Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An công công thức thời đi tới nói:

-Triệu tướng quân, ta tiễn ngài!

Triệu Tử Văn đứng ở đầu mộc thuyền, suy nghĩ lại phiêu về hướng lầu các, lão Hoàng đế này hạ tử lệnh, bắt buộc phải để Bát Hoàng tử làm hoàng đế, nhưng Bát Hoàng tử này lại không có tâm tư tranh đoạt, hoàn toàn chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, sao ta lại xui xẻo như vậy chứ?

- Triệu tiểu ca, Hoàng thượng phân phó thế nào? Triệu Tử Văn vừa mới bước lên hành lang thủy tạ, Tần Quán liền lo lắng đi tới hỏi.

Triệu Tử Văn cười khổ nói:

- Mặc kệ như thế nào, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, Hoàng thượng đều phải khiến Bát Hoàng tử điện hạ kế thừa ngôi vị hoàng đế!

Tần Quán lắc đầu thở dài:

- Ta đã sớm đoán được chính là như thế. Tâm huyết suốt đời của Hoàng thượng đều ký thác ở trên người Bát Hoàng tử điện hạ, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?

- Đi thôi, chúng ta lên xe ngựa rồi nói chuyện tiếp! Tần Quán lại nói tiếp.

Lúc này đã là gần hoàng hôn, ánh dương quang nhè nhẹ chiếu rọi trên phủ đệ của Bát Hoàng tử, gió thổi qua mặt hồ, vườn cây hoa lá tươi đẹp, đình đài lầu các và nước non tươi đẹp hoà lẫn, tiểu kiều nước chảy thấp thoáng, rực rỡ nhiều vẻ.

Triệu Tử Văn chậm rãi đi dọc theo hành lang ra ngoài phủ đệ. Từ miệng lão Hoàng đế, hắn có thể hiểu được mục đích hôm nay tới đây - Chủ yếu là để quen biết với Bát Hoàng tử một chút, đáng tiếc Bát Hoàng tử lại khiến hắn thất vọng. Một bài thơ của hắn nhìn như khoe khoang văn chương, kỳ thật là tìm hiểu tâm ý của Bát Hoàng tử, tuy nhiên Bát Hoàng tử thông minh hơn người, uyển chuyển biểu đạt tâm ý không muốn làm Hoàng đế.

- Ôi ... ...

Triệu Tử Văn thở dài thật sâu. Hắn vốn tính sau khi phụ tá Bát Hoàng tử kế vị xong liền lui về ẩn cư ở Hàng Châu, hưởng thụ cuộc sống an bình, hiện giờ xem ra Bát Hoàng tử ngay cả tâm tư làm Hoàng đế còn không có, rốt cục ai có thể đoạt được được vị trí đó cũng không thể nói rõ nổi.

Triệu Tử Văn vừa lên xe ngựa liền nhẹ nhàng dựa vào màn xe, ngáy khò khò. Tần Quán nhìn thấy cũng có chút buồn cười, cũng không quấy rầy hắn mà đưa hắn thẳng về Hàn Lâm Thư Viện .

Yên Chi Hồ của thành Hàm Đan, nam đê giống như một dải băng màu lục, nối tiếp với cầu, nằm ngang trên hồ, đầu nam là Nam Bình, đầu bắc là Tử Hà Lĩnh. Những cành liễu xanh biếc hiển lộ vẻ thướt tha như đang múa dưới làn gió xuân. Màn sương mờ ảo bao phủ trên đê khiến người ta có cảm giác như trong mộng ảo.

Yên Chi Hồ nam đê chính là thành thị kết hợp giữa đê và cầu, người vui ca múa, ngựa chạy, du thuyền liên miên không dứt suốt đêm, là nơi phồn hoa nhất Hàm Đan. Bắt mắt nhất ở đây là Tân Nguyệt Lâu, một tòa cổ lâu có hai tầng đứng vững vàng ở cạnh nam đê với những chiếc lồng đèn treo cao, dòng người vào ra không ngớt....

Trên đường đá nam đê, một vị công tử quần áo chỉnh tề đang đi khiến người ta phải chú ý. Công tử này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt ngăm đen, bộ dạng như đao tước, khóe môi nhếch lên nở nụ cười xấu xa, cũng không biết đã chọc cho bao nhiêu tiểu thư phải mặt đỏ cúi đầu.

Nói đến cũng là kỳ quái, phía trước vị công tử phong lưu này không xa có một thư đồng. Thư đồng này đội một chiếc mũ của người già, hoàn toàn che khuất hai tai. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là thư đồng này hai má như ngọc, da thịt như tuyết, mày liễu phượng mắt, thật sự là vô cùng tuấn tú, khiến vô số công tử đều phải trừng mắt nhìn. Sao tiểu tử này lại có hình thức tuấn tú như vậy? Thư đồng còn đi trước thiếu gia, đây là diễn trò sao?

Vị công tử phong lưu vội vàng bước tới bên cạnh thư đồng nói:

- Ngươi là loại thư đồng gì vậy? Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia? Không quy củ gì cả, đi ở phía sau đi!

- Ngươi ... ... Khuôn mặt trắng bóng như ngọc của thư đồng đỏ bừng lên, oán giận lỗ mãng phất ống tay áo rồi đi ra phía sau thiếu gia, nhưng trong đôi mắt phượng lại bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, tưởng như có thể giết chết thiếu gia mấy trăm lần.

Thử hỏi thư đồng sao dám trừng mắt với thiếu gia? Hai người này tự nhiên là Triệu Tử Văn và La Thanh Yên cải trang.

Triệu Tử Văn vừa mới trở về thư viện không lâu, La Thanh Yên đã xuất hiện như quỷ mị, yêu cầu hắn cùng đi tới kinh thành đệ nhất kỹ viện - Tân Nguyệt Lâu!

Dưới dâm uy của Bạch Phát Ma Nữ, hắn đành phải đi cùng với nàng.

Ở thế giới trước kia, Triệu Tử Văn là một thằng nhóc thuần khiết, các tiệm cắt tóc, gội đầu linh tinh đều chưa bao giờ tới. Hiện giờ đi vào thế giới này, có thể đi tới kỹ viện xem một chút, coi như là tăng thêm kiến thức.

Nói đến cũng là kỳ quái, sao gã nhân yêu Sở Thăng này lại thích kinh doanh nữ nhân nhỉ? Quần Phương Các cao cấp, kỹ viện Tân Nguyệt Lâu. Cũng không biết Sở Thăng này rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, thật sự là vô cùng giàu có. Triệu Tử Văn thầm nhủ.

La Thanh Yên muốn tới Tân Nguyệt Lâu, đương nhiên là điều tra tin tức của Ám Kiếm Các, nhưng nàng là một nữ tử, sao có thể đi vào kỹ viện chứ? Bởi vậy nàng mới đóng giả làm một tiểu thư đồng, cùng với Triệu Tử Văn đi vào.

- Hạ Văn chết tiệt, ngươi ít đắc ý cho ta.

La Thanh Yên lạnh lùng nhìn Triệu Tử Văn đi ở phía trước. Vừa rồi, rõ ràng là vị thiếu gia này muốn làm nàng xấu mặt, làm sao nàng không biết chứ? Nàng căm hận lẩm bẩm.

Trước Tân Nguyệt Lâu, rất nhiều đèn lồng đỏ treo cao phía trên tỏa ánh sáng rực rỡ lóa mắt. Rất nhiều công tử ăn mặc hoa lệ, mặt mũi đầy cảnh xuân, ra ra vào vào rất náo nhiệt. Tú bà đứng ở ngoài lâu, trên mặt không biết đắp bao nhiêu tầng phấn son, phe phẩy khăn tay, ưỡn ẹo cặp mông to lớn, lộ ra một mảng ngực lớn trắng bóng, khiến người đi đường nhìn thấy không ngừng nuốt nước miếng.

- Ôi, tiểu ca tuấn tú quá, mau mời vào!

Triệu Tử Văn vừa đi tới trước lầu, tú bà thấy một nam tử tuấn lãng bất phàm đi tới liền vội vàng bước tới tươi cười nịnh nọt.

Triệu Tử Văn dâm đãng cười ha hả, thả một miếng bạc trắng bóng vào giữa bộ ngực trắng như tuyết của tú bà.

Tân Nguyệt Lâu này khẳng định cũng giống với Quần Phương Các, đều là nơi ẩn núp các cao thủ. Nếu đi tới đây mà lơ ngơ, lóng ngóng, khẳng định là sẽ bị người ta phát hiện ra. Đến lúc đó chưa nói tới việc tìm hiểu tin tức, chỉ sợ sẽ gặp phải tình huống "đóng cửa đánh chó". Bởi vậy cần phải diễn trò như thật.

Tú bà mặt mày hớn hở nói:

-Tạ ơn công tử ban thưởng!

La Thanh Yên giống như tiên tử gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thấy vậy không kìm nổi nhăn mặt, vô cùng phản cảm nơi gió trăng, ong bướm này. Nàng đi theo sát phía sau Triệu Tử Văn, cũng không hề nói gì.

Tú bà từ đầu đến cuối không hề nhìn tiểu thư đồng tuấn tú này chút nào mà tươi cười đầy vẻ quyến rũ nhìn Triệu Tử Văn, như thế muốn một mình nuốt trọn công tử da ngăm đen, tuấn tú, cao lớn này. Một lát sau, tú bà ra lệnh cho hai nữ tì dẫn đường cho Triệu Tử Văn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK