Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây có phải là sự thật không?

La Thanh Yên nhấp nháy con mắt, rất khó tin tưởng được sự thật là con người cũng có thể bay lượn trên bầu trời giống như các loài chim.

Triệu Tử Văn chỉ về phía Yên Chi Hồ xa xa kia, cười ha hả, nói:

- Đương nhiên là thật rồi. Ngươi xem đi, kia là Yên Chi Hồ ở Hàm Đan.

La Thanh Yên nhìn theo hướng hắn chỉ. Yên Chi Hồ sóng gợn lăn tăn, dương liễu phất phơ thu nhỏ đang hiện lên ngay trước mắt. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Yên Chi Hồ như thế. Toàn cảnh Yên Chi Hồ đều ở trước mắt nàng, mang lại cho nàng cảm giác như đang nhìn một cái ao nho nhỏ thôi. Càng nhìn nàng càng cảm thấy hưng phấn và kỳ diệu.

Thâm tâm nàng đồng thời rất bội phục Triệu tướng quân này phòng ngừa chu đáo, không ngờ là hắn có thể đoán được rằng Sở Thăng sẽ dùng kế sách thâm độc là phóng hỏa thiêu sơn. Đồng thời đến lúc này nàng mới hiểu được Triệu tướng quân hai ngày hai đêm không ngủ được, chính là để làm cái cánh lượn này. Hữu dũng hữu mưu, ở Đại Kinh đương thời quả thật không ai có thể so sánh được với hắn!

Gió xuân vẫn thổi vi vu trên trời, cánh lượn thỉnh thoảng lại bắt gặp một con yến lạc đàn bay về phương Nam, tầng mây cao cao phiêu đãng ngay bên cạnh. Bọn họ thân thể ở trong tầng mây mỏng, lại có cảm giác mông lung như đang ngắm hoa ở trong mây, thực say mê không sao nói nên lời.

La Thanh Yên trong lòng đập rộn rã. Lúc này nàng không còn sợ hãi mà chỉ còn sự hưng phấn. Thử hỏi một nữ tử ở cổ đại, chưa bao giờ nhận thức được tư tưởng khoa học hiện đại, đột nhiên lại bay lượn trên bầu trời giống như chim, không khẩn trương sợ hãi mới là lạ. Chẳng qua Bạch Phát Ma Nữ không thể giống như nữ tử bình thường, trong lòng cảm giác hưng phấn đến quá nửa, lấn át cả nỗi sợ hãi.

Triệu Tử Văn ánh mắt chăm chú nhìn La tỷ tỷ. Đầu bạc của nàng bay theo gió, hai má trong suốt và trắng nõn ửng hồng vì hưng phấn, tựa như điểm thêm một tầng phấn nhạt. Mặt hoa da phấn, quần áo phất phới bay theo gió, quả thật giống như một tiên tử tóc bạc bay lượn trên không tung. Triệu Tử Văn nhìn mà không khỏi si mê.

- Ngươi nhìn cái gì?

La Thanh Yên nhận thấy ánh mắt nóng rực của hắn, lạnh lùng nói.

- A......ta đang nhìn chim nhỏ!

Triệu Tử Văn đánh trống lảng, cười cười nói, lại rung đùi đắc ý thưởng thức cảnh đẹp tiếp.

- Đồ phóng đãng!

La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, mặt kín bưng không nói thêm gì nữa. Khuôn mặt nàng thường xuyên có vẻ lạnh lẽo như băng không thể tiếp cận được, nhưng thật ra cũng dịu dàng đi vài phần rồi.

Triệu Tử Văn quệt mồ hôi lạnh dưới đầu. Không phải vì sợ hãi bạch phát tiên ử đang trong đám mây mù vờn quanh này, mà là hắn cũng đang vô cùng hưng phấn và hồi hộp, cũng đang rất lo lắng vấn đề an toàn của cánh lượn, chỉ cầu giời khấn Phật là ngàn vạn lần nó đừng có sai sót gì. Nếu như cánh lượn chỉ có chút xíu sai sót gì đó thôi thì vấn đề tuyệt đối sẽ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến độ phi hành của nó. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị rơi cánh mà chết mất.

Hắn không còn thần sắc cợt nhả nữa, trầm trọng nhìn cánh lượn trên đầu mình, kiểm tra luôn xem có thể đột nhiên có sai sót gì hay không.

Nhìn bóng lưng to như cái phản của gã đăng đồ tử này, La Thanh Yên mới hiểu được, cái cánh lướt này không phải chỉ đơn giản như thế. Thực sự là độ nguy hiểm rất cao, mà gánh nặng ngàn cân như thế, mọi thứ đều do cái bóng dáng này dốc sức mà làm cả. Thế mà hắn còn ra vẻ hạ lưu, thật sự là rất đáng trách!

Nếu trên thế giới này còn có người mà nàng không nhìn thấu được, trừ Triệu tướng quân này ra thì không còn có ai khác nữa cả. Nàng khẽ cắn môi, lại dịu dàng hỏi:

- Triệu tiểu tặc, cái cánh lượn này là ngươi phát minh ra sao?

Triệu Tử Văn vô liêm sỉ gật đầu đáp:

- Sao? Có phải là đang nghĩ sau này sẽ lại bay lại một lần nữa?

- Vậy đây là lần thứ mấy ngươi dùng cái cánh lượn này phi hành? La Thanh Yên tưởng thật hỏi lại.

Triệu tiểu tặc bĩu môi đáp:

- Chẳng lẽ La tỷ tỷ không biết rằng cánh lượn này là lần bay thử thứ nhất của ta hay sao?

- Lần đầu tiên?

La Thanh Yên vốn có hảo tâm muốn giúp hắn giảm bớt áp lực, nhưng khi nghe câu trả lời này thì mở to đôi mắt đẹp. Chưa bao giờ dùng mà cũng dám dùng thứ đồ mạo hiểm thế này. Lúc này, trong lòng nàng lập tức thấy bồn chồn lo lắng. Nếu như cái cánh lượn này có vấn đề thì chẳng phải là sẽ có khả năng bị quăng rơi xuống tan xương nát thịt hay sao?

- Phát minh sáng tạo nào cũng là đầu tiên mà.

Triệu Tử Văn nhìn nàng cười ha hả.

La Thanh Yên trong lòng thầm dở khóc dở cười, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Thần sắc nàng vẫn thản nhiên nói:

- Như vậy ngươi có thể để cái cánh lượn này tiếp đất được không?

- Chuyện này à .... Ta còn chưa thử qua thực tế nữa, để thử xem thế nào ......

Triệu Tử Văn như có vẻ suy nghĩ rồi mới gật đầu nói. Bộ dạng thành thục trấn tĩnh như nắm chắc cả mười phần.

La Thanh Yên không biết nói sao nữa.

- Gia gia, người xem trên bầu trời có người đang bay kìa!

Một hài đồng ở trên chợ chợt nhìn lên bầu trời rồi hưng phấn kêu lên.

Không chấp lời nói của trẻ con, lão gia gia của hài đồng đó đang ở bên cạnh vuốt chòm râu bạc cười nói:

- Cái đứa ngốc này, người làm sao có thể bay được. Còn nói linh tinh nữa thì cẩn thận về nhà gia gia nói cha ngươi cho vài gậy.

- Thật mà, gia gia. Thật sự là có người đang bay mà. Hơn nữa còn là hai người nữa cơ!

Ánh mắt trong trẻo của hài đồng sáng rỡ chỉ lên trời xanh, lớn tiếng thanh minh.

Người sao có thể bay được? Trừ phi là thần tiên. Lão giả này cũng không phải là người quá lạc hậu, giữa ban ngày ban mặt làm gì ra hai thần tiên bay trên trời được. Lão nhìn hài đồng nói:

- Đến cả gia gia mà ngươi cũng dám lừa gạt, cẩn thận không gia gia cũng cho ngươi vài gậy đó.

Hài đồng sốt ruột đến mức phát khóc đến nơi, nắm tay áo của gia gia nói:

- Gia gia, thực sự là cháu không lừa người mà. Người mau nhìn xem!

Gặp phải thằng cháu bướng bỉnh như thế, lão đầu đành bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lên trời ---- Không trung xanh thẳm, thấy một nam một nữ đang nắm chặt một con diều khổng lồ, bay trên thành Hàm Đan, hơn nữa, có vẻ như là đang bay thấp dần.

Lão giả ngẩng đầu, mắt trợn tròn, vẫn còn ngây ngẩn không nhúc nhích được, lắp bắp nói:

- Thần ...thần ...tiên hạ phàm?

- Tiên nhân, mau đến xem tiên nhân.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều chú ý đến xem tiên nhân và tiên nữ trên thành Hàm Đan. Lập tức như có tiếng nổ bùng lên trong cả thành, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, thành tín lễ bái.

- Triệu tiểu tặc, ngươi rốt cuộc có thể làm cho cánh lượn tiếp đất được không?

- Tiên tử tỷ tỷ, đừng có vội. Ta không phải là đang nghĩ cách thử hay sao!

- Ngươi ......đừng có giả bộ nữa!

Dân chúng thành Hàm Đan mơ hồ nghe được thanh âm từ trên bầu trời truyền xuống, như có như không, không nghe được rõ ràng.

Sau một thời gian uống cạn chung trà, một thanh âm thê lương "bịch" từ xa xa truyền tới, làm cho cả thành Hàm Đan đều chấn động. Ai cũng không đoán ra được là đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.

- Triệu Tử Văn, ngươi cái đồ tiểu tặc ghê tởm kia. Ngươi muốn hại chết ta phải không?

Thanh âm lạnh như băng truyền ra từ trong rừng cây cách thành Hàm Đan không xa.

Lập tức lại nghe thấy một tiếng nam tử hét thảm thiết. Rồi sau đó, trong rừng cây yên ắng, không còn thanh âm gì nữa.

Dân chúng thành Hàm Đan đều là những người sợ phiền phức. Ai cũng không dám đi vào trong rừng điều tra xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cho nên không biết được sự tình tiếp theo sẽ thế nào nữa.

Ở ngã tư đường đi vào hoàng thành, một nam tử đầu tóc rũ rượi quần áo rách nát đang chậm rãi bước đi. Một lúc sau hắn đi tới trước cửa một phủ viện, hữu khí vô lực ngã phịch xuống trước đại môn.

Một lúc lâu sau, đại môn "kẹt" một tiếng bị mở ra. Một nữ tử mi như viễn sơn, mắt như thu thủy, thân thể thướt tha từ trong đi ra. Khi nhìn thấy người ở trước cửa thì nhướn mày, thầm nghĩ: "Ăn mày đi xin cơm?"

Khi nữ tử chú ý đến hình dáng tuấn tú của gã "xin cơm" này thì nàng thấy lòng nao nao, lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào gọi:

- Tử Văn.......

Thanh âm khàn khàn, không biết nên nói tiếp cái gì nữa, nàng chỉ có ngơ ngác đứng đó nhìn cái kẻ đáng trách đáng giận đã mất tích hai ngày nay kia.

Gã "xin cơm" này đương nhiên chính là Triệu tướng quân đại danh đỉnh đỉnh rồi. Vừa rồi khi cánh lượn tiếp đất, hắn và La Thanh Yên đều bị quăng ngã lăn ra. La Thanh Yên toàn thân dính đầy bụi bùn thì tức giận tặng cho tên Triệu tiểu tặc này một cước, làm hắn ngã dúi ngã dụi trên mặt đất. Thành ra hiện tại Triệu đại nhân đã thảm lại càng thêm thê thảm.

Triệu Tử Văn số khổ đến nỗi sắp khóc đến nơi, cũng không quản là quần áo trên người đều bẩn thỉu, trực tiếp ôm lấy thân hình mảnh mai của Hạ Vũ Tình luôn, dụi đầu vào trong mái tóc của nàng, vừa như tìm kiếm sự an ủi, vừa lẩm bẩm nói:

- Đại tiểu thư! Ta bị thương .........

Bị thương ư? Hạ Vũ Tình sợ quá vội vàng quét mắt xem xét từ trên xuống dưới, nức nở nói:

- Tử Văn, vết thương ở đâu?

Triệu Tử Văn cảm nhận được mùi thơm từ thân thể mềm mại của Đại tiểu thư, bàn tay to vỗ về vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như không xương của nàng. Cảm giác sống sót sau tai nạn thật sự là đặc biệt ấm áp và hạnh phúc. Hắn khẽ nói:

- Đại tiểu thư, có nàng ở bên cạnh ta thật tốt!

- Đáng ghét! Đồ người xấu chàng lại lừa gạt ta.

Hạ Vũ Tình mặt hồng lên gắt gỏng. Nàng hiểu chắc chắn Tử Văn đã trải qua rất nhiều đau khổ mới an toàn quay trở về Triệu phủ. Hiện giờ xem ra hắn có chút mỏi mệt và lôi thôi, nhưng thật ra bộ dạng không có vẻ là bị thương tích gì cả.

Triệu Tử Văn cười lớn, nói:

- Vũ Tình, kêu Hạ Bình, Bảo Nhi chuẩn bị nước ấm đi. Ta và Đại tiểu thư cùng nhau tắm uyên ương!

- Chàng là đồ phóng đãng!

Đại tiểu thư hai má đỏ rực lên, khẽ gắt. Nàng lại chuyển giọng, thở dài nói:

- Hạ Bình và Bảo Nhi đi ra ngoài tìm chàng rồi. Chỉ có mình ta ở lại trong phủ chờ chàng về thôi. Hai nha đầu ngốc này hai ngày nay đều khóc thành người lệ mất rồi. Cả hai ngày nay đều không ngủ nữa ......

Hai nha đầu ngốc, trong lòng Triệu Tử Văn thầm thương tiếc. Hắn biết Hạ Bình phi thường ỷ lại vào mình. Hắn giống như cây cột trụ tinh thần của nàng. Mình mất tích thì nàng không lo lắng mới là lạ. Còn Bảo Nhi thì là tiểu kiều thê "huyết mạch tương liên" rồi.

Triệu Tử Văn nhìn đôi mắt Đại tiểu thư cũng thâm quầng lên, cũng biết nàng chắc là đã lo lắng cho mình nhiều lắm. Trong lòng ấm áp, hắn dịu dàng:

- Vũ Tình, Hạ Bình và Bảo Nhi hiện giờ ở đâu? Để ta đi tìm các nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK