Chính khẳng định là mượn việc cha mẹ đã chết của y để bức bách Bảo Nhi gả cho Mã tuần phủ.

- đại ca, huynh đừng trách ca ca được không?

Bảo Nhi cong đôi môi anh đào lên nũng nịu nói.

Triệu Tử Văn mỉm cười, lạnh lùng nhìn về phía trước…

Hai người đi ven bờ Tây Hồ. Dưới ánh trăng sang ngời, mặt nước hồ cũng lấp lánh ánh vàng. Mặt hồ phản chiếu bóng những cây liễu xinh đẹp bên hồ. Bảo Nhi mặc trang phục tân nương màu đỏ, mắt phượng mày ngài, eo thon mảnh mai, trông càng xinh đẹp động lòng người dưới ánh trăng. Triệu Tử Văn nhìn mà tim nhảy rộn lên. Hắn vốn quen cuộc sống quân ngũ không có nữ nhân, hôm nay nhìn thấy Bảo Nhi, cảm thấy nàng xinh đẹp giống như tiên nữ trên bầu trời.

Triệu Tử Văn nuốt một ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói:

- Bảo Nhi, đêm nay chúng ta thành thân đi.

- Ô….

Bảo Nhi nhìn ánh mắt như lửa của Triệu đại ca, vô cùng thẹn thùng cúi đầu xuống, dậm chân xấu hổ nói:

- Muội… không muốn!

Muốn mà còn giả bộ! Triệu Tử Văn cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại giả bộ mất mát thở dài:

- Ai….

- đại ca đáng ghét!

Bảo Nhi lại dậm chân, hai nắm tay nhỏ bé đấm đấm vào ngực Triệu Tử Văn, ngượng ngập nói:

- Đại ca biết rõ… biết rõ muội…

- Đại ca biết…

Triệu Tử Văn ôm chặt lấy Bảo Nhi. Cảm giác sinh ly tử biệt vừa rồi vẫn khiến lòng hắn còn sợ hãi. Hiện giờ có thể cùng Bảo Nhi vô cùng thân thiết, đây là hạnh phúc tới mức nào? Hắn không muốn mất đi Bảo Nhi lần nữa. Hiểu sự quý giá mới xứng đáng có được. Đêm nay hắn sẽ thành thân với Bảo Nhi. Trọn kiếp này sẽ che chở cho Bảo Nhi ngoan ngoãn đáng yêu.

Bảo Nhi cũng hạnh phúc tựa vào trên người đại ca. Cảm thụ được vồng ngực ấm áp rắn chắc của đại ca, Bảo Nhi mỉm cười ngọt ngào, nhấp nháy mắt. Bộ dạng đáng yêu đó lại khiến Triệu Tử Văn hung hăng ép tới cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Nhi. Cái lưỡi thơm tho của Bảo Nhi và lưỡi Triệu Tử Văn gắt gao quấn chặt lấy nhau, hôn nồng nhiệt như muốn hòa tan vào nhau như thể sắp sửa ly biệt. Cảm giác mê say quấn quýt thật lâu vẫn không muốn tách rời nhau ra…

- Đại ca, Bảo Nhi cảm thấy rất hạnh phúc.

Bảo Nhi tựa đầu vào vai Triệu Tử Văn, ngồi ven bờ Tây Hồ, ngắm cảnh đẹp Tây Hồ, lẩm bẩm nói.

Triệu Tử Văn ôm lấy vòng eo mảnh mai như không xương của Bảo Nhi, cười nói:

- đại ca sẽ cho nàng là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này.

Bảo Nhi ngọt ngào ôm cả hai tay lấy thắt lưng đại ca, hy vọng giờ khắc này có thể trở thành sông cạn đá mòn.

Triệu Tử Văn nhìn cảnh sắc quen thuộc bên bờ Tây Hồ. Đây là nơi mà Dư Tư Lăng đã khiến hắn bị sỉ nhục nhất. Hắn sẽ đoạt lại toàn bộ những gì đã bị mất đi. Về phần Lý Thiên Chính, dù sao y cũng là đại cữu tử (anh vợ) của mình, Triệu Tử Văn quyết định về sau sẽ cắt đứt quan hệ với y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK