Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luân Cát - Phách Khố Khắc, một thân sử dụng vong linh ma pháp thất truyền đã lâu “Vĩnh hằng hiến tế” mang tấm thân huyết nhục làm vật tế, bản thân trở thành bất tử khô lâu vong linh Vu sư, nếu tính toán theo tuổi tác con người như trước đây thì bây giờ lão ta đã thọ 364 năm rồi!

344 năm trước, khi niên kỷ của Luân Cát vừa đúng hai mươi đã đạt tới cấp bậc lục giai vong linh Vu sư, được vinh dự nhận danh hiệu thiên tài vong linh Vu sư tối tà ác của đại lục, là mục tiêu đuổi giết của Quang Minh giáo đình lúc bấy giờ.

Trong một lần tránh né sự truy sát một cách ngẫu nhiên của Quang Minh giáo đình, Luân Cát tới được sơn động bí mật không có bước chân người tới này. Tại nơi sâu thẳm tận cùng này đã phá giải được nan đề hàng ngàn năm nay các chủng tộc không thể làm rõ, sự thất tung của địa tinh.

Mười ngàn năm trước kia, Quang Minh đại lục vốn có danh xưng là địa tinh đại lục. Vào thời điểm đó, khoa kĩ của địa tinh đại lục phát triển hùng hậu đứng hàng bá chủ. Các chủng tộc khác đều không thể tranh đấu lại được.

Theo sử kí, vào tám ngàn năm trước, địa tinh nhất tộc chúa tể của địa tinh đại lục xuất hiện một vị quốc vương vô cùng hoang dâm, tàn bạo, tùy ý giết hại, dâm loạn các chủng tộc, thậm chí ngay chính dân tộc mình cũng không tha. Điều đó dẫn đến sự nổi dậy bạo loạn ngay trong tộc. Các tộc khác cũng thừa thời cơ mà xâm lấn vào. Đủ loại cục diện hỗn loạn sinh ra, nổ ra đại chiến giữa các chủng tộc trước giờ chưa từng có!

Chiến loạn tiếp diễn trong gần 200 năm, cả đại lục còn lại một mảnh tiêu điều. Địa tinh nhất tộc vì sự xâm lấn của ngoại tộc mà nhân khẩu sụt giảm một cách trầm trọng, cuối cùng triệt để mất đi địa vị bá chủ đại lục. Tuy nhiên các chủng tộc khác lo ngại bọn họ sẽ sử dụng khoa kĩ phát triển để phục hồi lại nên đối với chúng thẳng tay vô tình giết hại, biến chúng thành đối tượng bị truy đuổi của tất cả mọi người, phải tránh né khắp mọi nơi. Đến sáu ngàn năm trước, bọn chúng đột nhiên biến mất vô thanh vô ảnh, sựu đồ sát bất đắc dĩ phải chấm dứt.

Luân Cát phát hiện ra lý do mà bọn địa tinh thất tung, bởi vì lão tại chỗ sơn động sâu thẳm kia tình cờ tìm được hỏa thương, và hỏa pháo của địa tinh trung đội cùng với Truyện Tống chi môn (cánh cửa dịch chuyển).

Nhân loại là chủng tộc năm đó giết hại địa tinh tộc nhiều nhất, nên lúc địa tinh tộc phát hiện Luân Cát, tự nhiên không chịu buông tha lão. Luân Cát triệu hoán vong linh cự long cùng tham cật thi ma ương ngạnh phản kích. Kết quả mặc dù đánh cho địa tinh trung đội chạy tan tác, bắt được ba tên địa tinh nhưng thực sự lại để nửa số người của địa tinh tộc đào thoát qua Truyện Tống chi môn.

Từ miệng ba tên địa tinh tù nhân, Luân Cát biết được nơi đến của Truyện Tống chi môn. Sáu ngàn năm trước, một nhóm địa tinh đi thuyền xuất hải. Ở hải ngoại xa xôi tìm được một tân đại lục hoang vu,tộc nhân của địa linh tộc đang ẩn tích tại Quang Minh đại lục đều thông qua các Truyền Tống chi môn nhanh tới tân đại lục định cư để tránh tiếp tục bị đồ sát từ các chủng tộc khác.

Để sau này có thể quay lại tổ địa của mình mà trả thù, địa tinh tộc nhân nhiều năm qua vẫn lưu trú binh tại các Truyện Tống chi môn, ý muốn giữ lại được những thông đạo này để ngày sau có thể nhanh chóng phản hồi tổ địa.

Truyện Tống chi môn cần sáu miếng truyền tống thủy tinh để duy trì năng lượng, dù chỉ bị mất một viên cũng lập tức mất đi hiệu quả. Luân Cát lo lắng bọn Địa Tinh tộc đào tẩu sẽ tìm viện binh rồi quay lại nên lúc này hạ một viên thủy tinh xuống để Truyền Tống chi môn tạm thời mất đi hiệu quả. Sau đó triệu hoán năm trăm con vong linh cự long, cùng với lòng hiếu kỳ về tân đại lục, mang truyền tống thủy tinh lấy xuống để lại chỗ cũ, tiến nào Truyền Tống chi môn.

Song, bất hạnh là lão vừa lúc đến được tân đại lục, hoàn toàn chưa kịp quan sát cẩn thận tình huống thì đã bị hỏa pháo của địa tinh tộc xung quanh phục kích. Năm trăm vong linh cự long sau mấy hồi bị luân phiên công kích, toàn bộ bị nổ nát, lão cũng bị hỏa pháo làm bị thương, từ Truyền Tống chi môn chạy trốn về lại sơn động, nhẫn nại chịu đựng thương thế, lấy viên truyền tống thủy tinh xuống, sau đó mới có thể thở ra.

Bị hỏa pháo phát nổ làm cho thương tích rất nặng, tánh mạng bị đe dọa, vạn bất đắc dĩ mới phải sử dụng “Vĩnh hằng hiến tế” để bản thân trở nên bất tử. Loại công pháp này tuy giúp người ta được bất tử nhưng lại kềm hãm thực lực không thể tăng lên được nữa. Bởi vậy Luân Cát 344 niên kỉ lại chỉ có thể dừng lại tại cấp bậc lục giai vong linh Vu sư. Nếu không tư chất của lão có thể trở thành cửu giai vong linh Vu sư hiếm có.

Tuy không thể phủ nhận tư chất của Luân Cát khá thế nào nhưng thực lực không thể tăng lên chính là một vấn đề nghiêm trọng, đã trở thành sự tiếc nuối mà lão vĩnh viễn không thể quên. Sự hiểu biết từ ba tên địa tinh tộc nhân bị bắt sống, Luân Cát biết rõ năng lực bản thân mình đối diện với hỏa pháo của địa tinh tộc, tiến vào lại Truyền Tống chi môn căn bản là tự tìm con đường chết nên lão ôm hận chiếm cứ sơn động này. Ngày thường tự hỏi bản thân việc ra bên ngoài, sống một cuộc sống vô vị của một khô lâu.

Bằng vào thân phận, tính cách cùng hình dạng hiện tại, lão đều không có khả năng chuyển đi tin tức địa tinh tộc rời khỏi đại lục ra ngoài vì vốn dĩ thân phận lão là Vong linh Vu sư cộng thêm bề ngoài khô lâu, rời núi nếu để người ta phát hiện được khẳng định sẽ lọt vào tay Quang Minh giáo định hoặc bị bọn nhân sĩ chính nghĩa bao vây tiêu diệt. Cái loại sự việc bất hảo này hắn chả có lòng yêu thích mà ôm vào người đâu.

Mất đi cuộc sống của người bình thường, niềm vui thú lớn nhất để Luân Cát tiếp tục sống chính là viết nhật kí, ghi lại kinh lịch nhiều năm qua cùng với tâm tình của bản thân. Nếu trước kia không trở thành bất tử khô lâu, Luân Cát nhất định sẽ tìm nhân thủ khai thác quáng mạch kì lạ trong động rồi bán đi hưởng thụ cuộc sống, đáng tiếc lão bây giờ là một khô lâu không cần ăn uống cũng chẳng biết mỏi mệt, căn bản không thể hưởng thụ bất cứ thứ gì cho nên quáng mạch vẫn bị hắn bỏ quên.

Từ lúc bọn người Diệp Phong tiến nhập sơn động đồ sát thực thi tiểu quỷ, Luân Cát liền thông qua tinh thần lực trao đổi cùng vong linh sinh vật, biết được chuyện này, vốn tưởng rằng đối phương chỉ có hơn bốn trăm người, mình lại trú ở chỗ sâu thẳm, vong linh cự long sinh vật khả dĩ có thể ở bên ngoài tiêu trừ hết bọn chúng. Nhưng không ngờ đối phương cường hoành như vậy, vong linh bên ngoài tất cả đều bị tiêu diệt, khiến lão chẳng đặng đừng phải chơi trò âm mưu với đối phương.

“Ái, cái hắc sắc trường kiếm này thoạt nhìn rất có sát khí!”

Luân Cát nhìn xuống bọn người Tư Lược Đoàn bị u linh câu hồn, thao túng dưới mặt đất, tâm trạng hết sức phấn khích. Nhìn thấy Hắc Ám ma kiếm trong tay Diệp Phong, nghiêng đầu xuống, bạch cốt hữu thủ vươn ra cầm kiếm đứng lên.

“Hắc, thực sự là kiếm tốt, sát khí rất nặng!”

Luân Cát không có da thịt để bị Ám Hắc ma kiếm ăn mòn, bởi vậy không cảm giác được chút dị dạng nào. Nhìn Hắc Ám ma kiếm, cười quái dị tán thưởng, tiến hành tàn phá thân thể bị dục hỏa phần thân của Diệp Phong ngay dưới đôi chân bạch cốt khô lâu của lão, hữu thủ vung kiếm cắt một đường trên tả thủ của Diệp Phong, nhất thời máu tươi phún ra điên cuồng.

“Hắc hắc, hảo, rất sắc bén, không sai, không sai, ta sẽ dùng thanh kiếm này chấm dứt tính mạng của ngươi. Sau đó biến ngươi thành sủng vật của ta!” Luân Cát cúi đầu phát ra tiếng cười quái dị rất khó nghe, hữu thủ nắm ma kiếm nhắm chuẩn trái tim Diệp Phong hạ thẳng xuống.

“Tử khô lâu, lão tử là ông bà tổ tiên của ngươi đây, đi gặp Diêm vương đi!”

Khi Hắc Ám ma kiếm sắp đâm tới trái tim của Diệp Phong, trong đám người Tư Lược Đoàn, khoảng cách không xa đột nhiên đứng lên, chính là Ba Nhĩ, động thủ, sử ra Trung tiêm thứ cương côn “Hỗn thế hung linh côn” đệ nhị thức “Hung linh toái thi”, đầu côn xoay tròn, tạo ra hàng phiến phiến côn ảnh, nhanh chóng cắt đứt hai chân, cánh tay trái cùng tam cân lặc cốt của Luân Cát tung ra bốn thước ngoài, ngã xuống đất kêu lên quái dị.

Theo lí thuyết, Hỗn thế hung linh côn đệ nhị thức sẽ không như vậy nhưng Ba Nhĩ không có chân khí phụ trợ, nếu không sử dụng chiêu thức đánh lén thì cũng không có hiệu quả như vậy. Nếu chẳng như vậy chiêu thức “Hung linh toái thi” ác độc đã sớm nghiền nát Luân Cát bể tan tành.

“Ngươi, ngươi bị u linh câu hồn phụ thể nhưng lại không có chuyện gì?”Chưa bị vỡ tan tành cho đến chết, Luân Cát không tin nhìn trừng trừng Ba Nhĩ với bộ dạng không thể tin được.

Ba Nhĩ bị u linh câu hồn, phụ thể không chỉ không có việc gì, ngược lại cảm giác được khí lực dung hợp lớn không ít, mặc dù không hiểu chuyện sao lại thế. Bất quá thấy hình dáng thiếu gia cùng mọi người đều bị dục hỏa phần thân, tên gia hỏa này liền khẩn trương tại trong đám người nhanh chóng ngụy trang, nếu không phải Luân Cát muốn giết thiếu gia, gã khẳng định không dám để Luân Cát phát hiện gã không có việc gì.

Nhìn Luân Cát ngã xuống đất rồi nghe lời lảm nhảm khó tin được của lão, Ba Nhĩ sợ lão lại triệu hoán vong linh sinh vật đến, nhân lúc này vung cương côn trong tay, bước tới phía Luân Cát, chuẩn bị đập lão tan ra vạn mảnh.

Niệm chú cần phải thốt ra tiếng, khống chế vong linh sinh vật của mình tịnh không cần, hai chân bị vỡ nát, thấy Ba Nhĩ hướng về phía mình vọt tới, Luân Cát lập tức lo lắng, trong miệng niệm chú muốn phóng thích vong linh cự long đồng thời trong đầu mệnh lệnh cho một u linh câu hồn, phụ thể tính chuyện thao túng Ba Nhĩ.

Ba Nhĩ thấy một đoàn u linh câu hồn nhắm hướng mình vọt tới, vốn sau lưng phát xuất mồ hôi lạnh, bất quá lại dưới tình huống vô phương tránh né, sắp bị u linh câu hồn, cảm giác khí lực gia tăng đột nhiên xuất hiện, trong lòng lập tức không sợ bị phụ thể nữa, liều mạng vung cương côn công kích Luân Cát.

“Chuyện này sao có khả năng chứ, hắn làm sao không bị u linh câu hồn phụ thể ảnh hưởng chứ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn là âm hồn thể?” Luân Cát bị Ba Nhĩ tập kích, tâm trạng hoảng hốt, không giải thích được tình huống sao Ba Nhĩ bị u linh câu hồn mà chẳng có việc gì liền nghĩ khả năng đối phương là một âm hồn thể tương thích với vong linh.

Có được Âm hồn thể chất thì tất cả vong linh đều đối với gã có cảm giác thân thích, còn nếu tiến vào cơ thể gã thì sẽ bị gã dung hợp, tăng cường năng lực của gã.

U linh câu hồn toàn bộ bị hút vào cơ thể Ba Nhĩ, làm cho lực lượng của gã càng lúc càng lớn, Luân Cát đại kinh nghi hoặc, niệm chú cũng chậm lại, tạo cho Ba Nhĩ cơ hội đánh cho lão thành bột vụn ngay trước mắt.

“Minh giới là nơi rất thích hợp cho ngươi đó, khô lâu thối!” Từ khi sinh ra đến này, đây là lần đầu tiên Ba Nhĩ cảm giác thân mình tràn ngập sức mạnh, nhìn khô lâu chỉ còn đầu không còn thân của Luân Cát, tên gia hỏa hét lớn một tiếng, cương côn nhanh chóng phóng đi.

“Đừng…”nhìn thấy cương côn đánh trúng cái đầu khô lâu của mình, Luân Cát phát ra một tiếng hô sợ hãi. Đầu lâu vỡ tan thành mảnh nhỏ, thân hình cốt giá cũng bị hủy. Đường đường một thân lục giai vong linh Vu sư 364 tuổi bị một tên có thần thái nhát gan, bại hoại dùng loạn côn tống đi minh giới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK