Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đế Na, ả tiện nhân kia, Phong Nguyệt đoàn chó chết của ngươi dám xem thường lão tử ta? Mẹ nó, nếu hôm nay ngươi mà không ra đây cho lão tử chơi, thì lão tử quyết tiêu diệt toàn bộ cái Phong Nguyệt đoàn của ngươi, rồi bắt hết mấy ả tiện nhân lớn nhỏ của ngươi đem cho người của ta luân phiên cưỡng gian hết.”

Màn đêm phủ xuống tại miền bắc đại lục, trên dãy đất thuộc miền duyên hải tây nam bộ của Hỗn Loạn hoang nguyên, đoàn trưởng Huyết Sát đoàn, Sa Luân Khắc - Trì Địch đang đứng trước cửa doanh trướng của Đế Na mà ngoác miệng ra chửi, để lộ ra cả hai chiếc răng cửa thật lớn. Giờ đây y đang thống lĩnh thuộc hạ bao vây toàn thể doanh địa của Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn, mặc sức ngang ngược lộng hành.

Mười ngày trước, tên Sa Luân Khắc tướng mạo vừa xấu xí vừa hung tàn, đã dẫn mấy tên tâm phúc trong Cường Đạo đoàn tìm đến đỉnh đỉnh đại danh Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn để phong lưu một chuyến. Khi y vừa trông thấy Đế Na xinh đẹp phong tao liền một mực đòi nàng phải bồi tiếp mình.

Kết quả là y đã bị Đế Na quăng ra ngoài, rồi sai các kiếm sĩ hộ vệ động thủ giết y. May là y cũng có thực lực của một thất giai Liệt Diễm kỵ sĩ, dưới sự yểm hộ của mấy tên tâm phúc, đã một mình phá vây mà thoát đi. Nếu không có chút bản lãnh thì e rằng y đã sớm bị loạn kiếm phân thây giống như mấy tên tâm phúc của y rồi.

Huyết Sát Cường Đạo đoàn là một trong ba thế lực mạnh nhất tại bắc đại lục của Hỗn Loạn hoang nguyên. Bọn chúng có một tam giai Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn và một tam giai Liệt Diễm kiếm sĩ đoàn, sức tác chiến rất thần tốc, thủ đoạn lại vô cùng hung tàn độc ác, nên ngày thường vẫn hay gian dâm cướp bóc khắp nơi, không có việc xấu nào là không làm, quả thật là tiếng xấu đồn xa.

Sau đó, tên Sa Luân Khắc này ôm hận chạy về Cường Đạo đoàn liền chuẩn bị đầy đủ, rồi kéo theo đám lâu la trở lại Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn để báo thù, luôn tiện sẽ bắt Đế Na về để tận tình hưởng lạc, cho nàng biết ai dám đắc tội với y thì sẽ có kết quả rất thê thảm.

Thật ra bấy lâu nay, tuy Đế Na ở tại Phong Nguyệt đoàn, nhưng nàng vốn là người đồng tính, mãi cho đến hôm nay thì cũng chỉ có Diệp Phong là nam nhân duy nhất của nàng thôi. Đối với việc Sa Luân Khắc muốn xâm phạm nàng, tất nhiên là không thể chịu nổi. Dù sao, thế lực của tình nhân nàng đang càng lúc càng khuếch trương, vì vậy mà cũng không cần phải để cho Sa Luân Khắc vũ nhục mình.

Tuy nhiên, vào thời khắc này, Đế Na đang đứng ở trước cửa doanh trại, nhìn thấy các kiếm sĩ hộ vệ đứng sau lưng mình rất khẩn trương, lại thêm lúc này toàn thể doanh trại đều đã bị bọn cường đạo bao vây trùng trùng, nên trong lòng cũng rất lo lắng. Nàng cũng không hiểu vì sao lúc trước mình cầu cứu với tình nhân, và Lộ Lộ đã nói rõ là hắn sẽ sắp đến, nhưng sao bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện?

“Xú tiện nhân, tại sao không lên tiếng? Ngươi cũng biết sợ rồi sao? Ngày đó ngươi sai người đuổi giết lão tử, bộ dạng của ngươi lúc đó hung dữ lắm mà. Sao không làm dữ tiếp đi? Hôm nay nếu lão tử không cưỡi được ngươi, khiến cho ngươi phải cầu xin ta buông tha cho, thì lão tử sẽ đổi theo họ của ngươi.” Sa Luân Khắc đang gò cương ngựa ở cách bên ngoài doanh trại khoảng hai dặm, nhìn mỹ nhân xinh đẹp Đế Na mà buông tràng cười cuồng dại.

“Lôi Ân, chàng mau tới đây….” Đế Na lúc này đang mặc bộ y phục màu hồng phấn bó sát người, nàng lo lắng thầm gọi tình lang, và đang định xoay người nhìn về hướng trú địa bí mật của Tư Lược đoàn xem thử, thì đã thấy tiểu tình nhân mà nàng đang mong đợi đã xuất hiện trong tầm mắt. Trên thân hắn khoác tấm áo gió mà nàng rất quen thuộc, nét mặt tràn đầy phẫn nộ và sát khí, từng bước từng bước chậm rãi đi đến gần.

“Rốt cuộc chàng cũng đã đến!” Đế Na thấy tình nhân đến thì trong lòng cảm thấy yên tâm hẳn, vội bước đến gần nghênh đón, đồng thời cũng ôm lấy cánh tay trái của hắn. Giờ đây nàng cảm thấy rất an toàn.

“Bảo bối, hãy mang đám hộ vệ của nàng vào doanh địa đi. Còn tên cẩu trệ vũ nhục nàng kia thì để cho ta giải quyết.” Đôi mắt của Diệp Phong tràn ngập sát khí, khẽ liếc Sa Luân Khắc một cái, rồi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ngọc của Đế Na, và cất giọng ôn nhu phân phó cho nàng.

Những kiếm sĩ hộ vệ vây quanh Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn và những kỹ nữ đang ở phía sau nhìn thấy Đế Na đoàn trưởng đang âu yếm hôn hít với nam nhân đã từng ở lại trong lều của nàng một đêm thì ai nấy đều thấy ngạc nhiên vô cùng. Bọn họ không thể nào hiểu được là nam nhân kia đã đến đây vào lúc nào.

Đế Na nhìn nét mặt tràn đầy sát khí của tình nhân, cảm thấy sau việc Quang Minh giáo đình và Quang Minh đế quốc phái sứ giả đến cầu viện, khiến cho hắn có chút thay đổi. Tuy nàng hơi có lo lắng về việc này, nhưng đối với năng lực của hắn thì thập phần tin tưởng, nên không hề có ý kiến gì, chỉ gật đầu đồng ý rồi dẫn theo đám kiếm sĩ hộ vệ lui vào trong doanh địa.

“Đế Na tiện phụ kia, ngươi đúng là một ả dâm nữ chuyên để cho nam nhân cưỡi mà. Vậy mà còn giả bộ thanh cao hay sao? Tiện nhân, lão tử nhất định phải cưỡi ngươi ở ngay trước mặt tên cẩu trệ kia mới được.” Sa Luân Khắc trông thấy Đế Na và thanh niên kia thân mật với nhau như thế thì trong lòng tức giận vô cùng, nên y liền nghĩ tới việc bắt cho bằng được Đế Na rồi cưỡng gian nàng ở trước mặt tình nhân của nàng.

“Sa Luân Khắc – Trì Địch, hy vọng ngươi hãy dừng cái trò càn rỡ này của ngươi lại.” Diệp Phong nghe những lời mắng chửi thô tục của Sa Luân Khắc mà trừng mắt nhìn y cười lạnh, lộ đầy vẻ hung ác.

“Hừ, tên tiểu tặc không biết trời cao đất dày này, lão tử sau khi chơi mẹ của ngươi thì mới sinh ra cái tên cẩu tạp chủng như ngươi đây. Nghĩ lại thật là đã, mẹ nó!” Sa Luân Khắc khinh miệt chửi Diệp Phong, rồi phất tay ra lệnh: “Các huynh đệ, tất cả những nữ nhân ở đây thì giữ lại, còn lại tất cả nam nhân đều giết sạch. Bao nhiêu tài phú và nữ nhân đều đem cả về trú địa, tha hồ mà hưởng dụng.”

“Ha ha ha…..các huynh đệ, lên mau, phải cho tên cẩu trệ này biết được sự lợi hại của chúng ta như thế nào…..mau bắt nữ nhân về để hưởng lạc thôi!”

Các thành viên của Huyết Sát đoàn nghe được mệnh lệnh của y, liền buông ra tràng cười cuồng dại, sau đó liền bủa ra khắp nơi để triển khai cuộc bắt bớ. Tại hiện trường chỉ còn lại tên Sa Luân Khắc đang cưỡi ngựa đứng đó, y không ngừng cười lớn, xem ra y đang nghĩ đến tình cảnh sau khi bắt được Đế Na thì sẽ được trút hận, nên thần tình thì đắc ý vô cùng. Lúc này, một dám Liệt Diễm kỵ sĩ mặc cương thiết khinh trang thúc ngựa xông thẳng về hướng của Diệp Phong, rõ ràng là muốn giết cái tên xú tiểu tử không biết trời cao đất dày kia.

Các kỹ nữ của Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn thấy những tên cường đạo ở bên ngoài hung hăng như vậy thì trong lòng run sợ vô cùng. Bọn họ ở trong trướng đều run cầm cập ôm lấy nhau, còn các kiếm sĩ hộ vệ thì tản ra bốn phía dốc lòng phòng thủ. Đế Na thắc mắc nhìn tình nhân, không hiểu vì sao đến thời khắc này mà thành viên của Tư Lược đoàn vẫn chưa thấy xuất hiện?

“Hắc mao tiểu tử, hãy xem bổn đại gia dùng thiết thương đâm chết ngươi……” Một tên Liệt Diễm kỵ sĩ phóng ngựa như bay, tay cầm thiết thương chỉ thẳng vào Diệp Phong mà xông tới. Lời gã còn chưa dứt, thì đã thấy Diệp Phong lộ ra một nụ cười lạnh, rồi đột nhiên biến mất, không thấy tăm hơi đâu nữa.

“A, người đâu?” Tên Liệt Diễm kỵ sĩ và đồng bọn ở phía sau đồng cất tiếng quát nhẹ. Bọn chúng nhìn thấy đối phương đột nhiên biến mất thì ai nấy đều hết sức nghi hoặc, lại còn tưởng mình đã nhìn lầm nữa chứ.

“Grrrrrr! Grrrrrr!”

Chợt có hai tiếng long ngâm rất bá đạo vang lên. Đám Liệt Diễm kỵ sĩ không thấy Diệp Phong đâu, nhưng lại nhìn thấy ở trên không khoảng hai mươi thước có xuất hiện một con song đầu cự long có hình dáng đang bắt đầu trưởng thành, trên lưng chở Diệp Phong đang bay nhanh về phía Sa Luân Khắc.

“Cự long…….mẹ nó…….song đầu cự long đó…..hắn…..hắn là long kỵ sĩ?”

Thành viên của Huyết Sát cường đạo đoàn cùng với các thành viên Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn của Đế Na đột nhiên thấy Diệp Phong xuất hiện trên lưng song đầu cự long thì ai nấy đều giật mình kinh hãi, thật không thể tin được những gì đang hiển hiện trước mắt đây lại là sự thật.

Sa Luân Khắc nhìn thấy song đầu cự long xông thẳng về phía mình thì vô cùng kinh hãi, vội vàng hô hào đám Liệt Diễm kỵ sĩ và Liệt Diễm kiếm sĩ cùng trở về nghênh địch. Song, vào thời khắc này, nếu so về mặt tốc độ thì dù là kỵ sĩ hay kiếm sĩ cũng đều không thể sánh bằng với cự long, tất nhiên là mọi việc đã trở nên quá muộn.

Diệp Phong cưỡi trên lưng Thánh Ma bay thẳng về phía Sa Luân Khắc, khi còn cách chưa đầy năm mươi thước thì rút Quang Minh kiếm ra, rồi dùng tư thái rất tiêu sái cúi mình xuống, tay phải tùy tiện chỉ kiếm vào người Sa Luân Khắc, khẽ vận hành chánh khí. Thân hình của Diệp Phong lập tức như một đạo thiểm điện bay xẹt đi, kèm theo một tiếng thét vang dội, rồi thì thanh trường kiếm mang theo một đạo bạch quang đâm thấu qua vai phải của Sa Luân Khắc. Sau đó, chân trái của Diệp Phong khẽ đạp lên mặt của y một cái, khiến cho y mất đi thăng bằng, kêu thảm một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.

“Không thể nào! Thật là khó có thể tưởng trượng được, chỉ với một kiếm mà hắn đã đánh bại Sa Luân Khắc đoàn trưởng, là người thuộc cấp bậc thất giai Liệt Diễm kỵ sĩ. Tại sao thực lực của hắn là có thể cường đại như thế chứ? Hắn bao nhiêu tuổi rồi mà có thể sử dụng kiếm pháp của Long kỵ sĩ?”

Các thành viên của Huyết Sát Cường Đạo đoàn tận mắt nhìn thấy Diệp Phong dùng một chiêu kiếm đả bại Sa Luân Khắc chỉ trong một cái chớp mắt, thì ai nấy đều trợn mắt há miệng mà tự hỏi trong lòng như thế. Không ai tin rằng một thanh niên trẻ tuổi như vậy, mà lại có kiếm pháp cao cường đến thế.

Về phần các thành viên của Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn khi nhìn thấy Diệp Phong đánh bại đối thủ chỉ trong một kiếm thì cũng kinh hãi không kém, nhất là Đế Na, trong lòng lại càng kinh hãi hơn ai hết. Nàng rất ít khi thấy tình nhân hiển lộ thân thủ ở trước mặt mình, nhưng nay tận mắt chứng kiến thực lực hùng hậu của hắn thì khiến cho nàng không thể tin được vào mắt của mình.

“Bây giờ ngươi còn dám ngang ngược nữa chăng?” Diệp Phong đứng bên trái của Sa Luân Khắc, tay phải cầm thanh Quanh Minh kiếm sắc bén chỉ thẳng vào yết hầu của y, rồi buông tiếng cười lạnh ẩn chứa sát khí, cất tiếng hỏi.

Sa Luân Khắc bị Diệp Phong đánh bại chớp nhoáng thì trong lòng đã kinh sợ lắm rồi, giờ nghe hắn hỏi thì lại càng không biết trả lời thế nào. Y nghĩ đến bản thân mình thuộc cấp bậc của một thất giai Liệt Diễm kỵ sĩ, mà khi đối mặt với một chiêu của Diệp Phong, cả tránh né cũng không kịp, quả là không thể tưởng tượng được.

Điều đó có phải là vì thực lực của Sa Luân Khắc yếu kém hay không?

Không phải, đó là vì thực lực và sự lãnh ngộ của Diệp Phong đã tăng tiến rất nhiều!

Từ sau khi gặp mặt Á Sắt Lâm, Diệp Phong bắt đầu bỏ hết tất cả cấm kỵ. Đầu tiên là cùng với song đầu cự long Thánh Ma thực hành tâm linh khế ước, một việc đã xảy ra ý muốn đã khiến cho quang minh và hắc ám nhị khí ở trong người hắn và Thánh Ma đã dung hợp lại, và nhờ vậy mà đã đề thăng nguyên tố quang minh và hắc ám của cả hai lên cao hơn trước rất nhiều. Cơ thể của Thánh Ma tăng trưởng nhanh chóng, long tức cũng mạnh hơn. Còn Thiên Địa Chí Tôn công của Diệp Phong thì cũng nhanh chóng đạt đến tầng thứ bảy, chánh ma nhị khí trước kia chưa từng bao giờ được sung mãn như vậy. Giờ đây thì toàn thân hắn tràn ngập lực lượng, mà tư tưởng cũng bị thiên tính của cự long làm ảnh hưởng tới, khiến cho hắn trở nên bá đạo hơn, phảng phất như có rất nhiều dũng khí và chiến ý.

Có thêm lực lượng cường đại làm vốn, Diệp Phong tự nhốt mình ở trong phòng, rồi tổng hợp tất cả các loại kiếm thuật ở trong bảo điển, cùng với lý thuyết của loại kiếm thuật tùy tâm nhi phát, không câu nệ chiêu thức, lấy bất biến ứng vạn biến, và vô chiêu thắng hữu chiêu, rốt cuộc đã ngộ ra chân lý của loại kiếm thuật tùy tâm. Vừa rồi hắn cưỡi trên lưng Thánh Ma phi hành, rồi từ trên cao lăng không nhảy xuống công kích Sa Luân Khắc, đó cũng là vì hắn đã nhìn ra được sơ hở của y, rồi tiện tay xuất chiêu chứ không hề nghĩ đến phải sử ra chiêu thức nào.

Lần đại ngộ này đã khiến cho thực lực của Diệp Phong tăng cường rất nhiều, kiếm nắm trong tay cũng càng lúc càng thuần thục, và việc tự nghĩ ra kiếm chiêu đối với hắn không còn là một việc khó nữa. Giờ đây đã có nhiều vốn liếng, nên hắn không còn điều gì phải cố kỵ nữa hết. Từ nay, mỗi khi đối mặt với bất cứ một việc gì, hắn chỉ việc tùy hứng mà làm. Nếu có bất kỳ một nhân vật hay thế lực phiền toái nào dám có gan đến đây chọc giận ta. Con mẹ nó, bất luận đó là ai, nếu không phục hoặc chống lại ta thì chỉ có đường chết mà thôi.

“Con mẹ ngươi, ngươi tưởng rằng không lên tiếng thì sẽ không có việc gì chăng? Hừ, đã dám có gan vũ nhục nữ nhân của lão tử, thì lão tử sẽ cho ngươi nếm cái mùi vị của hình phạt thống khổ nhất trên thế gian này.”

“A……đừng……đau…..thật là đau……xin ngươi hãy giết ta đi……”

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Cho dù Diệp Phong có lĩnh ngộ được nhiều ít ra sao thì bản tính lưu manh của hắn vẫn không thể nào thay đổi được. Thấy Sa Luân Khắc không thèm đáp trả lời hắn, nên hắn dùng chân trái khẽ nâng đầu của Sa Luân Khắc lên, rồi hai tay nhanh chóng vươn ra thi triển “Phân thân thác cốt” thủ pháp, khiến cho toàn bộ các gân cốt trọng yếu của y đều bị di chuyển bộ vị. Sa Luân Khắc bị cực hình, chịu không nổi mà phát lên những tiếng kêu gào thảm thiết, nước mắt chảy ròng ròng.

“Các huynh đệ, đoàn trưởng ngày thường đãi chúng ta không tệ, lẽ nào các ngươi lại nhẫn tâm trơ mắt ra mà nhìn hắn bị hành hạ hay sao? Địch nhân tuy lợi hại, nhưng hắn chỉ có một mình, còn chúng ta lại có tới hai binh đoàn, chỉ cần chúng ta mỗi người tiểu một bãi vào hắn thì cũng có thể dìm chết hắn rồi. Mau, tất cả cùng lên, giết tên tiểu tử này rồi cứu đoàn trưởng trở về.”

Kẻ vừa lên tiếng là một tên thuộc hạ của Sa Luân Khắc, gã là đại đội trưởng của Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, nay nhìn thấy Sa Luân Khắc thọ nhục nên trong lòng vô cùng bi phẫn. Gã khẳng khái hét lớn, rồi dẫn đầu đồng bọn phóng tới chỗ Diệp Phong.

“Đúng vậy, các huynh đệ, chúng ta có nhiều người thì sợ gì chứ? Tất cả cùng lên, giết tên tạp chủng kia mà trút hận cho đoàn trưởng.” Một người lên tiếng thì tất có người thứ hai hưởng ứng theo, rồi sau đó thì những tên kỵ sĩ và kiếm sĩ của Cường Đạo đoàn còn lại đều nghĩ đến thường ngày đoàn trưởng đối với người ngoài thì rất ngoan độc, nhưng đối với bọn chúng cũng đều không tệ, nay thấy đoàn trưởng đại nhân gặp nạn, tuy bọn chúng cũng rất cố kỵ địch nhân, nhưng dù sao cũng không thể trơ mắt đứng nhìn. Bọn chúng có thể ỷ vào thế đông để áp đảo địch nhân.

“Ha ha ha, cái lũ cường đạo ngu ngốc các ngươi, bị lão đại của bọn ta hù cho sợ mất hồn rồi nên không còn biết suy nghĩ nữa sao? Lại còn muốn ỷ vào số đông để uy hiếp người sao? Lão tử chờ các ngươi đã lâu rồi đây. Các huynh đệ, giết!”

Hôm nay Võ Thuật học viện vừa tuyển ra được những học viên tinh nhuệ để gia nhập vào Tư Lược đoàn, nên đều kéo hết đến đây. Bọn họ vừa đến cách doanh địa về hướng đông khoảng ba dặm thì tên bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc cùng với Liệt Diễm trung đội, thống lĩnh bốn trăm tam giai Liệt Diễm kỵ sĩ mặc cương thiết khinh trang, y theo kế hoạch của Diệp Phong mà xông tới, ngoài miệng thì lớn tiếng cười ha hả không ngớt.

Cùng lúc đó, ở trên không thì có tinh linh Kiệt Nã Tư suất lĩnh năm ngàn tam giai Bạch Điêu xạ thủ, phía tây thì có sa mạc tráng hán suất lĩnh hỏa thương binh đoàn lâm thời, phía bắc thì có Ai Đức cùng lôi đình trung đội thống lĩnh hơn hai ngàn tam giai cực điện đại đao chiến sĩ, phía nam thì có linh ngưu, bạch lang, cự giải bốn trung đội cùng với Kỳ Lạp Tư cự nhân tiểu đội…..tất cả đều hô to “giết! giết!” và ào ào xông thẳng vào đám cường đạo lâu la.

“Mẹ nó, chúng ta bị trúng mai phục rồi. Đối phương có khá nhiều binh đoàn với các loại chủng tộc khác nhau nữa, nào là ma sủng, cự nhân, cự giải, lại còn hỏa thương của người địa tinh nữa….Mọi người mau triệt thoái đi.”

“Thật là kỳ quái. Trước đó rõ ràng là chúng ta đã kiểm tra địa hình quanh đây rồi mà, tại sao lại có đông người xuất hiện như vậy chứ? Bọn chúng từ đâu tới vậy? Nếu chúng ta triệt thoái, vậy còn đoàn trưởng đại nhân thì sao?”

“Chúng ta tự lo cho thân còn chưa xong, làm sao có thể cứu đoàn trưởng được nữa?”

Cường đạo chung quy cũng chỉ là một lũ ô hợp. Đám lâu la của Huyết Sát Cường Đạo đoàn nhìn thấy thành viên của Tư Lược đoàn người đông thế mạnh, bao vây trùng trùng thì kinh hoảng khiếp vía, ai nấy đều khẩn trương kinh hô rất náo loạn. Một nửa số lâu la đã sớm mất đi đấu ý, bắt đầu bỏ chạy tán loạn cả lên.

“Tất cả thành viên của Tư Lược đoàn nghe lệnh, phàm là cường đạo thì một mống cũng không tha, hãy giết sạch bọn chúng cho ta, để cho chúng đến Diêm La điện rồi mới biết rằng không phải ai muốn trêu chọc vào lão tử là được yên đâu.” Diệp Phong vừa nhịp nhịp điếu thuốc Thanh Sảng Tiêu Hồn, vừa lớn tiếng ra lệnh cho các thành viên của Tư Lược đoàn, đồng thời cũng kêu Thánh Ma xuống tham gia vào trường đấu để thể nghiệm tư vị giao chiến chính thức là như thế nào.

“Dạ!”

Các thành viên của Tư Lược đoàn đang bao vây trùng trùng vừa nghe xong mệnh lệnh của Lưu Manh đoàn trưởng thì đồng ứng thanh lãnh mệnh. Bọn họ trông thấy đám cường đạo bỏ chạy tứ tán, liền dùng tạc đạn đặc chế để tiếp đãi, những tiếng “oành, oành” vang lên không ngớt. Đám cường đạo vốn đã sớm kinh hoảng rồi, nay nghe thêm những tiếng nổ thì lại càng cuống quít cả lên. Bọn họ trong lúc còn chưa hiểu cái gì đã phát ra tiếng nổ lớn như vậy thì đã bị thành viên Tư Lược đoàn và song đầu cự long Thánh Ma đuổi theo chém giết tơi bời.

Thánh Ma hào hứng đuổi theo truy sát bọn cường đạo, vì trên người nó có lớp vẩy cứng rắn nên không hề sợ vũ khí và sự công kích của bọn cường đạo. Thánh Ma cùng lúc sử dụng long khẩu, long trảo, và long vỹ để công kích, khiến cho bọn cường đạo không dám tiến đến gần nó. Kỳ thật là nó vẫn nghe lời dặn dò của Vưu Lị Ny mà chưa hề phóng ra bản lãnh kinh người nhất của nó là quang ám long tức, nếu không thì e rằng thực lực của nó còn kinh khủng hơn nữa.

Đáng lý ra thời gian này là lúc ba vương quốc ải nhân, thú nhân, và dực nhân sắp sửa triển khai tấn công Thiên Vũ đế quốc, nên Diệp Phong muốn nhân cơ hội này để chiếm lời Phỉ Phỉ. Hôm nay gặp lúc hắn đang cùng tinh linh mỹ nữ tiêu hồn ở trên giường thì thấy Lộ Lộ tiến vào, báo cho hắn biết có người sẽ đối với Đế Na bất lợi. Điều này đã khiến cho hắn giật mình tỉnh hẳn, bao nhiêu dục hỏa đều tan biến hết, lập tức cùng Lộ Lộ trở về trú địa, rồi để cho Lộ Lộ và Nguyệt Nhi dụ hai hũ giấm là Tĩnh Hương và Mộng Hinh vào cung bầu bạn với Liên Na.

Sau đó, hắn liền chạy đến doanh địa của Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn, lúc ấy mới nhớ ra rằng hắn chưa có đặt Truyện Tống Trận ở đó, nên gọi một số lớn thành viên xuất hiện sẵn, rồi sai Kiệt Nã Tư lẻn ra ngoài doanh trại phóng hạ Truyện Tống Trận, để cho thành viên của Tư Lược đoàn xông vào bao vây địch nhân, chỉ chờ sau khi hắn hạ thủ bắt Sa Luân Khắc thì lập tức xuất thủ tấn công địch nhân.

“Lôi Ân, đa tạ chàng!” Thục nữ xinh đẹp Đế Na thừa dịp bên ngoài hỗn loạn liền tiến đến gần tình lang, mỉm cười cảm tạ hắn.

“Hắc hắc, đại mỹ nhân của ta, nàng là tình nhân của ta, nên ta ra mặt giải quyết chuyện khó khăn cho nàng là lẽ đương nhiên thôi, không cần phải khách sáo như vậy.” Diệp Phong vừa ôm mỹ nhân mặc áo màu hồng phấn bó sát người vào lòng, vừa đưa tay vuốt ve bờ mông tròn trịa mềm mại của nàng, miệng thì cười hắc hắc mấy tiếng, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu nàng muốn cảm tạ ta, vậy đêm nay ta sẽ để nàng thi triển bản lãnh mê hồn của mình mà quyến rũ ta nhé.”

“Thật ư? Đêm nay chàng không cần trở về chứ?” Đế Na nghe hắn nói như vậy, không những là không ngượng ngùng mà trái lại còn nhìn tình lang rất kinh ngạc. Thấy hắn gật đầu xác nhận thì lập tức cao hứng, hôn chụt vào miệng hắn một cái, rồi tựa vào ngực hắn, nói: “Đêm nay thiếp nhất định sẽ khiến cho chàng được tiêu hồn, chàng muốn làm sao thì làm.”

“Ha ha ha….đêm nay ta rốt cuộc cũng sẽ khai mở động đào của nàng rồi.” Diệp đại sắc lang ôm phong tao thục nữ trong lòng, một mặt thì đắc ý cười lớn, còn mặt khác thì đưa mắt quan sát tình huống trận chiến và tên Sa Luân Khắc đang bị hành hạ đau khổ dưới đất, rồi quay sang mỹ nhân hỏi: “Này mỹ nhân của ta, nàng muốn cho hắn chết như thế nào?”

“Thiến trước giết sau!” Đế Na nghe tình nhân bảo đêm nay sẽ khai mở động đào của nàng thì nhất thời hổ thẹn, vung tay đánh hắn một quyền, sau đó lại nghe hắn hỏi muốn xử Sa Luân Khắc thế nào thì đôi mắt lập tức hiện lên sát khí, đề xuất ra một hình phạt thống khổ nhất đối với nam nhân.

“Đừng….đừng…..đừng như vậy…..ta xin các người hãy cho ta được chết thống khoái một chút……đừng bắt ta chịu khổ nữa….” Sa Luân Khắc đang nằm rên rỉ ở dưới đất, chợt nghe Đế Na đề nghị thiến hắn trước rồi mới giết sau, thì lập tức cố nén cơn đau mà bật lên lời cầu xin.

“Nếu đổi lại kẻ van xin là ta, vậy thì ngươi có bỏ qua hay không?” Đế Na hừ lạnh, nhìn Sa Luân Khắc nói. Quả thật nếu như một mỹ nhân như nàng mà rơi vào bàn tay tâm ngoan thủ lạt của Sa Luân Khắc, thì khẳng định là cũng sẽ không có kết quả tốt.

“Bảo bối, không cần phải tức giận, ta thế nào cũng sẽ để cho nàng biểu diễn chiêu liêu âm thoái*, để hoàn thành tâm nguyện cho nàng. Đợi sau khi chiến trận kết thúc, chúng ta lập tức vào trong khai mở động đào cho nàng ...ha ha ha….” Diệp Phong khoái chí buông ra tràng cười dâm đãng, rồi nhắm thẳng vào hạ thể của Sa Luân Khắc mà tung ra một cước thật mạnh, khiến hắn nhảy dựng lên không, và gào lên một tiếng thảm thiết. Một cước này e rằng đã khiến cho tiểu đệ đệ của tên cường đạo đoàn trưởng chẳng còn hình dạng gì………

Chú thích

* liêu âm thoái: đá giò lái

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK