Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đội mắt đẹp của Hạ Bình lóng lánh lệ quang trong suốt, bộ dáng kiêu sa, thanh thuần, Triệu Tử Văn ôm chặt thân hình mảnh mai của nàng, kiên định nói:

- Có huynh ở đây, không ai có thể ức hiếp muội.

Những lời này của Triệu Tử Văn cũng như một lời hứa hẹn với Hạ Bình, hắn rất thích cô bé thư đồng đáng yêu này, nhưng trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác giữa Hạ Bình và Hạ phủ có một bí mật nào đó, mặc dù vậy, hắn cũng không cố gắng điều tra.

- Hạ Văn, muội sau này sẽ cùng huynh tới căn nhà cỏ, cùng Bảo Nhi hầu hạ huynh, được không ?

Hạ Bình biết Triệu Tử Văn và Bảo Nhi trước đây sống trong căn nhà cỏ gần Tây Hồ, nàng cố gắng rũ bỏ sự rụt rè của thiếu nữ, nhẹ nhàng hỏi Hạ Văn.

- Song phi ..?

Triệu Tử Văn vô thức lẩm bẩm

- A

Hạ Bình cũng ý thức được câu nói này có nghĩa khác, hai má nàng nóng bừng, vành tai trắng chợt đỏ rực, nàng lẩm bẩm:

- Huynh là kẻ xấu, mỗi ngày chỉ biết nghĩ hư, còn muốn muội và Bảo Nhi….

Mi mắt nàng ngập tràn mưa xuân, khi nói truyện hai má lại đỏ bừng, bộ ngực sữa khẽ phập phồng khuôn mặt tiên diễm như hoa đào, thân hình đầy vẻ phong tình, núp trong lòng Triệu Tử Văn.

Cái này….không phải muốn ta phạm tội sao, Triệu Tử Văn âm thầm kêu khổ, chỉ có điều Hạ Bình tuổi còn nhỏ hơn cả Bảo Nhi, nếu bây giờ…tử hình nàng thì chẳng khác gì giam dâm học sinh trung học…tội lỗi….tội lỗi…

Hạ Bình thấy Hạ Văn si ngốc nhìn mình, nàng lại thẹn thùng chúi đầu vào ngực hắn, đôi mắt khẽ mở nhìn bông tuyết bay đầy trời, trong lòng ấm áp, hạnh phúc, hy vọng giờ khắc này có thể thành vĩnh hằng.

- Khục….khục…

Triệu Tử Văn đang ôm Hạ Bình, thưởng thức tuyết rơi, chợt nghe thấy tiếng ho khan. Hắn ngơ ngác nhìn thấy một người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp đang đi tới.

- Hạ Hổ !!

Triệu Tử Văn giật mình

Điền Hổ cười ha hả nói:

- Đại ca, thật là nhiều ngày không gặp, gặp lại thì lại được ngắm cảnh song phi…ha ha

- Hạ Hổ đáng ghét !

Hạ Bình xấu hổ dậm chân, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng, nàng xoay người chạy vội vào nội phủ.

Triệu Tử Văn nhìn…..cặp mông đang lay động kia, lại nhìn dáng người thướt tha của Hạ Bình, nha đầu kia rốt cuộc có phải thư đồng không chứ, sao càng lớn càng hấp dẫn như vậy.

- Triệu huynh, nhìn đủ chưa

Điền Hổ nhìn Triệu Tử Văn đang si ngốc đùa…

Triệu Tử Văn quay lại, nhìn Điền Hổ hồi lâu, hắn mặc áo dài màu xám, đầu đội nón trắng, cánh tay gân guốc lộ ra dưới cánh tay áo, chỉ có khuôn mặt là không đổi, vẫn cái môi dày với hàm râu cá trê kia.

- Ha ha

Triệu Tử Văn cười đến nghẹn giọng, nói:

- Điền huynh, có phải chuẩn bị đi làm Tiểu Nhật Bản hay không ?

Tiểu Nhật Bản ? Điền Hổ biết Triệu Tử Văn suy nghĩ như thiên mã hành không, rất khó nắm bắt, dù sao tiểu…cũng không tốt, hắn căm giận nói:

- Ta vừa hồi phủ ngươi đã mắng ta là sao hả ?

Triệu Tử Văn đặt tay lên vai hắn cười lớn:

- Sao có thể mắng được, ta thật là cao hứng khi thấy ngươi hồi phủ

Nhưng vừa nói xong, Triệu Tử Văn lại nhìn thấy bộ râu cá trê kia, mặt lại đỏ bừng, bật cười.

Điền Hổ cười khổ:

- Nếu không phải vì che giấu hành tung, ta nhất định sẽ không tốn tiền để làm cái chòm râu này…

Sau trận chiến Vọng Giang Thành, Triệu Tử Văn và Điền Hổ nổi danh thiên hạ, tướng mạo của hai người khắp thiên hạ đều biết, nhưng không ai biết Triệu Tử Văn vì hắn đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, còn Điền Hổ lại rất dễ nhận ra, nhưng với diện mạo hiện tại của hắn, thêm vào chòm râu cá trê……không ai có thể nhận ra được.

- Điền huynh, thật là ủy khuất cho ngươi rồi.

Triệu Tử Văn thực sự bội phục Điền Hổ, không ngờ hắn có thể nghĩ ra biện pháp này, hắn vỗ vai Điền Hổ cười:

- Có điều sao ngươi lại nhớ tới Hạ phủ, chẳng lẽ quan trên lại bắt ngươi xuống dưới phục vụ ?

Điền Hổ nhìn bóng dáng Hạ Bình xa xa, hắn cười khổ:

- Là do ta, ta vẫn còn nhiệm vụ ở Hạ phủ chưa hoàn thành.

- Vậy sau khi ngươi nói ta là Triệu tướng quân, Tần đại nhân có tính toán gì không ?

Triệu Tử Văn trầm tư một lúc rồi nói

Điền Hổ trầm ngâm:

- Ngươi…hay là cứ quản việc nhà trước đi

Việc nhà ? Triệu Tử Văn thấy ánh mắt Điền Hổ nhìn về phía xa, hắn cũng nhìn theo, thấy một nữ tử duyên dáng, yêu kiều đứng xa xa

Nàng là ? Triệu Tử Văn không thấy rõ diện mạo, nhưng cảm giác vô cùng quen thuộc, là Bảo Nhi ?

- Hay là ngươi mau tới đó, nàng đã đứng đó thật lâu, việc chính sự ta và ngươi sẽ nói sau

Điền Hổ nói

Triệu Tử Văn gật gật đầu, rồi đi về phía nữ tử, khi tới gần, hắn mới nhìn rõ, nữ tử mặc bộ quần áo màu phấn hồng, trán cao, môi hồng, răng trắng, da thịt bóng loáng như ngọc, ngực cao, mông nở, dáng người duyên dáng đứng dưới tuyết, như hoa sen mới nở, thật rung động lòng người.

Bông tuyết trắng nõn nhẹ nhàng rơi lên tóc, đáp trên vai nàng, nhưng dường như nàng không có chút cảm giác, ánh mắt nàng mang theo chút thương cảm, ưu tư, nhìn về phía xa, khuôn mặt xinh như vẽ lơ đãng ngắm nhìn bông tuyết trắng, một lúc sau mới phát hiện có người đứng phía sau.

- Triệu Tử Văn..

Nữ tử run run, ấp úng nói

- Dư tiểu thư, đây dường như không phải nơi ngươi nên tới, ngươi cũng không xứng gọi ta là Tử Văn

Triệu Tử Văn cười lạnh

Nàng đúng là Dư Tư Lăng, hôm nay nàng cố ý mặc trang phục nữ nhân, đi tới Hạ phủ, chờ đợi Triệu Tử Văn, muốn hắn nhìn thấy nàng, nhưng không ngờ cái nàng nhìn thấy lại là một khuôn mặt lạnh như băng, nàng thất vọng cúi đầu, lẩm bẩm:

- Ta, chỉ là đi ngang qua đây

Không thể không thừa nhận, ban đầu khi mới nhìn thấy Dư Tư Lăng, hắn thầm giật mình, hắn có thói quen nhìn Dư Tư Lăng trong bộ khoái phục, bây giờ nàng đột nhiên trở thành một nữ nhân xinh đẹp như vậy khiến nội tâm hắn rung động lớn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói:

- Nếu chỉ là đi ngang qua, vậy chúng ta ai đi đường nấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK