Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn tùy tùng của quan viên đến hỗ trợ trong đại sảnh đều xông lên, Vương Mãnh đang cùng Trần Viễn Sơn chém giết, trong lòng biết nếu không lập tức giải quyết mục tiêu, chính mình và mọi người chắc chắn phải chết, vì vậy thay đổi đấu pháp, liều mạng bỏ qua công kích, dùng tuyệt chiêu “Linh xà thổ tín” nhắm vào Trần Viễn Sơn. Nhuyễn kiếm theo cánh tay phải của gã rung động, hình thành một mũi kiếm nhọn như con rắn dài, nhanh chóng xoay tròn, từng đạo bạch mang kiếm khí bắn ra tua tủa như tên nhọn, từ trong miệng rắn thoát ra, bắn về phía Trần Viễn Sơn.

“Ha ha ha, Vương Mãnh, chiêu Linh xà thổ tín này của ngươi vô dụng với lão tử, xem bổn đốc thống tiễn ngươi đi đoàn tụ với thê, nữ!”

Trần Viễn Sơn thấy Vương Mãnh sữ dụng tuyệt chiêu, miệng ha ha cười to khinh thường, tay phải nâng ngũ xích cương đao lên quá đầu, thi triển ra tuyệt kĩ sát nhân “chiến tương tam liên trảm”, đao kình màu trắng hùng hậu mênh mông, theo sự vung múa của cánh tay phải, một trên, một trái, một phải, chia làm ba đường, gầm lên chém về phía Vương Mãnh!

“Oanh...”

Đao kình mênh mông cùng kiếm khí bắn tới chạm vào nhau, sinh ra tiếng nổ ầm ĩ, khí lưu tràn ngập, kiếm khí của Vương Mãnh không địch lại đao kình của Trần Viễn Sơn, bị oanh kích trực diện, mặc dù có kình khí hộ thể, nhưng vẫn bị trọng thương trí mạng!

“Thiên đạo bất công ... thiên đạo bất công .. hự ...” Vương Mãnh lúc sắp chết, trong đầu nghĩ đến thê, nữ bị gian sát đến chết, trong lòng tràn ngập oán hận thê lương gầm lên, cuối cùng hộc ra một ngụm máu, ngã xuống bỏ mình!

“Sư phụ!!!” Bọn đệ tử của Vương Mãnh thấy gã chết thảm, nhất thời phát ra trận trận tiếng gào bi thảm, tựa hồ đã nổi điên, lao về phía Trần Viễn Sơn, muốn báo thù rửa hận cho vị sư phụ đã dưỡng dục họ!

“Ha ha ha, bọn phế phẩm các ngươi căn bản không xứng cùng đốc thống đại nhân giao thủ, đi chết đi!” Tùy tùng của Lý Minh, cùng với tùy tùng của bọn quan viên đến hỗ trợ, thấy Trần đốc thống đã giết đầu lĩnh của thích khách, đều ha ha cười to, ngăn chặn toàn bộ đệ tử của Vương Mãnh, lạnh lùng dùng loạn đao giết hết!

“Hừ, một đám phế vật không biết lượng sức!” Lý Minh vẫn lẳng lặng ngồi xem, thấy toàn bộ thích khách đều bị giải quyết. Nhìn những thi thể trên mặt đất, khinh thường hừ lạnh một tiếng, làm ra một bộ đang rất có phong độ, đi tới trước Mộ Dung Linh và Sở Hồng, mỉm cười nói: “Tiết cô nương, Lam lão bản, mang loại phiền toái này đến cho các nàng, thật sự là xấu hổ. Tất cả tổn thất hôm nay đều tính lên ta!”

“Ai yêu, Lý thiếu xem ngài nói kỳ vậy, địa phương của chúng ta xuất hiện thích khách. Ngài không trách tội đã là khai ân rồi, sao còn dám đòi ngài bồi thường chứ!” Sở Hồng phong tao nói khách khí, phất tay ra hiệu bọn người làm trong kĩ viện, để chúng rửa sạch hiện trường.

“Không tệ, là một thanh hảo kiếm , nhưng chủ nhân của kiếm lại quá uất ức, ngay cả một tên súc sinh cũng đánh không lại!” Lúc bọn phục vụ trong kĩ viện muốn rửa sạch hiện trường, Diệp Phong mang mặt nạ dịch dung, lại đột nhiên đi tới bên cạnh thi thể Vương Mãnh, nhặt nguyễn kiếm của gã lên, búng lên mũi kiếm, mỉm cười lắc đầu than thở.

“Hỗn trướng, tiểu tử ngươi nói gì!?” Trần Viễn Sơn tính nóng như lửa, chính là đang muốn tìm chỗ để “xử lý” Sở Hồng phong tao, nghe Diệp Phong nói, lập tức giận dữ, quay đấu nhìn hắn trầm giọng quát lên!

“Người kia là ai?” Mộ Dung Linh, Sở Hồng, Lý Minh, cùng với quan viên và tùy tùng trong đại sảnh, kĩ nữ, phục vụ, con mắt của mọi người đều chú ý Diệp Phong, không hiểu lai lịch của kẻ nọ, ngang nhiên dám nhục mạ hoàng vệ quân đốc thống!

Thái giám thân cận Tiểu Thuận Tử của lưu manh hoàng đế cũng biết thực lực cường đại của chủ tử, từ đầu đã không lo hắn xảy ra chuyện, được chủ tử dặn dò trước, lúc chủ tử hành động thì tên nô tài này đã sớm rời khỏi Dục tiên lâu, đến một chỗ bí mật phía sau lâu chờ chủ tử đến hội họp.

“Khặc khặc, thì ra ngươi không chỉ là súc sinh ma còn bị điếc nữa!?” Diệp Phong chơi đùa với nhuyễn kiếm trong tay, ngồi lên cạnh bàn gần đó, nghiêng đầu nhìn Trần Viễn Sơn, khinh thường cười nhẹ.

“Mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn chết!” Trần Viễn Sơn nghe vậy giận dữ, quay đầu nói với bọn tùy tùng: “Đến chém chết tên tạp toái đó cho lão tử!”

“Vâng!” Có chuyện tốt để lấy lòng Hoàng vệ quân đốc thống, quan viên tùy tùng thuộc đảng nguyên soái tại đây, ai cũng không nghĩ sẽ bỏ qua, đều cao giọng nhận lệnh, cười nanh ác lao tới thanh niên đang ngồi trên ghế.

Cái bàn nơi Diệp Phong ngồi, vừa có người uống rượu dùng cơm, trên bàn còn để lại ống đũa bằng trúc, trước mắt tên gia hỏa này thấy một đám tùy tùng không biết sống chết hướng về hắn vọt tới, trên mặt lộ ra nụ cười ác độc, tay trái vận dụng nhu kình vỗ lên mặt bàn gỗ, đem toàn bộ đũa trúc chấn tung lên, lập tức tay trái vận kình huy vũ, bạch mang chánh khí lập tức dẫn động đũa trúc, như tia chớp bắn về phía bọn tùy tùng không biết sống chết!

“A ... a” Bon tùy tùng đang xông tới thực lực so với Diệp Phong cách biệt như đất với trời, một ống đũa trúc bay như tên nhanh như điện xẹt, lập tức bắn bọn chúng kêu la thảm thiết, chỉ bỏ công phu vài giây, toàn bộ đều ngã chết trên mặt đất.

“Chánh khí thật mạnh, người kia là ai? Trong chánh đạo cho tới giờ chưa nghe nói qua nhân vật này?” Mộ Dung Linh, Sở Hồng, Trần Viễn Sơn cùng những người có hiểu biết nhìn thủ đoạn dùng đũa trúc giết người của Diệp Phong, đều kinh ngạc nhíu mày, càng thêm khó hiểu lai lịch của người này.

“Tiều tử, ngươi rốt cuộc là ai? Ngang nhiên đám hạ sát thủ với quan binh!” Trần Viễn Sơn quắc mắt nhìn Diệp Phong trầm giọng quát mắng, không còn vẻ khinh thường như vừa rồi, đã nội lên cả mười hai phần sợ hãi. Vận kình dùng đũa mềm giết người, loại thủ đoạn này gã cũng có thể dùng, bất quá gã tự biết không thể làm dễ dàng như đối phương.

“Hạ sát thủ? Hắc hắc, muốn biết lai lịch của lão tử à? Nói cho ngươi vậy, lão tử xưng danh là “vô danh sát thủ”, hôm nay nhận tiền của người khác, tới lấy hai cái mạng chó của ngươi và Lý Minh!” Người tài cao thì gan lớn, lưu manh hoàng đế ngồi trên ghế, đốt một điếu Phiêu phiêu dục tiên, nghiệng đấu nhìn Lý Minh và Trần Viễn Sơn, trong đầu thầm tính kế độc, cười ám muội nói hàm hồ. Hôm nay hắn muốn diệt đốc thống Trần Viễn Sơn, ngày sau tìm cách thu hồi binh quyền của Hoàng vệ quân, còn thuận tiện giải quyết tên nhị thế tổ Lý Minh, khiến Lý Nghị đoạn tử tuyệt tôn!

“Sát thủ?!”

Người nói vô tình, người nghe có ý, không tính hai đảng đối địch còn lại, Lý Minh và Trần Viễn Sơn bình thường cũng đã đác tội với vô số người, thêm vào không ai biết nhân vật mà Diệp Phong tự xưng, cho nên Diệp Phong vừa nói ra, hai người bọn chúng cùng Mộ Dung Linh và mọi người ở đây đều tin tám phần.

“Nếu người là sát thủ, bổn đốc thống không rảnh nói nhảm với ngươi, chúng ta dùng tay chân để thấy rõ thực hư vậy!” Đã biết đối phương muốn giết mình, Trần Viễn Sơn trong lòng kinh sợ, hai tay cầm chắc đao, dùng ánh mắt ra hiệu Lý Minh lùi lại phía sau, muốn bắt sống thanh niên trước mặt để hỏi chủ mưu phía sau. Nếu là hai đại thế lực còn lại sai khiến, liền có thể lợi dụng thanh niên này cáo trạng lên hoàng thượng, đả kích thế lực của kẻ đối địch.

“Thiếu chủ, thanh niên này thực lực rất mạnh. Chúng ta có cần hỗ trợ hay không?” Sở Hồng nhìn thanh niên bình phàm giống như một tiểu lưu manh, cùng với Trần Viễn Sơn tay cầm chắc ác đao chuẩn bị chiến đấu tận sức, nhẹ giọng hỏi bên tai Mộ Dung Linh.

“Một sát thủ lại dùng chánh khí, tên này thật hiếm thấy, xem ra hôm nay muốn không hỗ trợ cũng không được. Chúng ta đi cải trang một chút!” Mộ DUng Linh đáp khẽ, cùng Sở Hồng lặng lẽ rời đi.

Thực lực của Trần Viễn Sơn, đa số người ở đây đều biết, thủ đoạn dùng đũa trúc giết người của Diệp Phong cũng khiến mọi người biết rõ thực lực của hắn không tầm thường, bởi vậy bây giờ hai cao thủ muốn so chiêu, tất cả mọi người biết ý lập tức lùi lại phía sau, đế tránh bị liên lụy.

“Tiểu tử, Có bản lãnh gì cứ xuất ra để bổn đốc thống xem thử!” Trần Viễn Sơn thấy đối thủ vận mang theo ý cười bỡn cợt và rề rà không động thủ, trong lòng cảnh giác không chuẩn bị động thủ trước, muốn cho đối phương ra chiêu trước để thăm dò lai lịch.

“Được rồi, nếu ngươi đã hư ngụy như thế, vậy cho người kiến thực sự lợi hại của lão tử!” Diệp đại lưu manh nhìn Trần Viễn Sơn hắc hắc cười lạnh, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã tiến đến cách phía trước Trần Viễn Sơn năm thước, hai chân tiến tới trước, tay phải rung động nhuyễn kiếm, vung ra vô số kiếm ảnh, giống như cơn sóng mãnh liệt, nhanh chóng đánh về phía Trần Viễn Sơn.

“Kiếm thuật thật lợi hại ...” Trần Viễn Sơn trong lòng giật mình kinh hãi. Hai tay cầm đao cuống quýt vung múa trước người, chém bổ ra mười mấy đạo đao kình hùng hồn, muốn ngăn chặn thế công của đối phương. Song lúc ngày đột nhiên xảy ra dị biến, Diệp Phong cầm trong tay nhuyễn kiếm giữa đường biến chiêu, nhún người nhảy lên, vượt qua đầu gã, cúi người vung kiếm, xuất ra một chiêu Vô ảnh đoạn hồn, trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Minh, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau Lý Minh.

“Ta ... ta không muốn chết ...” Lý Minh thần sắc hoảng sợ thều thào nói, thân hình ngã phịch xuống đất, trên cổ có một vết thương trí mạng đang chãy máu đỏ tươi!

“Tiểu thiếu gia!!”

Diệp Phong từ lúc ra chiêu đến lúc biến chiêu, đều là sử dụng tuyệt kĩ, tốc độ thật sự quá nhanh. Trần Viễn Sơn và mọi người trong đại sảnh, phản ứng được thì đã thấy Lý Minh bị giết thảm tử, nghĩ đến sự việc sau này nghiêm trọng, vị đốc thống đại nhân này lập tức giống như nổi điên, rít lên vung đao chém về phía Diệp Phong, “Ngươi là tên tạp toái đáng chết, hôm nay bổn đốc thống phải bằm thây ngươi ra vạn mảnh!”

“Không biết tiền vốn có đủ để ngươi giết ta không, cùng lên đường một lượt với tiểu thiếu gia ngươi đi!!”

Trần Viễn Sơn điên cuống lao tới, cương đao múa loạn, đao kình mênh mông tung hoành, liên tục phá nát những nơi đi qua, khí thế cực kì kinh nhân. Nhưng trạng thái này của Trần Viễn Sơn, trong mắt Diệp Phong cũng là sơ hở trăm chỗ. Chỉ nghe đại lưu manh cười lạnh một tiếng, đứng yên tại chỗ, tay phải vận kình đem nhuyễn kiếm ném thẳng vào Trần Viễn Sơn, lập tức song chỉ ở tay phải, dùng khí ngự kiếm, dẫn động nhuyễn kiếm nhanh chóng xoay tròn, phát tán ra quang mang chói mắt, phân ra từng đạo bạch mang kiếm khí đối chọi trực diện với đao kình đang lao đến của Trần Viễn Sơn!

“Oanh oanh ... oanh oanh ...”

Tiếng bạo phá vang lên liên miên bất tuyệt, đao kình và kiếm khí va chạm sinh ra khí lưu rào rạt, chấn cho cả Dục tiên lâu rung động, trong đại sảnh bụi đất bốc lên, mảnh gỗ bay tá lả, một mảnh hỗn loạn. Đến lúc mọi người thấy rõ tình huống trong sân thì thấy Trẩn Viễn Sơn thân trúng nhiều kiếm, ngã xuống đất bỏ mạng, mà Diệp Phong thì không thấy bóng dáng!

“Thật lợi hại, quá mạnh, đây là đối quyết mạnh nhất mà trong đời ta từng thấy. Vô danh sát thủ, giang hồ lại xuất hiện sát thủ cường hãn thế này sao? Chủ nhân nào dùng tiền mua được hắn đều có phúc rồi!” Những người hiểu biết trong đại sảnh, nhìn Trần Viễn Sơn nằm trên đất, sinh ra một trường nghị luận sôi nổi.

“Thiếu gia, ngài đã giải quyết mục tiêu rồi?” Một góc tường kín đáo tại hậu viện Dục Tiên lâu, Tiểu Thuận Tử thấy thiếu gia xuất hiện, lập tức đi ra cung kính hỏi.

Diệp Phong nghe vậy đang định trả lời, hai người vận hắc y bịt mặt, lại đột nhiên từ nóc Dục tiên lâu nhảy xuống, cầm kiếm đứng phía sau hắn, xem thân hình đường cong lả lướt, chắc là hai nữ nhân!

“Giết người rồi muốn bỏ chạy, trên đời không có sự việc tiện nghi như thế!” Mộ Dung Linh dùng khăn đen che mặt ngọc, cầm kiếm nhìn Diệp Phong nói nhàn nhạt, tâm trạng thì rúng động trước. Thực lực của thanh niên trước mắt, nàng vốn tưởng rằng sau khi cải trang trở về có thể dễ dàng bắt thanh niên này, lại không nghĩ rằng Trần Viễn Sơn lại có thể thua dưới kiếm của thanh niên này nhanh như vậy.

“Hương thơm thân thể thanh nhã lắm. Hắc hắc, không nghĩ được Tiết cô nương cũng là cao thủ giang hồ, thật sự là một phát hiện bất ngờ thú vị. Hôm nay quá muộn rồi, không có công phu đùa với các nàng, hôm nào nhất định đến tìm Tiết cô nương cộng độ xuân tiêu, ha ha ha ...”

Đối với cực phẩm mĩ nhân nhi, tên gia hỏa Diệp Phong trước giờ vẫn thập phần quan tâm, gặp một lần sẽ không quên. Tại đại sảnh hắn đã rất thích mùi hương trên người của Mộ Dung Linh cùng với cặp mắt phượng câu hồn của nàng, bây giờ ngửi thấy múi hương và nhìn vào cặp mắt phượng của Mộ Dung Linh, lập tức nhận ra, tâm trạng vừa nghi hoặc lại đồng thời sắc tâm nổi lên. Nhưng nghĩ đến Hoàng vệ quân đốc thống đã chết, hắn cần phải tình toán vấn đề thu tóm binh quyền, chỉ đành mở miệng hắc hắc cười dâm, tay trái chụp lấy vai Tiểu Thuận Tử, chân thi triển Tiêu diêu càn khôn bộ, nhảy lên nóc nhà bên phải, như thuấn di nhanh chóng triệt thoái, chuẩn bị ngày sau quay lai nghiên cứu tuyệt sắc ca cơ này!

“Đáng giận, tên hỗn đản này!” Mộ Dung Linh thấy tốc độ cự nhanh của Diệp Phong, trong lòng biết hai người mình không thể đuổi kịp, trong đầu nghĩ lại lời nói vừa rồi của Diệp Phong, không nhịn được tức giận dậm chân mắng khẽ, thật sự không ngờ thân phận của mình bị nhận ra.

“Thiếu chủ, thực lực người này quá quỷ dị, chúng ta nên bẩm báo cho cung chủ, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn tựa hồ sẽ còn trở lại, nên phòng bị sớm!” Sở Hồng nhìn thiếu chủ đang tức giận, cung kính nhắc nhở.

“Ai, biết rồi, chúng ta trở về đi, tên hỗn đản kia để lại một nớ lộn xộn, chúng ta còn phải thu dọn!” Mộ Dung Linh nghe vậy thở dài bất đắc dĩ trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK