Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dục tiên lâu, nơi tầm hoan tác loạn của thương gia cự phú, cao quan quý hiển tại đế đô, là nơi phong nguyệt hào hoa nhất, xa xỉ nhất đế đô. Khách làng chơi đến nơi này tầm hoan đều có thân phận nhất định, người thường căn bản không trả nổi tiền vào đây!

Diệt thế ma cung một trong thập đại thế lực giang hồ tại Thần châu đế quốc bao gồm nhất giáo, nhị cung, tam bang, tứ minh, thực lực chỉ dưới Cửu u tà giáo, cùng tề danh với Thiên cơ cung. Dục tiên lâu là sản nghiệp ngầm của Diệt thế ma cung. Dục tiên lâu có thể ở tại đế đô nơi các đại thế lực tụ tập, nguyên nhân chủ yếu là do dẫn đầu trong việc phong tao.

Ngoại trừ ba thế lực lớn của quan phương(thế lực quan quân triều đình), căn bản không ai biết Dục tiên lâu chính là sản nghiệp của Diệt thế ma cung. Đương nhiên, ba thế lực lớn tại đế đô biết nội tình che dấu của Dục tiên lâu, cũng là do Diệt thế ma cung cố ý lộ ra. Bởi vì họ muốn tại đế đô này giở chút mánh khóe để tạo chỗ đứng, nên muốn lấy lòng ba thế lực lớn, việc gì cũng không thể đắc tội!

“Thiếu chủ, nhi tử độc nhất Lý Minh của nguyên soái cùng Hoàng vệ quân đốc thống Trần Viễn Sơn đã đến đây, muốn mời ngài đến gặp mặt!”

Một gian phòng trên lầu năm vốn không dùng tiếp khách của Dục tiên lâu, Diệt thế ma cung Mị ảnh đàn đàn chủ Sở Hồng mĩ diễm phong tao, mặt một bộ y phục gợi cảm màu lam, nhìn thiếu chủ mĩ lệ Mộ Dung Linh đang ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, cung kính bẩm báo.

“Lại đến à? Tên nhị thế tổ này thật sự là một kẻ phiền phức không tầm thường!” Mộ Dung Linh mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, đôi mắt phượng câu hồn đang ngắm cảnh đẹp trong đêm, nghe vậy mày liễu cau lại, bất đắc dĩ lắc đầu than thở. Sở Hồng thấy thế hỏi: “Thiếu chủ có muốn thuộc hạ giải quyết điều phiền toái này không?”

“Tính ra, hắn có giá trị lợi dụng rất lớn, diệt trừ hắn sẽ ảnh hưởng đến đại kế của phụ thân, ta và ngươi đi xuống gặp hắn!” Mộ Dung Linh nhún nhún vai, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói lạnh nhạt, đứng dậy cùng Sở Hồng rời khỏi bao sương.

So sánh với chốn phong nguyệt tại tây phương mà Diệp Phong đã kiến thức quá nhiều thì lần đầu đặt chân tới trường phong nguyệt tại phương đông, mang cho hắn không ít cảm giác mới lạ,. Tong đại sảnh không có vũ nữ thoát y ăn mặc khêu gợi, chỉ có ca nữ đang gảy đàn xướng khúc. Khách ngồi trong sảnh cũng không giống ở phương tây trong miệng toàn dâm ngôn lãng ngữ, thậm chí hành lạc trước đám đông, ở đây mọi người đều ôm trong tay kĩ nữ xinh đẹp, đang uống trà nghe hát, nhiều nhất là hai tay có chút không quy củ mà thôi.

Bất quá chỉ cần không phải khờ dại thì đều có thể thấy những người này chỉ ra vẻ bên ngoài, chờ đến sau khi đi vào khách phòng, dùng mông để nghĩ cũng biết bọn khách làng chơi ở nơi nào trên thế giới cũng cùng một phường háo sắc!

Đa số khách chơi đến Dục tiên lâu, đều thích tại đại sảnh ôm kĩ nữ xinh đẹp, thưởng thức tiếng đàn và tiểu khúc. Dù sao các chủ nhân đủ tiền vốn đi vào Dục tiên lâu, rất ít có loại sắc quỷ thèm khát chưa từng đùa giỡn nữ nhân. Đối với bọn người có thân phận này, tịnh không vội nói đến sắc dục, ngồi ở đại sảnh cùng người quen trò chuyện, thưởng thức âm nhạc, là một loại hưởng thụ không tệ!

Lý Minh cùng Hoàng vệ quân đốc thống Trần Viễn Sơn đến Dục tiên lâu đều thích ngồi lại tại đại sảnh một lúc rồi mới tìm kĩ nữ dâm lạc. Vì điều này khiến hai tên háo sắc rất hư vinh, ngồi ở vị trí đầu ở đại sảnh nghe hát, tiếp theo là những khách chơi ở chung quanh đến tham kiến cung kính với bọn chúng.

Tiểu Thuận Tử đi theo Diệp Phong, tại góc phía đông của đại sảnh chọn lựa một chiếc bàn trống, có thể quan sát thấy rõ ràng cử động của Lý Minh và Trần Viễn Sơn tại góc phía tây. Ngồi trên ghế, Tiểu Thuận Tử sờ mó chiếc mặt nạ dịch dung trên mặt mình, cảm giác mười phần tân kỳ, trong lòng bội phục chủ tử không chỉ có thực lực cao tuyệt mà còn có công phu cải trang thần diệu. Lúc này bọn cao quan trong đại sảnh, ai cũng đừng hòng nhận ra thân phận của họ!

Dục tiên lâu kĩ nữ mặc dù tư sắc không tệ, nhưng trong mắt Diệp Phong vốn thưởng thức qua nhiều mỹ nhân cực phẩm, các ả cũng chỉ xem như một ít dung tư tục phấn, không tạo được một chút dục vọng ở Diệp Phong. Bất quá đến kĩ viện mà không tìm cô nương bồi tiếp, khẳng định sẽ khiến người khác hoài nghi, bởi vậy Diệp Phong cũng để tú bà tìm đếm mấy cô nương bồi tiếp đùa giỡn, để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch xấu xa của hắn.

“Uy, ta nói Lam lão bản, ngươi rốt cuộc muốn để thiếu gia chúng ta chờ bao lâu? Mau mời Tiết cô nương đến đây!!” Góc phía tây đại sảnh, Trần Viễn Sơn uống cạn một chén liệt tửu, vuốt vuốt những giọt rượu rơi trên râu, cao hứng ngẩng đầu hướng phía lầu trên hét lớn.

“Ai yêu, đến, đến, ta nói Trần đốc thống, ngài thật sự là người nóng vội!”

Sở Hồng và Mộ Dung Linh đối với người ngoài đều dùng tên giả, một người tên là Lam Ninh, một người gọi là Tiết Linh, phân biệt giả làm thân phận Dục tiên lâu lão bản và Thần châu đệ nhất ca cơ. Sở Hồng đang từ trên lầu đi xuống đại sảnh, nghe tiếng quát của Trần Viễn Sơn, vội vàng cúi đầu nhìn xuống dưới, phong tao cười duyên trả lời.

“ha ha ha, tiểu thiếu gia chờ Tiết cô nương, bổn đốc thống thì vẫn chờ Lam lão bản. Nàng nói ta có thể nào không nóng vội?!” Trần Viễn Sơn mắt thấy người đã đến, lập tức cao hứng cười to, ngữ khí tỏ vẻ mười phần ám muội, những khách chơi chung quanh quen biết gã, đều cười to lên theo.

Nhiều năm quản lý chốn phong nguyệt như Dục tiên lâu, Sở Hồng sớm đã sớm có tập quán bị người khác chiếm tiện nghi trên ngôn ngữ, thêm vào Trần Viễn Sơn biết thân phận chính thức của ả, căn bản không dám có chủ ý với ma nữ giết người không chớp mắt như ả. Bởi vậy ả không một chút để ý tiếng cười trong sảnh, phong tao hi hi cười duyên, dẫn Mộ Dung Linh xinh đẹp như tiên, dọc theo thang lầu từ từ đi vào đại sảnh.

“Tới rồi, mau xem, Thần châu đệ nhất ca cơ Tiết Linh, hôm nay mọi người thật sự đã được hưởng vẻ vang của Lý thiếu gia, có thể tận mắt thấy phong thái của Tiết cô nương, tam sanh hữu hạnh, tam sanh hữu hạnh a!”

Phong thái của mĩ nhân Mộ Dung Linh khi chậm rãi bước vào đại sảnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt của bọn khách trong sảnh, vô số con mắt hoàn toàn dán chặt trên người nàng, bám chặt không rời, tiếng than thở cùng hâm mộ từ từ vang lên, có không ít người trong lòng thầm mắng Lý Minh mạng chó có lão phụ thân, là Nguyên soái, che chở.

‘Khà khà, đúng lúc, rất đúng lúc, Thần châu đệ nhất ca cơ? Ta còn nhớ Nguyệt nhi hình như là Mạt La đệ nhất vũ cơ? Ca cơ và vũ cơ, hắc hắc, có ý tứ, hắc hắc ...’ Hai mắt Diệp Phong, vốn đang đánh giá mười mấy nam tử ngồi cách bàn Lý Minh không xa, cảm giác những người này có điểm cổ quái, mắt thấy một vị tuyệt sắc mỹ nhân mặc váy dài trắng như tuyết đi vào đại sảnh, hai con mắt láo liên lập tức tập trung gắt gao vào tuyệt sắc mỹ nhân, không còn tâm tư xem xét bọn xú nam nhân kia.

“A a, Tiết cô nương, mau mau, mời ngồi bên này!” Lý Minh nhìn Mộ Dung Linh xinh đẹp như tiên, trong mắt tràn ngập dục vọng muốn chiếm hữu, cố gắng làm ra một dáng vẻ phong độ, đứng dậy kéo chiếc ghế phía bên phải gã, muốn mời Mộ Dung Linh ngồi bên cạnh gã.

“Đa tạ Lý thiếu gia!” Mộ Dung Linh nhìn ánh mắt Lý Minh, trong lòng kinh bỉ ác tâm, nhưng vì đại kế của phụ thân, chỉ đành cười ngọt ngào, không ngờ lúc nàng vừa định đi tới ngồi xuống, mười mấy nam tử ở bốn phía lấy nhuyễn kiếm từ eo ra , nhắm vào Lý Minh.

Bọn khách làng chơi trong đại sảnh, đột nhiên thấy có người rút kiếm muốn giết Lý Minh, đa số người muốn trốn đi, chỉ có một ít quan viên thuộc đảng của nguyên soái, hô hào bọn tùy tùng đến giúp đỡ. Mộ Dung Linh và Sở Hồng thấy tình huống này, liếc mắt nhìn nhau, đếu ra vẻ kinh hoảng lui về phía sau. Người dám giết Lý Minh, rất có thể là bọn quan quân của hai đảng còn lại, các nàng không muốn tìm phiền toái đến cho mình.

“Lý Minh, người là đồ súc sinh ỷ thế hại người, hôm nay ta báo thù cho thê nữ bị người gian sát!”

Đám người chạy tứ tán, tình huống bốn phía Lý Minh dần dần rõ ràng, bao quanh gã và Trần Viễn Sơn cùng với tám gã tùy tùng là tổng công mười bảy người, thủ lĩnh là một người mặc tử y, vóc người nhỏ bé, khuôn mặt dùng vải gai che kín, ánh mắt nhìn Lý Minh tràn ngập hận ý!

“Hừ, ta tưởng là ai, nguyên lai là Vương Mãnh của Linh Xà kiếm phái, lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, lần này lại dám ngông cuồng trước mặt bổn đốc thống, hôm nay bổn đốc thống sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là chết!”

Trần Viễn Sơn nhìn nam nhân thấp bé dẫn đầu, khinh thường hừ lạnh, tiếp nhận từ trong tay tùy tùng cương đao dài năm thước, bảo hộ phía trước Lý Minh trên mặt đầy nét cười, thấn thái tự tin, một chút cũng không để địch nhấn vào mắt!

“Trần Viễn Sơn, người là con chó săn nhờ quyền cậy thế, hôm nay lão tử cho dù chết, cũng phải diệt trừ bọn ác quan không từ chuyện ác nào như các ngươi!”

Vương Mãnh nhìn bộ dạng của Lý Minh và Trần Viễn Sơn, trong lòng lửa giận thiêu đốt, mở miệng mắng lớn, hô hào mười sáu gã đồ đệ còn lại, liều mạng xông tới sát bọn chúng, triển khai chém giết kịch liệt, muốn nhanh chóng giết chết kẻ vô sỉ trước mặt!

Tám gã tùy tùng của Lý Minh, đều có một thân công lực không thường, thêm vào cao thủ như Trần Viễn Sơn, bọn người Vương Mãnh nếu không thể nhanh chóng giải quyết mục tiêu, tùy tùng của bọn quan viên còn lại xông tới, bọn họ sẽ chắc chắc phải chết.

Linh Xà kiếm phái là một môn phái nhỏ cách đế đô không xa về phía đông, thê tử và nữ nhi xinh đẹp của Vương Mãnh, vì ra ngoài dạo chơi đế đô, bị Lý Minh háo sắc nhìn trúng, bắt về trong phủ, đem mẫu nữ để cùng một giường, cưỡng bức dã man, sau khi chính gã thỏa mãn lại đưa cho tùy tùng hưởng thụ, khiến cho thê, nữ của Vương Mãnh bị cưỡng gian đến chết!

Sau đó, Lý Minh vì để diệt trừ hậu hoạn, để Trần Viễn Sơn mang binh đến tiêu diệt Linh Xà kiếm phái. Vương Mãnh trong tiếng cười gian ác của Trần Viễn Sơn, biết sự tình thê, nữ bị gian sát, trong lòng bi phẫn cuộn trào, biết không phải là đối thủ của Trần Viễn Sơn, phải dẫn môn nhân liều mạng phá vây, may mắn trốn thoát ma chưởng, vẫn tiềm phục tại đế đô, chớ thời cơ báo thù. Hôm nay hắn thấy Lý Minh mang theo không nhiều tùy tùng, liền trà trộn vào bọn khách làng chơi, muốn nhân cơ hội này báo thù!

‘Hắc hắc, có ý tứ, không nghĩ tới lại có kẻ dám hớt tay trên động thủ trước trẫm, nhân phẩm của tên Lý Minh này thật ác liệt a...’ Bọn kĩ nữ bị đả đấu dọa chạy trốn lên lầu, lưu manh hoàng đế Diệp Phong nhấp một ngụm trà, nhìn tình huống giữa sân, trong lòng xấu xa cười thầm, ngẫm nghĩ rồi dặn dò Tiểu Thuận Tử vài câu, chuẩn bị thực hành trò xấu xa của hắn.

“Thiếu chủ, bọn này không phải là người của hai đại thế lực kia. Có cần cho người của chúng ta đến hỗ trợ Lý Minh không?” Sở Hồng cùng Mộ Dung Linh lùi đến nơi an toàn trên thang lầu, nhìn tình huống trong sảnh nhẹ nhàng hỏi.

“Có Trần Viễn Sơn và nhiều tùy tùng của bọn quan viên, những người đó căn bản không thể ám sát thành công, chúng ta không cần vì lấy lòng Lý Minh mà gây thêm chuyện, nếu bại lộ thân phận để bọn tự xưng là chánh đạo nhân sĩ biết được, khẳng định sẽ dây dưa không dứt, ảnh hưởng đại kế của phụ thân. Cứ để bọn họ tự mình giải quyết!”

Bây giờ Thần Châu đế quốc hỗn loạn bất kham, không thể để ý đến chuyện giang hồ, trước giờ chánh, tà, ma ba đạo bất hòa, không có ước hế của quan phủ, ngày thường tranh đấu trở nên hung bạo, chỉ chút chuyện là sẽ bùng nổ. Mộ Dung Linh xinh đẹp như tiên, khẽ vén tóc mai bên trái, mỉm cười nói, căn bản không có ý nhúng tay vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK