Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vọng Triều sơn nằm ở phía Tây Nam của Mạt La đế quốc, đối diện với biển lớn mênh mông. Thế núi lên xuống trùng trùng kéo dài hàng trăm dặm. Cỏ xanh trải dài khắp nơi. Đỉnh núi quanh năm được mây mù bao phủ, một làn hơi mang vẻ khó lường tràn ngập.

Vì Vọng Triều sơn nằm ở ven biển nên dã thú rất là thưa thớt, thêm nữa quanh núi cư dân ngụ khắp nơi, lấy nghề bắt cá để sinh sống. Cho nên nơi này bình thường rất ít có người đến, kể cả người đi săn, bọn họ thường sang phía đông bắc, Thanh Phong sơn, có dã thú nhiều hơn.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương chiếu sáng khắp đất trời. Ở bên trong Vọng Triều sơn, một ngôi nhà tựa núi cách mặt biển hàng trăm thước. Diệp Phong đi đường mệt nhọc mới tới được đây, đang dẫn một đoàn thành viên trọng yếu của mình, nhìn xuống đại hải rộng lớn vô biên, đưa mặt lên hít thở gió biển mát mẻ, cao hứng tán thưởng

Tiểu Hắc cùng Lam Lam bảo mọi người dừng lại, ngước mắt nhìn đại hải, chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm, bộ dạng có chút hưng phấn. Ai cũng nghe không hiểu bọn chúng đang trao đổi cái gì.

Từ sau khi Tĩnh Hương hợp cùng đội ngũ Tư Lược đoàn, Diệp Phong một thân nam nhân đã làm hết sức quan tâm chiếu cố thê tử. Tĩnh Hương dần dần tiếp nhận hắn, sắc mặc ưng thuận hiện lên. Nàng đáp ứng hắn sẽ tiếp tục đảm nhiệm Tư Lược đoàn phó đoàn trưởng. Trước khi lên đường đến Vọng Triều sơn, nàng cưỡi điêu về đến đế đô gặp Lao Nhĩ bệ hạ thỉnh chức. Vì an toàn củaTĩnh Hương , Diệp Phong phái ra hai mươi tinh linh xạ thủ cưõi điêu đi theo sau.

“Thiếu gia , đại hải quả là một cảnh đẹp a!” Lộ Lộ đứng ở bên trái Diệp Phong, kéo tay hắn. Lần đầu tiên được trông thấy đại hải thật mà cao hứng xúc động.

Diệp Phong vuốt ve say mê mái tóc của Lộ Lộ , mỉm cười mà nói: “Trên núi này nhìn không rõ đâu. Ngồi thuyền rong chơi giữa biển lớn, cảm giác đó thật đã!”

“Chẳng biết đại hải này diện tích bao nhiêu? Ngoại trừ khoảng cách rất xa Quang Minh đại lục cùng Đông Phương đại lục, còn có các đại lục nhỏ bé khác…” Mộng Hinh nhìn đại hải liên tưởng rồi bùi ngùi xúc động.

Hãy nghĩ xem ngôi sao này đã bao nhiêu tuổi rồi. Không đúng, bây giờ không có biện pháp nào để xác định đó là một ngôi sao, không thể xử dụng địa cầu để lý giải . Diệp Phong nghe Mộng Hinh xúc động, trong lòng trầm tư, hít thật sâu một ngụm lớn gió biển rồi mỉm cười, nói với Mộng Hinh rằng: “Không bằng sau này có thời gian, chúng ta hãy lái thuyền lớn, rồi sau đó ngao du cả thế giới nha!”

“Hảo a , nhất ngôn vi định không được nuốt lời a!” Mộng Hinh nghe vậy kinh hãi ứng lời. Trong lòng đối vớI Diệp phong hảo cảm tăng lên không ít. Lộ Lộ cùng với Khải Đặc và thành viên Tư lược đoàn đều lộ ra thần sắc mơ tưởng, ngao du cả thới giới a, đây là sự tình thật là kích thích và lãng mạn!

“ Đương nhiên, đến lúc đó mọi người hãy cùng đi!” Diệp Phong nhìn vẻ mặt Mộng Hinh, trong lòng rất là đắc ý, lập tức mở miệng cưòi sảng khoái.

Bọn người Diệp Phong đang ở dưới chân một ngọn núi cao cả ngàn thước. Một cái động nhỏ cỏ dại mọc đầy chẳng có gì thu hút, nhưng chính là mục tiêu lớn nhất của lần tới đây này của bọn họ. Bởi vì ở đó Mạn Nỗ Ai Nhĩ đã phát hiện ra lối vào sơn động có loại quáng mạch đặc biệt, đồng thời cũng là nơi trú ngụ của rất nhiều vong linh sinh vật

Gần Vọng Triều sơn là một một mảnh đất trống đây cỏ dại và hoa dại. Diệp Phong hạ lệnh cho thành viên Tư Lược đoàn đóng tại đây. Do phục tài nấu nướng của đoàn trưởng, năm mươi hai hương kì ải nhân đồng ý ở lại Tư Lược đoàn, phụ trách việc nấu nướng cho toàn thành viên.

“Đoàn trưởng, người chuẩn bị đối phó thế nào với bọn vong linh sinh vật trong động?” Mộng Hinh đang đứng ở một chỗ cao, nhìn nhìn cái cửa động phía dưới, hướng Diệp Phong mà hỏi.

Diệp Phong suy nghĩ, rồi nói: “Vong linh sinh vật không phải vô duyên vô cớ tụ tập bên trong động. Bây giờ còn chưa biết số lượng chính xác, cũng như mục đích của bọn chúng. Đầu tiên phải đi dò tra thử, nếu số lượng mà chúng ta có đủ khả năng tiêu diệt, thì lập tức tiêu diệt, còn không thì phải tìm cách khác để giải quyết!”

“Chúng ta không bằng đào thử mấy cái hố ngoài động. Nếu vậy, cũng làm cho bọn chúng tổn hao một chút khí lực.” Mộng Hinh trầm tư đề nghị.

Mạn Nỗ Ai Nhĩ không chờ Diệp Phong lên tiếng, mà nói: “Lúc trước ta phát hiện trong động có sẵn một khố quáng thạch. Sau đó thử dùng dao mà đào, nhưng chỉ đào được một chút, thì bọn vong linh sinh vật xuất hiện rồi. Cho nên ta không thể xác định bên trong quáng mạch có bao nhiêu ngõ ngách. Thêm nữa, cái động nào dốc xuống, phần bên ngoài mặc dù không lớn lắm, nhưng cái động lại rất sâu. Vì thế có đào bới bên ngoài cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi!”

“Ân, đại sư nói cũng rất có đạo lý. Hơn nữa dù có biết quáng mạch có ngõ ngách, nhưng chúng ta lại không biết vì cái gì bọn vong linh sinh vật lại tụ tập nơi này. Bọn chúng quần cư ở đây, chúng ta căn bản không thể an tâm đào bới.” Diệp Phong đồng ý ứng thanh.

“Đúng vậy, nếu đánh động đến bọn vong linh sinh khi đào bới, thì không bằng chúng ta trực tiếp tiêu diệt hết bọn chúng, rồi tiến hành cũng không muộn.” Bọn Khải Đặc cũng đều gật đầu phụ họa thêm.

Mộng Hinh thấy bọn họ nói như vậy, nghĩ lại cũng rất có đạo lý, nên không hề lên tiếng, chấp nhận ý kiến của bọn họ. Diệp Phong thấy thế liền ra lệnh cho mọi người lập trại, chuẩn bị ăn uống, rồi nghỉ lại một đêm, ngày mai sẽ vào sơn động. Dù sao qua một chặng đường dài, chúng thành viên cũng đang có biểu hiện mệt mỏi, bây giơ không tiện lập tức chiến đấu cùng đám vong linh sinh vật không biết mệt kia.

Bởi vì có vong linh sinh vật trong núi, cho nên Diệp Phong cẩn thận ra lệnh, không lập trại gần đó, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến tổn thất cùng phiền toái.

Đêm tối, sự yên tĩnh đã đến, sau khi ăn xong những mĩ vị do hương kỳ ải nhân nấu, Hi Ân dẫn tiểu đội bạch lang đi tuần tra. Còn nhưng thành viên của tứ trung đội chủ lực đều trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lộ Lộ thu dọn lại phòng nghỉ gọn gàng. Diệp Phong nhàn hạ điểm lên cây Thanh sảng tiêu hồn, đi ra ngoài trướng để dạo một lát. Lều của Mộng Hinh nằm ở bên trái cách chỗ của hắn và Lộ Lộ không xa. Tên gia hỏa này đi tới ngoài lều của Mộng Hinh thì nghe được âm thanh bên trong. Hai chân không nghe lời đứng yên một chỗ.

Hắc hắc… hắc hắc… Mộng Hinh đang tắm rửa.

Diệp Phong lắng tai nghe âm thanh từ trong lều, rộ lên một thần sắc như lão trư. Trong đầu hắn, ý niệm rình xem xuất hiện. Hắn quan sát xung quanh không có ai, đặt cây Thanh sảng tiêu hồn xuống đất, rồi thi triển khinh thân thuật, thả người không một tiếng động lên phía trên cái lều của Mộng Hinh. Hắn ngưng tụ chân khí ở ngón trỏ đâm xuyên qua lớp vải, tạo một cái lỗ nhỏ. Con mắt trái như cái ngọn đèn bình thường, phát ra quang mang sắc mị mị, hướng vào cái lỗ đó mà nhìn.

Mộng Hinh với mái tóc màu đen dài được buộc gọn một cách đơn giản, không biết là đang có người rình xem. Nàng ngồi trong thùng tắm, dùng ngọc thủ trắng nõn xoa nhẹ lên đôi vai quang khiết. Mày phượng mê người mang theo một tia cười ngọt ngào, đôi môi anh đào đỏ tươi có vẻ như rất mềm mại. Phân nữ bộ ngực sữa lộ ra trên mặt nước, thật là đầy đặn, cái nhũ hoa cũng theo đó mà lúc ẩn lúc hiện. Cái đùi ngọc thon dài mông lung ngâm trong nước, so vơi kẻ khác chỉ có đẹp hơn không kém. Nhìn thấy vậy, dục hỏa của Diệp Phong nổi lên, tiểu hòa thượng ở phía dưới cũng có ý kiến, trong thâm tâm cũng muốn ôm lấy Mộng Hinh mỹ nhân đang lõa thể này!

“Đoàn trưởng, ngài đang làm gì vậy?” Khứu giác của bạch lang nhân cực kỳ linh mẫn, một bạch lang thiếu niên cưỡi tật phong cự lang đi tuần tra. Y đang tuần trong ở ngoài lều của Mộng Hinh, thì phát Diệp Phong, tò mò lên tiếng hỏi.

Không xong, ta sao lại vô ý như vậy a?! Diệp Phong bởi vì đang ở doanh trại của mình, nên không có cảnh giác. Giờ phút này ý niệm dâm dục đang đại thịnh, nghe được bạch lang thiếu niên hỏi, nhất thời thầm kêu không xong, rồi hắn nhanh chóng nhảy xuống, ra hiệu im lặng, rồi bảo y rời đi.

Đáng tiếc, hết thảy đều quá muộng, bởi vì từ trong lều Mộng Hinh kêu lên: “Lôi Ân, ngươi tử sắc lang này, ta sẽ không để ngươi yên…”

Rình xem thì lại bị phát hiện, Diệp Phong trong lòng hô to không may. Rồi hắn bảo bạch lang thiếu niên đang nhịn cười lui. Sau đó hắn sợ mọi người chạy ra khỏi lều hỏi han, liền nhanh chóng quay về lều của mình.

“Thiếu gia, ta hình như nghe được Mộng Hinh đang la ngài?” Lộ Lộ rõ ràng đã nghe được tiếng la của Mộng Hinh, tưởng thiếu gia đang đùa giỡn với Mộng Hinh, liền lộ ra thần sắc tươi cười.

Diệp Phong thấy thế định nói gì. Mộng Hinh rất nhanh mặt bộ y phục màu tím cùng với chiếc quần dài vào, nhíu màu đi vào trong lều, đến gần trước mặt hắn, rồi dùng quyền đánh vào ngực hắn: “Tử sắc lang… tử sắc lang…” Cái miệng không ngừng mắng chửi, từ hàng mi phương nước mắt cũng chảy xuống.

Toàn thân lõa thể bị tên tử sắc lang này thấy hết, Mộng Hinh trong lòng rất ủy khuất vô cùng. Nếu là nam nhân khác, khẳng định hiện giờ không phải là những cái nắm đấm của nàng, mà là trường kiếm của nàng và một trăm tên cực điện kiếm sĩ.

Nhưng nếu để nàng động kiếm với Diệp Phong, nàng căn bản không thể ra tay được. Bởi vì trong tâm nàng đã có tình ý với Diệp Phong, chỉ không thích Diệp Phong có nữ nhân khác, cho nên không tiếp nhận tình ý của Diệp Phong. Vì thế bây giờ bị hắn thế hết thân thể, chỉ có thể một mình rơi lệ ủy khuất, đấm tới đấm lui để phát tiết.

“Ai… đau quá… Mộng Hinh tiểu thư….. ta sai rồi… nàng tha cho ta đi…”

Mộng Hinh không có vận đấu khi, mỗi quyền chỉ có thể như đấm bóp lên thân thể của Diệp Phong. Có điều là Diệp Phong thấy Mộng Hinh giơ quyền đấm mãi trong sự ủy khuất, cũng không có kịch liệt quá, liền lập tức hô thầm đây là cơ hội tốt. Từ trong miệng không ngớt lời xin lỗi, tay heo cũng nhân cơ hội này mà bắt đầu luồn vào trong lòng ngực của nàng. Cái miệng rộng thì hôn lấy hôn để môi anh đào của Mộng Hinh!

Mộng Hinh chưa từng bị nam nhân hôn qua, giờ này đột nhiên bị Diệp Phong chiếm hữu môi anh đào của mình, nhất thời đứng yên như sét đánh, quyền vẫn tiếp tục vung ra. Diệp Phong thấy tình hình này trong lòng mừng thầm. Tay trái nhẹ nhàng vòng ra sau mà hưởng thủ ngọc đồn săn chắc, tay phải thì đang tác oai tác quái ở cái hạt đậu màu đỏ trước ngực nàng.

Ngọc đồn và bộ ngực trắng bị tấn công, thân thể Mộng Hinh cảm giác có chút khác thường, liền tỉnh táo lại, miệng thì ngượng ngừng nở một nụ cười, lại tiếp tục bị cái lưỡi tham lam của Diệp Phong nhân cơ hội mà nhập vào trong miệng mình. Cái loại tâm tình đè nén đã lâu, nay bị một nụ hôn kích thích, đã làm tâm của nàng nhảy loạn, hơi thở dồn dập. Mặc nàng giãy dụa không ngừng, nhưng căn bản không thể thoát rả khỏi lòng ngực của Diệp Phong, chỉ có thể những âm thanh ô ô rên rỉ ngượng ngùng.

Lộ Lộ rất hiểu thiếu gia, thấy thiếu gia đang cùng Mộng Hinh, thì ôn nhu yên tĩnh ngồi gần đó không phát ra tiếng động, để tránh làm khinh động đến Mộng Hinh rồi phá hoại chuyện tốt của thiếu gia.

Diệp Phong giờ là cao thủ trong phòng the, bởi đã từng có kinh nghiệm với Lộ Lộ cùng U Nguyệt Nhi. Giờ phút này đây, hắn đang ôm trong lòng lần đầu là một người có loại tâm tình đè nén như Mộng Hinh này, tự nhiên phải giở ra hết thử đoạn, khiến cho Mộng Hinh không ngừng thở gấp, dục hỏa trong người nàng không ngừng bốc lên cao.

Dùng sức hấp đôi môi hồng của Mộng Hinh, Diệp Phong cố dùng lưỡi xoáy tròn trên chiếc miệng sung mãn hương thơm của nàng, trước là chuyển động trên dưới phải trái, đôi lúc còn triền miên với chiếc lưỡi thơm mềm mại của nàng. Sau khi cảm thấy đầu lưỡi tê dại, từ trong miệng nàng rút ra, đem chiếc lưỡi thơm của nàng đút vào trong miệng mình tham lam liếm mút. Cả bàn tay heo cởi nút khuy trên chiếc váy dài mày tím của nàng. Nhân lúc nàng nàng bị môi của mình làm cho mơ màng, miệng lại càng tham lam liếm mút, hai cánh tay nhẹ nhàng bế nàng lên chiếc giường nhỏ, đè lên thân hình yêu kiều để hưởng thụ sự đầy đặc mềm mại mang theo khoái cảm. Đầu lưỡi lại đút vào trong miệng nàng nghịch ngợm một lần nữa.

Ngọc thể Mộng Hinh run rẩy, mắt phượng đóng chặt lại, hai má trắng trơn láng giờ đã ửng đỏ, hơi thở càng ngày càng gấp và nghe rõ hơn, hai tay tự giác ôm hông Diệp Phong

Diệp Phong cảm thấy rõ ràng ngọc nhũ săn chắc đầy đặn đang phập phồng lên xuống, trong lòng biết nàng đã hoàn toàn động tình, trên miệng lại càng thêm tham lam mút lấy chiếc lưỡi đinh hương mềm mại trơn tru của nàng, nuốt hết nước miếng thơm tho, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Lộ Lộ , tỏ ý bảo nàng giúp mình cởi y phục, bàn tay vén chiếc váy dài màu tím của Mộng Hinh lên, lộ ra đôi chân ngọc hoàn mỹ thon dài thẳng tắp, trắng ngần không chút tỳ vết.

Trời ạ, ta trước kia sao lại không phát hiện cái chân của Mộng Hinh hoàn mỹ như vậy. Hắc hắc, thật quá tốt, cảm giác thật đã a….. Diệp Phong được Lộ Lộ giúp thoát y, hai tay hắn hay vuốt ve đùi ngọc hoàn mỹ bóng loáng nhu nộn của Mộng Hinh. Sau đó hắn tách hai chân nàng rộng ra, quỳ gối xuống, tạm dừng một chút, quan sát nàng đang thở gấp, khuôn mặt tràn ngập sự đòi hỏi, ôn nhu nói: “Mộng Hinh, trở thành nữ nhân của ta nha, ta sẽ vĩnh viễn mang hạnh phúc đến cho nàng!”

“Không… Không muốn….. Ta không cùng người khác phân hưởng ngươi….” Mộng Hinh vốn bị dục hỏa làm mất lý trí, nghe Diệp Phong nói xong, tỉnh lại một chút, vẫn kiên trì với suy nghĩ trước kia của mình. Diệp Phong thấy tình huống này trong lòng cười thầm, tiếp tục hôn lấy hôn để đôi môi anh đào của nàng, tay trái thì xoa bóp bộ ngực của nàng, tay phải dâm đãng luồn lách xuống vùng cấm địa, để thi triển tuyệt chiêu mà ngay cả U Nguyệt Nhi không thể chống lại được.

“Không… đoàn… xú Lôi Ân…. Ngươi đừng làm thế… mau dừng lại…. khó chịu quá… cầu xin ngươi…”

“Hắc hắc, chỉ có khó chịu thôi hả, không có thoải mái sao?

“….”

“Không nói, được, ta tiếp tục đây!”

“Đừng… có… có thoải mái… ngươi tha cho ta nha….”

“Không được, ta thích nàng, hôm nay nhất định phải biến nàng thành nữ nhân của ta!”

“Chán ghét… ngươi chơi lưu manh…. Đây là cưỡng gian!”

“Ài, cưỡng gian? Nàng có muốn ta cho nàng xem thứ gì ẩm ướt trên tay ta không?

“Không muốn….tử Lôi Ân… Ta hận ngươi tới chết…. Ai nha…..dơ bẩn… khó chịu quá….. ta cầu xin ngươi…. Không muốn như vậy….

“Hắc hắc, nhìn nàng với vẻ mặt thoải mái mà la là khó chịu, sau này lão công sẽ tiếp tục như vậy!”

Diệp Phong đặt người trên thân thể mềm mại của Mộng Hinh, đang lưu manh thao tác không ngừng, khiến Mộng Hinh dục hỏa bốc lên cao, không tự kiềm chế được, không ngừng rên rỉ cầu xin. Mắt thấy thời cơ đã đến, tên gia hỏa này cười dâm đãng, gác đùi ngọc bóng loáng nhu nông của Mộng Hinh lên vai mình, tiểu hòa thượng ta ác ở dưới, rồi dùng sức, ấn một cái, lấy đi trinh tiết quý giá của Mộng Hinh…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK