Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tháng sau trận động đất hiếm thấy, những ý kiến ở khắp nơi trên đại lục này vẫn tiếp tục. Cửu giai băng sương kiếm sĩ Nặc Đốn – Cơ Nỗ đã kiến tạo lại Thiết Huyết học viện ở khoảng đất không ai quản tại biên cảnh phía tây vùng bắc bộ Thiên Vũ đế quốc và phía tây bắc tinh linh vương quốc. Việc này lại tạo nên một làn sóng bàn tán. Vốn bởi vì ma thú hoành hành không cách nào tiến gần Thiết Huyết học viện, vì thế những thanh niên có chí nhao nhao chuẩn bị tham gia khảo hạch của học viện, trở thành một Thiết Huyết đệ tử!

Trong số các quan viên hoặc quý tộc của các nước trên đại lục có rất nhiều người từng tốt nghiệp ở Thiết Huyết học viện. Vì thế cái việc bồi dưỡng nhân tài này, các nước sẽ không gây khó dễ hay can thiệp vào.

Giải đất ở không người quản ở biên cảnh phía bắc Thiên Vũ đế quốc và phía nam tinh linh vương quốc có diện tích không lớn lắm. Trước đây, hằng năm đều có vài dong binh đoàn chính quy và vài thương nhân đàng hoàng chọn nơi đây là điểm giao dịch nhỏ. Trải qua mấy chục năm phát triển, nơi này tập hợp những dong binh ưu tứ và những thương nhân đành hoàng, trở thành Dong Binh Thương Thành. Thiết Huyết thành của Thiết Huyết học viện được xây dựng ở đây, dĩ nhiên hai thành này sẽ trở thành láng giềng của nhau.

Cũng may dong binh và thương nhân trong Dong Binh Thương Thành đều biết Thiết Huyết học viện không phải nhã nhặn gì, cho nên tại biên cảnh hai nước cũng an phận thủ kỷ. Nếu không, tại nơi không có người quản này, thân tại biên cảnh hai đại quốc gia cũng không khác gì bên mép cọp. Dù sao nơi này không phải là Hỗn Loạn hoang nguyên biên cảnh của tám nước, những thế lực phạm tội không thể không úy kị, khoa trương hoành hành. Ở đây Thiên Vũ, tinh linh lưỡng đại đế quốc có thể dễ dàng tiêu diệt bọn chúng. Cho nên đừng nói Dong Binh Thương Thành không bất mãn với Thiết Huyết học viện, dù có đi nữa thì cũng không dám làm loạn ở biên cảnh hai nước này.

Từ khi bộ lạc Kì Qua Nhĩ kết minh cùng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, cuộc sống tất cả cư dân trong bộ lạc đều được tốt lên. Bọn họ có thể không cần phải tiết kiệm nguồn nước sạch, mỗi ngày hưởng dụng những loại hoa quả, rau cải mà trước kia mơ ước cũng không có được. Nếu bọn họ thích, thậm chí có thể dùng cái Truyện Tống Trận mà đoàn trưởng đại nhân để lại, để đến hải biên trú địa của Tư Lược đoàn mà bơi lội vui chơi!

Nếu trước đây hoa quả rau cải là những đồ xa xỉ đối với sa mạc nhân, còn thức ăn đặc biệt là hải sản, thì đối với bọn họ chỉ nằm trong trí tưởng tượng mà thôi. Khi thủ lĩnh sáu mươi tuổi La Ni lần đầu tiên được thấy đại hải, thì vui mừng đến nỗi phải khóc. Bây giở tất cả cư dân bộ lạc Kì Qua Nhĩ đều đới với Diệp Phong tràn ngập cảm kích!

Đối với sự cảm kích mình của sa mạc nhân, trong lòng Diệp Phong đang thích thú. Nghĩ lại lời của Tĩnh Hương: “Có đôi khi cho đi, sẽ thu lại nhiều niềm vui hơn.” Quả thật là rất có đạo lý.

Dựa vào sự quan hệ tốt với sa mạc nhân, Tư Lược đoàn cũng hưởng nhiều cái lợi không tưởng. Diệp Phong thu dụng trung đội kỵ sĩ Đại địa xuyên sơn giáp, rồi đổi tên thành trung đội đại địa kỵ sĩ, do nhi tử của La Ni, người ngày trước chiến đấu dũng mãnh cùng vong linh sinh vật, cũng là sa mạc tráng hán mạnh nhất, Thụy Ân – Kì Qua Nhĩ, tiếp tục đảm nhiện chức trung đội trưởng.

Đồng thời năm ngàn sa mạc nhân của bộ lạc Kì Qua Nhĩ cũng đến ở trong Tư Lược đoàn. Sau đó bọn họ chủ yếu theo Mạn Nỗ Ai Nhĩ và chú tạo trung đội để chế tạo tạc đạo đặc chế của Tư Lược đoàn, cũng hỗ trợ về việc khai thác quáng mạch. Không như trước kia vì thức ăn nước uống mà phiền não!

Khả năng kinh doanh của Mộng Hinh không làm Diệp Phong thất vọng. Những chiến lợi phẩm không cần thiết của Tư Lược đoàn toàn bộ bán đi, rồi mua về những nguyên liệu tinh thiết cần để chế tạo trọng trang khải giáp. Mộng Hinh chỉ với năm phần trăm số kim tệ có được từ việc bán chiến lợi phẩm, đã mua được đầy đủ những nguyên liệu tinh thiết để chế tạo trong trang khải giáp.

Giới chỉ được Tiểu Hắc lấy từ tay Phất Lan Khoa, Ba Nhĩ sau khi đã kiểm tra, xác định nó chính là vong linh sáo trang, một trong những vong linh thánh giới. Bởi vậy từ đó có thể nhận ra rằng, Phất Lan Khoa đầu tiên đã dùng nó để gọi vong linh sinh vật, rồi để bọn chúng vào trong vong linh không gian.

Diệp Phong không coi trọng cái vong linh thánh giới giúp giảm tiêu hao một nửa tinh thần lực khi phóng vong linh ma pháp. Bởi vì ở Tư Lược đoàn này chỉ có Ba Nhĩ là đang học tập để trở thành vong linh Vu sư, hơn nữa không muốn bị Quang Minh giáo đình phát hiện, nên không thể công khai sử dụng vong linh ma pháp.

Mặc dù chỗ tốt chưa thể dùng đến, nhưng Diệp Phong với cái không gian tồn trữ vô hạn của vong linh thánh giới, thì cũng thập phần thích thú. Đeo nó vào rồi đem hai cái không gian giới chỉ bỏ vào trong không gian vô hạn của vong linh thánh giới. Đợi đến khi Ba Nhĩ có thể sử dụng vong linh ma pháp, sẽ nhượng lại giới chỉ cho y.

Có được nhiều không gian thủy tinh, Mạn Nỗ Ai Nhĩ và bọn ải nhân Lạc Tư vừa chế tạo khải giáp, vừa làm không gian giới chỉ rộng khoảng ba mươi thước vuông theo sự phân phó của Diệp Phong cấp cho mỗi cá nhân trung đội trưởng.

Sau khi liên minh với bộ lạc Kì Qua Nhĩ, Tư Lược đoàn của Diệp Phong cũng trở thành một thế lực loại trung, có thể dựa vào thu nhập thông qua việc buôn bán. Giờ đây với nguồn lực dồi dào, đủ để duy trì Tư Lược đoàn và cuộc sống năm ngàn sa mạc nhân. Tuy nhiên hắn không thể ngừng việc đánh cướp và buôn bán.

Quan niệm tình ái của sa mạc nhân cũng phóng túng, lại thêm bộ lạc Kì Qua Nhĩ nữ nhiều nam ít, âm thịnh dương suy, làm cho nhóm sắc lang Khải Đặc, Ai Đức hưởng được diễm phúc lớn. Chỉ cần sa mạc mỹ nhân nguyện ý, bọn họ có thể một phen hưởng thụ mỹ nhân dị tộc.

Ba vị đoàn trưởng phu nhân của Tư Lược đoàn bây giờ đều quản lý riêng một việc. Lộ Lộ phụ trách quản lý thị nữ. Tĩnh Hương phụ trách việc phân công hằng ngày. Mộng Hinh phụ trách tài vụ, những thu chi đều được nữ nhân giỏi kinh thương này ghi chép đầy đủ. Diệp Phong không cần phí tâm. Sổ sách giao cho Tĩnh Hương đã được Mộng Hinh rút bớt hai phần mười số thu nhập thật của Tư Lược đoàn.

Trong nhà có ba ái thê tương lai đảm đang hỗ trợ, bên ngoài còn có một tình phụ phong tao tiêu hồn, Diệp Phong tận hương cái cuộc sống dễ dàng này, mặt mày cả ngày hiện lên vẻ hạnh phúc. Chỉ là hiện nay không có mục tiêu để đánh cướp, Diệp Phong bèn tạo ra muôn vàng lý do để đi ra ngoài, mà đến Đế Na hưởng thụ.

Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn của Đế Na không có thói quen ở lâu tại một nơi nào, hiện tại đang bắt đầu hướng Thiên Vũ đế quốc mà đi. Với những sung sướng vô hạn cho chính mình, tiểu tình nhân đã giải khai những u buồn trong lòng mình, trong lòng Đế Na đã có tình ái. Những tin tức có lợi cho tình nhân nghe được từ trong miệng của khách khứa, nàng liền lập tức báo lại. Làm cho Diệp Phong hiểu được tâm ý của nàng!

Đang lúc hoàng hôn, Diệp đại đoàn trưởng thừa dịp Mộng Hinh đã ra ngoài, còn Tĩnh Hương thì đang lo công việc, thông qua Truyện Tống Trận mà tìm đến tình phụ phong tao của hắn.

Diệp Phong gần đây thường tìm đến Đế Na vào hoàng hôn, bởi vậy khi đến giờ này, thì Đế Na đang ngóng trông tình nhân đến chưa. Khi tình nhân của nàng đã đến, thì lập tức nhảy khỏi giường đưa đầu nằm trong lòng ngực của tình nhân, giọng yêu thương pha chút hờn dỗi: “Tử quỷ, hôm qua sao chàng không đến? Làm hại nhân gia ngóng trông hết một ngày!”

Hôm qua Diệp Phong không đến, Đế Na đoán chắc hôm nay hắn sẽ đến, nên đặc biệt mặc một bộ đồ gợi cảm. Áo bó sát liền quần ngắn màu hồng lộ vai, phía trước là bộ ngực đầy đặn, đùi bạch ngọc dài bị che phủ một mảnh vải hồngm vẻ đẹp gợi cảm này càng thêm mê người. Thấy vậy Diệp Phong nuốt nước miếng, hai tay vòng sau lưng ôm nàng, rồi len vào trong y phục mà tận tình hưởng thụ cảm giác không thể nào quên này. Hắn phát hiện nàng không có mặt đế khố, trên miệng hắc hắc mỉm cười: “Xem ra đại mỹ nhân của ta đang nôn nóng, ngay cả khố cũng không có mặc vào. Ta chỉ mới không đến một ngày, mà nàng không nhịn được. Nếu ta vĩnh viễn không đến, thì chắc không phải chết vì không thoải mái sao?!”

“Hừ, chàng nếu không đến nữa, ta có xuống dưới đó cũng tặng chàng vài cái sừng!” Đế Na đang áp trên ngực của Diệp Phong, để cho hắn ôm và hưởng thụ sự vuốt ve của hắn, từ miệng phát tiếng đùa cợt hờn dỗi.

Tính dục của Đế Na rất cao, khi lên cao rồi không thể khống chế mình được. Nhưng như vậy không nói nàng là dâm tiện. Thật ra nàng hiện giờ cũng giống nhưng nữ nhân trung trinh, đã có Diệp Phong rồi sẽ không nghĩ đến người khác nữa. Mấy ngày hôm trước có vài vị khách chẳng biết tốt xấu mà đùa giỡn nàng, liền bị nàng một kiếm đâm xuyên tim chết tại chỗ. Dù sao nàng cũng được tình nhân bảo hộ, chỉ cần không phải là người của thế lực lớn, nàng hoàn toàn có thể trừng phạt những nam nhân bất kính đối với nàng.

“Cáp, nàng lẳng lơ thực, lại muốn cho lão tử mọc sừng, xem ra phải để cho nàng xin tha mới thôi!” Diệp Phong mỉm cười không ngừng, bế Đế Na đặt lên giường, hai chân chống lên. Trên giường hiện ra cái mông tròn trịa căng mộng, tay vỗ vỗ vài cái, rồi cởi quần mình ra, xong lại vén cái quần ngắn của nàng lên, trực tiếp nắn bóp cái mông phì mĩ, đẩy người vào khu cấm địa của nàng, liên tục thúc vào, tay thì từ từ len đến trước ngực nàng mà tận tình hưởng thụ mĩ nhục.

Diệp Phong đã sớm thấu hiểu tính cách của Đế Na, biết rõ là nàng sẽ không bao giờ phản bội mình. Bất quá hai người đang ở chung một chỗ, nói chuyện với lời lẽ có phần thô tục, bởi vì như thế sẽ làm cho họ thêm hưng phấn hơn. Đây không phải là lần đầu tiên Đế Na bị tình nhân đặt nàng nằm sấp trên giường, biết rõ tình nhân đang muốn hưởng thụ cái ngọc đồn và tiếng rên rỉ phong tao của nàng. Bởi vậy khi khoái cảm vừa đến, nàng liền quên đi sự đàng hoàng, mà bắt đầu nghênh tiếp, rên rỉ đầy khêu gợi!

“Thiếu gia… tinh linh trung đội đã phát hiện ra tung tích của U Nguyệt Nhi!”

Khi lúc Diệp Phong hai tay sốc nàng lên, muốn nàng đổi tư thế để có thể thân người đâm sâu vào mông của nàng hơn, rồi công kích điên cuồng khiến nàng lên đến cao triều đầu tiên, thì Lộ Lộ từ Truyện Tống Trận xuất hiện, nhìn thiếu gia đang tiêu hồn cùng Đế Na, mặt ngượng ngùng mở miện bẩm báo.

“Đã phát hiện được tung tích của U Nguyệt Nhi ư?” Diệp Phong nghe xong hai mắt lập tức sáng lên, đình chỉ động tác công kích vào cấm địa của Đế Na, rồi ôm nàng lâu trong lòng ngực, hôn một cái, và tạ lỗi: “Đại mỹ nhân, ta bây giờ có việc phải trở về, ngày mai sẽ quay lại tìm nàng!”

“Ờ, đi đi, ai biểu thiếp chỉ là tình nhân mà thôi!” Đế Na đang cố che đây vẻ mặt còn dư âm của sự sung sướng, nhìn hình dáng tạ lỗi của tình nhân, giọng ôn nhu có chút u oán và gật đầu đồng ý. Diệp Phong trao cho nàng một cái hôn sâu, rồi mang Lộ Lộ đi vào Truyện Tống Trận.

U Nguyệt Nhi? Có lẽ là nữ nhân của Lôi Ân. Ai, nữ nhân của chàng thật là nhiều. Đế Na ngồi trên giường, sau khi sự sung sướng lên đến đỉnh, trong đầu một thoáng có ý tiếc nuối.

Diệp Phong và Lộ Lộ thông qua Truyện Tống Trận trở về trú địa bí mật. Thu hồi Truyện Tống Trận, rồi đi vào đại sảnh của trú địa bí mật. Kiệt Nã Tư lập tức báo lại. U Nguyệt Nhi đang ở ngư thôn Khắc Lộ Tây, cách vùng này năm trăm dặm về hướng đông.

“Đừng nói cho thiếp là chàng muốn nàng ta trở về!” Tĩnh Hương hiện giờ đã trở thành nữ nhân của Diệp Phong, nhưng mà sự việc lúc trước do U Nguyệt Nhi gây ra đã khiến cho nàng có điểm phản cảm. Thấy Kiệt Nã Tư báo lại, thì lập tức mở miệng biểu lộ cảm xúc.

Khi Mộng Hinh trở thành nữ nhân của Diệp Phong, cũng biết sự việc của U Nguyệt Nhi, tự nhiên cũng không hi vọng có thêm một nữ nhân cùng chung chồng với mình. Lúc này nàng đang lôi lôi kéo kéo cánh tay của Diệp Phong, mắt phượng nhìn chằm chằm hắn, biểu thị không muốn hắn đi gặp mặt!

Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương và Mộng Hinh, nhíu mày rồi nói thẳng: “Tiểu nương bì U Nguyệt Nhi này đã gây ra nhiều chuyện cho ta, lại rất khó khăn mới tìm được nơi nàng ta ở. Ta phải đi bắt nàng ta trở về, để từ đó biết rõ nội tình của Hắc Ám giáo đình. Để ta khỏi phải mất công tìm kiếm khắp nơi, và cũng không biết thế lực khác như thế nào!”

“Được rồi, thiếp đi với chàng. Chỉ cần chàng không thu nhận ả ta, thì chàng làm sao thì tùy chàng!” Mộng Hinh thấy được thần thái hiếm khi nghiêm nghị của Diệp Phong, khẩu khí có chút hòa hoãn. Tĩnh Hương thấy vậy cũng muốn đi theo. Diệp Phong lúc này dẫn Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Mộng Hinh cùng với Kiệt Nã Tư thông qua Truyện Tống Trận mà đi đến nơi trung đội tinh linh đang đợi, cách không xa ngư thôn Khắc Lộ Tây.

Lúc này trời hoàng hôn bắt đầu tắt, đêm tối đến, U Nguyệt Nhi và nãi nãi Ny Lộ đang ở trong tiểu viện mà dùng cơm tối. Diệp Phong dẫn ba nữ nhân cùng trung đội tinh linh, thôn dân giật mình chạy đến biệt viện của nãi nãi Ny Lộ. U Nguyệt Nhi nhìn thấy Diệp Phong, kinh hoảng làm rơi chén cơn xuống đất.

Nãi nãi Ny Lộ nhì bọn người Diệp Phong ở ngoài biệt viện, bắt gặp thần tình khẩn trương của U Nguyệt Nhi, nghĩ rằng đối phương đến để gây phiền toái cho nàng, nếu không U Nguyệt Nhi sẽ không khẩn trương như vậy. Bà liền đứng dậy nhìn Diệp Phong, người dẫn đầu, mà nói lớn: “Vị tiên sinh đến nhà lão có việc gì?”

Diệp Phong nhìn thoáng qua nãi nãi Ny Lộ, rồi không để ý đế vị lão nhân này, quay sang phía U Nguyệt Nhi cười lạnh: “ Thị nữ U Nguyệt Nhi của ta, nàng cũng giỏi thật, lại biết làm đánh ngất Tĩnh Hương và Lộ Lộ, lấy cắp Quang Minh bạch vũ điêu để chạy trốn. Hay, hay, thật là thông minh!”

U Nguyệt Nhi nghe giọng cười lạnh của Diệp Phong xong, không nhịn được khẩn trương rùng mình một cái. Nãi nãi Ny Lộ từ lời nói của Diệp Phong thì càng thêm khẳng định đó là phiền toái của U Nguyệt Nhi, lập tức không khách khí quát: “Tiểu tử ngươi một chút lễ phép cũng không có sao? Mời ngươi lập tức rồi khỏi chỗ này!”

“Ny Lộ nãi nãi, người nên vào nhà trước đi, ngàn vạn lần đừng đắc tội đến người này!” U Nguyệt Nhi hít một hơi thật sâu, để ổn định lại trạng thái khẩn trương, rồi đứng dậy bảo nãi nãi Ny Lộ vào trong nhà. U Nguyệt Nhi đã sớm không muốn sống nữa, bây giờ bị cầm thú nam tước tìm được, nàng chuẩn bị chấp nhận mọi sự xử lý, nhưng không muốn làm liên lụy đến Ny Lộ nãi nãi.

“Nguyệt Nhi, con sợ gì chứ? Chẳng lẽ bọn chúng dám ở thôn này gây rối sao? Cho dù ta có cho phép, bọn thôn dân cũng sẽ không cho phép!” Ny Lộ nãi nãi kiên trì muốn đứng cùng một trận tuyến với U Nguyệt Nhi, không thể để bất cứ kẻ nào khi phụ U Nguyệt Nhi.

“Đúng, chúng ta không cho phép bọn họ làm thương tổn đến Nguyệt Nhi cô nương!”

Trong thôn đột nhiên xuất hiện ba vị tuyệt sắc mỹ nhân và một đám tinh linh mỹ nữ, cư dân trong thôn bị hấp dẫn mà đến đây. Những nam nhân trong thôn này đều đoàn kết, khi thấy đối phương tìm đến U Nguyệt Nhi, người mà họ khát vọng theo đuổi, để gây phiền phức cho nàng, thì lập tức không khách khí trừng mắt lên.

Diệp Phong nhìn thấy thanh âm của đám thanh niên này, tay phải liền xuất một chiêu kim cương quyền. Phía trước nổ một tiếng rồi để lại một cái hố to, đôi mắt đầy sát ý, âm thanh lạnh lùng: “Không muốn chết thì cút đi cho ta!”

Cư dân trong tiểu ngư thôn này thấy qua võ công cao cường như thế, một nửa số người nhất thời bị hù dọa kinh hoảng chạy trốn. Số còn lại thì khẩn trương vô cùng, nhưng vì không đành lòng để một U Nguyệt Nhi thiện tâm bị khi dễ, và cũng muốn theo đuổi U Nguyệt Nhi, cho nên nhất quyết không rời đi.

“Ngươi đường đường là một đại nam nhân mà lại khi dễ một nữ tử nhu nhược như Nguyệt Nhi ư? Trước kia là các ngươi đuổi giết nàng ta phải không? Các ngươi đã hại nàng ta phải sảy thai, lại còn không buông tha nàng ta, phải chăng muốn bức tử nàng ta?” Trong lòng Ny Lộ nãi nãi nóng như lửa đốt, tưởng Diệp Phong là bọn đã đuổi giết U Nguyệt Nhi.

Đuổi giết?! Sảy thai!? Bọn người Diệp Phong nghe Ny Lộ nãi nãi nói xong, tất cả đều giật mình không tưởng được.

“Ny Lộ nãi nãi, người đừng nói nữa. Hắn không phải là người đã đuổi giết con. Hắn chính là phụ thân của hài tử đó. Ngàn vạn lần đừng trêu chọc đến hắn, hắn có thể sẽ giết người!” U Nguyệt Nhi giọng lo lắng khuyên bảo Ny Lộ nãi nãi đừng đắc tội với Diệp Phong, rồi xoay người về phía đối diện với Diệp Phong mà thỉnh cầu: “Lôi Ân nam tước, mọi sai lầm đều do lỗi của ta, xin ngài hãy tha cho bọn họ!”

Ny Lộ nãi nãi nghe nói Diệp Phong là nam nhân làm cho U Nguyệt Nhi hoài thai, trong lòng càng thêm căm tức. Hoàn toàn không màng đến nguy hiểm đối phương sẽ giết mình, chỉ vào Diệp Phong mắng: “Ngươi ngay cả trách nhiệm của nam nhân cũng không có. Lương tâm của ngươi bị chó ăn mất rồi hay sao? Làm Nguyệt Nhi hoài thai với ngươi, rồi bỏ rơi nàng ta. Để nàng thai phụ này bị người xấu đuổi giết đến trọng thương mà sảy thai. Bây giờ ngươi lại còn khi phụ nàng. Ta… ta liều mạng với ngươi!”

Càng nói càng tức giận, Ny Lộ nãi nãi liền cầm chén cơm định ném vào Diệp Phong, cũng may U Nguyệt Nhi đứng dậy ngăn cản lại “Ny Lộ nãi nãi, con cầu xin người. Người đừng nói gì thêm nữa. Người sẽ mất mạng đó.”

U Nguyệt Nhi đã có hài tử với ta? Bị người khác đuổi giết mà sẩy thai?! Diệp Phong giật mình nhìn U Nguyệt Nhi. Hắn cơ hồ không thể tưởng tượng được. Trước kia hắn muốn lưu mầm móng trên người Lộ Lộ, nhưng Lộ Lộ không hoài thai. Hiện giờ U Nguyệt Nhi đã từng mang hài tử của hắn.

Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Mộng Hinh cùng phần đông tinh linh mỹ nữ nhìn thấy hình dáng đáng thương của U Nguyệt Nhi, nghĩ đến việc nàng mang trong người hài tử của Diệp Phong, lại bị người khác đuổi giết đến nỗi phải sẩy thai, rồi tuyệt sắc mỹ nhân này trôi đến tiểu ngư thôn, và ở lại đây. Tất cả không nhịn được đều có cảm giác đồng cảm với nàng ta.

Diệp Phong nhìn hình dáng đáng thương của U Nguyệt Nhi. Lửa giận trong lòng đối với nàng đã bớt đi rất nhiều. Nghĩ đến cái việc hài tử của mình bị người khác hại chết khi còn trong bụng mẹ, trong lòng lại nổi lên ngọn lửa hận thù. Hắn đi đến trước U Nguyệt Nhi, nhẹ giọng nói: “Nói cho ta biết ai đã đuổi giết nàng!”

“Là…. Là Hắc Ám giáo đình!” U Nguyệt Nhi không dám nhìn thẳng Diệp Phong, cúi đầu trả lời nhỏ. Nàng không quan tâm tính mạng của nàng, chỉ quan tâm đến việc bảo vệ Ny Lộ nãi nãi.

“ Hắc Ám giáo đình? Nàng không phải là hỗn huyết nhân của ma tộc và nhân tộc sao? Sao bọn họ lại đuổi giết nàng?” Diệp Phong vẫn còn nghi ngờ bèn hỏi. Làm Ny Lộ nãi nãi đang bên cạnh U Nguyệt Nhi giật mình, rồi nhìn về phía nàng ta.

“ Xin lỗi Ny Lộ nãi nãi, Nguyệt Nhi đã dối người…” U Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt rung rẩy giật mình của Ny Lộ nãi nãi, nước mắt từ hai mắt chảy ra. Rồi sau đó từ từ thuật lại chuyện mình qua lại Hắc Ám giáo đình nhưng không đối xử bất công. Giáo hoàng muốn nàng phá thai để tặng nàng cho hồng hồ nhân. Nàng không chịu cho nên đã trốn đi, và bị đuổi giết, tiếp theo là những sự việc này.

“Nguyệt Nhi đừng khóc. Nãi nãi không trách con. Cho dù con có huyết thống ma tộc, con cũng là một vị cô nương tốt!” Ny Lộ nãi nãi nghe U Nguyệt Nhi thuật lại những việc đã trải qua. Trong lòng bà biết nàng đã gánh chịu đau khổ hơn của bà trước đây rất nhiều, nên không nổi giận với nàng, rồi ôm nàng trong lòng mà an ủi.

Diệp Phong nhìn U Nguyệt Nhi đang rơi lệ kể về những sự việc đau khổ sau khi rời khỏi Tư Lược đoàn, cảm giác phải có trách nhiệm với việc này. Lại nghĩ nàng đã từng mang hài tủ của hắn, không chịu lấy người khác, lửa giận đối với nàng còn sót lại cũng biến mấy hết. Quay đầu lại thì nhận ra sự đồng cảm của Tĩnh Hương và Mộng Hinh, cùng với những giọt nước mắt của Lộ Lộ, Diệp Phong nghĩ một chút, rồi nhìn U Nguyệt Nhi mà nói: “Theo ta trở về Tư Lược đoàn nha, nói đó mới chính là nhà của nàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK