Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rượu ngon, rượu ngon …” Diệp Phong nghe Khắc Mễ Nhĩ thành chủ nói xong, đem Ba la quả tửu trong cốc một lần uống cạn, đứng dậy đi vào bên trong quầy, tự tay mình lại rót một chén, nhìn vể phía Khắc Mễ Nhĩ nhàn nhạt hỏi: “Vì sao ta vừa nghe được cái gì “chết bất ngờ”, sẽ phải rời đi ngay?”

“Mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn chết!!” Cát Tư nhìn Diệp Phong thần sắc lạnh nhạt như vậy, trong lòng lửa giận thiêu đốt, chỉ vào Diệp Phong mở miệng mắng to. Khắc Mễ Nhĩ cũng bị thanh niên trước mắt không biết lai lịch gì làm tức giận nộ hỏa nổi lên.

‘Một thanh niên thú vị với trang phục cổ quái?’ So sánh với sự phẫn nộ của Cát Tư cùng Khắc Mễ Nhĩ, thiếu nữ mỹ lệ tóc xanh lục, Oánh, nhìn Diệp Phong cùng địch nhân của nàng bộ dáng đối nghịch, trong lòng có chút cao hứng, nhưng lại nghĩ Diệp Phong có chút muốn chết, sự cường đại của Khắc Mễ Nhĩ, chính ngay cả nàng đều sợ hãi a!

“Nếu ngươi chẳng biết tốt xấu, vậy ta liền thành toàn cho ngươi!” Khắc Mễ Nhĩ hai mắt nhìn Diệp Phong trầm giọng tức giận hừ, phất tay hạ lệnh cho trên trăm tên binh lính phía sau nói: “Bắt bọn chúng cho ta, chú ý dị năng của nữ tặc kia!”

“Dạ!” bọn lính nghe vậy cùng kêu lĩnh mệnh, ăn ý chia làm hai tổ, một tổ nhiều người nhằm phía Oánh, một tổ ít người nhằm phía Diệp Phong, trong miệng sĩ khí lên cao cuống quít khẽ quát, phảng phất mục tiêu trước mặt đã thành vật trong túi của bọn chúng!

“Chỉ bằng đống phế vật này, đừng nghĩ bắt được bổn tiểu thư!”

Oánh mắt thấy đa số binh sĩ hướng nàng vọt tới, khinh thường hừ nhẹ, song chưởng tại trước ngực giao nhau, khẽ quát một tiếng “Khởi”, dưới chân đám binh sĩ này ván gỗ đột nhiên vỡ tan, thoát ra một lượng lớn lục thảo cứng cỏi quỷ dị, từ hai chân bọn chúng bắt đầu nhanh chóng quấn lên trên, mặc cho bọn chúng giãy giụa như thế nào đều không có hiệu quả chút nào, tiếng xương cốt bị gãy đoạn cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, tình cảnh trái ngược này thật là quỷ dị!

‘Phốc …… đây là công phu hay là ma pháp??’ Diệp phong hoàn toàn không nhìn tới binh lính đang vọt tới, chính mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp một tiếng “Khởi”, liền gọi ra một lượng lớn lục thảo quỷ dị, nhất thời giật mình đem quả tửu trong miệng phun ra, thật không hiểu đây là chuyện gì!

“Mẹ kiếp, Thảo chi dị năng của tiểu tiện nhân này thật không đơn giản!” Cát Tư mắt thấy binh lính bị lục thảo cuốn lấy không cách nào tránh thoát trước sau chết thảm, trừng mắt nhìn Oánh mỹ lệ cắn răng hừ nhẹ, quay đầu nói: “Khắc Mễ Nhĩ thành chủ, xem ra ngài tự mình ra tay mới có thể bắt ả!”

“Cát Tư thiếu gia không cần lo lắng, hôm nay ả tuyệt đối trốn không thoát!” Khắc Mễ Nhĩ thành chủ tận mắt nhìn thấy bộ hạ chết thảm, sắc mặt đã cực độ khó coi, nghe xong Cát Tư nói, lập tức gật đầu lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Oánh, từng bước đi tới.

‘Thảo chi dị năng? Thế giới này còn có người sử dụng siêu năng lượng trong huyễn huyễn tiểu thuyết?? Hắc hắc, thật có ý tứ…’ Diệp Phong đứng ở sau quầy, tay trái cầm chén rượu, tay phải tùy ý ứng phó với binh lính đang tiến lên công kích, nghe được Cát Tư nói, hai mắt ngạc nhiên nhìn Oánh, đối với nàng càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

“Thảo chi ba đào!”

Oánh sử dụng thảo chi dị năng đã giải quyết binh lính muốn công kích nàng, hai tròng mắt khẩn trương dừng ở Khắc Mễ Nhĩ đang đi tới. Không thể kiềm chế được hét lên một tiếng, thúc dục một lượng lớn lục thảo từ dưới đất lao ra, giống như sóng biển lục sắc, nhanh chóng đánh về giữa Khắc Mễ Nhĩ, đem gã dìm vào trong lục thảo ba đào!

‘Thành công rồi?!’ Oánh thấy Khắc Mễ Nhĩ bị thảo chi ba đào bao vây, nhất thời lộ ra thần sắc kinh hãi ngoài ý muốn. Song, tại ngay lúc đó, một trận gấu rống cao vút đột nhiên vang lên, lục thảo vây quanh Khắc Mễ Nhĩ trong nháy mắt bành trướng bạo toái, hiển lộ ra một người cao tới ba thước. Khắc Mễ Nhĩ chính mình hình dáng bên ngoài cùng gấu đen giống nhau.

‘Mẹ kiếp, hôm nay lão tử con mẹ nó được mở mắt rồi, này đều là người a?’ Diệp Phong kinh ngạc nhìn Khắc Mễ Nhĩ toàn thân che kín lông gấu màu đen, cảm giác này cùng thú nhân có điểm tương đồng, nhưng lại hoàn toàn không giống, không khỏi vì Tác La Tư đại lục gây cho hắn cảm giác mới mẻ mà cao hứng, rất muốn hoàn toàn kiến thức hết thảy cái đại lục này!

“Ha ha ha, tiểu tiện nhân, ngươi cho là thảo chi dị năng của ngươi có thể giết chết Khắc Mễ Nhĩ sao?” Cát Tư khinh thường chỉ vào Oánh ha ha cười to, “hôm nay Khắc Mễ Nhĩ đã sử dụng hắc hùng dị năng, tiểu tiện hóa nhất định trở thành tao hóa dưới khố của bổn thiếu gia!”

“Phi, đồ cặn bã không biết xấu hổ. Bổn tiểu thư cho dù tự sát, cũng sẽ không cho ý niệm bẩn thỉu trong đầu ngươi thành công!” Oánh khẩn trương nhìn hắc hùng trạng thái của Khắc Mễ Nhĩ, cắn răng liếc mắt nhìn Cát Tư, tức giận khẽ kêu, trong lời nói cứng cỏi có chút tuyệt vọng!

“Đồ không biết tốt xấu, đi tìm chết đi!” Khắc Mễ Nhĩ không có tâm tình nghe Cát Tư cùng Oánh mắng chửi lẫn nhau, mở ra mồm gấu hét lớn một tiếng, nhanh chóng hướng Oánh vọt tới, chuẩn bị bắt tiểu nha đầu này, kết thúc chiến đâu!

“Con gấu lớn ghê tởm, bổn tiểu thư với ngươi liều mạng…” Oánh nhìn chằm chằm Khắc Mễ Nhĩ trước mặt nàng, trong lòng thầm hận, song chưởng đan vào trước ngực, cuống quit thúc dục sử ra từng phiến lục thảo, từ dưới đất leo lên quấn quanh Khắc Mễ Nhĩ, như muốn xé rách gã.

Đáng tiếc, Khắc Mễ Nhĩ trong hắc hùng trạng thái, cơ thể cực độ cứng rắn, lục thảo của nàng căn bản không cách nào tạo thành tổn thương tới gã, mỗi lần quấn tới đều bị Khắc Mễ Nhĩ phát lực cắt đoạn, làm nàng trong lòng càng thêm tuyệt vọng!

“Tiểu đông tây, ngươi quấn đủ rồi chứ? Đi tìm chết cho ta thôi!”

Khắc Mễ Nhĩ vọt tới đối diện Oánh ba thước, thấy Oánh vẻ mặt hoảng sợ nhìn gả, lập tức đắc ý hùng hống một tiếng, nhảy lên, hai tay ôm quyền, từ trên đánh xuống đỉnh đầu Oánh.

Thảo chi dị năng không cách nào thương tổn Khắc Mễ Nhĩ, Oánh trong lòng biết không có hy vọng chạy thoát. Đối mặt với chiêu công kích phía trên của Khắc Mễ Nhĩ, nàng tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại, chờ đợi một khắc tử vong phủ xuống.

Khắc Mễ Nhĩ ngay giữa không trung, hai quả đấm chuẩn bị đập tới trước thiếu nữ mỹ lệ, một bóng người màu đen, đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, đối với gã lộ ra một nụ cười xấu xa, cánh tay phải vung quyền cùng song quyền giống như cái chùy lớn của gã cùng ương ngạnh chạm nhau!

“Bang!”

Khắc Mễ Nhĩ giữa không trung phảng phất như một tòa tiểu sơn, song quyền cùng với quyền đầu của bóng đen chạm nhau, nhất thời truyền ra một tiếng nổ. Ngay sau đó chợt một tiếng gấu hống vang lên, thân hình cao lớn của Khắc Mễ Nhĩ phảng phất như một cái diều đứt dây, bay ngược trở lại, “Phốc thông” ngã ở trên mặt đất!

“Cái, cái này sao có thể? Tiểu tử tóc đen này, tự nhiên có thể đánh lui Khắc Mễ Nhĩ trong hắc hùng trạng thái?!” Bại hoại ác thiếu gia Cát Tư, trợn mắt há mồm nhìn tiểu tử tóc đen đem Khắc Mễ Nhĩ đánh ngã xuống đất, vẻ mặt tức thì có biểu tình khó có thể tin được, không cách nào tưởng tượng hắn có thể chống lại Khắc Mễ Nhĩ!

“Trời, trời ạ! Ngươi thậm chí đánh lùi Khắc Mễ Nhĩ ư??” Thiếu nữ mỹ lệ tóc xanh lục Oánh, nghe được tiếng rống của gấu, mở hai mắt ra, chính mắt trông thấy thanh niên tóc đen trước người giúp nàng giải trừ nguy cơ, cùng Cát Tư lộ ra thần sắc giật mình tương tự, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn chính mình còn có thể còn sống!

“Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi nhìn vẻ ngoài, là có thể biết ta đánh không lại con gấu đen kia sao?” Giải quyết binh lính dây dưa xong, Diệp Phong nhanh chóng cứu thiếu nữ xinh đẹp, ngón tay còn tê dại không hoạt động được, quay đầu lại nhìn thiếu nữ mỹ lệ đang trầm tư cười hỏi, trong lòng nhưng lại đang cảm khái khí lực của đại hắc hùng quá mạnh, nếu không phải hắn vận dụng chân khí hộ thể, ngạnh chọi lực khí khẳng định ăn đau khổ.

“Cái này, cái này, thật xấu hổ… hì hì…” thiếu nữ mỹ lệ thoát ly nguy hiểm, nhìn thanh niên phía trước với biểu tình vui vẻ, ngẫm lại chính mình quả thật có điểm nhìn mặt đánh giá người, không nhịn được xấu hổ xin lỗi, lập tức nở nụ cười tinh nghịch!

“Hống… đáng hận, tiểu đông tây, ta phải giết ngươi!”

Khắc Mễ Nhĩ ngã xuống đất, cảm giác hai tay bị đánh có chút tê dại, đứng dậy nhìn chằm chằm Diệp Phong phát ra một tiếng gầm gừ điếc tai nhức óc, thân hình cao lớn, nhanh chóng hướng Diệp Phong đánh tới, muốn xé xác tiểu đông tây thừa dịp gã trên không trung, đột nhiên tập kích gã.

Oánh đối với sự kinh khủng của Khắc Mễ Nhĩ đã có nghe qua, hơn nữa vừa rồi chính mình thử nghiệm, có thể nói là thập phần sợ hãi Khắc Mễ Nhĩ, bây giờ thấy gã lại một lần nữa vọt tới, nhất thời sợ hãi chuyển thân lùi về phía sau, trong miệng khẩn cấp quát với Diệp Phong: “ai, ai, suất ca, chạy mau, Khắc Mễ Nhĩ tức giận lên rất kinh khủng đó!”

“Suất ca?? Hắc hắc , ta cũng quả nhiên rất tuấn tú a…” Diệp đại lưu manh được thiếu nữ mỹ lệ một câu suất ca, có chút tự mãn, lộ ra thần sắc đắc ý vô hình, nhìn Khắc Mễ Nhĩ vọt tới, sách sách cười nói: “Một con gấu cao lớn ngu dốt, cho dù nổi điên lên thì có bao nhiêu kinh khủng?”

“Hống… tạp toái đáng chết, tự nhiên dám xem thường ta, ta muốn cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận!!!” Khắc Mễ Nhĩ nghe tiếng cười của Diệp Phong, phẫn nộ thiêu đốt đến cực hạn, mõm gấu điên cuồng rít gào, vọt tới ngay phía trước Diệp Phong, hai nắm đấm điên cuồng đánh ra, sinh ra từng phiến quyền ảnh, mang theo kình phong, đem Diệp Phong hoàn toàn bao phủ vào trong phạm vi tấn công của gã, “Tạp toái, ngươi chết chắc rồi!”

“Ha ha, dị năng của ngươi quả thật kinh người, nhưng loại công thế này chỉ có thể đối phó người ngoài, đối với lão tử vô dụng.” Diệp Phong dưới chân thi triển “tiêu diêu kiền khôn bộ” đệ nhị giai “vô ảnh”, tiêu sái qua lại như con thoi trong phạm vi quyền ảnh của Khắc Mễ Nhĩ, trong miệng ngoạn vị cười to.

Hai người quyền ảnh cùng thân ảnh đang dây dưa, trước sau hai bên Cát Tư, Oánh, cùng với mấy binh lính không chết, từ bên ngoài nhìn lại, tựa như một con đại hắc hùng đang truy đuổi một cái bóng, bọn họ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin tốc độ dưới chân Diệp Phong, tự nhiên có thể so bì với quyền tốc của Khắc Mễ Nhĩ!

“Tạp toái ghê tởm, nếu là nam nhân ngươi đừng tránh né như vậy, có can đảm ngạnh đấu như vừa rồi thử xem!” Khắc Mễ Nhĩ đánh không được Diệp Phong, nhịn không được tức giận mắng to.

“Hắc hắc, tốt, đại bổn hùng, nếu ngươi muốn liều mạng, lão tử cho người kiến thức quyền pháp chính thức!”

Diệp phong nghe vậy cười xấu xa, vận khởi ma khí có thêm hủ thực tính, song chưởng cùng động, sử ra long hình quyền "Thương long động thiên" cùng hổ hình quyền "Mãnh hổ xuất áp”, quyền kình mãnh liệt màu đen, giống như độc long ác hổ, hung tàn rít gào cùng quyền ảnh của Khắc Mễ Nhĩ triển khai ngạnh đấu!

“Bang bang bang…” tiếng song quyền va chạm vang loạn lên dày đặc,Cát Tư, Oánh cùng mọi người trong nhãn thần giật mình, Khắc Mễ Nhĩ cao to, giống như một con diều đứt dây, bị Diệp Phong đánh nga lộn ra nặng nề ngã ở trên mặt đất!

“Hảo, thật là lợi hại, hắn sử dụng đấu khí? Hắn là cao thủ của Thần Châu đại lục??” Cát Tư cùng Oánh nhìn tóc đen trên đầu Diệp Phong, cùng hắc khí hắn sử ra,cùng giật mình, đều cho rằng hắn đến từ Thần Châu đại lục!

“Thế nào, đại bổn hùng, thử qua nắm tay của lão tử rồi, cảm giác như thế nào?” Diệp Phong từ trong cái túi của áo choàng móc ra một cây thanh sảng tiêu hồn, tự nhiên rít một hơi, hai mắt nhìn Khắc Mễ Nhĩ thở dốc dưới đất, cười đểu hỏi.

“Tạp toái, hôm nay ta nhất định đem ngươi bầm thây vạn mảnh!!” Khắc Mễ Nhĩ nghe xong Diệp Phong cười đểu, song quyền đang chịu đau nhức toàn, đứng lên nhìn Diệp Phong rít gào một tiếng, thân hình lại một lần nữa sinh ra dị biến!

“Không xong, hắn đã tới trình độ có thể tiến hóa lần thứ hai, chúng ta chạy mau!!” Oánh mắt thấy thân hình Khắc Mễ Nhĩ lại dị biến, lo lắng đối với Diệp Phong hô lên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK