Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất sắc linh châu không hổ là chí bảo truyền thuyết của Tác La Tư đại lục. Diệp Phong hái hắc bạch linh châu từ trên Thủy tinh thánh thụ xuống, để vào hai chén nhỏ chứa đầy nước sạch, không đến ba giây, hai viên linh châu lập tức bắt đầu tan rã, đều phát ra hương thơm nồng nàn, khiến người khác ngửi thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân thư thái.

“Hoàng thượng, cái cây nhỏ thần kì này của ngài thật xinh đệp a, nó sao lại thật sự có bảy loại màu sắc? Có thể ăn không?” Thư phòng tại Long tường cung thiên điện, hoàng hậu Hứa Lâm nhìn Thủy tinh thánh thụ cùng ngũ sắc linh châu còn lại trên thư án (bàn đọc sách), ngạc nhiên hỏi Diệp Phong.

Trên chiếc ghế gỗ phía sau thư án, Diệp phong đã cho lui ra toàn bộ thái giám và cung nữ, đang ôm hoàng hậu mĩ lệ trong lòng, nhìn biểu tình kinh ngạc xinh đẹp của nàng, lại ngửi thấy mùi hương do hắc bạch linh châu tỏa ra, tâm tình rất sảng khoái, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng ướt át của hoàng hậu kiều diễm, cười nói:

“Món đồ chơi nhỏ này gọi là Thủy tinh thánh thụ, là lễ vật của lão thần tiên tặng trẫm. Chúng quả thật gọi là thất sắc linh châu, có thể ăn, nhưng không thể tùy ý ăn bậy được, phải bỏ vào trong nước hoàn tan bảy ngày mới được. Nếu trẫm uống trấp dịch của hắc bạch linh châu thì có thể tăng cường năng lực tự bảo vệ rất rất nhiều!”

“A, thần thiếp đã hiểu, cái này giống như là linh đan diệu dược trong truyền thuyết!” Hoàng hậu hiều dịu vừa nghe hắc bạch linh châu có thể tăng cường năng lực tự bảo của hoàng thượng, lập tức lộ ra thần sắc cao hứng, sau đó ngẫm nghĩ, có chút mất mát nói: “Hoàng thượng, đêm nay thần thiếp không thể lại phục thị ngài tại Long tường cung nữa.”

“Hử? Không thể hầu hạ trẫm tại Long tường cung? Tại sao, nàng có sự tình gì sao?” Diệp Phong ôm chặt mỹ nhân, nhìn hắc bạch linh châu có thể tăng cường thực lực cho hắn trong chén, chính là ý dâm đang trỗi dậy trong đầu, nghe xong hoàng hậu nói, không nhịn được nhíu mày nghi hoặc hỏi.

Hoàng hậu thấy hắn nhíu mày. Nghĩ rằng làm hắn mất hứng nên vội vàng nói: “Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận, thần thiếp thân là thê tử của nàng, phục thị ngài là việc tối trọng yếu của thần thiếp trong kiếp này, thần thiếp không có sự tình gì muốn làm. Chỉ là thái hậu hôm nay vừa nhắc nhở thần thiếp không thể một mình chiếm trọn ngài. Thần thiếp không thể ngang nhiên phản đối ý tứ của thái hậu, chỉ đành trước tiên nên quay về Phượng Nghi cung. Hơn nữa đêm qua thần thiếp được hoàng thượng sủng ái quá lâu, bây giờ chỗ đó vẫn còn rất đau. Đêm nay cho dù ở lại, cũng không cách nào hầu hạ ...”

Nói đến gần cuối thì gương mặt ngọc khiết bạch của hoàng hậu cũng đã xấu hổ đỏ bừng lên. Thanh âm cũng nhỏ như muỗi kêu, nhìn gống như một tiểu phụ nhân thẹn thùng xấu hổ, bộ dạng khiến người khác rất yêu mến.

Diệp Phong nghe nàng nói xong. Nhìn hình dạng mĩ miều của nàng, trong lòng mừng rỡ, tay trái từ vai trái của nàng hạ xuống, nắn bóp bộ ngực nảy nở săn chắc, tay phải thâm nhập vào trong chiếc váy trắng, lần theo chiếc đùi quang khiết trắng nõn của nàng tiến đến vùng cầm địa mên nhân tiêu hồn kia. Cảm giác được chỗ đó quả thật bị thương không nhẹ, lúc này sủng ái cười nói:

“Lâm nhi của trẫm thật là một hoàng hậu tốt ôn nhu hiền dịu, từ hôm nay nàng không cần quá nhân nhượng thái hậu nữa. Trẫm không hi vọng nàng chịu uất ức, đêm nay phần lớn là do nàng không thoải mái, trẫm tạm buông tha nàng. Chờ nàng khôi phục, trẫm muốn thống thống khoái khoái mở ra hai nơi diệu xử khác của nàng ... ha ha ha ...”

“Ô không ... hoàng thượng, ngài chính là thích khinh thị thần thiếp. thần thiếu không chịu đâu ...” Hoàng hậu tối qua từ miệng của lưu manh hoàng đế đã biết hàm nghĩa của “hai nơi diệu xử khác”, bây giờ nghe hắn tán thưởng và suy nghĩ hoang đường, trong lòng vừa ngọt ngào vừa xấu hổ, không nhịn được nũng nịu văn vẹo thân mình mê người trong lòng hắn phản đối.

“Thật sự là vưu vật khiến người khác yêu thích!” Diệp Phong nhìn mĩ lệ hoàng hậu trong lòng, trong tâm tán thưởng, nghĩ đền Tiểu Thuận Tử lúc sáng có nói với hắn những trò vui tại đế đô, có chút lòng hươu dạ vượn, cùng hoàng hậu hôn nóng bỏng một trận, sau đó để nàng rời đi, thu lại Thủy tinh thánh thụ cùng hai chén nhỏ, cùng Tiểu Thuận Tử cải trang, từ mật đạo mà Chu Ngọc Long cho người đào bới, lén rời khỏi vòng phòng vệ của hoàng cung!

Kỳ thật với năng lực của Diệp Phong, cho dù không dùng mật đạo, hắn cũng có thể mang Tiểu Thuận Tử lén rời khỏi hoàng cung, tuy nhiên với cá tình của tên gia hỏa này, tự nhiên sẽ chọn con đường thuận tiện và dễ dàng hành sự, có thời gian tránh né thị vệ tuần tra, không bằng đến những nơi vui vẻ của đế đô!

Lúc hoàng hôn, Diệp Phong bảo Tiểu Thuận Tử tìm cho hắn bản đồ chi tiết của Thần Châu đại lục, đại khái hiểu được sự phân bố thế lực của Thần Châu đế quốc và sáu nước còn lại, cũng như các nơi tập trung binh lực trong nước, cùng với ít nhiều địa điểm phân bố của phản quân. Hiện tại đã nghĩ đến một biện pháp để sắp xếp cho tốt!

Đế đô Thần Châu thành, tọa lạc tại trung ương đế quốc, là thành thị lớn nhất phồn vinh nhất trên cả đế quốc, kiến trúc đẹp vừa cổ kính vừa uy nghiêm. Mỗi khi đến đêm đèn hoa cùng treo lên rực rỡ, ánh sáng trải dài như dòng sông, người đến kẻ đi, náo nhiệt phi thường, đã nổi danh là thành tấp nập nhất!

“Thiếu gia, ngài xem phía trước bên trái con đường là Thanh phong trà lâu, là nơi thưởng thức trà nổi tiếng nhất đế đô chúng ta, đặc sản của họ là Thaah phong trà nổi danh cả đế quốc. Hơn nữa khi đang uống trà đồng thời còn được cô nương xinh đẹp đánh đàn trợ hứng!”

Từ cuối mật đạo, đi qua một khu nhà dân nhìn không hết thì không bao lâu đã đi vào con đường phố tấp nập người qua lại, Tiểu Thuận Tử toàn thân mặt trang phục hạ nhân màu xám, chỉ vào một trà lâu bên trái con đường, giới thiệu cho Diệp Phong, sau đó lại chỉ chỉ vào một hí viện (nơi diễn kich) phía trước nói: “Thiếu gia, đó là nơi xem kịch nổi danh đế đô, bên trong có không ít ca kỹ giỏi, ngài có hứng thú đi xem không?”

Diệp Phong mặc một bộ quần áo bằng tơ màu trắng, nhàn nhã cất bước dạo trên đường, nhìn những quầy hàng nhỏ đang chào mời hai bên đường, cùng với đám đông đang tới tới lui lui, trong lòng đây hứng thú, trong miệng ngâm nga một tiểu khúc mà người khác nghe không hiểu, lướt nhìn trá quán và hí viện, mở miệng nói: “Bổn thiếu gia không có hứng thú nghe kịch, Khát nước rồi thì đi uống trà tốt hơn!”

Chủ tử đã lên tiếng, Tiểu Thuận Tử lập tức hiểu ngay, chạy trước đến trà quán, trước tiên chọn một chỗ ngồi tốt tại cửa sổ góc phía đông lầu ba, rồi cung kính dẫn đường cho Diệp Phong lên lầu, hành vi tiêu chuẩn của nô tài.

“Ta nói tiểu thiếu gia, đến địa phương này uống trà có ý tứ gì gì chứ, không bằng đến Dục tiên lâu tìm vài thứ “ngon miệng” chơi đùa, giờ dã lên cơn nghiện rồi!”

“Ha ha ha, Trần đốc thống thật sự là sắc quỷ, cũng tốt, chúng ta bây giờ đến Dục tiên lâu tìm mấy “món ngon” chơi đùa, đên nay nhất định cho ngươi tận hứng!”

Diệp Phong và Tiểu Thuận Tử vừa ngồi xuống tại góc phía động lầu ba, vừa gọi xong nước trà vài một ít điểm tâm, liền nghe từ lầu bốn tiếu dâm tiếu ồn ào, Người đầu tiên lên tiếng thì không có gì, nhưng kẻ thứ hai lên tiếng liền gây sự chú ý của Diệp Phong. Đốc thống là chức quan cao nhất phẩm của triều đình!

“Thiếu gia, trên lầu có lẽ là Trần Viễn Sơn của hoàng vệ quân. Trần đốc thống, người này công phu không tầm thường, nhưng tham tửu háo sắc, là người theo phe cánh cùa nguyên soái!” Tiểu Thuận Tử thấy Diệp Phong nghe được tiếng dâm tiếu trên lầu, lập tức mở miệng giải thích.

Hoàng vệ quân, cấm vệ quân, thành vệ quân được xưng là tam đại hộ vệ quân. Trong đó binh lực hoàng vệ quân là năm vạn, là bộ đội tinh nhuệ nhất toàn quốc, trực thuộc hoàng đế, binh tướng không chỉ trẻ tuổi cường tráng, hơn nữa được trang bị tốt, đãi ngộ hậu hĩnh. Đáng tiếc, Chu Ngọc Long vô năng u tối, nhánh bộ đội tinh nhuệ này, sớm đã bị lão nguyên soái Lý Nghị thay thân tín là Trần Viễn Sơn vào từ mấy năm trước. Chu Ngọc Long muốn điều động nhánh bộ đội này, nếu Lý Nghị không chịu, Trần Viễn Sơn tuyệt đối sẽ không hành động.

Cấm vệ quân là bộ đội phòng ngự trú trát tại khu vực chung quanh kinh thành, chủ yếu phụ trách nghiêm phòng khu vực quanh kinh thành không để ngoại địch xâm phạm. Binh lực mười vạn, trước mắt do đệ đệ của thái hậu Lưu Khiết, cấm vệ quân đốc thống Lưu Mãnh chưởng quản!

Thành vệ quân chủ yếu phụ trách vấn đề trị an của kinh thành, binh lực bốn vạn, do cháu của tể tướng Hứa Sơn, thành vệ quân đốc thống Hứa Chí Dương chưởng quản!

Ngoại trừ ba nhánh bộ đội ở trên, đế độ còn một nhánh hậu bị quân, chủ yếu là cách xưng hô thống nhất của các loại tân binh, ngày thường giao cho binh bộ huấn luyện, binh lực mười lăm vạn. Nếu các nhành bộ đội khác có thương tổn hay giải ngũ, tùy lúc sẽ lấy quân bổ sung từ hậu bị quân. Xem binh bộ là biết ngay, điều này tương đương với nguyên soái Lí Nghị chủ quản!

Tóm lại, nói tới nói lui thì Chu Ngọc Long là hoàng đế không có một chút binh quyền, ba thế lực lớn đã đem binh lực tại đế đô cũng như phần phân bố trên toàn quốc phân chia sạch sẽ.

“Hắc hắc, đường đường là hoàng vệ quân thống quản lại gọi kẻ khác là tiểu thiếu gia? Có ý tứ, lão tử phải đến xem kẻ hắn gọi là ai!” Diệp Phong nghe xong giải thích của Tiểu Thuận Tử, trong mắt lóe lên một tia sát khí, trên miệng lại có nụ cười lạnh nhẹ nhàng đầy tư lự. Tiểu Thuận Tử đã thấy qua năng lực của hắn, không kềm được rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ Trần đốc thống gặp vận rủi rồi.

Tiếng giầy da nện lên sàn gỗ dồn dập vang lên, hoàng vệ quân độc thống Trần Viễn Sơn, đầu tóc vẫn còn đen nhánh, trên mặt đầu râu, thân thể cao lớn tráng kiện, mặc một bộ trang phục màu đen, cùng với bốn gã hạ nhân, cùng một thanh niên tuấn mỹ, khí chất cao ngạo, mặc y phục xanh nhạt, tay cầm chiết phiến, từ lầu bốn đi xuống, rời khỏi quán trà!

“Thiếu gia, tiểu tử kia là Lý Minh con cầu tự (tuổi già mới có) của Lý Nghị. Bình thường kẻ hung hăng nhất đế đổ chính là hắn, khi nam phách nữ không từ chuyện ác nào, danh tiếng cực xấu!” Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng giải thích cho chủ tử.

“Con cầu tự à? Hừ hừ, tốt, rất tốt ...”Diệp Phong ngồi trên ghế, thông qua cửa sổ quan sát Lý Minh cùng Trần Viễn Sơn, hai mắt xoay chuyển loạn lên, trong đầu nảy ra ý xấu, nói với Tiểu Thuận Tử: “Đi, chúng ta cũng đến Dục tiên lâu, thiếu gia tìm vài vị cô nương cho ngươi vui đùa!”

Mang thái giám đi tìm cô nương, tên gia hỏa này cũng thật giỏi lôi kéo. Tiểu Thuận Tử nghe hắn nói xong, lập tức xấu hổ gãi đầu cười theo, tính tiền rồi cùng hắn rời khỏi quán trà, không nhanh không chậm bám theo phía sau bọn Lý Minh.

Cùng lúc đó, hậu cung phòng bị sâm nghiêm, trong Tĩnh Nguyệt cung, nữ nhi của Định Đông vương, Hiền phi Liễu Nhược Yên xinh đẹp như đóa phù dung đọng sương, mặc váy dài bằng sa màu lục, mái tóc đen suôn mềm xõa ra, đang ưu mỹ ngồi sau cầm án trong thư phòng, nhẹ nàng cử động ngón tay ngọc trắng nõn, gảy lên cầm khúc u oán cô tịch của nàng.

“Nương nương, lão nô nghe được tin tức từ thái hậu, ác tật của hoàng thượng đã hồi phục. Đêm qua hoàng hậu ở tại Long Tường cung, quả thật đã cùng hoàng thượng làm việc phu thê!” Nhũ nương tuổi khoảng năm mươi của Liễu Nhược Yên, Triệu ma ma, tiến vào thư phòng, cung kính bẩm báo với nàng, sắc mặt vui mừng, trong ánh mắt mang theo sự cao hứng vì nàng.

“Biết rồi.” Liễu Nhược Yên nghe vậy thoáng nhíu mày, tựa hồ vẫn không để việc này trong lòng, vẫn tiếp tục gảy khúc đàn cô tịch u oán của nàng.

Triệu ma ma thấy thế trong lòng thầm than, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, ngài không chuẩn bị đi gặp hoàng thượng sao? Bây giờ là thời cơ rất tốt để có sự sủng ái của hoàng thượng, nếu bị hoàng hậu hay Đức phi cướp trước bá chiếm hoàng thượng, sau này trong cung khẳng định sẽ không còn chỗ đứng cho ngài. Vì bản thân ngài và thế lực của gia tộc, ngài nhất định phải hết sức hành sự sớm đi ạ!”

“Nhũ nương, ngươi yên tâm đi, ta trong lòng đã có tính toán!” Hiền phi nương nương Liễu Nhược Yên nghe vậy lạnh nhạt trả lời, vẫn nhẹ nhàng vỗ về cây huyền cầm của nàng như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK